Mê Tông Tuyệt Đao

Hồi 8

Như người lần đầu, đã từ lâu, nay mới được quay về nhà, gã đưa mắt nhìn một gian thảo lư nho nhỏ, xinh xắn, đã có nhiều dấu hiệu bỏ hoang từ lâu và nhẹ thở ra:

- Đến rồi.

Tuy nhiên gian thảo lư dù mang dấu hiệu bỏ hoang nhưng chẳng phải không có người lưu ngụ, bằng chứng là có thanh âm phát ra câu hỏi:

- Đến thì sao? Vì nếu thiếu hiệp muốn tìm chủ nhân thì dù đến vẫn như chưa đến.

Gã giật mình, rồi vẫn kịp trấn tĩnh:

- Tiếc thay đến không vì tìm chủ nhân, thế nên cũng như tôn giá, ắt hẳn là khách qua đường, liệu tại hạ có thể tạm dùng nhà này làm chỗ nghỉ chân chăng? Hy vọng tôn giá chẳng hẹp lượng.

Từ trong gian nhà, một nhân vật bước ra nhìn gã dò xét khắp từ đầu đến chân:

- Chỉ với niên kỷ thế này nhất định thiếu hiệp khó có thể tự nhận từng quen biết chủ nhân nơi đây, vậy đừng so sánh cũng đừng miễn cưỡng chuốc lấy phiền não làm gì. Và điều tốt nhất là thiếu hiệp hãy đi đi, thay vì mãi quấy rầy ta.

Gã cũng nhìn dò xét nhân vật nọ, một người độ trung niên và mang sắc mặt u ám lạ:

- Tại hạ có thể hiểu đấy là tôn giá tự nhận từng quen biết, thậm chí từng là bằng hữu của chủ nhân nơi đây? Dù vậy, tôn giá vẫn chỉ là khách, có câu khách không qua chủ. Thật mong tôn giá độ lượng, chỉ cho tại hạ nghỉ nhờ chân một lúc.

Nhân vật trung niên lộ vẻ khó chịu:

- Lời lẽ khá đấy, tuy nhiên thiếu hiệp nên biết, ta không chỉ là bằng hữu mà còn có giao tình được kể là khá thân thiết với chủ nhân ở đây. Vậy khi chủ nhân đi vắng, nếu bảo ta đủ tư cách thay mặt thì thiếu hiệp tin hay không?

Gã phân vân:

- Ý tôn giá quả quyết chẳng ưng thuận việc tại hạ muốn đặt chân vào gian nhà này?

Nhân vật trung niên nhếch môi cười, cũng là nụ cười buồn thảm lạ, đoạn khoanh tay đứng tựa cửa và hất hàm hỏi:

- Nếu thiếu hiệp vẫn khăng khăng giữ nguyên ý định thì vẫn có ngoại lệ, là thoạt tiên hãy tự xưng danh, kế đó, tùy theo tính danh của thiếu hiệp có khiến ta lưu tâm hay không thì thiếu hiệp cần dựa vào bản lĩnh để tự vượt qua ta mà tiến vào.

Gã ngần ngại:

- Có cần thiết như thế chăng vì tại hạ rất ngại nếu cứ phải tạo bất kỳ ngộ nhận nào?

Nhân vật nọ lại hất hàm:

- Vậy thì đừng miễn cưỡng, bất luận ngại vì nguyên do gì?

Gã cười lạt:

- Ý cười chê tại hạ chẳng đủ bản lĩnh vượt qua?

Nhân vật nọ vụt nhướng cao một bên mày:

- Ta không hề nói như vậy, huống hồ ngoại lệ ta đưa ra còn một điều tiên quyết, đó là tùy vào tính danh của thiếu hiệp có đáng được ta lưu tâm hay không. Nào phải chỉ dựa vào bản lĩnh là đủ.

Gã vẫn cười lạt:

- Tại hạ thì nghĩ khác, giữa chúng ta, ai cũng là khách, không hề phân biệt có thân quen với chủ nhân hay không. Bởi điều đó cần có chủ nhân đứng ra phân định, nhưng vì chủ nhân không có mặt, theo lời tôn giá lúc đầu đã nói, thế nên sau khi đã tự xưng danh thì vẫn dựa vào bản lĩnh để tiến nhập, bất luận tính danh của tại hạ có làm tôn giá lưu tâm hay không. Trừ khi tôn giá có thể nêu một nguyên do nào khác thuyết phục hơn để tại hạ tin ngoại lệ do tôn giá đề xuất đã từng có sự chấp nhận và phó thác từ chủ nhân, có chăng?

Nhân vật nọ bật cười:

- Xem ra ta vì đã lâu không bôn tẩu giang hồ nên chẳng còn biết thế nào là hậu sinh khả uý. Huống hồ lời lẽ của thiếu hiệp khiến ta thừa nhận chẳng thế nào có nguyên do khác thuyết phục hơn, được lắm, vậy hãy xưng danh xem nào.

Gã nhẹ buông từng tiếng:

- Tại hạ đi chẳng đổi tên ngồi không thay họ, là Trương Khánh Long.

Nhân vật nọ dù nghe vẫn chẳng mảy may động dung, bất quá chỉ khẽ nhúng vai và bảo:

- Tốt rồi, ải đầu tiên kể như thông qua, bây giờ thì tùy Trương thiếu hiệp có đủ bản lĩnh tiến vào hay không?

Gã liền nhẹ thở ra, lần đầu tiên nở nụ cười hoàn toàn tươi tỉnh và bảo nhân vật nọ:

- Tại hạ tuy chẳng tự tin lắm nhưng khổ nỗi khó thể hạ đài, thôi thì đành muối mặt thử tự bêu xấu vậy.

Nụ cười của gã đã phần nào khiến nhân vật nọ thay đổi thái độ, hòa hoãn hơn:

- Đừng quá tự khiêm, khác với lúc nãy đã tỏ ra rất tự phụ, bắt đầu đi.

Gã nhẹ gật đầu:

- Đành thất lễ.

Gã cứ thế khoa chân, ung dung tiến đến mỗi lúc một gần, nhân vật nọ trố mắt nhìn, nhất là nhìn vào hai chân gã:

- Thiếu hiệp định thế này tiến vào, vì lẽ ra nên thi triển khinh công hay đại loại một thân thủ học nào khác mới phải?

Gã ung dung tiến bước, miệng thì cười cười:

- Tôn giá vẫn không truy cản vậy thì xét cả tình lẫn lý nên chăng hãy cứ để tại hạ tiến vào và chẳng cần thiết gây ra bất kỳ ngộ nhận nào?

Gã đã đến quá gần và nếu chẳng có gì xảy ra thì chỉ một bước nữa thôi gã sẽ ung dung đi qua nhân vật nọ để tiến vào gian nhà. Nhân vật nọ cứ chú mục nhìn gã, miệng thì mím chặt, như thể bản thân đang ở tâm trạng hết sức băn khoăn, cũng là khó quyết định nên hay không nên để gã tiếp tục tùy tiện tiến vào, điều mà thoạt đầu chính nhân vật này quyết chẳng khứng nhận. Đã vậy phần gã thì cứ theo đà, bước tiếp một bước nữa, và khi bàn chân sãi bước đã chạm đất, gã mỉm cười:

- Đa tạ...

Thì nhân vật nọ bật quát:

- Đâu dễ như thế?

Hữu thủ cất lên và nhân vật nọ vừa quả quyết vừa thần tốc chộp lên vai gã.

Vù...

Thấy vậy, hai chân gã liền thoăn thoắt, chỉ đôi ba lần di chuyển là gã không chỉ thoát cái chộp mà còn đường hoàng lọt hẳn vào gian nhà đang trong trạng thái chỉ sáng lờ mờ. Động thái của gã khiến nhân vật nọ sửng người.

- Hảo bộ pháp.

Gã không đáp vì đang mãi đưa mục quang nhìn khắp gian nhà, nhân vật nọ cũng bước vào và phát thoại sau lưng gã:

- Này, đã toại nguyện bước vào rồi thì đừng tùy tiện đi lại khắp nơi hoặc gây xáo trộn không cần thiết, nhược bằng bất tuân thì lần này nhất định sẽ xảy ra động thủ, quyết chẳng dễ dãi như lúc rồi.

Gã vẫn đứng nguyên vị với mục quang chú dồn vào một chỗ nhất định:

- Thế nào là gây xáo những xáo trộn không cần thiết?

Giọng nói của nhân vật nọ liền lạnh lại:

- Nghĩa là không được động chạm vào bất kỳ vật gì, và theo khẩu ngữ ta vừa nghe, dường như ngươi không chỉ ngẫu nhiên đến đây, trái lại đã có sẵn chủ ý?

Gã từ từ quay lại, diện đối diện với nhân vật nọ:

- Không sai, tuy nhiên chớ ngộ nhận đấy là chủ ý của tại hạ.

Nhân vật nọ sầm mặt xuống:

- Vậy thì của ai?

Gã mỉm cười:

- Nếu tại hạ bảo là từ chủ ý của chủ nhân gian nhà này thì tôn giá có tin chăng?

Đáp lại gã là mấy lượt lắc đầu thật cả quyết của nhân vật nọ:

- Dĩ nhiên ta không tin, vì đấy là điều không thể có và cũng là điều mà ngay từ đầu ta đã nói rồi.

Gã tiếp tục mỉm cười:

- Nhưng tại hạ có thể minh chứng.

Nhân vật nọ chấn động:

- Minh chứng? Như thế nào?

Gã đưa mắt nhìn chung quanh:

- Chẳng hạn chủ nhân nơi này là Thạch Lệ Hoa nữ hiệp, đúng chăng?

Nhân vật nọ lộ sắc giận:

- Nói mau, ngươi đến nơi này là do ai sai phái?

Gã thu nụ cười về:

- Này, đừng quá khích động, vì ngoài những gì vừa nói, tại hạ còn nhiều minh chứng khác nữa. Giả dụ như là chiếc hộp này, Thạch Lệ Hoa nữ hiệp đã ủy thác tại hạ đặt vào một chỗ, chỉ duy nhất một chỗ ấy thôi, đúng như Thạch nữ hiệp chỉ điểm.

Nhìn gã lấy từ trong người ra một hộp gỗ vừa dẹt vừa nhỏ, với vuông vức mỗi cạnh là một xích dài, nhân vật nọ cau mày:

- Trong hộp là gì? Và tại sao Thạch Lệ Hoa không tự quay về đặt vào đâu đó mà phải phiền ngươi?

Gã lắc đầu nhún vai:

- Dĩ nhiên tại hạ biết rất rõ vật trong hộp là gì thế nhưng tiếc thay không thể tiết lộ.

Nhân vật nọ cất cao giọng hạch hỏi:

- Vì Thạch Lệ Hoa cũng dặn ngươi như thế?

Gã lại lắc đầu:

- Tại hạ không thể nói.

Chợt thấy nhân vật nọ toan phát tác phẫn nộ, gã nói thêm:

- Tuy nhiên...

Nhưng nhân vật nọ vẫn phát tác, may thay, ắt vì nghe hai chữ tuy nhiên của gã nên nhân vật nọ kịp kiềm chế.

- Sao?

Gã thở ra nhè nhẹ:

- Đích thực tại hạ chẳng muốn gây ngộ nhận cho tôn giá làm gì, thế nên nếu tôn giá hứa vẫn tiếp tục tự kiềm chế bản thân thì tại hạ có thể mở hộp ra cho tôn giá mục thị sở tại.

Nhân vật nọ nghi ngại:

- Không là vật gây bất lợi cho ta chớ?

Gã phì cười:

- So về bản lĩnh, thú thật, tại hạ kém lắm, sợ bị bất lợi cho bản thân thì có chứ làm gì dám gây bất lợi cho ai.

Nhân vật nọ cười lạt:

- Ta cũng nghĩ ngươi không dám.

Gã gật đầu:

- Nghĩa là tôn giá hứa luôn tự kiềm chế.

Nhân vật nọ đắn đo:

- Hãy mở ra nhưng chậm thôi.

Gã y lời mở từ từ:

- Đừng quá khẩn trương sẽ không xảy ra điều gì bất bình thường đâu.

Nhân vật nọ hừ lạnh:

- Tại sao ta phải khẩn trương? Mà cái gì trong hộp vậy? Trông giống bột cũng trông tương tự cát?

- Là gì thì tại hạ không thể nói, nhưng vì tôn giá đã có cơ hội xem qua, chứng tỏ tại hạ đã thành ý và chỉ thực hiện theo ủy thác của Thạch nữ hiệp. Vậy tại hạ có được phép hành động chăng?

Nhân vật nọ dụ dự bất quyết:

- Ta chỉ thừa nhận ngươi hoặc không dám hoặc tự biết không đủ bản lĩnh gây bất lợi cho ta. Còn như thành ý hay không hoặc được hay chẳng được Thạch Lệ Hoa ủy thác thì ta chưa thể nhận định.

Gã bảo:

- Tại hạ có thể chứng minh bằng cách cho tôn giá thấy nơi tại hạ định đặt chiếc hộp này vào cho dù tôn giá có từng là bằng hữu của Thạch nữ hiệp cũng chẳng thể ngờ là ở đây, ngay trong gian nhà này lại tồn tại sẵn một chỗ như thế.

Nhân vật nọ lại bị chấn động:

- Chỗ nào?

Gã cười cười:

- Có thể tôn giá đã ưng thuận cho tại hạ tiến hành điều đã nhận chịu ủy thác?

Gã từ từ bước lùi, đương nhiên mặt vẫn đối diện với nhân vật nọ:

- Tôn giá đừng nghi ngại, trái lại, xin cứ tự kiềm chế ắt sẽ thấy tại hạ không những không gây ra bất kỳ sự xáo trộn nào mà chỉ tiến hành mỗi một việc thật đơn giản đúng như vừa nói.

Và cứ thế, gã vừa lùi vừa để mắt nhìn dè chừng nhân vật nọ, đến khi gã có cảm nhận bản thân lùi đã đủ bèn dừng lại và từ từ dùng bàn tay không cầm chiếc hộp, đặt áp vào phần vách ở sát ngay phía hậu, gã sờ soạng ở đấy và bảo:

- Chỗ ấy ở đây và nếu không do Thạch nữ hiệp tự thân điềm chỉ thì thú thật, ắt khắp trần gian quyết chẳng ai hay biết có sự tồn tại của chỗ này.

Nhân vật nọ hoang mang kinh ngạc, vội bước lên, mặt thì cau tít lại:

- Nhưng chỗ đó...

Bỗng cạch một tiếng, là tiếng động như thể vừa xảy ra sự tách khai của một chỗ nào đó ở ngay bên trong gian nhà, và đó cũng là tiếng động khiến nhân vật nọ vỡ lẽ, bật quát và tung người nhảy xổ vào gã:

- Đó là tiếng cơ quan phát động, nói mau, sao ngươi tỏ tường Thạch Lệ Hoa có sắp đặt cơ quan mà là điều mà lâu nay ta dù là nghĩa huynh cũng không minh bạch?

Nhân vật nọ động thân thì gã cũng động thân, nhưng cách của gã động thân thật kỳ lạ, chỉ là toàn thân chợt thụt xuống, để rồi nhanh chóng biến mất ngay trước mắt nhân vật nọ như thể gã chưa hề tồn tại, hoặc nói chính xác hơn là hầu như đất dưới chân gã đã nứt khai, nhân đó nuốt gã mất xác. Diễn biến này khiến nhân vật nọ động nộ, bất chợt tung kình, giáng một chưởng cật lực vào mặt đất là chỗ lúc nãy gã đã đứng và vừa thụt xuống biến mất.

- Am tường và cố tình vận dụng cơ quan để hí lộng ta, nhất định tiểu tử ngươi có can dự vào việc đã làm Thạch Lệ Hoa thất tung suốt nữa năm qua, ngươi dù chui xuống âm tào địa phủ cũng đừng mong thoát khỏi tay ta.

Ầm!!

Ngờ đâu nhân vật nọ lại bị chính phản kình của bản thân làm cho chấn dội, phải lảo đảo thối hậu, suýt nữa ngã bật ngửa. Nhưng một chưởng kình đó cũng thu được kết quả, nền đất ở đấy bị khoét sâu, làm lộ ra một phần nào đó của kiến trúc tợ như một Thạch thất ngầm.

Nhân vật nọ vội xoay người, đi lui về phía góc nhà và nhanh chóng quay lại để sau một tiếng tách nhỏ thì lập tức xuất hiện trên tay nhân vật nọ một đốm hỏa quang vụt tỏa sáng. Nhân vật nọ vội chuyển đốm hỏa quang từ tay này chạm sang tay kia, thế là từ tay thứ hai, đốm hỏa quang liền bùng cháy lên, tỏa sáng hừng hực. Nhờ đó nhận ra vật vừa cháy phừng phừng trong tay nhân vật nọ chính là một ngọn đuốc, còn vật chỉ phát ra ánh hỏa quang bé nhỏ lại là cái hỏa tập. Đuốc đã cháy đuộm, nhân vật nọ tắt hỏa tập và thu cất vào người, đoạn nhanh chóng dùng ánh đuốc xem xét kỹ lưỡng phần vừa hiển lộ của kiến trúc tựa như thạch thất ngầm bí ẩn này, bất chợt nhân vật nọ vụt cười nhẹ:

- Chỉ là một phiến thạch nặng đậy bên trên, lần này thì ngươi phải lộ diện thôi.

Chuyển đuốc sáng sang tay tả, nhân vật nọ dung tay hữu dồn lực vào và vừa chạm vừa quyết đẩy mảng Thạch phiến qua một bên:

- Khai.

Thần lực của nhân vật nọ thật bất đáng gờm, mảng Thạch phiến lập tức trượt đi.

Soạt.

Nhưng lạ thay, cùng trượt với mảng Thạch phiến là nhân vật nọ chẳng hiểu sau cũng bị ngã chúi theo, tựa hồ bị mất đà vậy. Tuy nhiên, với phản ứng khá linh hoạt, nhân vật nọ thay vì giữ gượng lại thì cứ để thân mình trượt theo Thạch phiến, nhân đó tự bật uốn thành một vòng lên cao và ở trên không trung, đoạn an tường hạ xuống đúng vào vị trí của mảng Thạch phiến lúc này cũng đã ngừng trượt.

Vù...

Từ chỗ Thạch phiến vừa bị đẩy trượt qua một bên, vì xuất hiện một hố huyệt nên chẳng có gì lạ khi từ dưới Trương Khánh Long chợt tái hiện và bật người lao vọt lên.

Vút.

Và khi đã đồng loạt hạ thân như nhân vật nọ, gã thoáng cau mày khi lên tiếng:

- Có phải tôn giá vừa tác động thêm vào, khiến cơ quan bị hỏng, vì thế không thể tự chuyển trở lại nguyên vị như lúc đầu?

Người nọ ngơ ngác:

- Ta cứ ngỡ ngươi chẳng bao giờ dám xuất hiện trở lại, hóa ra cũng ngươi vừa làm cơ quan phát động chuyển khai?

Chợt nhận ra có một vật đang trong tay gã, nhân vật nọ chợt bật quát:

- Ngươi đang cầm vật gì. Có nhớ ta đã bảo như thế nào chăng? Hãy mau ngoan ngoãn giao lại cho ta nếu không thì đừng trách ta độc ác.

Gã lập tức lùi lại và giấu một tay ra phía sau lưng:

- Vì sao vậy? Hay vật này của tôn giá? Hoặc Thạch nữ hiệp đã có lời trao tặng cho? Đừng quên ngoài tại hạ, đích thực tôn giá chẳng hề hay biết sự tồn tại của chỗ bí mật cùng với những gì Thạch nữ hiệp giấu kín trong đó. Thế nên sao không chịu hiểu cho tại hạ vì đích thực được Thạch nữ hiệp ủy thác nên đủ tư cách tiếp nhận.

Nhân vật nọ chồm đến, lao qua hố huyệt và hung hãn nhảy xổ vào gã:

- Chớ nhiều lời, Thiên Phong Tẩu đã cho ta biết ít nhiều, đủ để hiểu Thạch Lệ Hoa nhất định hung đa kiết thiểu, đồng thời có thể quả quyết ngươi và kẻ sai sử ngươi chỉ am tường điều bí ẩn này chắc chắn vì đã uy hiếp và ngược đãi một cách độc ác đối với Thạch Lệ Hoa, vậy thì đừng nói gì vật đó, kể cả sinh mạng của ngươi cũng phải phó giao cho ta.

Vù...

Nhưng đôi chân gã đã thoăn thoắt dịch chuyển khiến nhân vật nọ thêm động nộ vì đã chộp hụt gã:

- Khá lắm, hóa ra lúc nãy ngươi vượt qua được ta không chỉ do may, vậy thì đỡ.

Ào.

Đối phương động thủ xuất kình, phần gã thì vẫn tiếp tục thoăn thoắt chuyển bộ.

Vút.

Phát hiện kể cả dụng lực cũng không khiến gã nao núng, nhân vật nọ lập tức thay đổi đấu pháp, chợt tung chưởng liên tu bất tận:

- Để xem lần này tiểu tử ngươi lẩn tránh thế nào?

Ào... Ào...

Uy lực của đấu pháp này lập tức hiển hiện, tạo một vùng áp lực từ tứ phương vây hãm gã, khiến gã dù tiếp tục dịch chuyển vẫn không thể linh hoạt biến hóa như lúc đầu. Vì thế, gã đành lần đầu xuất lực đối kháng.

- Tôn giá thị cường, bất chấp đạo lý, không những toan đoạt vật chẳng hề của bản thân, mà còn quyết bác bỏ mọi biện giải thập phần hữu lý và xác đáng do tại hạ đưa ra ư? Vậy thì tôn giá cũng là hạng khẩu thị tam phi? Thế thì đừng tự nhận là bằng hữu thậm chí còn là nghĩa huynh của Thạch nữ hiệp làm gì. Hừ.

Chợt nhận ra cung cách phát chưởng của gã, nhân vật nọ thảng thốt kêu:

- Tảo Diệp Loạn Vũ? Mau dừng tay, và khi nãy ngươi xưng danh là gì? Sao cũng họ Trương, cùng một đại tính với đại ca của ta là Trương Thái Toàn?

Kêu dừng thì dĩ nhiên tự thân nhân vật nọ phải dừng tay thu chiêu trước, thấy vậy gã lại thoăn thoắt dịch chuyển và chỉ chớp mắt là đã lao vọt ra ngoài căn nhà.

Vù...

Nhân vật tuy bất ngờ và đã để gã vuột thoát nhưng chẳng bao lâu sau cũng từ trong gian nhà lao ra. May thay, vì phát hiện gã Trương Khánh Long thay vì nên thừa cơ hội để tiếp tục chạy đào tẩu thì lúc này chẳng những vẫn nấn ná đứng cách đó không xa mà còn đang ngơ ngẫn thần hồn và mãi đọc một vật nào đó tự mãnh hoa tiên ở trên tay gã, nhân vật nọ liền lập tức lao đến:

- Hãy nói mau, ngươi can hệ gì với Trương đại ca và vì sao lại có chuyện ngươi chịu nhận sự ủy thác của Thạch Lệ Hoa cũng là thất nghĩa muội của đại ca ta, Trương Thái Toàn?

Vì vẫn muốn đọc nốt mảng hoa tiên ở trong tay nhờ bên ngoài gian nhà vẫn đang lúc chan hòa ánh nắng, nên gã lại tiếp tục thoăn thoắt dịch chuyển bộ vị. Nhờ vậy, không những một lần nữa lẫn thoát chiêu kình của nhân vật nọ mà còn đủ thời gian đọc xong mảng hoa tiên. Gã chợt lẩm bẩm:

- Thật khó tin, hóa ra chỉ vì chút ngộ nhận này mà nghĩa phụ và Thạch Thất Cô mãi xa nhau. Kể cả đến lúc mệnh chung, hai người vẫn bị cách chia mỗi người một nẻo.

Đó là lúc gã phân thần và phải hứng chịu hậu quả vì bất ngờ nhân vật nọ vươn tay chộp giữ đầu vai, và lập tức mảng hoa tiên trên tay gã cũng bị nhân vật nọ đoạt:

- Đưa đây, mà này, sao ngươi gọi Thạch Lệ Hoa là thất cô?

Nhân lúc đối phương hỏi với tâm trạng ngạc nhiên, gã vùng thoát:

- Không can dự gì đến tôn giá, cáo biệt.

Vù...

Nhân vật nọ giật mình:

- Úy, cách thoát của ngươi thật quái đản. Mà này, đừng chạy chứ. Vì ta còn muốn hỏi ngươi vừa gọi ai là nghĩa phụ?

Gã vẫn chạy, thế là nhân vật nọ vội đuổi theo. Và vì thấy đuổi theo gã quá dễ, chỉ sau vài lượt chạm chân bung mình bằng thuật khinh công lợi hại là nhân vật nọ đã có thể lao vọt qua gã và toại nguyện chặn đầu gã, nhân vật nọ bật cười:

- Bản lĩnh ngươi kém quá, vậy nên ngoan ngoãn đáp lại những gì ta muốn hỏi thay vì tự chuốc khổ vào thân qua thái độ cứ tiếp tục khích nộ ta. Nào, ngươi ám chỉ ai qua danh xưng nghĩa phụ?

Gã lại đảo người tìm cách thoát:

- Tôn giá muốn biết chứ gì? Vậy cứ đọc di thư ấy thì rõ, nhân vật nọ vẫn quyết liệt và dễ dàng ngăn chặn bất kỳ nẻo nào gã toan thoát.

- Mong ta đọc để ngươi có cơ hội đào tẩu ư? Rất tiếc bản lĩnh ngươi vẫn rất kém, hà hà... và ta sẽ đọc đúng như ngươi đề xuất ha ha...

Nhân vật nọ thực hiện đúng như vậy, nghĩa là vẫn tiếp tục đọc nhờ khinh công lợi hại để ung dung ngăn mọi lối thoát của gã do không gian bên ngoài quá rộng, khiến nhân vật nọ tha hồ thi triển công phu và không lo ngại gây đổ vỡ hoặc bị hạn chế so với không gian bó hẹp lúc nãy ở trong gian nhà, mà còn dễ dàng đưa mắt liếc nhìn qua để tự thấu hiểu toàn bộ nội dung được lưu lại trên mảnh hoa tiên. Vì thế ngay khi đọc xong, nhân vật nọ không thể không bật hỏi gã:

- Ngươi gọi Trương đại ca là nghĩa phụ? Và đó là nguyên do khiến ngươi không chỉ am hiểu Tảo Diệp thập nhị chưởng là tuyệt kỹ thành danh của trương đại ca mà ngươi còn phải gọi Thạch Lệ Hoa là Thạch thất cô?

Gã hất hàm đáp:

- Như thế thì sao? Can dự gì đến tôn giá?

Nhân vật nọ nhướng mày trợn mắt:

- Có thật ngươi là nghĩa tử của trương đại ca?

Gã hừ mũi:

- Thế thì sao? Hay tôn giá chưa nhìn rõ Tảo Diệp thập nhị chưởng?

Nhân vật nọ nhăn mặt:

- Ta có thể hiểu thái độ vô lễ này của ngươi là xuất phát từ một ít hiểu lầm lúc nãy, thế nên ta tạm bỏ qua, vậy ngươi đến đây đích thực là do ủy thác của Thạch Lệ Hoa?

Gã bĩu môi:

- Tôn giá vẫn chưa tự minh bạch sao? Phải do Thạch Thất Cô ủy thác tại hạ mới có thể am tường điều mà tôn giá hoặc bất luận ai khác chẳng bao giờ am tường, đủ minh bạch chưa?

Nhân vật nọ dừng lại, không chặn đuổi gã nữa:

- Ta sẽ tin hơn nếu được ngươi tỏ bày tường tận, nhân tiện, ta cũng cho ngươi biết giữa ta và nghĩa phụ ngươi vẫn là huynh đệ kết nghĩa. Ta ở họ Đoàn, đứng hàng thứ tư, ngươi nên gọi ta là Đoàn tứ thúc.

Gã bảo:

- Điều đó tại hạ đã tự nhận biết tự nãy giờ, dù sao cũng xin đa tạ vì nhờ đó tại hạ biết tôn giá ở họ Đoàn cùng với Lạc - Bạch - Trang - Giả - Lã cùng là huynh đệ kết nghĩa của Trương nghĩa phụ.

Họ Đoàn thịnh nộ:

- Biết thì sao không xưng hô đúng lễ? Hay ngươi nghĩ ta chẳng đủ tư cách thay thế đại ca giáo huấn ngươi đã chứng tỏ là một nghịch tử bất tuân lễ giáo, mạo phạm trưởng tôn?

Gã cười khẩy:

- Nếu chỉ nói về bản lĩnh thì tôn giá khả dĩ đủ tư cách, cho dù điều này cần phải xét lại, chứ dựa vào một bối phận trưởng tôn thì chưa đủ.

Họ Đoàn lập tức xuất thủ:

- Không cho ngươi một bài học thì không được. Đỡ!

Vù...

Gã lách thoát:

- Tại hạ tự lượng sức, đành để tôn giá tha hồ phí lực vậy.

Vụt.

Họ Đoàn giật mình:

- Bộ pháp khá đấy nhưng đâu phải sở trường của Trương đại ca? Thử lần nữa xem.

Ào... Ào...

Họ Đoàn lại dùng đấu pháp xuất thủ liên hoàn, khiến gã tuy vẫn thoát nhưng cũng mấy phen thập phần nguy khốn:

- Cũng may, ngoài này rộng, chứ không chật hẹp như lúc mới nãy ở trong gian nhà.

Họ Đoàn càng thẹn giật mình:

- Bình sinh ta chưa nghe nói bất kỳ bộ pháp nào tương tự, lệnh sư là ai?

Gã bảo:

- Muốn dò xét ư? Không dễ đâu, trái lại, xin hãy cứ tiếp tục xuất thủ vì tại hạ đủ nhẫn nại, chờ cơ hội thuận tiện để tạm nói lờ cáo biệt với tôn giá. Vì mai hậu cũng có lúc tại hạ lần lượt tự tìm đến thỉnh an chư vị Lạc - Bạch - Đoàn - Trang - Giả - Lã.

Họ Đoàn ngạc nhiên:

- Sao không kể luôn Thạch Lệ Hoa? Trừ phi vì ngươi thật biết tung tích và quả nhiên được Thạch Lệ Hoa ủy thác nên mới xuất hiện ở đây? Nói mau, nếu ta muốn gặp Thạch Lệ Hoa thì làm thế nào?

Gã cười lạt:

- Tôn giá đã gặp rồi, và giả như vẫn chưa toại nguyện thì tại hạ rất sẵn lòng bày một cách giúp tôn giá được cùng Thạch Thất Cô hội ngộ.

Họ Đoàn hoang mang:

- Ta đâu đã gặp? Nhất là từ khi được Thiên Phong Tẩu đưa tin suốt nữa năm qua ta luôn lưu ngụ ở đây nhưng nào thấy Thạch thất muội quay về?

Gã bảo:

- Tôn gá vẫn chưa hiểu? Vậy hãy tự sát, đó là cách duy nhất giúp tôn giá thật mong chóng hội ngộ Thạch Thất Cô dưới cửu tuyền, rõ chưa?

Họ Đoản tỉnh ngộ:

- Ta hiểu rồi, trong hộp gỗ lúc nãy là tro tàn từ di cốt của Thạch Lệ Hoa? Ai đã sát hại Thạch thất muội của ta? Và có thật trong hộp là những gì còn sót lại của Thạch thất muội?

Gã ngỡ ngàng nhìn họ Đoàn vừa lấy từ trong người ra cũng chiếc hộp lúc nãy của gã:

- Sao tôn giá không đề cho Thạch thất cô được yên nghĩ ở nơi từng lưu ngụ? Với hành vi này, phải chăng tôn giá còn tệ hơn lão Lạc, quyết không tha cho người đã chết?

Họ Đoàn khựng lại:

- Ý muốn nói là Thạch thất muội là do Lạc nhị ca sát hại? Ngươi nhảm nhí gì thế?

Trong khi Thiên Phong Tẩu chỉ nói Thạch thất muội chỉ suýt bị Âm Dương nhị điểu gây bất lợi, sự thật là thế nào?

Gã thở dài:

- Thật đáng sợ cho mưu kế ma qủy của các vị, vì quyết làm tại hạ ti tôn giá đích thực chẳng biết gì qua thủ đoạn đưa ra danh xưng của nhân vật Thiên Phong Tẩu, kể cả việc tại hạ cố tình ẩn náu suốt nữa năm vậy mà chư vị vẫn nhẫn nại chờ sẵn ở đây, do đoán biết thế nào tại hạ cũng đến. Được lắm, hãy kể như tại hạ khó có thể thoát số phận, tương tự đã xảy ra cho nghĩa phụ và Thạch Thất Cô, phiền tôn giá hãy gọi tất cả ra, nào là lão Lạc bất nghĩa, nào là Âm Dương nhị điểu và thêm một nhân vật nữa từng mạo nhận là Tam-Ngũ-Lục thúc đã lừa tại hạ. Hãy gọi ra đi?

Họ Đoàn sửng sốt:

- Ngươi lảm nhảm gì vậy? Há lẽ không tin ta đã thực sự gặp Thiên Phong Tẩu hoặc giả hắn tuy sắp chết nhưng lời của hắn không đáng tin? Bởi hắn đâu nói gì về Lạc Nhữ An cùng những điều như ngươi vừa nói?

Gã giật mình:

- Thiên Phong Tẩu bị sao?

Họ Đoàn bảo:

- Theo hắn bảo, đang trên đường kiếm tìm bọn ta, hắn bị lão Nhất Ác hạ thủ, bởi muốn dò hỏi hắn về một nghịch đồ nào đó của Lạc Nhữ An.

Gã hoang mang:

- Thật chăng?

Họ Đoàn cau mặt:

- Ta là tứ thúc của ngươi, lời của ta lẽ nào ngươi không tin?

Gã thở hắt ra:

- Tại hạ đã vì quá tin họ Lạc nên suýt mất mạng, lại gây thêm hệ lụy là làm Thạch Thất Cô tử vong. Hãy nghỉ đi, tại hạ có thể tin một cách dễ dàng vào bất luận ai nữa chăng, kể cả tôn giá?

Họ Đoàn nghiêm mặt:

- Hãy mau cho ta biết tận tường, nếu không, đúng là ta không thể hiểu nổi, đồng thời sẽ mãi hoang mang về những gì ngươi vừa nói.

Chợt có tràng cười vang đến từ xa:

- Đến ta còn không hiểu nổi mưu mô thủ đoạn của nghịch đồ là gì huống hồ Đoàn tứ đệ chỉ mới lần đầu gặp gã. Tốt hơn hết, tứ đệ hãy mau giúp ta chế ngự sau đó trừng trị nghịch đồ, thay vì cứ để gã mãi múa mép, chủ ý muốn lung lạc tứ đệ. Ha ha...

Gã hốt hoảng, vừa tìm phương tháo chạy vừa kêu:

- Quả nhiên tôn giá cùng đồng mưu với lão Lạc, tại hạ thật ân hận vì dù đã đoán biết nhưng vẫn để tôn giá cầm chân.

Nhưng gã vẫn bị họ Đoàn dùng khinh công tung người đón đầu chặn lối:

- Lạc nhị ca đã đến, tốt hơn hết ngươi nên nán lại, hầu ta minh bạch toàn bộ sự thể là thế nào, được chứ?

Gã phẫn nộ, càng thêm thoăn thoắt dịch bộ, quyết chạy thoát trước khi có thêm bất luận ai xuất hiện sẽ khiến gã vô khả thoát hơn:

- Mau tránh ra, còn như chẳng sợ thì hãy xem đây, trên tay ta là vật gì có biết chăng? Là Độc Vụ hắc cầu đấy, nếu muốn cùng ta chung số phận thì cứ thử xem, đừng ngỡ ta không dám.

Lạc Nhữ An đã đến, may mà chỉ có thêm một mình lão, vì thế lão vội gọi họ Đoàn:

- Tứ đệ hãy cẩn trọng vì Độc Vụ hắc cầu ấy tuy có thể là giả nhưng thà cẩn tắc vô ưu hơn là manh động mà chuốc hậu quả khó lường.

Thấy Lạc Nhữ An gã càng thêm sợ, nhưng phát hiện họ Đoàn đã tỏ ra uý kỵ vật tròn đen trong tay gã nên gã lập tức chuyển người lao vút đi.

Vút...

Họ Đoàn chẳng dám ngăn chặn. Gã thoát.

Ngờ đâu, ở phía sau lưng gã chợt phát lên tiếng gào bi phẫn của họ Đoàn:

- Sao nhị ca lại... Hự! Thì ra Lạc Nhữ An ngươi đúng là phường bất nghĩa như Đoàn mỗ đã nghe mới đây.

Ầm.

Vì còn vang lên tiếng chạm kình ngay sau loạt gào bi thảm của họ Đoàn nên gã động tâm quay lại. Và gã lập tức quát vang khi mục kích cảnh họ Đoàn dù đang loạng choạng, miệng thổ huyết lai láng nhưng họ Lạc vẫn cất tay xuất chiêu tối hậu định kết liễu họ Đoàn:

- Ta sẽ cho tất cả cùng chết, hãy đón lấy Độc Vụ hắc cầu.

Lão Lạc kinh hãi, vội thu chiêu và còn vội vàng quay đầu về phía gã. Gã chạy trở lại trên tay cứ vung vẫy quả cầu đen, dù chưa ném thì vẫn là thái độ sẽ sẵn sang ném bất kỳ lúc nào. Chợt lão Lạc thêm tái mặt khi nghe họ Đoàn bỗng quát:

- Chết này.

Lão Lạc nhìn lại thì thấy quả nhiên họ Đoàn đang dốc toàn lực quật vào lão một kình.

Ào...

Lão kháng cự:

- Đoàn Miên ngươi vậy là tự tìm cái chết. Trúng.

Gã chạy nhanh hơn, quát vội hơn:

- Vậy thì lão cũng chết, xem đây.

Bằng khoé mắt, lão Lạc thấy gã có thái độ như chực ném thật, thế là lão hốt hoảng, vội tháo chạy thật xa.

Vù...

Nhưng chạm kình giữa chưởng lực của họ Đoàn và lão Lạc cũng diễn khai.

Binh.

Họ Đoàn khựng lại và gục xuống.

Hự! Huỵch!

Và chấn kình chỉ làm lão Lạc thêm cơ hội tháo chạy xa hơn.

Vút.

Gã chạy đến chỗ họ Đoàn:

- Đoàn tứ thúc?!

Trong mắt gã họ Đoàn với tình trạng tột cùng thê thảm kể là đã vong mạng. Gã phẫn nộ đưa mắt nhìn và tìm lão Lạc. Ngờ đâu gã chẳng còn nhìn thấy lão Lạc, gã chỉ mơ hồ phát hiện một vệt gì đó thoáng đó, như thể lão Lạc cũng bị kích thương nên không thể không lo chạy hầu kịp thời tự trị thương.

Sầu thảm, gã cất trở lại quả Độc Vụ hắc cầu vào trong người và vội ngồi xuống cạnh Đoàn tứ thúc:

- Mong tứ thúc lượng thứ, tiểu điệt đâu ngờ vì quá đa nghi khiến tứ thúc cũng chung số phận Thạch Thất Cô, tất cả đều do lão Lạc gây ra, tiểu điệt nguyện tận lực báo thù.

Nhưng họ Đoàn chưa thực sự chết, gã nhận ra do nhìn thấy các ngón tay bên hữu của tứ thúc chợt máy động như thể muốn tìm tay gã. Không chỉ vậy, gã còn mơ hồ nghe tứ thúc thều thào:

- Họ Lạc thật... độc ác... ta...

Gã mừng rỡ, nhưng do chẳng dám động chạm vạn nhất có thể làm chút tàn khí của tứ thúc tiêu Trường An, nên gã cúi phục người thật sát cơ hồ mặt chạm mặt tứ thúc:

- Tứ thúc hãy cố gượng và tuyệt đối phải chi trì, cũng đừng ngại vì Lạc lão đã cao bay xa chạy. Nếu muốn tiểu điệt làm gì, tứ thúc hãy nói, miễn đừng để tuyệt khí mệnh chung, ắt tiểu điệt sẽ suốt đời ân hận.

Miệng của tứ thúc gã vẫn lai láng thổ huyết, dù vậy nhờ mặt chạm mặt, tai gã bắt đầu nghe rõ hơn những loạt thều thào thật yếu của tứ thúc:

- Lão muốn... sát nhân diệt khẩu... là buộc ta... phải trở mặt... Nghe đây... dù ta không ở họ Đoàn... thì kẻ độc ác như lão... phải chăng cũng đáng chịu... chịu báo ứng? Vậy hãy giúp ta... hứa giúp ta một việc... đổi lại... ta có cách... cách thành toàn cho ngươi... Ở trong bọc áo của ta... có hai vật... Một cho ngươi... là bảo đan sẽ giúp ngươi... tăng nội lực... Một còn lại... hãy tìm và trao tận tay... phu nhân ta... chính là CôngTôn thị... và bảo... bảo...

Gã ngỡ ngàng lùi xa mặt ra:

- Hóa ra tôn giá cũng mạo nhận đoàn tứ thúc của tại hạ? Vậy là tại hạ đã nghi ngờ chẳng sai, lại còn uổng một phen lo lắng lẫn tự thống hận vì một người chung mưu cùng lão Lạc quyết hại mạng ta?

Kẻ xấu số lại co duỗi các ngón tay:

- Đừng nỡ khước từ... tâm nguyện... của ta là kẻ sắp... tử vong... Huống chi cũng như ngươi... không phải ta là do... họ Lạc hãm hại sao? Ta chỉ muốn... báo thù...

Gã lại kê mặt sát vào:

- Chờ đã vì tại hạ muốn biết Thiên Phong Tẩu đã như thế nào?

Vì muốn nhờ gã,nạn nhân lập tức cho gã toại nguyện:

- Ngươi đặt nghi vấn này... đủ thấy khá thông tuệ... nghĩa là thừa bản lĩnh giúp ta. Vì cũng lão Lạc... đã hạ sát Thiên Phong Tẩu... sau đó mới dám sắp đặt... bảo ta ở đây... chờ ngươi...

Gã bàng hoàng:

- Bất luận phải chờ chưa biết là bao lâu? Tâm cơ và lòng nhẫn nại của lão Lạc thật lợi hại vô khả lường.

- Nhưng một... Đoạn Mạch chỉ vừa rồi... của ta cũng giúp ngươi... chuyển đổi cục diện... nếu đừng bỏ lỡ cơ hội. Và nếu cần... ta sẵn sàng hiến ngươi... một diệu kế...

Gã động tâm:

- Là thế nào?

- Ngươi có thuận ý... hứa giúp ta chăng?

Gã đắn đo:

- Nhưng tại hạ cần được vẹn toàn trước, nếu không, dù hứa giúp tôn giá cũng như chẳng hứa.

- Bạch-Đoàn-Trang-Giả-Lã... đã phân khai mỗi người... một nơi, muốn vẹn toàn... ngươi phải sớm tìm được họ.

Gã lại lùi mặt ra:

- Điều này tại hạ thừa biết, đâu cần nhọc lòng tôn giá hiến kế hoặc nghĩ hộ.

Nạn nhân lại co duỗi các ngón tay tìm gã:

- Phu nhân ta... thừa bản lĩnh giữ ngươi... an toàn. Hãy hứa... giúp ta.

Gã thở dài:

- Được tại hạ hứa, cho dù chưa thể đoan quyết có toàn mạng để thực hiện hay không.

Nạn nhân được toại nguyện liền căn dặn:

- Ta tin vào... lời ngươi... thế nên... nghe đây... trước khi phục đan... hãy tìm một nơi thật kín đáo... sau đó, khi đã phục đan xong,... muốn số nội lực mới tiếp nhận... đừng mãi thất tán vô ích... hãy dụng lực tự luyện công... cho đến khi thật cạn kiệt... Đừng ngại nếu có thể bị ngất... vì lúc lai tỉnh, toàn bộ nội lực ấy... sẽ là của ngươi. Tương tự để thủ tính, đáp lại lời ngươi đã hứa giúp ta... đây mới là diệu kế... sẽ khiến ngươi vẹn toàn...

Gã nghe xong lại thở dài:

- Tôn giá mãi đến lúc sắp vong mạng vẫn còn dùng thủ đoạn ư? Vậy tại hạ tin được chăng, những gì tôn giá vừa điềm chỉ?

Nạn nhân vùng thở hắt ra, sau đó cứ thoi thóp hô hấp vừa gấp vừa ngắt quãng:

- Ta... ta không lừa ngươi, đừng vì đa nghi... rồi chẳng thủ tín.

Gã ngập ngừng:

- Tại hạ...

Nạn nhân bỗng giật nảy người lên:

- Để ngươi đừng nghi ngờ... đây là chỗ ta lưu giữ... nhiều tư sự bí ẩn... kể cả phu nhân ta... cũng không thể biết... Ta phó giao tất cả cho ngươi... miễn sao phải thực hiện... lời hứa...

Gã giật mình vì suýt bị nạn nhân trong lúc tuyệt vọng vẫn còn đủ lực chỉ chút nữa là vồ được gã:

- Được rồi, tại hạ hứa, vậy lúc gặp tôn phu nhân, tại hạ phải nói về tính danh của tôn giá là thế nào?

- Ta là... là... Hự!

Nạn nhân chợt đứt hơi, ngoẻo đầu ngã ngang, lại thêm một cái chết nữa chỉ vì liên can đến gã.