[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 12: Phiên ngoại : Tình duyên kiếp trước

Canh hai.

Lê Tiểu Lâu bưng khay nước trà, lẳng lặng mà đi vào trong nhà của phật điêu đại sư nổi tiếng nhất Phạm Cổ Trấn này, nơi được coi là “Thánh địa” bởi có rất ít người lui đến.

Mấy mảnh gổ to bày một bên, trên bàn điêu khắc lớn là vô số các dụng cụ cắt gọt, nhìn thì thấy có vẻ lộn xộn, nhưng kỳ thực là được sắp theo thứ tự.

Lê Tiểu Lâu đã nhiều lần chứng kiến sư phụ không cần đánh mắt sang nhìn vẫn có thể lấy đúng cây dao mà mình muốn lấy.

“Khò…” một nam tử đang gục lên chiếc bàn điêu khắc mà ngủ, miệng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

“Ai, sư phụ lại mệt quá mà ngủ gục rồi, bảo người về phòng ngủ thì người không chịu, lỡ mà bị cảm lạnh thì biết làm thế nào?” Lê Tiểu Lâu buông khay, bất đắc dĩ thở dài.

Y cầm lấy ngoại bào được treo trên tường, nhẹ nhàng mà khoác lên người sư phụ.

“Sư phụ, trở về phòng ngủ đi, sư phụ?”

Y ghé tai nam nhân mà gọi cơ mà không thấy có tiếng đáp lại.

Lê Tiểu Lâu ngắm nhìn những đường cong ưu mỹ như được điêu khắc trên gương mặt nam nhân, trong lòng không khỏi say mê, đánh bạo mà hôn lên mặt hắn một cái.

Cảm thấy hài lòng mà ngã vào người nam nhân, y lẳng lặng nhìn hắn.

Lê Tiểu Lâu chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn mong muốn điều gì nữa.

Mười năm trước khi y được bảy tuổi, cha mẹ y gia cảnh bần cùng, bệnh tật triền miên phải bán y cho một thương hộ cạnh nhà sư phụ.

Ở nơi ấy, y chịu đủ mọi tủi nhục, không chỉ cả ngày phải làm việc cực nhọc, đêm cũng không được ngủ quá hai canh giờ, lại thường xuyên bị bỏ đói.

Một ngày nọ y bị ngất trước cửa nhà sư phụ, được sư phụ cứu.


Từ đó về sau y không trở lại thương hộ kia nữa.

Y nghĩ rằng chắc sư phụ đã đem ngân lượng mà chuộc thân cho y.

Từ đó về sau y sống cuộc sống hoàn toàn mới.

Y ở chỗ này hài lòng cực kỳ.

Sư phụ thích sự yên tĩnh nên bản thân người cũng rất kiệm lời, tuy nhiên đối xử với y vô cùng tốt.

Y và sư phụ tại nơi này cùng ăn cùng ở, giúp hắn giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, nếu có thời gian sư phụ liền dạy y kỹ thuật điêu khắc, đối y như nghiêm sư từ phụ*.

(*: thầy giáo nghiêm khắc đồng thời là người cha hiền lành)

Cuộc đời y chưa từng nếm qua tư vị viên mãn như vậy.

Nhưng dạo gần đây, y bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Bởi y nhận ra có vài bà mối thường hay tới nhà.

Một người lại tiếp tục một người khác.

Hầu như bà mối toàn trấn này đều đã đến ‘thăm’ nhà.

“Sư phụ… Người có dự định sẽ thành thân sao?” Lê Tiểu Lâu buồn bã, nhỏ giọng hỏi.

Y biết bản thân không có tư cách ngăn cản sư phụ.

Bởi sư phụ đã gần ba mươi tuổi rồi, quả thật đã đến lúc phải thành gia lập thất.

Nhưng y thực sự không muốn… Không muốn giao sư phụ cho người khác …

Nước mắt từ khóe mi vô thanh rơi xuống đất.

Lê Tiểu Lâu hiểu rõ, yêu đơn phương chỉ dẫn đến một kết quả duy nhất, nhưng y không hối hận vì đã yêu nam nhân này.

Sư phụ… Người sau khi thành thân, nếu được, có thể cho Tiểu Lâu theo bên cạnh hầu hạ người, được không?

Mọi sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày của sư phụ, y không nghĩ ai khác có thể làm tốt như y.


“Sư phụ, xin cho Tiểu Lâu vĩnh viễn được ở bên cạnh người…”

Lê Tiểu Lâu vừa khóc, vừa thì thầm tự nói, không lâu sau thì nép vào người nam nhân, bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ…

******

Sáng hôm sau lúc Lê Tiểu Lâu tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã ngủ ở trên giường.

“A, ta thật ngốc quá!” Lê Tiểu Lâu ảo não mà xoa xoa thái dương.

Y có nhiệm vụ chăm sóc người khác, thế mà ngược lại để người khác chăm sóc mình, thực sự là một tên đại ngốc mà!

Y vội vã ngồi dậy rồi lao đến nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, nhưng lại phát hiện trên bàn đã có bát cháo và vài món điểm tâm đã được dọn ra rồi.

Điều này càng khiến tâm tình Lê Tiểu Lâu càng thêm nặng trĩu.

Y lại vội vàng chạy tới hậu viện, lại phát hiện y phục bẩn của ngày hôm qua đều đã được giặt và đem đi phơi nắng rồi.

Trong lòng Lê Tiểu Lâu trầm hẳn xuống.

Việc này từ trước đến nay đều do một tay y làm, thế này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì …?

Trong lòng Lê Tiểu Lâu mơ hồ hiện lên một điềm báo không hay.

Thấp thỏm đi vào phòng điêu khắc của sư phụ, nhìn thấy sư phụ không động tay chỉ thất thần mà nhìn chăm chăm vào pho tượng phật đã hoàn thành được một nữa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lê Tiểu Lâu bưng một ly trà, đi tới trước mặt sư phụ. “Sư phụ, mời dùng trà.”

Cốc Lan Sinh nhàn nhạt mở miệng, “Vị Kỷ sư huynh mà trước đó ta đã từng đề cập với con, ta muốn giúp sư huynh tìm một trợ thủ có tài. Vi sư suy đi nghĩ lại, vẫn không thấy ai thích hợp hơn con, hai ngày tới con hãy chuẩn bị để vào kinh giúp sư huynh đi.”

Chén trà trên tay Lê Tiểu Lâu rơi đánh xoảng xuống đất vỡ ra thành từng mảnh!

Sắc mặt y trắng bệch, vội quỳ rạp xuống trước mặt sư phụ, liền bị mảnh vỡ đâm vào đầu gối chảy máu.

Cốc Lan Sinh sắc mặt đại biến, một tay nắm lấy y kéo lên, lạnh lùng nói “Con điên rồi hả!”

Vết thương trên đầu gối không hề được Lê Tiểu Lâu bận tâm, y chỉ run run giọng mà hỏi, “Sư phụ, người muốn đuổi con đi sao?”


Cốc Lan Sinh không trả lời, chỉ vội vàng để y ngồi lên bàn điêu khắc, kéo ống quần y lên tỉ mỉ mà xem xét vết thương.

“May mà vết cắt không sâu, lần sau không được dọa sư phụ như thế nữa. Hài tử con —”

Cốc Lan Sinh nói chưa hết câu, một bóng người đã nhào vào lòng ngực hắn ——

“Sư phụ, đừng đuổi con đi!” Lê Tiểu Lâu vừa khóc vừa ôm chặt lấy cổ hắn “Sư phụ… Con xin người… Van cầu ngươi…”

Nước mắt thiếu niên thắm ướt ngực áo hắn, Cốc Lan Sinh chỉ nhắm chặt hai mắt, không nói câu nào.

Lê Tiểu Lâu nhìn sư phụ không có dấu hiệu động tâm, càng đau đớn mà khóc “Sư phụ… Tiểu Lâu có làm điều gì không tốt, con nhất định sẽ sửa mà, sư phụ, người đừng đuổi con đi! Cầu xin người…”

Nghĩ đến cảnh từ nay về sau sẽ phải rời bỏ cuộc sống thầy trò nương tựa lẫn nhau, rời xa người mình yêu đến tận xương tủy, Lê Tiểu Lâu cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mắt chỉ là một mảnh u tối vô tận.

“Không được khóc! Nam nhi sao lại dễ dàng rơi lệ như thế, con —— “

Cốc Lan Sinh lời nói còn chưa dứt đã bị đôi môi thiếu niên chặn lại ——

Bị đôi môi mềm mại khéo léo không ngừng quấy rầy, nỗ lực kiềm nén bao nhiêu năm qua của Cốc Lan Sinh đều bị đánh tan ——

“Ô uhm ——” nam nhân mạnh mẽ đáp trả Lê Tiểu Lâu!

Đầu lưỡi linh hoạt của nam nhân tàn sát bừa bãi trong miệng khiến thiếu niên thần hồn điên đảo, tâm túy thần mê, gắt gao ôm chặt lấy cổ nam nhân, phát ra tiếng rên rỉ mê người…

“Hơ uhm… Ngô uhm…”

Sư phụ… Sư phụ cư nhiên tại hôn mình…?

Ông trời ơi, nếu đây chỉ là mộng, làm ơn đừng đánh thức Tiểu Lâu…

“Phù phù…tên nhóc hư hỏng này… làm sư phụ nhịn lâu như vậy… Lâu như vậy…” Cốc Lan Sinh mạnh mẽ hôn lên chiếc cổ trắng mịn của thiếu niên đang bị hắn làm cho thất thần, lê xuống xương quai xanh mê người, để lại vô số ấn ký…

“A a… Trời ạ… Sư phụ… Sư phụ…” thân thể Lê Tiểu Lâu run rẩy, vô lực rên rỉ…

“… Tiểu Lâu của ta…” Cốc Lan Sinh nâng khuôn mặt tinh tế kia lên, nhìn chăm chú “Từng đêm… Sư phụ đều mơ được đặt con dưới thân ta như thế này…”

“Sư phụ…” Lê Tiểu Lâu không tin được tròn mắt nhìn hắn.

Sư phụ mỗi đêm đều mơ thấy người cùng ta ân ái sao?


Trời ạ, không phải ta cũng mơ thấy y như vậy sao? =))

“Sư phụ… Tiểu lâu cũng… từng đêm đều mơ thấy người ôm lấy con… Sư phụ… Con muốn người…” Lê Tiểu Lâu bất chấp tất cả mà nói ra lời yêu thương.

“Tên nhóc hư hỏng, sư phụ đã sớm biết con thường hay hôn trộm ta.” Cốc Lan Sinh cười cười, tay nhéo nhéo cái mũi của y.

Lê Tiểu Lâu thoáng đỏ mặt, “Sư phụ hư! Sao lại giả bộ ngủ để lừa con chứ?”

“Sư phụ không giả bộ ngủ, con làm sao dám hôn trộn ta?” Cốc Lan Sinh mỉm cười.

Lê Tiểu Lâu lần đầu tiên nghe sư phụ nói lời như thế, nhịn không được ương ngạnh mà nói “Người hiện tại không giả bộ ngủ thì con cũng dám hôn mà!”

“Dũng cảm vậy sao? Vậy có dám hôn ở nơi này không?”

Thấy sư phụ cư nhiên chỉ vào trướng bồng đang ngẩn cao cao của chính mình, tròng mắt Lê Tiểu Lâu liền đảo đi nơi khác!

“Cái này... cái này…” Thiếu niên đỏ mặt tim đập thình thịch, ngay cả nói cũng nói không xong.

“Trong mơ, Tiểu Lâu đối với thứ này của sư phụ, yêu thích không buông tay, vừa hôn lại vừa liếm…” Cốc Lan Sinh lôi ra phân thân của mình, chậm rãi bộ lộng cho dựng lên…

“Sư phụ…” Lê Tiểu Lâu không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm vào cự bổng của hắn, nhịn không được liếm liếm môi.

“Muốn nó không? Đến đây đi.”

Thấy dương cụ bị sư phụ lộng không ngừng chảy ra chất lỏng, Lê Tiểu Lâu vươn đầu lưỡi, bắt đầu say sưa mà liếm…

“Hơ uhm… Nhóc ngoan… a a… Thật thoải mái… nào, nuốt đi nào… Đúng, dùng sức mà mút… a a —— tiểu bảo bối!”

Nghe được chính miệng sư phụ gọi một tiếng “Tiểu bảo bối”, Lê Tiểu Lâu quả thực chết cũng không nuối tiếc!

Trái tim y được lấy đầy yêu thương mà càng thêm ra sức mút lấy mút để khiến Cốc Lan Sinh từ trước đến nay vẫn luôn tự cho là bản thân có sức kiềm chế cao liên tục gầm nhẹ, tinh quan mở rộng ra để một cổ tinh thủy tanh nồng bắn vào cổ họng thiếu niên ——

“Hơ uhm…” Lê Tiểu Lâu phát ra tiếng rên rĩ mê loạn, gần như nuốt hết sạch tinh thủy của sư phụ.

“Phù phù… nhóc con tham lam… Một giọt cũng không chừa a…” Cốc Lan Sinh sủng nịnh mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, liếm đôi môi y.

“Hơ uhm… Sư phụ…” Lê Tiểu Lâu vươn đầu lưỡi dính đầy tinh thủy của mình cùng đầu lưỡi nam nhân điên cuồng quấn chặt vào nhau…


“Hơ uhm… Ngô uhm…”

Hai người nhiệt tình giữ hôn, chia nhau thứ chất lỏng *** mỹ…

Cốc Lan Sinh xé tiết khố thiếu niên, bắt đầu thưởng thức ngọc hành nhỏ nhắn đáng yêu, một ngón tay nhấn vào miệng cúc huyệt e thẹn kia…

“A a… Sư phụ… a a… Trời ạ…”

“Đến đây, ngồi phía trên mặt sư phụ nào.” Cốc Lan Sinh nằm trên bàn điêu khắc, ra chỉ thị *** tà >’