Mê Vợ Không Lối Về

Chương 229

 
Lâm Huệ Tinh là con gái, hay bị người ta nựng má, đặc biệt là con trai, anh không đồng ý.
 
Anh ôm con gái lên, sau đó nói với con trai: “Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
 
Nói xong anh liền bước đi ngay.
 


Thẩm Bồi Xuyên đứng ngây ngốc tại chỗ, anh cúi đầu nhìn tay của mình, tay mình có bẩn đâu chứ, sao lại nhỏ mọn như vậy?
 
Anh nhanh chóng đuổi theo: “Tông Triển Bạch, cậu nói với tôi xem.”
 
Anh không phải là đồ háo sức, việc gì phải đề phòng anh chứ?
 


“Cậu có con cậu thương nó, tôi hiểu được, già cũng như trẻ, nhưng cậu việc gì phải nhỏ mọn như thế…”
 
Tông Triển Bạch xoay đầu: “Cậu nói gì cơ? Già cũng như trẻ à?”
 
Anh già à?
 
Thẩm Bồi Xuyên lắp bắp: “Không già.”
 


Nhưng trong miệng thì thầm phỉ nhổ, hơn ba mươi tuổi rồi, sắp đến bốn mươi rồi ấy, còn không già à?
 
Anh lại gần: “Một ngày nào đó tôi sẽ sinh con trai, chúng ta định hôn cho đứa nhỏ đi.”
 


Thẩm Bồi Xuyên đang nghĩ, không cho anh động thì tôi sẽ để con trai của mình cưới con gái anh, để con gái anh làm con dâu mình.
 
Làm con dâu của anh. Đọc nội dung chuẩn tại truyen.one nhé cả nhà! vô truyen.one nằm ngay mặt tiền.
 
Ha ha.
 
Tông Triển Bạch trầm mặt.
 


Thẩm Bồi Xuyên phản ứng rất nhanh, nhân lúc Tông Triển Bạch còn chưa phát giác, anh chạy nhanh lên xe.
 
Lâm Huệ Tinh chớp mắt: “Ba, định hôn là gì ạ?”
 
Tông Triển Bạch: “…”
 
Tông Triển Bạch vuốt tóc con gái, ôm con gái lên xe: “Chú ấy đang nói với vẩn đấy.”
 


Cô Lâm? Cô Lâm?”
 
Trong mơ mơ màng màng, Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng có người gọi mình, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Liễu đang đứng ở mép giường, thấy cô mở mắt ra, cười nói: “Cô tỉnh rồi?”
 


Lâm Tử Lạp cử động, ngồi dậy, cô xoa xoa mắt cho tỉnh ngủ, dáng vẻ buồn ngủ hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
 


“Mười hai giờ trưa, cô đã ngủ một buổi sáng, tỉnh dậy ăn chút gì đi.” Tiểu Liễu rất kính cẩn, Cậu chủ đã giao phó phải chăm sóc thật tốt người này, dĩ nhiên cô ấy không dám thờ ơ.
 


“Có thể giúp tôi rót một ly nước không?” Bây giờ cô không đói chút nào cả, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ, cổ họng hơi khô.
 
“Được.” Tiểu Liễu xoay người đi ra ngoài rót nước.
 


Lâm Tử Lạp nhìn bóng lưng của cô ấy biến mất ở cửa, vén chăn lên xuống giường, cái chân bị thương được quấn băng gạc, mắt cá chân vẫn còn sưng đỏ, cô đưa tay lên nhẹ nhàng ấn xuống một cái, đau đớn lập tức làm cô cau mày, trong đầu nghĩ mấy ngày nay quả thực không thể tốt lên nổi.
 


Cô dùng lực của cái chân không đau, thử đứng lên.
 
“Cô muốn què chân luôn sao?” Giọng nam trầm thấp vang lên ở cửa.
 
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
 


Anh ta đẩy xe lăn tiến vào trong nhà: “Mắt cá chân của cô bị thương tới màng xương, nếu như tiếp tục dùng sức, không phải là mười ngày nửa tháng là có thể khỏe lại được, nếu như nghiêm trọng… sẽ thành giống như tôi.”
 


Câu cuối cùng anh ta còn cố ý lên giọng, tự mình nhạo báng: “Ngồi xe lăn cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì .”
 
Lâm Tử Lạp ngồi lại trên giường: “Chỉ là tôi muốn thử một chút.”
 
“Cô Lâm, nước của cô.” Lúc này Tiểu Liễu bưng nước đi vào.
 


Lâm Tử Lạp nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
 
“Cô là khách của cậu chủ, dĩ nhiên tôi phải chăm sóc tốt.” Tiểu Liễu cười, lúc nói chuyện còn nhìn Bạch Dận Ninh.