“Ba đã một ngày không về rồi, con nhớ ba.” Lâm Huệ Tinh ngồi khoanh chân trên sofa, nhân lúc Lâm Tinh Tuyệt đi vắng, cô lén dùng đồng hồ thông minh của cậu gọi.
“Mami, không phải ba không cần chúng ta nữa chứ?”
Lâm Tử Lạp nắm chặt lấy điện thoại nhìn Tông Triển Bạch rồi đáp: “…Không đâu.”
Cô an ủi con gái.
“Thật sao?” Giọng nói của Lâm Huệ Tinh không giấu nổi niềm vui và hứng khởi: “Mami, con vui lắm, con không phải là đứa bé không có ba, sau này con có ba rồi mami, con thực sự, thực sự rất vui. Sau này sẽ không có người nói con và anh là con hoang không có ba…- Tiểu Nhụy, em gọi điện thoại cho ai…- Không có, mau cho anh xem xem…”
Tiếng Lâm Tinh Tuyệt vang lên, sau đó là tiếng hỗn tạp rồi rất nhanh sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Lâm Tử Lạp cầm điện thoại rất lâu mà không đặt xuống một hồi lâu. Cô bị choáng bởi những lời nói của Lâm Huệ Tinh. Cô một mình nuôi hai đứa bé nên ít nhiều cũng sẽ có một số lời rèm pha, nói cô chưa chồng mà chửa, không giữ phẩm hạnh.
Tóm lại là không có lời hay ho. Vì các trang khác copy khá nhiều nên mong cả nhà chọn truyen..one đọc để nhóm có nhiều động lực lên chương tốt phục vụ cả nhà nhé! Cám ơn cả nhà!
Chắc chắn lúc có người nói bị Lâm Huệ Tinh nghe được, nếu không cô bé cũng không nói vậy.
Cô cho rằng, cô đã bảo vệ hai đứa bé rất tốt nhưng vẫn để chúng chịu tổn thương.
Tông Triển Bạch ôm lấy hai vai run rẩy của cô: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, vì con gái nên bây giờ cô không thể rời khỏi anh.
Nếu như thực sự có ngày đó thì cũng là số kiếp của cô, muốn tránh cũng không được.”
Sau khi quay trở lại biệt thự và vào cửa, Lâm Tử Lạp đưa chìa khóa xe cho anh: “Xe vẫn còn ở tiệm cơm.”
“Tôi bảo Quan Kình đi lái về.”
Nghe tiếng động, Lâm Huệ Tinh quay đầu lại, vừa thấy hai người là trượt xuống ghế sofa và nhào qua ôm chặt lấy Tông Triển Bạch, mà không phải là Lâm Tử Lạp, cô bé ngẩng đầu lên: “Sao ba về muộn thế, ba ăn cơm chưa?”
Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo như ngọc mài, ngây thơ hồn nhiên, bé mở to mắt nhìn anh.
Giống như một thiên thần.
Tông Triển Bạch bế cô bé lên và đáp đầy kiên nhẫn: “Ba và mami của con đã ăn ở bên ngoài.”
Wow, cặp mắt của Lâm Huệ Tinh sáng như ngôi sao, tình cảm của mami và ba đã tốt vậy à?
Hai người họ hẹn hò bên ngoài ư?
Vui quá đi.
“Mami, ba nói thật hả?”
Lâm Tử Lạp thu lại cảm xúc rồi cười đáp: “Thật.”
“Vậy sau này, ba và mami có thể đưa con với anh hai đi ăn cùng nhau không?” Lâm Huệ Tinh nắm lấy cổ áo của Tông Triển Bạch và siết chặt vào tay, cô bé nhìn chằm chằm anh một cách đầy mong đợi.
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ nắm cổ áo anh của cô bé, cổ áo đã nổi lên nếp nhăn.
Anh cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười: “Để xem biểu hiện của mami con.”
…?
Có ý gì?
Lâm Huệ Tinh không hiểu anh có ý gì, đôi mắt to tròn như quả nho đen của cô bé chớp chớp, ngây thơ hỏi: “Việc này có liên quan gì đến mami?”
Nét mặt của Lâm Tử Lạp hơi mất tự nhiên và có chút ngượng ngùng, cô vươn tay ôm con gái mình: “Mami đưa con đi ngủ.”
Lâm Huệ Tinh ôm chặt cổ Tông Triển Bạch, không muốn đi theo Lâm Tử Lạp.
Vú Vu đứng ở cửa phòng: “Ngày nào đứa nhỏ này cũng nhắc, cứ một lát là hỏi một câu khi nào ba về, cũng không chịu đi ngủ, khăng khăng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách để đợi.”
Tông Triển Bạch nói hai đứa bé này không phải con anh, nhưng tại sao lại thân như thế?
Cô tin rằng máu mủ tình thâm.
Nếu hai đứa bé này không có quan hệ gì với anh, thì làm sao có thể thân mật đến vậy?
“Thật ư?” Tông Triển Bạch véo mặt cô bé, mặt bé rất mềm mại, cảm giác sờ vào rất tuyệt.
Cô bé thẹn thùng vùi vào ngực anh.
Vú Vu mỉm cười và thầm nghĩ, đây rõ ràng là hình ảnh của ba và con gái.
“Đã muộn rồi, hai cô cậu cũng đi ngủ sớm đi, Tiểu Hi đã ngủ rồi, đang ở trong phòng của mẹ cô.” ɖú Vu nói với Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Tôi đi xem.”
“Ừm.” ɖú Vu nói xong thì về phòng.
Khi Lâm Tử Lạp chuẩn bị mở cửa phòng của Trang Kha Nguyệt, Lâm Huệ Tinh bỗng lên tiếng: “Tối nay con muốn ngủ với ba.”
Lâm Tử Lạp cau mày.
Không chờ tôi trả lời, Tông Triển Bạch đã ôm cô bé đi lên lầu, tiện thể dặn Lâm Tử Lạp một câu: “Lát nữa tôi phải lên đấy.”
Lâm Tử Lạp vừa định từ chối, nhưng khi nhìn Lâm Huệ Tinh trong vòng tay anh, cô lại nuốt xuống lời từ chối đã đến bên miệng.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng được bật một chiếc đèn ngủ, Trang Kha Nguyệt vẫn còn thức, Lâm Tinh Tuyệt thì nằm ngủ say sưa trong lòng bà.
Lâm Tử Lạp bước tới nhìn vết thương trên mặt con trai mình, vết sưng trên mặt cậu bé đã biến mất, nhưng vết thương trên đầu vẫn chưa lành, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ say của con trai.
“Vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi.” Trang Kha Nguyệt nói khẽ: “Con đừng lo lắng.”
Bà lo lắng cho Lâm Tử Lạp.
“Con phải nghĩ cho bản thân mình.” Ở mãi nơi này cũng không tốt.