Mê Vợ Không Lối Về

Chương 165

 
Lần trước trong lúc vô tình gặp Trang Kha Nguyệt dắt hai đứa bé, ông ta đã quyết định giành lại Trang Kha Nguyệt, có được sự tha thứ của Lâm Tử Lạp.
 


Bởi vì ông ta cảm thấy hai đứa bé kia là con của Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp đã sinh cho Tông Triển Bạch hai đứa bé đáng yêu như vậy, chắc chắn cậu ta đối xử không tệ với Lâm Tử Lạp?
 
Đến lúc đó ông ta cũng được thơm lây.
 


Nếu như bây giờ Lâm Tử Lạp không có gì cả, chưa chắc ông ta đã thấp giọng lấy lòng.
 
Bản tính của con người không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi ngay.
 
Quả thật Lâm Tử Lạp không nghĩ tới, sau khi cô rời khỏi Tông Triển Bạch sẽ còn nghĩ đến Lâm Viên Trung.
 


Tại sao ông ta lại làm như vậy, thật sự vì cô sao?
 
“Ba không ngại chuyện của con, ba sẽ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi, đông người nhìn sẽ náo nhiệt, con cứ để ba giúp con thêm phần náo nhiệt.” Lâm Viên Trung sợ Lâm Tử Lạp đuổi ông ta, tự rút lui trước, tìm một chỗ tầm thường rồi ngồi.
 


Lâm Tử Lạp không để ý, ông ta muốn làm gì thì kệ ông ta vậy.
 
Muốn cô tha thứ, không dễ dàng như vậy.
 
Ông ta làm cô và Trang Kha Nguyệt tổn thương, đó là vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa mờ, mỗi lần nhớ tới, vết sẹo vẫn còn đau.
 


Thẩm Tú Tình tức giận tới cực điểm, vốn dĩ khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, nhưng ở trong nhà giam bị hành hạ đã mất đi vẻ đẹp, hai mắt trừng lớn, dáng vẻ rất kinh khủng.
 
Bà ta chưa từng nhìn thấy Lâm Viên Trung thấp giọng đi cầu xin ai điều gì, bây giờ vậy mà ông ta lại làm.
 


Lại còn là làm với Lâm Tử Lạp.
 
Bà ta không thể chấp nhận được thay đổi như vậy, không thể chấp nhận sự chán nản của mình, tất cả những thứ này cũng bởi vì Lâm Tử Lạp trở về nước mới xảy ra.
 
Chết đi, đi chết đi!
 


Bà ta bỏ lại cây lau nhà, đi đến chỗ của Lâm Tử Lạp, mau chóng đến bên người Lâm Tử Lạp, lấy ra một con dao nhọn đã sớm chuẩn bị trong người.
 
“Lâm Tử Lạp, cô đi chết đi!”
 
“Cẩn thận.”
 


Lâm Tử Lạp quay đầu đã nhìn thấy một con quỷ đòi mạng trở về từ địa ngục, mặt mũi dữ tợn đáng sợ, dao nhọn trong tay lóe lên ta sáng, đang định đâm thẳng vào ngực cô.”
 


Mắt Lâm Tử Lạp co lại, phản chiếu hình ảnh lưỡi dao sắc bén, cô dường như có thể tưởng tượng được con dao đó đâm vào da thịt mình sẽ đau đớn như thế nào…
 
Một khoảng cách gần tới mức khiến cô căng thẳng quên mất cách phản ứng lại.
 


Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái bóng màu đen lao về phía cô kéo cánh tay cô rất mạnh, cơ thể của cô bị đập vào một lồng ngực ấm áp săn chắc, trời đất như quay cuồng làm cô bị xoay đi hướng khác.
 


Rồi nghe thấy một giọng nói đầy nam tính “tìm chết à!” lại nhìn cơ thể Thẩm Tú Tình giống như một đường pa-ra-bôn vậy, người cúi thấp dựa vào chân bàn, rung tới mức làm đổ rượu trên bàn rồi choang một tiếng rơi xuống đất.
 


Ánh mắt Tông Triển Bạch anh tuấn: “Sao cô ta lại trà trộn được vào đây?”
 
Tần Nhã vội giải thích: “Hôm qua vừa mới tuyển vào làm lao công ạ.”
 
Cô bị dọa cho ngây ngốc, không ngờ một lao công mà lại dám đi ám sát.
 


Lâm Tử Lạp bình tĩnh trở lại, rời khỏi vòng tay của Tông Triển Bạch rồi từ từ giải quyết sự việc, cô gọi bảo vệ, cho người đưa cô ta đi trước, còn tại sao cô ta lại vào đây được thì sẽ điều tra sau.
 
“Tiểu Nhã, em đi gọi hai người tới quét dọn dưới sàn đi.”
 
“Vâng.”


 
“Thật ngại quá, vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn, để mọi người hoảng sợ rồi.” Giải quyết ổn thỏa xong cô kéo Tông Triển Bạch vào phòng nghỉ.
 
Hà Khiếu Ninh đứng bên ngoài, lạnh lùng chứng kiến mọi chuyện mới xảy ra.
 


Không đâm chết được Lâm Tử Lạp thật quá đáng tiếc.
 
Có điều…
 
Ánh mắt của cô như một viên ngọc bị nhiễm độc vậy.
 
Tông Triển Bạch đi theo cô vào phòng nghỉ.
 


“Tôi xem tay của anh nào.” Lâm Tử Lạp nhìn cánh tay trái của anh, cô nhìn thấy lúc anh cứu cô khỏi Thẩm Tú Tình, con dao sắc bén trên tay cô ta đã sượt qua tay anh.
 
May mắn là không bị thương, có lẽ là động tác của anh nhanh nhẹn nên đã tránh được.
 
Vẫn may, vẫn may.
 
Anh không bị thương.


 
“Cô lo lắng à?” Anh mỉm cười.
 
“Tôi là không muốn anh vì em mà bị thương đó.” Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống.
 
Cô còn tưởng hôm nay mình sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này.
 
Không ngờ Tông Triển Bạch lại xuất hiện đúng lúc, hơn nữa còn bảo vệ cô trong lòng mình.


 
Nói không có chút cảm giác gì thì lại là nói dối.
 
Cô cảm động có, rung động cũng có.
 
Đều là đối với người đàn ông này.
 
“Nếu anh không bị thương thì tôi ra ngoài xem có ai bị ảnh hưởng…”
 


“Cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Tông Triển Bạch nheo mắt cắt ngang lời cô.