Mê Vợ Không Lối Về

Chương 227

 
“Không tại sao cả, em không xuống là anh đi đấy, đợi chút nữa em sẽ bị ngã.” Lâm Tinh Tuyệt gấp gáp nói.
 
Trang Kha Nguyệt lại gần: “Tiểu Hi, con vội vàng như vậy làm gì?”
 


“Không sao ạ, con chỉ sợ em ngã thôi, bà đến trông em đi ạ.” Nói xong Lâm Tinh Tuyệt lùi lại sau đó lao ra ngoài cửa, chạy đến chỗ Tông Triển Bạch, cậu bé đứng cạnh cửa sổ xe, câu đầu tiên liền hỏi: “Đã tìm thấy mami chưa?”
 
Bầu không khí ngưng lại.
 
Bầu không khí dần dần trở lại.


 
“Cháu lo lắng quá rồi, nếu chú tìm thấy mami thì mami nhất định sẽ quay về cùng chú.” Lâm Tinh Tuyệt nhẫn nại nói, nhưng dù gì nó cũng là một đứa trẻ, cơ thể run rẩy: “Cháu nhớ mami rồi, làm thế nào bây giờ?”
 


Tông Triển Bạch xuống xe ôm cậu bé, ôm thật chặt, anh khàn giọng nói: “Xin lỗi, là ba không bảo vệ tốt cho mami…ba cũng nhớ mami.”
 
Lâm Tinh Tuyệt dựa vào lòng anh, cậu bé cảm nhận rõ sự run rẩy trong lồng ngực của anh.
 


Cậu bé ôm anh, dù anh có yêu mami hay không, cảm giác bất an và tội lỗi lúc này đều là thật.
 
“Chúng ta đi tìm mami.” Tông Triển Bạch để cậu bé nhìn mình: “Đi không?”
 
“Đi.” Lâm Tinh Tuyệt không do dự đáp.
 


“Nhưng em gái thì sao? Mami không có ở đây, cháu cũng không có ở đây, con bé nhất định sẽ quấy.” Lâm Tinh Tuyệt lo lắng nói.
 
“Ba.”
 


Lâm Huệ Tinh không biết đã nhìn thấy Tông Triển Bạch từ lúc nào, cô bé “điên cuồng” chạy ra ngoài, cô bé giơ hai tay trắm mũm mĩm của mình để ôm chặt lấy chân của Tông Triển Bạch: “Ba.” Cô bé nghiêng cầu, chúm chím nói: “Ba, ba bỏ anh trai xuống để ôm con được không?”
 


Nói xong nhóc còn tròn mắt, chớp chớp nói: “Anh trai là đàn ông nên không cần ôm, ba ôm con đi.”
 
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
 


Tông Triển Bạch cúi xuống ôm cả cô bé vào lòng, hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, lại buộc tóc đuôi ngựa, trên trán và sau tai có vài lọn tóc rơi xuống nhưng vẫn có thể nhìn thấy vầng trán của cô bé, đôi mắt đầy linh hoạt của cô bé. Cô ôm chặt cô Tông Triển Bạch, sau đó nói bên má anh: “Ba về rồi, sao mami vẫn chưa quay lại với ba, mấy ngay nay con chưa gặp mami rồi, con và mami còn chưa tạm biệt mà, con nhớ mami quá.”


 
Tông Triển Bạch nhìn về nơi xa xăm, anh ôm hai đứa trẻ vào ngực mình, cố gắng bình tĩnh nói: “Ba mang hai đứa đi tìm mami.”
 
“Thật ạ?” Lâm Huệ Tinh vui vẻ: “Mami đang chơi trốn tìm với chúng ta à? Nên chúng ta ta phải đi tìm mami đúng không?”
 
“Đúng vậy.”
 


“Wa, tốt quá.” Lâm Huệ Tinh vui vẻ ôm vào lòng anh, còn Lâm Tinh Tuyệt không lạc quan cho lắm: “Trẻ con tốt thật đấy.”
 
Lâm Huệ Tinh nghe được câu này, cô quay ra nhìn anh trai: “Anh sinh trước em vài phút thôi mà, có lớn hơn em được bao nhiêu, bà ngoại nói anh thừa kìa.”
 


Lâm Tinh Tuyệt chau mày, khuôn mặt nó nhăn lại: “Bà ngoại nói em mới là thừa được chứ?”
 
Trang Kha Nguyệt từ trong nhà bước ra, bà mặc một chiếc tạp dề, hai tay đặt đằng trước: “Vào nhà hết đi, đến giờ ăn cơm rồi.”
 


“Bà ơi, anh mới là đồ thừa đúng không?” Để chứng minh lời mình nói là thật, Lâm Huệ Tinh tranh hỏi trước.
 
Hình như ai nói trước thì người đó sẽ đúng vậy.
 


Ý định của nhóc con này, vừa nhìn là đã ra, nó ngây thơ hơn anh trai nhiều, tầm nhìn cũng ít hơn, Trang Kha Nguyệt chọc cô bé: “Con mới là đồ thừa nè.”
 
Lâm Huệ Tinh bĩu môi: “Tại sao không phải anh trai chứ? Anh ấy mới đáng ghét.”
 
Tranh ôm ba với cô bé.
 
Anh trai đáng ghét.
 


Trang Kha Nguyệt nhìn Tông Triển Bạch rồi nói: “Bởi vì lúc đầu trong bụng mami chỉ có một em bé, sau này mới có đứa thứ hai, đứa sau không là thừa thì là gì?”
 
Lâm Huệ Tinh không phục nói: “Vậy anh trai mới là dư thừa chứ.”
 
“Nhưng anh trai ra trước con…”
 


“Con không cần biết, anh trai mới là người dư thừa.” Lâm Huệ Tinh xấu hổ, cô ôm chặt lấy cổ của Tông Triển Bạch làm nũng: “Ba, anh trai có dư thừa không?”
 
Tông Triển Bạch ôm chặt cô hơn, sau đó xoa đầu cô nói: “Hai con đều không thể thiếu được.”
 


“Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trang Kha Nguyệt vuốt mũi Lâm Tinh Tuyệt.
 
“Cháu định đưa hai đứa ra ngoài một chuyến, Lâm Tử Lạp nhớ chúng rồi.” Tông Triển Bạch tranh thủ cơ hội này, nói chuyện anh muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài với Trang Kha Nguyệt.
 
Trang Kha Nguyệt đồng ý nói: “Được.”