Mê Vợ Không Lối Về

Chương 188

 
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh đèn ngủ mờ mờ, anh nhẹ chân bước vào, chuẩn bị mở cửa phòng xem hai đứa trẻ thì phát hiện, trên ghế sofa có một bóng người nho nhỏ.
 


Anh đi qua đó mới biết người đó chính là Lâm Tinh Tuyệt, trên người cậu bé không đắp mền, cơ thể bé nhỏ nằm co lại trên chiếc sofa.
 
Anh cong người ôm cậu bé lên, vừa mới động vào cậu bé thì nó đã tỉnh lại.
 


“Mami của cháu đâu rồi?” Lâm Tinh Tuyệt tỉnh dậy, câu đầu tiên là hỏi về Lâm Tử Lạp.
 
Mắt của cậu bé vẫn chưa mở hẳn, giọng nói dịu nhẹ ngái ngủ.
 


Yết hầu của Tông Triển Bạch thắt lại, y hệt như trái tim anh lúc này: “…Mẹ con nhận được một thiết kế, khách hàng yêu cầu gấp nên cô ấy ở lại làm, ba ở với con một đêm, hiện giờ cô ấy đã ngủ ở cửa hàng rồi nên mới bảo ba đến để trông các con.”
 


Lâm Tinh Tuyệt dụi dụi mắt: “Thật không ạ?”
 
“Thật.” Tông Triển Bạch ôm cậu bé lên: “Ba ôm con vào phòng ngủ nhé.”
 


Vì cả đêm Lâm Tử Lạp không thấy tung tích nên Lâm Tinh Tuyệt cũng không ngủ, lúc này chắc cậu cũng hơi buồn ngủ rồi, cậu bé bất giác dựa vào lòng của Tông Triển Bạch, như vậy sẽ thoải mái hơn, cậu bé lại gật gù đáp: “Mami của cháu có bận cũng sẽ tranh thủ thời gian buổi tối để ở bên cháu và em gái, lần này lại khác.”


 
Bước chân của Tông Triển Bạch chợt sững lại, cả người anh cứng đờ.
 
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng mình anh nhắm mắt lại, giống như vô thức nói ra, nhưng lại cứa từng nhát vào tim anh.
 
Anh khàn giọng nói: “Vậy à?”
 


“Đúng vậy, mami chưa từng nói như vậy nhưng cháu biết, mami thấy chúng cháu không có ba nên mới yêu thương cháu và em gái hơn, chắc là mami muốn bù đắp tình cảm cho chúng cháu.”
 
Tay của ông Cảnh Hạo đột nhiên nắm chặt lại.
 
“A, đau.”
 


Tông Triển Bạch nhanh chóng bỏ tay ra, vừa rồi anh hơi bị mất kìm chế, nên lỡ ôm chặt Lâm Tinh Tuyệt, làm nó đâu, anh khẽ nói: “Ba xin lỗi.”
 
Lâm Tinh Tuyệt không để ý, lúc sau thì nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
 
Cậu bé mệt rồi.
 


Tông Triển Bạch đặt cậu bé lên giường, Lâm Huệ Tinh đáng lẽ phải ngủ trên giường nhưng cũng không thấy đâu.
 
Giường rộng rãi nhưng lại trống không.
 
Tông Triển Bạch đặt cậu bé xuống, đắp mền cho nó, Lâm Tinh Tuyệt khẽ động, cậu bé tìm một tư thế ngủ thoải mái cho mình.
 


Tông Triển Bạch đứng bên giường nhìn cậu bé, nó dường như rất mệ, khuôn mặt nhỏ bé nằm trọn trong chiếc gối, để lộ ra một đường nét rõ ràng, đôi má trắng mịn, sống mũi khá thẳng, đôi môi nho nhỏ hồng hồng khẽ mở.
 
Nhìn dáng vẻ của cậu bé, chắc nó đã ngủ say rồi.
 


Anh xoa khuôn mặt của cậu bé, động tác rất dịu dàng…
 
Cọt kẹt.
 
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Trang Kha Nguyệt đứng ở ngoài cửa: “Tôi có thể nói với anh vài câu không?”
 
Tông Triển Bạch gật đầu, anh thu tay lại rồi xoay người ra khỏi phòng, Trang Kha Nguyệt ngồi trên sofa trong phòng khách.
 


“Ngôn Ngôn cả đêm không về, con bé ở bên cậu à?” Trang Kha Nguyệt hỏi.
 
“Vâng ạ.” Vì không để Trang Kha Nguyệt hoài nghi, anh tỏ ra rất đỗi thản nhiên.
 
Giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì.
 


“Tôi rất bất ngờ.” Đến bây giờ Trang Kha Nguyệt cũng không hiểu, Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh sao có thể là con của Tông Triển Bạch được.
 


“Năm đó tôi và con trai gặp phải tai nạn rất nghiêm trọng, chúng tôi không có tiền, sau này Ngôn Ngôn tìm đâu được một khoản tiền để cứu mạng tôi, con trai tôi không được trị kịp thời nên nó đã qua đời trong vụ tai nạn đó…Sau này tôi mới biết, sao con bé lại có được số tiền đó, nó nói nó đi điều tra, tối hôm đó là người bản địa, tôi không muốn có hiểu làm gì, anh có muốn đi xác nhận lại…?


 
“Không cần.” Anh ngắt lời Trang Kha Nguyệt, anh kiên định nói: “Không cần các nhận lại nữa, chúng chính là con của cháu.”
 
Hiện giờ anh cũng biết Lâm Tử Lạp lúc đó vì sao lại cần tiền, thì ra…
 


Anh cúi đầu: “Cháu xin lỗi đã để cô ấy một mình, để cô ấy chăm sóc bọn trẻ một mình lâu như vậy.”
 
Trang Kha Nguyệt ngấn lệ: “Tôi cũng đã từng khuyên nó, nó chưa kết hôn mà mang thai, việc đó đối với một người phụ nữ mà nói rất….”
 


Trang Kha Nguyệt bối rối, bà không biết hình dung như thế nào: “Tôi thậm chí còn ép nó, không cho phép nó sinh nhưng có không chịu nghe…tôi cũng hết cách, chỉ còn cách đồng ý, tôi không xứng làm một người mẹ, tôi đã để nó chịu khổ đi theo tôi.
 
Bà mím chặt môi, hai vai bà khẽ rung lên.