“Tính tiền.” Thẩm Bồi Xuyên uống một hớp rượu, đứng dậy: “Có thể đi về rồi.”
Tô Trạm vội vàng gật đầu: “Bọn họ có phải là cãi nhau hay không? Vừa nãy không phải là rất tốt sao? Sao có thể thay đổi nhanh như vậy?”
“Ai biết được.” Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết rõ.
Bên ngoài.
“Anh uống rượu, để tôi lái xe cho.” Lâm Tử Lạp nói.
Tông Triển Bạch cũng không đưa chìa khóa xe cho cô, mà
trực tiếp lên chỗ tài xế ngồi, còn nổ máy xe.
Lâm Tử Lạp đứng ở bên cạnh, còn chưa lên xe.
Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Sao, sợ tôi lái xe không an toàn?”
“Không có.”
“Vậy tại sao còn không lên?”
Lâm Tử Lạp do dự một chút, mở cửa xe ra ngồi xuống.
Tông Triển Bạch lái xe rời đi.
Anh lái xe rất nhanh, hơn nữa phương hướng không phải là đường trở về biệt thự, Lâm Tử Lạp nhíu mày lại: “Anh muốn dẫn tôi đến nơi nào?””
Tông Triển Bạch không hề trả lời cô.
Lâm Tử Tạp chỉ đành kiềm chế lại, ngồi không nói. Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm làm tốt nhé cả nhà!
Một lúc sau, xe dừng tại khách sạn mà lần trước cô từng tới.
Lâm Tử Lạp ngồi không cử động:
“Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Tông Triển Bạch mở cửa xe ra, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống, đi vào trong sảnh lớn.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Tử Lạp cổ đồng thoát chia tay anh nhưng e tay anh chắc như gọng kìm.
Ra khỏi thang máy của sảnh lớn,
Tông Triển Bạch dẫn cô tới trước cửa phòng.
Một tiếng “bíp” mở khóa vang lên. cập nhật nhanh tại truyen, one
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi phải về rồi, vết thương của Tiểu Hi còn chưa khỏi, tôi phải về xem…”
Rầm!
Cô còn chưa nói xong đã bị Tông Triển Bạch kéo vào trong phòng đóng sập cửa lại.
Trái tim của Lâm Tử Lạp chợt run lên, cô từng thấy dáng vẻ tức giận của anh nhưng chưa từng thấy anh tức giận tới như vậy.
Cơn giận trầm lặng đè nén như khoảng trời âm u trước giông bão điên cuồng, giọng nói như phát ra từ trong lồng ngực anh: “Nói đi, em sao vậy?”
Lâm Tử Lạp dựa vào cánh cửa lạnh lẽo mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Cô không nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh muốn nhìn thấu trái tim anh, dưới gương mặt anh tuấn này, rốt cuộc đang ẩn giấu trái tim như thế nào?
“Sao không nói?” Giọng anh vẫn lạnh lùng khiến người ta run rẩy như cũ.
“Tôi nhìn thấy Hà Khiếu Ninh rồi.” Hai bàn tay buông sõng ở hai bên nắm chặt lại, lòng bàn tay còn ướt sũng mồ hôi.
Tông Triển Bạch chau mày: “Vậy nên?”
Đây chính là là lý do cô đột nhiên tức giận?
“Cô ta và tôi đã nói một vài câu.”
Tông Triển Bạch lặng thinh không nói đợi cô nói tiếp.
Lâm Tử Lạp lấy hết dũng khí nói ra: “Cô ta nói anh sai người cưỡng hϊế͙p͙ cô ta.”
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ: “Là thật sao?”
Cô muốn anh trả lời không phải, anh không phải là người vô tình.
Anh chưa từng sai người cưỡng hϊế͙p͙ Hà Khiếu Ninh.
Lòng dạ anh không lạnh lùng tới vậy.
Nhưng câu trả lời của Tông Triển Bạch làm cô thực sự bất ngờ.
“Phải.”
Bên tai cô toàn tiếng vo ve, cổ họng nghẹn ứ lại như bị nhồi một lớp bông mãi không nói nên lời.
Rất lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tại sao?”
“Tại sao lại làm như vậy, không phải trước đây anh từng yêu cô ta sao? Tại sao phải làm như vậy?” Lâm Tử Lạp không thể hiểu nổi.
Cô không thể chấp nhận được anh là người như vậy.
Cô đã quen với điểm tốt của anh, trái tim chưa từng mở lòng kia đột nhiên có một vết rạn bởi vì người đàn ông này.
Nhưng tất cả những gì anh làm khiến cô không thể hiểu được.
“Chỉ vì chuyện này mà tức giận với tôi?” Cơn giận của Tông Triển Bạch dần nguôi ngoai trong ánh mắt bất lực của cô.
“Lẽ nào đây là chuyện nhỏ sao? Trái tim anh được làm bằng đá à?”
Tông Triển Bạch lấy tay xoa tóc cô nhưng Lâm Tử Lạp không cho anh chạm vào nên quay đầu đi.
“Đừng động vào tôi.”