Hạ Diệp Chi rất ác cảm với vẻ cay nghiệt này của Hạ Hương Thảo: “Chị nói bậy bạ gì vậy!”
“Tao có nói bậy hay không trong lòng mày tự rõ.” Hạ Hương Thảo lạnh lùng hừ một tiếng: “Mày dám nói là mày không thích Sơ Hoàng không?”
Hạ Diệp Chi cúi đầu yên lặng.
Cô không dám nói.
Bởi vì, người mà cô luôn thích chính là Thẩm Sơ Hoàng.
Ngay chính lúc này, Hạ Hương Thảo đột nhiên kêu lên một tiếng khinh ngạc: “Sơ Hoàng?”
Hạ Diệp Chi ngẩng phắt đầu lên mới trông thấy Thẩm Sơ Hoàng không biết đã quay lại tự bao giờ.
Cô căng thẳng nhìn Thẩm Sơ Hoàng, không biết anh đã nghe thấy những gì.
Nào ngờ, Thẩm Sơ Hoàng lại ngoảnh mặt đi không nhìn cô.
Cô biết, chắc chắn Thẩm Sơ Hoàng đã nghe thấy rồi.
Hạ Hương Thảo hài lòng nhìn phản ứng của Thẩm Sơ Hoàng, mỉm cười an ủi Thẩm Sơ Hoàng: “Sơ Hoàng, anh không cần phải tự trách, Diệp Chi đã kết hôn rồi, chúng ta cũng có thể thuận lợi ở bên nhau được rồi.”
Đây mới đúng là phản ứng bình thường khi bị cái loại phụ nữ vừa xấu vừa ngu như Hạ Diệp Chi bám lấy. Cũng không biết em họ của Mạc Đình Kiên tại sao lại vướng vào Hạ Diệp Chi nữa.
Có lẽ là thỉnh thoảng có khẩu vị lạ, muốn tìm chút kích thích cũng nên.
“Diệp Chi, em kết hôn rồi sao?” Lúc này Thẩm Sơ Hoàng mới ngoảnh đầu nhìn thẳng vào Hạ Diệp Chi.
“Đúng vậy, trước đây chính con bé đã nói với em, cho dù thật sự gả đi rồi cũng chẳng thể gả được chỗ nào tốt hơn nữa, vì vậy con bé muốn gả vào nhà họ Mạc. Em đã từng khuyên nói rồi, mặc dù những nhà quyền thế như Nhà họ Mạc rất giàu có, nhưng người chồng như thế…”
Hạ Hương Thảo nói đến đây thì lắc đầu, dáng vẻ đau khổ.
Nhưng Hạ Diệp Chi nghe ra được rõ ràng hàm ý trong lời nói của Hạ Hương Thảo là nói cô nhất định gả vào Nhà họ Mạc là vì tham tiền tài.
Thẩm Sơ Hoàng nhíu mày nhìn Hạ Diệp Chi, mắt anh ánh lên vẻ thất vọng rõ ràng: “Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn cảm ơn em đã gả vào nhà họ Mạc thay Hương Thảo.”
Hạ Hương Thảo cũng tỏ vẻ biết ơn: “Đúng vậy, nếu không phải em gả vào Nhà họ Mạc thay chị thì chị và Sơ Hoàng đã không thể ở bên nhau rồi.”
Hạ Diệp Chi cắn chặt môi dưới, giọng hơi nghẹn lại, cô thanh minh cho mình: “Không phải như lời chị ta nói đâu.”
Mặc dù cả đời này cô và Thẩm Sơ Hoàng không thể ở bên nhau, nhưng cô không muốn bị anh hiểu lầm là người tham tiền tài.
Thẩm Sơ Hoàng nhíu mày: “Diệp Chi, em không cần giải thích nữa, anh có thể hiểu được tâm trạng của em. Mặc dù thân thể Mạc Đình Kiên… không được tốt, nhưng Nhà họ Mạc chắc chắn sẽ không bạc đãi em.”
Lòng Hạ Diệp Chi hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, trông thấy nội dung tin nhắn là một loạt tên món ăn, chẳng còn chút nội dung dư thừa nào khác nữa.
Không biết là ai gửi cho cô, nhưng vừa hay cô có thể mượn cớ rời đi.
“Tôi còn có việc, phải đi trước đây.” Cô đứng dậy, khuôn mặt hững hờ nhìn Thẩm Sơ Hoàng: “Trước đây em đã từng thích anh, em không phủ nhận, nhưng sau này sẽ không vậy nữa. Làm sao em có thể gả vào Nhà họ Mạc, Hạ Hương Thảo là người rõ ràng nhất, tin hay không tùy anh.”
Cô có thể thích Thẩm Sơ Hoàng, cũng là vì anh là người đàn ông duy nhất không chê cô mà còn rất quan tâm đến cô.
Bây giờ xem ra, chẳng qua anh chỉ đồng cảm một cách giả dối với cô mà thôi.
Hai nhà họ Thẩm – Hạđã thân nhau bao đời nay, hai người đã quen biết nhau bao nhiêu năm như thế, chẳng lẽ anh không biết cô là người như thế nào hay sao?
Cũng đúng, ngay cả mẹ ruột là Tiêu Thanh Hà cũng không tin cô, một người ngoài như Thẩm Sơ Hoàng sao lại tin cô cơ chứ.
Cô nói xong thì chẳng hề lưu luyến gì mà rời khỏi phòng bao.
Lúc đóng cửa, cô nghe thấy Thẩm Sơ Hoàng nói với Hạ Hương Thảo: “Trước đây cảm thấy Diệp Chi là một cô gái ngây thơ lương thiện, không ngờ cô ấy lại như vậy…”
Hạ Hương Thảo vẫn dùng giọng nói đau thương vờ vịt: “Em cũng không ngờ…”
Hạ Diệp Chi siết chặt nắm tay, mím chặt môi, chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Điện thoại trong túi áo lại vang lên lần nữa, cô cũng chẳng thèm xem là ai mà ấn luôn nút nghe.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai cô: “Mua hết mấy món trong tin nhắn về đây.”