Mê Vợ Không Lối Về

Chương 240

 
“Có, em bưng nó lên ngay.” Tiểu Liễu kính cẩn đáp.
 
“Tôi nghe nói ăn cái gì bổ cái đó, không biết có thật hay không, lát nữa cô ăn nhiều chút nhé.” Bạch Dận Ninh nói.
 


“Anh thật chu đáo.” Lâm Tử Lạp nói không quá nhiệt tình, cũng không quá hờ hững, nét mặt và giọng điệu rất phù hợp.
 
Ngược lại thể hiện Bạch Dận Ninh quá nhiệt tình.
 
Anh ấy mỉm cười và nói một cách chân thành: “Phụ nữ quá thông minh sẽ không được người khác thích.”


 
Thấy Tiểu Liễu bước tới, Lâm Tử Lạp cười đáp: “Bây giờ tôi thực sự không dám làm người khác thích tôi, tôi sợ hai đứa nhỏ nhà tôi sẽ không thích.”
 
Bạch Dận Ninh sững sờ, cô đã có con rồi ư?
 
Nhưng trông cô không lớn lắm.
 


Tiểu Liễu càng khϊế͙p͙ sợ hơn cả Bạch Dận Ninh, không ngờ Lâm Tử Lạp đã có con.
 
Vậy cô sẽ không thể có gì với cậu chủ.
 


Cô ấy cực kỳ phấn khích, thế là bước đi nhanh hơn. Lúc này dưới đất bị đổ ít nước, cô ấy không cẩn thận bị trượt chân một phát, bát canh nóng trong tay lập tức bắn hết ra ngoài và bay theo một đường cong, cuối cùng hắt về phía Lâm Tử Lạp.
 
“Cẩn thận.”
 


Ngay khi bát canh nóng bốc hơi sắp giội vào người Lâm Tử Lạp, Bạch Dận Ninh dùng hai tay trượt xe lăn ra sau, rồi lăn bánh tới trước mặt Lâm Tử Lạp, đồng thời ôm chặt lấy cô để che chắn nước canh nóng hổi giội lên người cô, cuối cùng toàn bộ nước canh hắt vào lưng anh ấy.
 


Có lẽ vì quá nóng, anh ấy khẽ gầm lên.
 
“Cậu chủ.” Tiểu Liễu sợ hãi kêu lên.
 
Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Liễu làm Lâm Tử Lạp tỉnh táo lại, cô nhìn Bạch Dận Ninh: “Anh không sao chứ?”
 
Bạch Dận Ninh ngước mắt lên và mỉm cười với cô: “Không sao.”
 


Nhưng Lâm Tử Lạp cảm thấy trông anh ấy không giống như là không sao, bởi vì giọng anh ấy nhỏ hơn bình thường rất nhiều, đó là dáng vẻ làm bộ bình tĩnh.
 
“Tiểu Liễu, mau đi gọi bác sĩ.”
 
“Vâng vâng vâng, tôi đi gọi điện ngay.”
 


“Cô đang quan tâm tôi ư?” Tay Bạch Dận Ninh vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, khóe mắt anh ấy giờ đây có chút lấp lánh.”
 
Con dám khẳng định, người gọi điện thoại cho con chính là mami con.” Lâm Tinh Tuyệt nghiêm túc nói.
 


Thẩm Bồi Xuyên nhìn qua hướng Tông Triển Bạch, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tông Triển Bạch hỏi: “Có thể xác định được vị trí không?”
 
“Thời gian liên lạc quá ngắn, không thể định vị được vị trí cụ thể, nhưng có thể tra ra được đó là số của khu vực nào.” Thẩm Bồi Xuyên nói.


 
“Con gọi lại theo số này, không phải là có thể tra ra được vị trí cụ thể sao?” Lâm Tinh Tuyệt không thể giấu nổi sự kích động trong lòng, chỉ muốn nhanh chóng tìm được mami.
 


Tông Triển Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong lòng, cậu nhóc muốn cựa quậy, nhưng lại bị Tông Triển Bạch túm chặt lấy vai: “Mami của con nếu như được tự do, nhất định sẽ liên lạc với con, nhưng điện thoại gọi đến, con không hề nghe thấy cô ấy nói, mà lại nghe thấy giọng của người khác, điều đó có nghĩa là cô ấy không được tự do, nếu con tùy tiện gọi điện cho cô ấy, nhỡ kẻ xấu chuyển cô ấy đi chỗ khác thì sao?”


 
Lâm Tinh Tuyệt nghĩ cũng phải, mami nếu như được tự do, nhất định sẽ liên lạc với cậu, bây giờ không liên lạc với cậu, chắc chắn là đang bị người ta giám sát.
 
“Vậy bây giờ phải làm thế nào ạ?” Lâm Tinh Tuyệt lo lắng hỏi.
 


“Có ba ở đây, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy mẹ con, con đừng lo lắng.” Tông Triển Bạch chuyển hướng thành công sự chú ý của cậu nhóc, lúc này cậu nhóc cũng quên mất mình đang ngồi trong lòng Tông Triển Bạch, một lòng suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể tìm được mami.
 


Thẩm Bồi Xuyên lặng lẽ nhìn không nói gì: “Tôi đi nói với tài xế một tiếng về đường đi.”
 


Căn cứ theo cuộc gọi của Lâm Tử Lạp, anh ấy tra ra được số điện thoại đó thuộc khu vực nào, tuy là phạm vi lớn, nhưng đến đó rồi, thì cũng là gần chỗ Lâm Tử Lạp bị nhốt thêm một chút, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tìm kiếm của họ.
 
“Ừm.”