Cậu bé theo sát Tông Triển Bạch như thể sợ anh bế mất em gái vậy.
“Đưa con bé về phòng cháu.” Lâm Tinh Tuyệt nói.
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn xuống, nhìn đứa bé nhỏ xíu đang rướn đầu lên lúc này giống như sợ anh giành mất em gái.
Bởi vì lát nữa anh phải đi tìm Lâm Tử Lạp nên không muốn đưa cô bé lên lầu trên, không tiện chăm sóc.
Anh vào phòng Lâm Tinh Tuyệt, nhẹ nhàng đặt Lâm Huệ Tinh lên giường rồi đắp chăn cho cô bé.
Tông Triển Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hồng hồng có lẽ là vì ngủ trong xe lâu quá, lông mi cong dày rơi trên hai má như chú bướm xinh đang hôn trên đôi mắt cô bé.
Chiếc miệng nhỏ chóp chép, ngủ rất ngon lành.
Anh vuốt ve mặt bé, làn da non mởn mềm mại, anh cúi người định hôn lên trán cô bé nhưng bị Lâm Tinh Tuyệt đẩy ra như đang tuyên bố chủ quyền: “Em gái của cháu.” Lâm Huệ Tinh là của cậu, anh không thể hôn.
“Cũng là con gái ba.”
“Ba chưa từng nuôi.”
Tông Triển Bạch lại một lần nữa bại trận trước mặt Lâm Tinh Tuyệt.
Nghĩ tới việc Lâm Tử Lạp còn đang mất tích, anh dặn dò: “Chăm sóc tốt cho em gái.”
“Cháu sẽ làm thế.”
Tông Triển Bạch định xoa đầu cậu nhưng không đưa tay ra mà chỉ nhìn hai đứa bé một lát rồi quay người đi khỏi phòng.
Buổi tối, mọi người đều không ăn cơm, ɖú Vu đã chuẩn bị lại một vài món, nhìn thấy Tông Triển Bạch đi ra, bà nói: “Ăn chút gì đi.”
“Hai đứa bé ở trong phòng, ɖú hãy chăm sóc tốt cho chúng.” Tông Triển Bạch căn dặn ɖú Vu vì anh đâu còn tâm trạng ăn uống.
“Vâng.” ɖú Vu nhận lời: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”
Tông Triển Bạch quay lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt rồi đi ra khỏi biệt thự.
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Quan Kình, rất nhanh sau đó đã có người bắt máy.
“Sắp xếp mấy vệ sĩ giỏi đáng tin cậy tới biệt thự.”
Lâm Tử Lạp đột nhiên mấy liên lạc nên anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, hai đứa bé ở trong biệt thự không được bảo vệ an toàn, anh không yên tâm.
“Vâng, lúc nào đây?”
“Tối nay.”
Nhanh như vậy, Quan Kình bĩu môi, như vậy quá hơi gấp.
“Sao vậy, làm không được?” Giọng Tông Triển Bạch lạnh lùng.
“…Một tiếng sau sẽ sắp xếp xong.” Quan Kình vực dậy tinh thần.
Tông Triển Bạch cúp máy rồi lên xe đến trại giam thành phố B.”
Cảnh đêm lấp lánh dưới ánh đèn neon đầy màu sắc, phong cảnh lướt nhanh qua cửa xe: Không để lại chút dấu vết.
Tông Triển Bạch rất nhanh đã lái xe tới trại giam.
Thẩm Bồi Xuyên biết anh sẽ tới nên đã sắp xếp mấy người đứng trước cửa đợi anh. Anh vừa xuống xe đã được chào đón: “Đội trưởng Thẩm ở trong nhà xác.”
Tông Triển Bạch gật đầu tỏ ý xin anh ta dẫn đường.
Nhà xác thường nằm ở một khu vực hẻo lánh. Đi qua bảy tám ngã rẽ, xuyên qua mấy hành lang mới tới trước một cánh cửa. Cánh cửa được mở ra và hơi thở lạnh ùa đến. Để ngăn xác chết thối rữa và bốc mùi, nhà xác đã được lắp đặt máy làm mát 24 giờ.
Đi vào trong đó có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ giảm sút.
Mặt Tông Triển Bạch không chút cảm xúc không vì nơi này mà có bất cứ biểu cảm lăn tăn nào.
Lúc anh đi vào, pháp y đã che thi thể Thẩm Tú Tình lại, kệ bên cạnh còn đặt dao phẫu thuật, rõ ràng đã kiểm nghiệm xong xuôi.
Thẩm Bồi Xuyên lấy kết quả khám nghiệm tử thi tới: “Có thể chắc chắn cô ta tự sát mà còn đã lên kế hoạch kỹ lưỡng.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi mà giải thích cụ thể: “Cô ta đã uống một loại thuốc, sau khi sự kiện trong LEO xảy ra, trong thời gian đưa cô ta về trại giam, cô ta lại dùng một loại thuốc khác. Hai loại thuốc này kỵ nhau nên dẫn tới cái chết. Rõ ràng cô ta biết nên mới uống như vậy.”
“Chỉ có như vậy?” Tông Triển Bạch không hài lòng với đáp án này vì những điều đó không đủ đối với anh.
“Trước khi Thẩm Tú Tình ra ngoài có gặp một người.”
Trong lòng Tông Triển Bạch đã có suy đoán: “Ai?”
“Hà Khiếu Ninh, tôi trích xuất camera phát hiện hai ngày trước Hà Khiếu Ninh từng gặp cô ta đồng thời mua chuộc người để thả cô ta ra ngoài.” Lúc nói chuyện, Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tông Triển Bạch dè chừng, dù sao thì Tông Triển Bạch cũng từng có quan hệ với Hà Khiếu Ninh. “Có camera lúc đó, cậu muốn xem không? Mặc dù lúc đó cô ta đeo khẩu trang nhưng kỹ thuật phân tích qua rồi, chính không cô ta không sai.”
Quả nhiên đúng như anh đoán.