Mê Vợ Không Lối Về

Chương 130

CHƯƠNG 130: KHÔNG RỬA ĐƯỢC NỖI NHỤC.
Sau khi Hạ Diệp Chi kết thúc họp báo, cô liền nghĩ tới “Mạc Gia Thành”, anh vẫn một mực không đến xem buổi họp báo của cô.
Cô mở máy tính lên mạng, thấy có vô vàn nhà truyền thông đưa bản tin mới, cũng có rất nhiều bài đăng facebook.


Đại đa số mọi người đều mắng cô, cũng có một số nhà mạng thì để tâm hơn, họ phân tích kĩ lưỡng những câu trả lời của cô.
“Sớm đã đoán được cô ta là kẻ dối trá rồi, những người trước kia nói cô ta đáng thương, giờ còn có mặt mũi nói được nữa không?”


“Thật đúng là to gan, chấp nhận phỏng vấn mà còn dám giả tạo.”
“Chỉ có mỗi tôi cảm thấy những lời người phụ nữ này trả lời phóng viên rất ngầu thôi sao?”
“Tôi nhận ra, từ đầu đến cuối cô ta đều không hề thừa nhận rằng cô ta đã cướp chồng chưa cưới của chị ruột mình.”


Đọc hết những lời bình luận này, Hạ Diệp Chi không khỏi mím môi cười.


Cô chính là đang cố ý trốn tránh không trả lời tới vấn đề đó, một khi thừa nhận rằng cô cướp chồng chưa cưới của Hạ Hương Thảo, ai biết được sau đó Hạ Hương Thảo có vì chuyện này mà liều chết cũng không tha cho cô hay không, rồi cô ta sẽ lại tìm cô gây phiền phức?


Hạ Diệp Chi hiếm có hứng thú tiếp tục kéo xuống những bình luận dưới.
“Vở kịch năm nay tính kéo dài drama ư? Hạt dưa của tôi không đủ ăn rồi, tôi phải đi mua …chờ đợi tập sau.”
“…”


Khi Hạ Diệp Chi nhìn thấy mặt mũi người nhà họ Hạ cô lại càng không có ý định sẽ thuận theo ý bọn họ như trước nữa, vậy nên, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc được đâu.


Không lâu sau đó, những bình luận trên mạng liên quan đến cuộc phỏng vấn của Hạ Diệp Chi lập tức chuyển hết thành mắng chửi cô.
Hạ Diệp Chi biết rõ, đây là Hạ Hương Thảo nhứng tay vào.
Cô cũng không thèm để tâm tới hành động nhỏ mọn này của Hạ Hương Thảo.


Bản thân Hạ Hương Thảo vốn cũng chẳng trong sạch gì, đều sống cùng một nhà, muốn nắm bắt những chuyện xấu xa của Hạ Hương Thảo, thật quá đơn giản.
Hơn nữa cứ để người nhà họ Hạ đắc ý một ngày đi, ngày mai cô sẽ đem hết những tin xấu xa này của cô ta phát tán ra ngoài.


Cô muốn để Hạ Hương Thảo làm cách nào cũng không rửa sạch được nhục nhã.
Xem bình luận một lúc, Hạ Diệp Chi mở sang email, thấy có thư chưa đọc.
Cô mở ra xem, sau đó sững sờ.
Đó là thư mời phỏng vấn của truyền thông Thịnh Hải!


Cô vào email, đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, xác nhận lại rằng bản thân chưa hề gửi sơ yếu lí lịch cho bên truyền thông Thịnh Hải, trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Đột nhiên, cô nhớ tới lúc trước “Mạc Gia Thành” đưa cô đi ăn cùng với Cố Tri Dân.


Cô đưa mắt nhìn thời gian gửi email, là 9 giờ sáng, lúc đó cô đang trả lời cuộc phỏng vấn.
Suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định đi hỏi “Mạc Gia Thành.”

Trong phòng khách, Mạc Đình Kiên đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện tử.
Thời Dũng đứng sau lưng anh nghe điện thoại, còn mở cả loa.


Trong điện thoại truyền tới giọng nói như đang phát điên của Cố Tri Dân: “Tôi chỉ ra ngoài ăn cơm cùng cậu chủ nhà các cậu thôi mà trở về công ty, mấy tên đạo diễn đã muốn tạo phản rồi, cậu nói với cậu ta, nếu như cậu ta không quay lại tôi sẽ lên sân thượng nhảy lầu thật đấy.”


Thời Dũng liếc mắt nhìn Mạc Đình Kiên đang ngồi chơi game một cái, bình tĩnh nói: “Cậu chủ rất bận.”
Đương nhiên là Cố Tri Dân không tin rồi:”Cậu ta bận cái rắm ấy! Cậu ra đang làm gì? Cậu mở video cho tôi nhìn cậu ta.”
Lúc này, Mạc Đình Kiên mới mở lời nói một câu: “Mở đi.”


Khoé miệng Thời Dũng khẽ giật một cái, ý đồ của cậu chủ chính là chọc tức tổng giám đốc Cố. Anh chỉ đành mở video, đồng thời mở camera sau.


Cố Tri Dân vừa trông thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi chơi điện tử, cả người liền nhảy cẫng lên, cổ họng tức nghẹn:”Tôi ở công ty này sắp bị ông già nhà các cậu trêu đùa đến chết mất rồi mà cậu còn ngồi đó mà ung dung chơi game sao?”


“Ừm”. Mạc Đình Kiên ừm một tiếng, nét mặt lơ đãng, nhận ra Hạ Diệp Chi đang từ trên lầu đi xuống.
Anh lập tức đưa ánh nhìn tới Thời Dũng, Thời Dũng hiểu ý liền tắt loa ngoài:”Giám đốc Cố tôi cúp máy trước nhé.”


Cố Tri Dân trong màn hình vừa rồi cũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi xuống, anh ta giờ đang hiếu kỳ đến chết chuyện của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, anh ta lập tức uy hϊế͙p͙ Thời Dũng:”Dám tắt máy tôi sẽ chết cho cậu xem!”


Thời Dũng biết rõ rằng cho dù anh có tắt máy Cố Tri Dân cũng sẽ không đi chết thật, mà cho dù anh ta có phá lệ không tắt máy thì màn hình cũng sẽ tắt cả thôi.


Từ trên hành lang tầng hai, Hạ Diệp Chi nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đang ngồi trong phòng khách liền đi xuống tìm anh, khi đến gần cô mới nhìn thấy Thời Dũng cũng ở đó.


Có điều, Thời Dũng cứ luôn mực cầm điện thoại gõ chữ, dáng vẻ rất chuyên tâm, cũng không nhìn sang bên này, vậy nên cô mới yên tâm đi về phía của “Mạc Gia Thành”.
Cô ngồi xuống, đối diện với “Mạc Gia Thành”:”Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.”


Mạc Đình Kiên chỉ ngước mắt lên một chút, rồi ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi:”Có chuyện gì?”
Cô chần chừ nói:”Anh rất thân với anh Cố của truyền thông Thịnh Hải phải không?”


Động tác trên tay của Mạc Đình Kiên ngừng lại một lát. Bởi vì dừng lại hai giây này mà nhân vật trong trò chơi do anh bắt giữ bị kẻ địch tận dụng thời cơ giết chết.
Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Diệp Chi:”Sao, để ý tới cậu ta rồi à?”


Hạ Diệp Chi chau mày:”Anh có thể nói chuyện tử tế chút được không?”
Mạc Đình Kiên đưa hai tay ngả trên lưng sô pha, cả người dựa ra phía sau, nhìn có chút côn đồ:”Cô ngồi xuống cạnh tôi trước đã.”
“Không nói thì thôi.” Hạ Diệp Chi đứng dậy định rời khỏi phòng khách.


Nhưng cô vừa mới đi chưa được hai bước, liền nghe thấy giọng trầm trầm của Mạc Đình Kiên:”Gần đây cô đang tìm việc, là vì chuyện thư mời phỏng vấn à.”
Hạ Diệp Chi lập tức dừng bước, mặt đầy ngạc nhiên quay đầu nhìn anh ta:”Sao anh biết?”


“Cố Tri Dân có nói với tôi, công ty đang cần tuyển thêm nhân viên mới, cho nên trong số những sinh viên vừa mới tốt nghiệp cao học, sẽ chọn lấy vài người vào công ty.”


Mạc Đình Kiên nói xong, đưa hai tròng mắt đen nháy nhìn cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi chau mày:”Lẽ nào cô nhận được thư mời phóng vấn của bên công ty cậu ta rồi sao?”


Mặc dù nét mặt anh chẳng thay đổi tý sắc thái nào, nhưng Hạ Diệp Chi rõ ràng vẫn cảm nhận được biểu cảm “coi thường” bên trong câu nói của anh.
Cô nhếch môi, ra vẻ không cười:”Tôi còn đang không thích đi đây này.”
Nói rồi, không quay đầu, đi một mạch ra khỏi phòng khách.


Mạc Đình Kiên nheo mắt nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi cửa cầu thang, vẫn giữ tư thế bất động một lúc lâu.
Người con gái xấu xí này lấy đâu ra sức mạnh khiêu khích anh như thế hả?
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện


Khi đã thân quen với Mạc Đình Kiên, lại cảm nhận được bầu không khí đang ngừng lại, anh biết rõ cậu chủ dường như đang tức giận.
Anh suy nghĩ một lát, rồi cúi đầu định tắt điện thoại, nhưng nhận ra Cố Tri Dân không biết đã gác máy từ bao giờ.


Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.
Mạc Đình Kiên nhìn điện thoại, là Cố Tri Dân gọi.
Mạc Đình Kiên nghe máy, lạnh lùng nói:”Nếu như muốn đi nhảy lầu thì cứ trực tiếp đi đi, không cần thông báo cho tôi.”


Ai ngờ, tên Cố Tri Dân ở đầu dây bên kia dường như đang hả hê cười ma quái: “Hahahaha…cậu bình thường toàn bắt nạt tôi như thế, vậy mà lại chịu thua vợ cậu, người ta còn không muốn vào công ty kia kìa, giờ cậu chắc đang tức lắm phải không, hahahaha…”


“Nghĩ đến sự tức giận bây giờ của cậu, tôi lại thấy cực kì sung sướng không nhịn được cười…”
Mạc Đình Kiên mín môi, nói:”Trước khi vợ tôi vào làm ở truyền thông Thịnh Hải, tôi cũng sẽ không đến công ty.”
Cố Tri Dân lập tức ngoan ngoãn:”Tôi sai rồi.”


Nhưng đáp lại anh ta, là tiếng gác máy.