Trong nhà hàng.
Hạ Hương Thảo đăt túi xách lên bàn ăn, kiêu căng nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Có chuyện gì thì nói đi, chút nữa tôi còn có hẹn với Sử Hành.”
Cô ta vừa nói vừa đưa bàn tay mình lên ngắm nhìn bộ móng tay mới làm.
Cô ta làm như vô tình lườm Hạ Diệp Chi ở phía đối diện một cái, cô ta thật đúng là mười năm như một, áo dài tay màu trắng bằng bông, làn da vàng như nến, đeo kính đen, thật là xấu đến nhức mắt.
Người phụ nữ như vậy mà cũng nghĩ đến việc giành đàn ông với mình?
Cũng chỉ có mấy đứa ngốc trên mạng mới tin.
Hạ Diệp Chi cụp mắt, nâng cốc nước lên, hai tay vuốt ve bên thành cốc nhưng ánh mắt của cô lại nhìn về người đàn ông mặc đồ bình thường ngồi xuống chiếc bàn phía sau.
Cô không tiếng động gửi đi tin nhắn đã được soạn trước: “ Có thể bắt đầu.”
Cả chuỗi động tác này cô làm cực kỳ cẩn thận nên Hạ Hương Thảo không phát hiện ra.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Hạ Hương Thảo một cái, ngập ngừng nói: “Em đã đăng bài xin lỗi trên facebook rồi, chị đừng làm khó mẹ em.”
Dáng vẻ sợ hãi rụt rè của cô cũng giống hệt như trước đây.
Hạ Hương Thảo cười khẩy một tiếng, cô ta biết ngay, Hạ Diệp Chi ngu xuẩn từ nhỏ tới lớn, làm sao có thể biến thành thông minh nhanh như vậy được.
“Không làm khó Tiêu Thanh Hà cũng được, tôi có một điều kiện.” Hạ Hương Thảo nắm lấy hai tay, trên mặt là nụ cười đắc ý.
“Điều… Điều kiện gì?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi thấp thỏm không yên.
“Đồ ngốc, thật không biết vì sao cô lại quan tâm đến Tiêu Thanh Hà như vậy, từ trước đến giờ bà ta đâu có đối xử với cô như con gái.”
Bàn tay đặt trên đùi của Hạ Diệp Chi dần nắm chặt lại, sắc mặt trắng bệch, mở miệng nói bằng giọng chua xót: “Mặc kệ là như thế nào, bà ấy là mẹ em, dù có lặp lại thêm lần nữa, dù có biết bà ấy vì chị nên mới đến cầu xin em gả cho Mạc Đình Kiên, em cũng sẽ đồng ý như trước.”
Hạ Hương Thảo cực kỳ ghét dáng vẻ yếu đuối vô dụng này của Hạ Diệp Chi, hồi nhỏ Hạ Diệp Chi xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, cô ta rất ghét người em gái này.
Sau này Hạ Diệp Chi đột nhiên xấu đi, cô ta lại càng ghét người em gái này hơn nữa.
Có người em gái như Hạ Diệp Chi khiến cô ta cảm thấy mất mặt.
Nhưng mà, cũng may Hạ Diệp Chi nghe lời như con chó con, tùy cô ta sai bảo.
Hạ Hương Thảo nhếch môi cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng độc ác: “Cô và mẹ cô đúng là ti tiện như nhau.”
Đáy mắt Hạ Diệp Chi lộ vẻ mỉa mai, Tiêu Thanh Hà gả vào nhà họ Hạ hai mươi mấy năm, móc tim móc phổi đối xử tốt với Hạ Hương Thảo, kết quả là Hạ Hương Thảo không cảm nhận được thứ tình cảm đó ngược lại còn mắng bà ti tiện.
“Chị nói em sao cũng được nhưng xin chị đừng nói mẹ em như vậy, bà ấy thật lòng đối xử tốt với chị.” Hạ Diệp Chi ra vẻ thương tâm, nhỏ giọng khuyên cô ta.
Làm sao Hạ Hương Thảo có thể chấp nhận lời khuyên bảo của Hạ Diệp Chi, cô ta liếc cô một cái rồi nói: “Câm miệng! Chuyện của tôi không cần cô lo, bây giờ, cô chỉ cần làm một chuyện đó là ly hôn với Mạc Đình Kiên.
“Ly hôn?’ Hạ Diệp Chi sợ hãi mở to mắt.
Sự khϊế͙p͙ sợ này, một nửa là giả, một nửa là thật.
Không cần Hạ Hương Thảo nói rõ, Hạ Diệp Chi cũng đoán được mục đích của cô ta.
Tuy rằng nhà họ Hạ không quan tâm ai gả cho Mạc Đình Kiên nhưng nhất định là không thể tha thứ nếu Hạ Diệp Chi làm trái lời, hơn nữa cô còn là người phụ nữ “vừa xấu vừa ngốc” không có tài cán gì.
Cô ly hôn với Mạc Đình Kiên, chính là vả vào mặt nhà họ Hạ.
Người nhà họ Hạ nhất định không bỏ qua cho cô!
Chiêu này của Hạ Hương Thảo quả thật rất độc, trực tiếp hướng sự chú ý của nhà họ Hạ lên người Hạ Diệp Chi. khiến cho người nhà họ Hạ xử lý Hạ Diệp Chi, cứ như vậy, sự chú ý của cô ta trong nhà họ Hạ cũng giảm đi , có thể không chút áp lực nào mà ở bên Thẩm Sơ Hoàng rồi.
Hạ Hương Thảo như lơ đãng vén tóc bên tai lên, một vết màu hồng hiện lên trên cần cổ trắng nõn: “Chỉ cần làm được chuyện này, tôi sẽ không làm khó Tiêu Thanh Hà nữa.”
Hạ Diệp Chi dù chưa làm cũng biết nó là thế nào.
Vết màu hồng trên cổ của Hạ Hương Thảo này chính là dấu hôn.
Đây là khoe khoang với cô sao?
Hạ Diệp Chi bưng cốc nước lên uống một ngụm, trong lòng thật sự có chút buồn bực.
Cô buồn không phải là Thẩm Sơ Hoàng ở bên Hạ Hương Thảo, cái khiến cô buồn chính là người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm cũng chỉ có như vậy mà thôi.
“Nhưng mà, nhà họ Hạ sẽ không đồng ý cho em ly hôn với Mạc Đình Kiên…” Cho dù muốn ly hôn, cũng chỉ có thể là Mạc Đình Kiên đề nghị.
“Đó là chuyện của cô, tôi khuyên cô, tốt nhất là nên nghe lời như con chó vậy, nếu không đến lúc đó tôi sẽ cho cô và mẹ cô không có một ngày vui vẻ.”
Hạ Hương Thảo thật sự không đủ nhẫn nại để nói nhiều với Hạ Diệp Chi, lấy gương ra tô lại son rồi rồi rút điện thoại ra nói một tiếng dịu dàng: “Sử Hành.”
Khuôn mặt Hạ Diệp Chi cứng đờ lại.
Phản ứng của cô thật sự khiến Hạ Hương Thảo hài lòng.
Tuy rằng Hạ Diệp Chi cũng không có sức uy hϊế͙p͙ đối với cô ta nhưng cô ta nhìn Hạ Diệp Chi như chó rơi xuống nước đáng thương như vậy vẫn sẽ có cảm giác đạt được thành tựu.
Xuyên qua cửa kính, Hạ Diệp Chi nhìn thấy Hạ Hương Thảo lái ô tô đi khỏi rồi mới quay đầu nhìn bàn ăn phía sau.
Người đàn ông không nói gì chỉ lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, Hạ Diệp Chi cúi đầu, trên điện thoại báo có tin nhắn.
“Chút nữa tôi sẽ gửi cho cô video clip.”
Hạ Diệp Chi trả lời: “Cảm ơn.”
Đặt điện thoại xuống, cô từ từ ăn phần cơm đã nguội lạnh.
Cô thật sự không biết vì sao Hạ Hương Thảo lại biến thành như vậy, hồi nhỏ cô thật sự thích Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo có khuôn mặt xinh đẹp, đứa bé nào cũng thích những chị gái xinh đẹp cho nên cô luôn đi theo sau Hạ Hương Thảo.
Nhưng mà, Hạ Hương Thảo này dường như không có trái tim.
Tiêu Thanh Hà móc tim móc phổi đối xử tốt với cô ta hai mươi mấy năm qua, Hạ Hương Thảo còn có thể mắng bà ti tiện huống chi là Hạ Diệp Chi vốn không vừa mắt cô ta chứ?
Cô cho rằng Hạ Hương Thảo có một chút cảm tình với Tiêu Thanh Hà, nhưng…
Trong lòng Hạ Diệp Chi có chút buồn, đồ ăn lạnh rồi cũng không ngon, cô dứt khoát đứng lên rời khỏi đó.
Mạc Đình Kiên ngồi ghế dãy bên kia đứng dậy, chặn lấy tên phóng viên kia.
Phóng viên thấy Mạc Đình Kiên cao lớn phi phàm, liền thấy cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”
“Cho tôi xem.” Mạc Đình Kiên nhìn vào khuôn mặt đã được che đi của hắn, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Đây là tin tức hắn chụp được, mai phải đăng lên trang đầu, đương nhiên không thể cho người khác xem.
“Thật sao? Anh có tin tôi có thể khiến anh không thể làm việc được ở thành phố Hà Dương này thậm chí là cả làng giải trí nữa không?” Biểu cảm kia của Mạc Đình Kiên không thay đổi, giọng nói bình tĩnh không cảm xúc.
Tên phóng viên này phát hiện, người đàn ông trước mắt này không chỉ có diện mạo anh tuấn lạnh lùng, bộ quần áo trên người cũng là hàng cao cấp, vừa nhìn biết ngay là người giàu có, cái càng rõ rệt hơn chính là trên người anh ta tỏa ra sự áp bách, khiến cho người khác phải thuần phục.
Hắn hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Mạc Đình Kiên vì thế liền đưa video cho Mạc Đình Kiên xem.
Âm thanh và hình ảnh đều rất rõ ràng, anh nghe không sót một câu cuộc đối thoại của hai người phụ nữ.