Mê Vợ Không Lối Về

Chương 2: Đấu khí đại lục

“Lạp Lạp, hôn nhân là chuyện lớn cả đời, mẹ không cho con làm thế.” Ít nhiều gì Trang Kha Nguyệt cũng biết ý đồ của Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp để hộp đựng cơm lên ngăn tủ đầu giường, vừa lấy ra vừa nói: “Còn cũng không lấy người ngoài, không phải là con trai của bạn mẹ sao.”


“Bà ấy mất sớm, mẹ cũng không hiểu con trai bà ấy, cho dù có nuốt lời, mẹ cũng muốn con lấy người mình thích, chứ không phải dùng hôn nhân làm lợi thế, như vậy, mẹ thà rằng ở lại đây cả đời.”
Người mình thích?
Cho dù sao này gặp được, cô cũng không có tư cách.


Cô cúi đầu, lấy ai cũng không quan trọng, quan trọng là lấy lại mọi thứ bị người ta cướp đi.
Trang Kha Nguyệt không thể thuyết phục Lâm Tử Lạp thay đổi quyết định, ngày hôm sau bọn họ lập tức về nước.


Lâm Viên Trung ghét bỏ mẹ con bọn họ, không cho bọn họ vào cửa nhà họ Lâm, mà cho bọn họ thuê phòng bên ngoài ở, đợi đến ngày kết hôn, Lâm Tử Lạp trở về là được.


Vừa hay Lâm Tử Lạp cũng không muốn về, trở về, mẹ sẽ phải đối mặt với đồ vợ bé phá hoại hôn nhân của bà, so với việc mất tự nhiên không bằng ở lại đây.
Yên tĩnh.


Trang Kha Nguyệt vẫn rất lo lắng: “Lạp Lạp, nếu đây là một cuộc hôn nhân tốt, thì đã không đến tay con rồi, cho dù mẹ và bà Tông từng có… tình cảm qua lại.”
Lâm Tử Lạp không muốn nói những chuyện này với mẹ, vì thế đổi chủ đề: “Mẹ, mau ăn gì đó đi.”


Trang Kha Nguyệt thở dài, rõ ràng Lâm Tử Lạp không muốn nói chuyện này, cô đi theo mình chịu khổ, bây giờ ngay cả hôn nhân cũng phải hy sinh.
Lâm Tử Lạp cầm đũa trong tay, nhưng không hề có khẩu vị, còn bị buồn nôn.
“Con không thoải mái sao?” Trang Kha Nguyệt quan tâm hỏi.


Cô không muốn khiến bà lo lắng, nói bừa là ngồi máy bay xong không có khẩu vị.
Buông đũa xuống đi về phòng.
Cửa phòng đóng lại, cô tựa lên ván cửa, tuy cô chưa từng có thai, nhưng cô từng thấy dáng vẻ khi mẹ mang thai, bà cũng buồn nôn, ăn không ngon.
Mà tình trạng của cô lúc này cũng giống thế.


Cách đêm đó đã hơn một tháng rồi, ngày đèn đỏ của cô cũng bị muộn mười ngày…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, đêm đó đã rất nhục nhã rồi. Nếu không phải vì mẹ và em trai, cô cũng sẽ không bán mình.
Cô run rẩy…
“Cô mang thai rồi, sáu tuần.”


Ra khỏi bệnh viện, trong đầu Lâm Tử Lạp vẫn quanh quẩn câu cô mang thai rồi của bác sĩ.
Lâm Tử Lạp lừa Trang Kha Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra, sau đó kết quả là như vậy, tâm trạng cô rất rối ren, không biết phải làm sao bây giờ, sinh ra, hay phá bỏ?


Tay cô không nhịn được phủ lên bụng, tuy bất ngờ, thậm chí là nhục nhã, nhưng cô vẫn hơi không nỡ.
Có cảm giác vui sướng, và chờ mong khi lần đầu làm mẹ.
Cô hoảng hốt.
Trở về nơi ở, Lâm Tử Lạp giấu giấy siêu âm B đi, mới đẩy cửa ra.


Nhưng Lâm Viên Trung cũng ở đó, sắc mặt cô thoáng chốc sa sầm lại.
Ông ta đến làm gì?
Sắc mặt Lâm Viên Trung cũng không được tốt lắm, hình như vì không thấy cô khiến ông ta đợi lâu, lạnh lùng nói: “Đi thay quần áo.”
Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Tại sao?”


“Nếu phải gả đến nhà họ Tông, cô và cậu cả nhà họ Tông kia cũng phải gặp mặt.” Lâm Viên Trung quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cô ăn mặc rách nát thế này đi gặp cậu ta à? Muốn khiến tôi mất mặt sao?”
Đau là cảm giác thế nào?


Cô cho rằng bán mình, em trai chết, đã khiến cô đau đến chết lặng.
Nhưng nghe thấy lời nói vô tình của Lâm Viên Trung, trái tim vẫn sẽ đau chứ không còn chết lặng nữa.
Ông ta đưa mình và mẹ đến một đất nước phương Tây nghèo hèn, sau đó chưa từng quan tâm bọn họ.
Cô lấy đâu ra tiền?


Nếu cô có tiền, sao em trai có thể chết vì chữa trị chậm trễ được?
Hai tay buông xuống bên người cô siết chặt thành nắm đấm.
Hình như Lâm Viên Trung cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Đi thôi, người nhà họ Tông sắp đến rồi, không tiện để bọn họ đợi.”


“Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt lo lắng, vẫn muốn khuyên Lâm Tử Lạp, bà đã mất đi con trai rồi, bây giờ chỉ muốn chăm sóc con gái thật tốt, tiền bạc đã không còn quan trọng nữa.
Cũng không muốn con gái lại bước vào nhà họ Lâm, hoặc là nhà họ Tông.


Nhà giàu phức tạp, lại còn không biết cậu cả nhà họ Tông kia trông ra sao.
Bà lo lắng.
“Mẹ.” Lâm Tử Lạp cho bà một ánh mắt an ủi, để bà yên tâm hơn.
“Đi mau.” Lâm Viên Trung không kiên nhẫn thúc giục, sợ Lâm Tử Lạp đổi ý, còn đẩy cô một.


Lâm Viên Trung không thích cô, cô cũng không có chút tình cảm với người ba này.
Tám năm, tất cả tình thân máu mủ đều đã tiêu mòn hết rồi.
Lâm Tử Lạp ăn mặc thật sự rất cũ kỹ, lại phải gặp nhà họ Tông, Lâm Viên Trung dẫn cô đến một tiệm đồ nữ xa hoa, mua một bộ quần áo tàm tạm cho cô.


Tiến vào tiệm còn có nhân viên đến tiếp đón, Lâm Viên Trung đẩy Lâm Tử Lạp về phía trước: “Lấy đồ nào nó mặc được.”
Nhân viên quan sát cô một lượt, đại khái đã biết cô mặc số mấy: “Đi theo tôi.”


Nhân viên cầm một cái váy dài màu lam nhạt đưa cho cô: “Cô đến phòng thử đồ xem sao.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy, đi tới phòng thử đồ.
“Bạch, anh phải cưới con gái của nhà họ Lâm sao?” Giọng nói của người phụ nữ mơ hồ mang theo uất ức.


Lâm Tử Lạp đột nhiên nghe thấy giọng nói nên đưa mắt nhìn qua phòng bên cạnh, xuyên qua khe hỡ của cánh cửa, cô nhìn thấy người phụ nữ ôm lấy cổ người đàn ông làm nũng: “Anh đừng cưới cô gái khác được không?”


Tông Triển Bạch nhìn người phụ nữ, ánh mắt như mang theo bất đắc dĩ, đây là chuyện cưới xin mẹ quyết định cho anh, không thể đổi ý được.
Nhưng nghĩ đến đêm đó, anh lại không đành lòng để cô ta thất vọng: “Đêm đó, có phải rất đau không?”


Hơn một tháng trước, anh ra nước ngoài đến một nước lạc hậu khảo sát một hạng mục, kết quả bị một loại rắn cắn, độc của nó rất mạnh, nếu không trút ra trên người phụ nữ, sẽ khô nóng mà chết.
Còn Bạch Lộ Khiết, đã làm thuốc giải cho anh.


Bản thân anh biết lúc đó mình không khống chế được bao nhiêu.
Ai cũng nói lần đầu tiên của phụ nữ rất đau, anh lại còn không thương tiếc, có thể nghĩ được cô ta đau bao nhiêu.
Nhưng cô ta lại cam chịu như vậy, chưa từng lên tiếng một lần nào, chỉ run rẩy trong lòng anh.


Tần Lộ Khiết thích anh, anh luôn biết, nhưng chưa từng cho cô ta cơ hội.
Một là không yêu cô ta, hai là vì mẹ đã quyết định hôn ước cho anh rồi.
Nhưng cô ta vẫn luôn ở bên cạnh anh, từ đó về sau, anh cảm thấy mình nên cho người phụ nữ này một thân phận.


Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ dấu đỏ kia rực rỡ đến mức nào.
Tần Lộ Khiết vùi trong lòng anh, mắt hơi rũ xuống, thẹn thùng ừ một tiếng.


Cô ta thích Tông Triển Bạch, mấy năm nay vẫn ở bên cạnh anh với thân phận thư ký, nhưng cô ta đã không phải xử nữ từ lâu. Cô ta không thể để Tông Triển Bạch biết được, đàn ông để ý sự trong sạch của phụ nữ bao nhiêu cô ta hiểu rõ. Cho nên cô ta bỏ một khoản tiền cho dân trên thị trấn tìm một cô gái chưa từng làm chuyện đó đưa đến căn phòng kia.


Đợi sau khi cô gái đó ra ngoài, cô ta mới đi vào tạo hiện tượng giả rằng đêm đó là cô ta.
“Thích quần áo ở đây thì mua thêm mấy món đi.” Tông Triển Bạch xoa đầu cô ta, cưng chiều nói.


“Đây là phòng VIP, cô không thể vào được, cô đi tới gian bên phải đi.” Nhân viên nhắc nhở Lâm Tử Lạp.
Tiệm quần áo xa hoa thế này, phòng thử đồ đều độc lập với nhau, mà phòng VIP càng xa hoa hơn, trong phòng thử đồ có chỗ để thử đồ, gian ngoài là để bạn bè đợi hoặc nghỉ ngơi.


“À.” Lâm Tử Lạp cầm quần áo đi tới phòng bên phải.
Lúc thay quần áo trong phòng thử đồ, Lâm Tử Lạp còn đang nghĩ, hình như trong cuộc trò chuyện của một nam một nữ khi nãy có nhà họ Lâm.
Chẳng lẽ người đàn ông kia…