Mê Vợ Không Lối Về

Chương 242

 
“Con muốn cái này.” Lâm Huệ Tinh cầm lấy một hộp socola từ trên giá đồ ôm vào trong lòng: “Con cũng muốn khoai tây chiên nữa, còn cả cái này nữa, cái này nữa….” Một lúc sau, cô bé không cầm nổi nữa, liền lớn tiếng gọi Tông Triển Bạch: “Ba, cái này con không lấy được.”
 


Giá để đồ quá cao, trên đó là đồ ăn vặt mà cô bé muốn, nhưng lại không với tới được.
 
Tông Triển Bạch đứng phía sau cô bé, nhẹ nhàng đưa tay ra dễ dàng lấy xuống thứ mà con gái đang muốn: “Ba cầm cho con.”
 


“Không cần ạ.” Lâm Huệ Tinh lắc đầu, phải tự mình ôm lấy mới có cảm giác an toàn.
 
“Cái này không mua được, đắt quá.” Một người mẹ ở phía đối diện nói với con trai.
 


Cậu bé nhìn chằm chằm vào chai nước ép trái cây, dáng vẻ rất muốn có, nhưng không tiếp tục đòi nữa, mẹ cậu bé lấy cho cậu một chai nước khoáng: “Uống cái này đi.”
 
Bà mẹ đưa chai nước khoáng cho cậu bé, sau đó đi thanh toán.
 


Lâm Huệ Tinh nhìn những thứ đang ôm trong lòng, rồi lại nhìn cậu bé đó và mẹ của cậu, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tông Triển Bạch: “Ba, có phải là con muốn mua nhiều đồ quá rồi không ạ? Có phải là rất đắt, chúng ta phải tốn rất nhiều tiền không ạ?”
 


Tông Triển Bạch ngồi xổm xuống trước mặt con gái, đưa tay vuốt mấy sợi tóc đang rối trên trán ra phía sau tai cô bé, dịu dàng nói: “Không đâu, ba sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, để con gái của ba muốn cái gì thì có thể mua cái đó.”
 


“Ba à con yêu ba.” Lâm Huệ Tinh tiến lại gần, hôn một cái chụt lên má Tông Triển Bạch: “Con có thể mua chai nước ép đó không ạ?”
 


Tông Triển Bạch vẫn chưa định thần lại sau nụ hôn của con gái, anh đưa tay chạm lên mặt, trên mặt vẫn còn dính một chút nước miếng mà cô bé vừa hôn anh để lại.
 


Anh không cảm thấy bẩn, mà ngược lại còn cảm thấy đó chính là tình yêu mà con gái dành cho anh, lông mày anh giãn ra, đứng dậy cầm lấy chai nước ép đưa cho cô bé.
 
Lâm Huệ Tinh nhận lấy chai nước, chạy đến chỗ quầy thanh toán đưa cho cậu bé lúc nãy: “Cái này cho cậu.”
 


“Cô không mua cái này.” Mẹ cậu bé có chút ngại ngùng nói.”
 


“Cái này ba cháu trả tiền ạ.” Lâm Huệ Tinh vẫn kiên nhẫn giơ tay ra, cô bé mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn cậu bé, cậu bé đó dáng người gầy, mặc một chiếc áo hoodie kẻ sọc đen, không phải đồ hiệu, thậm chí không phải đồ mới, nhưng rất sạch sẽ.
 


Cậu bé đó nhìn Lâm Huệ Tinh, nhưng không đưa tay ra, cô bé tuy là “đầu tóc rối bù” nhưng cậu có thể nhìn ra được, cô bé này, có lẽ là con cái của một gia đình giàu có nào đó.
 


Nhìn vào đôi mắt ngây thơ không màng sự đời của cô bé, có thể thấy cô bé là một đứa trẻ luôn được yêu thương che chở.
 


Chưa từng bị cuộc đời giày vò, không biết những gian khổ của cuộc sống, không biết những nham hiểm của lòng người, thì mới có thể giữ được đôi mắt trong sáng đến như vậy.
 
Cậu bé lịch sự nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
 


“Nhưng không phải cậu rất muốn có nó sao?” Lâm Huệ Tinh chớp chớp đôi mắt.
 
“Tớ muốn, nhưng tớ sẽ tự dựa vào bản thân mình.” Nói xong cậu bé liền nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ à chúng ta đi thôi.”
 
Bà mẹ đó trả tiền chai nước khoáng, sau đó mang con trai rời đi.
 


Lâm Huệ Tinh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu bé, không biết nên làm thế nào.
 
Cô bé đã làm gì sai sao?
 
Cô bé sai rồi sao?
 
Lâm Huệ Tinh vì bị từ chối, nên bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã làm gì sai rồi không.
 
Cô bé liên tục tự hỏi lòng mình.
 


Tông Triển Bạch ôm lấy con gái, dịu dàng xoa đầu cô bé, an ủi nói: “Tiểu Nhụy buồn rồi phải không?”
 
Lâm Huệ Tinh gật đầu: “Con thấy cậu ấy rất muốn có nó, nên mới muốn tặng nó cho cậu ấy, nhưng tại sao cậu ấy lại không cần.”
 


Tông Triển Bạch hướng về phía cửa sổ, nheo mắt nhìn hai mẹ con đó đang đứng trước một chiếc xe khách lớn, anh có thể nhìn ra cậu bé đó là một đứa trẻ rất tự trọng, rất can trường, xem ra lớn lên nhất định sẽ trở thành một người rất có năng lực.
 


“Tiểu Nhụy, trên đời này không phải lúc nào thật lòng, cũng đều có thể đổi lại được thật lòng, không phải lúc nào lương thiện, cũng đều có thể được đón nhận.” Anh biết con gái mình lương thiện, thấy cậu bé đó muốn mà không có được, nên cô bé rất đồng cảm.
 


Nhưng có lẽ trong mắt cậu bé đó, sự lương thiện của Lâm Huệ Tinh, lại trở thành sự thương hại với cậu ấy.