Mê Vợ Không Lối Về

Chương 211

 
Từ nhỏ, Lâm Tử Lạp mang theo hai đứa nhỏ, bố của chúng chưa từng có trách nhiệm dù là một ngày, hôm nay ngay cả bạn của anh ta cũng đang hoài nghi thân phận của hai đứa nhỏ, cô sao có thể không tức giận được.
 
Tô Trạm nhìn cô: “Lại dỗi nữa rồi.”
 


“Tôi và anh không còn gì để nói nữa.” Tân Na một chút cũng không muốn tiếp xúc với anh, theo lễ phép: “Cảm ơn anh nói cho tôi biết chuyện của chị Lâm.”
 
Nói xong cô xoay người rời đi, Tô Trạm đuổi theo: “Đợi một chút.””
 


Nói xong cô xoay người rời đi, Tô Trạm đuổi theo: “Đợi một chút.”
 
Tân Na không nhịn được nói: “Làm gì?”
 


Tô Trạm móc ra một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho cô: “Có chuyện gì cần thì cứ liên hệ với tôi, bên này có tiến triển gì, tôi sẽ đi đến cửa hàng nói cho cô, khoảng thời gian này, chuyện trong tiệm phiền cô trông nom giúp.”
 


Tân Na ngước mắt lên nhìn Tô Trạm, vẻ mặt của anh có mấy phần nghiêm túc, cô mới về nước địa hình cũng không quen, nếu muốn tìm Lâm Tử Lạp vẫn phải nhờ bọn họ, hơn nữa cô cũng cần biết tiến triển của việc tìm Lâm Tử Lạp.
 


Cô đưa tay ra nhận lấy danh thϊế͙p͙ của Tô Trạm: “Cảm ơn, chị Lâm đối xử tốt với tôi, việc của cửa hàng, chị ấy không có ở đó, tôi sẽ giúp chị ấy xử lý tốt.”
 
Tô Trạm gật đầu, trong lòng suy nghĩ, có cần tìm lý do tiễn cô hay không nhỉ?
 


“Cô đến đây bằng cách nào, có cần tôi đưa cô về?”
 
“Tôi lái xe tới.” Tân Na cất danh thϊế͙p͙, nói với anh: “Tạm biệt.”
 
Nói xong, sau đó đi về hướng xe.
 
Tô Trạm nắm tóc, thở dài, muốn bắt chuyện với cô mà cũng khó như vậy sao?
 


Trước đây anh có trêu ghẹo một cô gái, phải tốn rất nhiều công sức?
 


Anh lắc đầu, mặc kệ những suy nghĩ vớ vẫn trong đầu, xoay người đi vào thang máy, đinh một tiếng thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra, lúc Tô Trạm chuẩn bị bước vào, bên trong có người đi xuống, khiến anh dừng bước chân lại: “Là anh.”
 


Rất nhanh giọng nói của anh lạnh xuống: “Anh đến đây làm cái gì?”
 
Hà Thụy Hành nhếch môi: “Tôi làm cái gì, hình như chẳng liên quan gì tới anh?”
 


Bây giờ nhà họ Hà không được như trước nữa, nhưng mà danh tiếng cùng địa vị, không phải một luật sư như anh có thể so sánh được.
 
Tô Trạm cau mày, lạnh lùng nhìn anh một cái, bước vào thang máy.
 
Hà Thụy Hành chỉnh lại âu phục rảo bước đi ra ngoài.
 


Đối với Tô Trạm cũng không để ở trong lòng.
 
Mà trong lòng Tô Trạm bồn chồn lo lắng, Tông Triển Bạch ắt phải đưa Hà Khiếu Ninh vào chỗ chết, Hà Thụy Hành không thể không biết em gái mình bị giam giữ, là bởi vì Tông Triển Bạch.
 
Câu hỏi kia, anh ta là có ý gì?
 


Tuyên chiến với Tông Triển Bạch, hay là cầu xin tha thứ?
 
Tô Trạm vẫn chưa suy nghĩ ra, cửa thang máy đã mở ra, anh bước ra, cả văn phòng làm việc bị bao trùm bởi một bầu không khí ngột ngạt.
 
Đây là tâm trạng của sếp không tốt, toàn bộ nhân viên trong công ty cũng gặp họa hay sao?
 


Tô Trạm rụt cổ một cái, rõ ràng không lạnh, nhưng anh lại không kiềm chế được.
 
Đi đến cửa, anh gõ cửa một cái, nghe được bên trong nói một tiếng đi vào, anh mới đẩy cửa ra.
 


Căn phòng làm việc rộng lớn vắng ngắt, nếu như không nhìn thấy người ngồi ở chiếc ghế ở sau bàn làm việc, anh cũng nghĩ phòng làm việc này không có người.
 
Tô Trạm bước vào đóng cửa lại, đi về phía bàn làm việc: “Hà Thụy Hành đến làm gì vậy?”
 


Không đợi Tông Triển Bạch trả lời, anh liền suy đoán nói: “Tới gây phiền toái?” Nhưng suy nghĩ kỹ một chút mấy năm gần đây tác phong của Hà Thụy Hành lại cảm thấy anh ta không phải cái kiểu kiên quyết tuyên chiến với Tông Triển Bạch.
 


Nhưng Hà Thụy Hành có chút năng lực, nhà họ Hà hôm nay không biết tình trạng như nào.
 
Tông Triển Bạch ngước mắt nhìn, đem một bản văn kiện đặt lên bàn ném đến bên cạnh Tô Trạm.
 


Tô Trạm cầm lên mở ra xem, là hợp đồng hợp tác, vụ làm ăn hợp tác này không hiếm lạ, lạ ở chỗ là hợp đồng Hà Thụy Hành ký, hơn nữa còn là đất xây dựng quan trọng của nhà họ Hà.
 


Nhà họ Hà ở thành phố B có mảnh đất tốt, là do tổ tiên truyền lại, tuy nhà bỏ hoang, nhưng mà là khu đất tốt.
 
“Anh ta lại muốn hợp tác với cậu, mảnh đất này xây dựng thị trường?” Tô Trạm cảm thấy như gặp quỷ.
 


Không coi Tông Triển Bạch là kẻ thù, còn lấy đất của mình ra hợp tác với Tông Triển Bạch?
 


“Trước đây luôn nghe nói một câu, danh lợi trên thương trường, mình sống hay chết là ở một giây trước, vì lợi ích, một giây tiếp theo cũng có bắt tay giảng hòa, hôm nay tôi cũng coi như thấy được, quan trọng nhất là cậu có đồng ý rồi?”
 


“Tại sao tôi không đồng ý?” Tông Triển Bạch đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, in cái bóng dài dưới mặt đất.