Mê Vợ Không Lối Về

Chương 149

 
“Chị Lâm.” Tần Nhã hoảng sợ nhìn Lâm Tử Lạp.
 
“Đợi đã.” Lâm Tử Lạp bị ép, cô không còn cách nào khác, đành đồng ý.
 
“Anh bỏ cô ấy ra.”
 


Tô Trạm cố ý, Tông Triển Bạch có thể nhìn vừa mắt người con gái nào, nhân phẩm của người ấy nhất định không tệ. Cô nhất định sẽ không chịu đứng yên nhìn trợ lý của mình bị kéo đi.
 
Sự thực đã chứng minh anh ấy làm đúng.
 
Anh ấy bỏ Tần Nhã ra.
 


Tần Nhã lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa anh ấy và cô.
 
Giống như Tô Trạm là quái vật dữ tợn vậy.
 
“Đi thôi, chỗ đến để tôi chọn, hôm nay tôi mời.” Tô Trạm rất vui, Thẩm Bồi Xuyên tạt nước lạnh: “Ồ, cậu chủ keo kiệt nay cũng móc túi ra rồi à?”
 


Chỉ cần có Tông Triển Bạch ở đây, anh ấy sẽ không phải thanh toán.
 
Tô Trạm nhìn anh ấy: “Đừng nói xấu tôi trước mặt các người đẹp, tôi rất hào phóng đấy.”
 
Thẩm Bồi Xuyên cười, anh ấy lên xe của mình.
 
“Cô đi xe của tôi đi.” Tô Trạm nhìn Tần Nhã vẫy tay.
 


Tần Nhã phẩy tay ngay lập tức: “Không cần, không cần, các anh cứ đi đi, tôi không tham gia đâu.”
 
“Tôi có ăn thịt người đâu, cô sợ gì?” Tô Trạm mỉm cười.
 
Tần Nhã vẫn từ chối như trước: “Tôi còn có việc.”
 
Cô ấy tuỳ tiện tìm một cái cớ.
 


Nói xong cô ấy xoay người rời đi, cô và Lâm Tử Lạp chào nhau: “Chị Lâm, em đi trước nhé.”
 
Lâm Tử Lạp đáp lại, cô dặn dò: “Em cẩn thận nhé.”
 


Tần Nhã gật đầu, cô ấy đi ra đến đường mới phát hiện chỗ này khá tách biệt, không có taxi đi đến chỗ này, người đến ăn toàn đi xe đến đây sau đó lại lái xe về.
 
Xe của cô ấy đã đưa cho Allen, hiện giờ cô ấy phải làm sao bây giờ?
 


“Đi thôi, chỗ này không có xe taxi cho cô ngồi đâu.” Tô Trạm dừng xe lại gần chỗ cô ấy.
 
Tô Nhã muốn đi tìm Lâm Tử Lạp nhưng lúc này Lâm Tử Lạp đã ngồi trên xe cùng Tông Triển Bạch.
 
“Cô không định đi cản trở hai vợ chồng nhà người ta đó chứ?”
 
“Không.”
 


“Vậy thì lên xe tôi, tôi đưa cô đi.”
 
Tần Nhã chần chừ đứng đó: “Không, không cần đâu.”
 
“Cô chắc chứ?”
 
“Tôi chắc.”
 
Tần Nhã rất chắc chắn.
 


Cô cũng đâu có mù, rõ ràng bọn họ là cùng một hạng, không phải là người bình thường, người như vậy cô không dám chọc vào.
 
Thẩm Bồi Xuyên nhìn có vẻ rất thành thực, nhưng Tô Trạm lại cho cô ấy cảm giác, anh ấy đúng là một cậu chủ đào hoa.
 


Miệng lưỡi trơn bóng, cô không muốn giao thiệp với loại người như vậy.
 
Tô Trạm bị cô từ chối mấy lần nên lòng nhiệt tình của anh ấy bị giảm hẳn.
 
Anh kéo cửa sổ xe lên, nhưng vẫn cố nhìn cô thêm một cái.
 
Cô gái này rất thú vị, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
 


Anh ấy cũng đâu phải người xấu.
 
Việc gì phải đề phòng anh ấy như thế?
 
Sau khi xe của bọ họ đi xa, Tần Nhã hết cách, cô ấy chỉ đành gọi điện cho Allen, để Allen đến đón cô ấy.
 
Địa điểm vẫn do Tô Trạm chọn, một quán bar cao cấp.
 


Lúc này cũng đúng là lúc quán đông đúc nhất, đèn đỏ, rượu xanh, cuộc sống về đêm bây giờ mới vừa bắt đầu.
 


Phòng VIP tầng hai rộng rãi, view cũng rất đẹp, đứng trên tầng có thể nhìn thấy toàn bộ quán bar, đặc biệt là sảnh nhảy ở tầng một, nam nữ, đèn xanh đèn vàng, ca múa nhộn nhịn, sôi trào.
 
Tô Trạm đứng ở lan can tầng hai, tay anh nâng một ly rượu, nhảy theo điệu nhạc, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
 


Thẩm Bồi Xuyên sớm đã quen với bộ dạng này của anh ấy, không lấy gì làm lạ.
 
“Bớt bớt lại.” Anh nhắc nhở Tô Trạm.
 
Hôm nay Lâm Tử Lạp ở đây.
 


Tô Trạm cũng thấy chính mình hơi quá, anh ấy nhanh chóng ngồi xuống, thu cái dáng vẻ lăng nhăng vừa rồi lại: “Chào chị dâu, lần trước tôi đã giới thiệu qua, chúng ta đã quen nhau rồi đúng không?”
 
Lâm Tử Lạp vén vài lọn tóc bên tai lại, cô bối rối với cách xưng hô của anh ấy: “Quen biết rồi.”


 
“Còn đây là Thẩm Bồi Xuyên.” Tô Trạm cười tít, anh đập tay lên vai của Thẩm Bồi Xuyên: “Có quan hệ như tôi với Cảnh Hạo.”
 
Thẩm Bồi Xuyên hích cùi chỏ vào sườn anh ấy: “Tôi tự biết mở miệng, cần cậu đến nói thay tôi à?”
 


“Tôi sợ cậu nói không rõ còn gì nữa? Lúc học đại học, cậu nói chuyện cùng con gái lúc nào cũng đỏ mặt…đau…”