Mê Vợ Không Lối Về

Chương 162

 
Dĩ nhiên cũng không có thiện cảm với bà ấy.
 
Cái này cũng chỉ là quan hệ của Tông Triển Bạch cùng bà ấy.
 


Nói tóm lại, tuy rằng Dục Tú là người thứ ba, nhưng lại không hề có lối ăn mặc như những người phụ nữ trăng hoa, cả người tỏa ra cảm giác dịu dàng, ôn hòa, không hề dung tục.
 
“Bà ấy tới làm gì?” Tô Trạm híp mắt.
 


Thẩm Bồi Xuyên không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy bà ấy đến đây cũng không phải là chuyện tốt.
 
Sức khỏe của Dục Tú không tốt, sắc mặt tiều tụy, để tránh người khác nhận ra, bà ấy cũng trang điểm nhạt.
 
Tần Nhã tới đón khách: “Chào bà.”
 
“Tôi tìm…”
 


Lúc này Lâm Tử Lạp mới đi đến, lần trước cũng từng gặp một lần, cô nói lúc cửa tiệm khai trương muốn mời bà ấy, Lâm Tử Lạp mới đưa thiệp mời, không ngờ bà ấy lại tới sớm như vậy, bởi vì còn chưa đến lúc bắt đầu.
 
“Bà đến rồi.” Lâm Tử Lạp cười chào đón.
 


“Dĩ nhiên.” Bà ấy cũng không ở lâu, cố ý tới sớm một chút, sợ sẽ gặp phải Tông Triển Bạch, biết bà tới đây, sợ rằng sẽ mất hứng.
 
“Tôi có thể ngồi riêng với cô không?”
 
Vẫn còn chút thời gian, Lâm Tử Lạp đồng ý: “Được, bà đi theo tôi”.
 


Lâm Tử Lạp đi phía trước dẫn đường.
 
Dục Tú đi rất chậm, bà nhìn theo bóng lưng của Lâm Tử Lạp, cô nhỏ bé, mặc một bộ lễ phục màu hồng tạo cảm giác quyến rũ động lòng người.
 
Không hề giống với phụ nữ đã sinh con, nhìn rất trẻ tuổi.
 


Trong lòng bà nghĩ, con trai mình ưu tú, người con dâu này cũng không kém.
 
Nhất là biết cô còn sinh cho con trai mình một cặp sinh đôi, lại càng thêm yêu thích.
 
Mặc dù kết quả giám định vẫn chưa có, nhưng bà biết đó chính là con của Tông Triển Bạch.
 


Lâm Tử Lạp đẩy cửa phòng tiếp khách ra, xoay người nói với Dục Tú: “Nơi này rất yên tĩnh.”
 
“Được.” Dục Tú đi tới, ngồi lên trên ghế sofa.
 
Lâm Tử Lạp rót ly nước đặt ở trước mặt bà ấy sau đó cô lại ngồi trên ghế salon đối diện.
 


Dục Tú nhìn thế nào cũng cảm thấy cô rất xinh đẹp.
 
Lâm Tử Lạp bị bà ấy nhìn nên có chút ngượng ngùng, mở miệng nói chuyện trước: “Gần đây bà vẫn khỏe chứ? Tôi thấy sắc mặt của bà cũng không được tốt.”
 


Dục Tú tỉnh người, cố che giấu nói: “Chỉ là ốm bình thường thôi.”
 
Bà bưng ly nước trên bàn lên uống một hớp, che giấu sự lúng túng vừa rồi.
 
Lúc buông ly xuống, bà nói: “Chuyện hôm nay tôi tới, cô đừng nói với Cảnh Hạo.”
 


Lâm Tử Lạp cười nói: “Được, tôi sẽ không nói.”
 
“Tôi tin tưởng cô.” Bà có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lại không biết kể từ đâu, lấy ra từ trong túi xách một cái hộp gỗ, đẩy tới bên cạnh Lâm Tử Lạp: “Cái này tặng cho cô.”
 


Lâm Tử Lạp cũng không muốn nhận, đẩy trở lại: “Cái này tôi không thể nhận được.”
 
Dù sao bọn họ cũng không quá thân quen.
 
Hơn nữa thân phận của bà ấy, nếu như Tông Triển Bạch biết hai người có qua lại, sợ rằng sẽ không vui.
 


“Cô còn chưa nhìn đã muốn từ chối tôi rồi sao?” Dục Tú nhìn cô: “Cô sợ Cảnh Hạo biết sẽ không vui sao?”
 
Lâm Tử Lạp mím môi, bà ấy nói không sai.
 


Nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, đây mới chỉ là lần thứ hai hai người gặp mặt, nếu nhận quà thì cũng không thích hợp, hai người không quen thuộc đến mức đó.
 
Cũng sẽ không phát triển thành quá mức thân quen.
 
Dù sao thân phận giữa hai người.
 


“Tôi cũng phải cân nhắc đến cảm xúc của anh ấy.” Lâm Tử Lạp cố ý lấy Tông Triển Bạch ra làm bia đỡ đạn.
 
Thật ra thì cũng không phải là hoàn toàn đúng, nếu như Dục Tú và Tông Triển Bạch không phải là kiểu quan hệ đó, cô cũng sẽ không bài xích người phụ nữ này.
 


Bà ấy giống như là nước, dịu dàng ưu nhã bình tĩnh.
 
Dục Tú đau lòng, nhưng cũng rất vui vẻ.
 
Đau lòng vì Lâm Tử Lạp không chấp nhận ý tốt của bà, nhưng cũng vui vì cô biết suy nghĩ đến cảm nhận của Tông Triển Bạch.
 


“Quan hệ giữa chúng tôi cô cũng đừng nghĩ quá phức tạp, cô là cô, tôi là tôi, không có quan hệ khác, hôm nay cửa hàng của cô khai trương, dù sao tôi cũng muốn bày tỏ chút thành ý, cho dù là bạn, cũng sẽ không tới tay không.” Bà ấy lại đẩy cái hộp tới: “Mở ra xem một chút.”
 


“Vậy cũng không hay lắm.”
 
“Mở ra xem một chút đi.” Dục Tú nói tiếp, giống như nếu Lâm Tử Lạp không nhận, bà ấy sẽ một mực giữ cái tư thế này, cho đến khi cô đồng ý mới thôi.
 


Lâm Tử Lạp không thể làm gì khác hơn đành đưa tay mở hộp ra, một chiếc vòng ngọc xanh biếc lấp lánh nằm trong hộp gấm, toàn thân không không lẫn một chút tạp chất, chất lượng cao cấp, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ.
 


Lâm Tử Lạp càng không muốn nhận: “Đồ quý giá như này, tôi không thể nhận được.”
 
“Bà ấy có ý gì đây?”
 
Tặng cô món đồ quý giá như vậy, chẳng lẽ là muốn mua chuộc cô?