Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại

Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại

Bà hàng xóm dẫn đứa cháu sang mách:

Cậu cả đâu rồi! Thằng Bốp đánh con Chíp nhà tôi đây này!

Cơn nóng bực bốc lên đầu. Hắn quát thằng con:

Bốp! Vào nhà ngay! Có vào không? Bỏ bố mày bây giờ!

Thằng Bốp len lén nhìn bố. Nó nhẩy lên giường thu lu như một con chó. Hắn vớ cây phất trần:

Tao bảo mày thế nào? Bốp! Nhót một cái đã tót ra ngoài đường. Hử..! Hử..!

Hắn trợn mắt.Răng nghiến lại. Sau mỗi câu “hử” là một con lươn lằn trên người thằng bé. Nó rúm người lại chịu đòn.

Đứng dậy! Ra rửa mặt mũi chân tay!

Thằng bé run rẩy nhìn bố.

Đứng dậy! Tao bảo mày có đứng dậy không?!

Vút…! Ngọn roi lại quật xuống. Lần này thằng bé đứng bật dậy, sụt sịt đi ra sân. Hắn đi theo vẫn chưa hả cơn bực.

Vợ hắn vẫn lúi húi làm cơm dưới bếp. Từ nãy đến giờ thị im lặng. Dơ không thèm nói. Không hiểu sao dạo này lại đổ đốn ra thế. Hơi một tý là điên điên khùng khùng. Nghe tụi trẻ mách, dạo này bố đánh “đề” hết bao nhiêu là tiền. Dây vào cái lô đề cờ bạc nó rạc rài hỏng người đi. Thảo nào ngót tháng nay không có một đồng, một kẽm nào đưa thị. Đi làm về là cáu cáu kỉnh kỉnh. Ăn xong, ngồi rù rù trên giường như bố già. Lại còn rượu chè nghiện ngập. Có đồng nào đem biếu các bố, các mẹ hết. Khổ quá, thị rít lên:

Đánh chết đi! Đánh chết cả lũ chúng nó đi, rồi ở một mình cho sướng! Vợ con mà làm gì! Hôm nào cũng thế! Tối nào cũng thế! Chỉ tổ điếc tai hàng xóm…

Câm ngay mồm! Vợ con gì! Của nợ của tội. Làm khổ ông!

Nghe hắn nói thế, thị tức anh ách:

Làm ông vương, ông tướng gì! Công to việc lớn

gì ở cái nhà này! Nói thì ra dáng lắm...

“Ra dáng” này! Hắn vớ cái bát rếch ở trên bàn ném thẳng về phía vợ. Hắn cố tình ném trượt.

Quả nhiên, thủ thuật đó có tác dụng.

Vợ hắn im bặt. Tuy đanh đá là thế, nhưng thị rất rát đòn. Nói quá, hắn nổi khùng lên chỉ tổ dại. Vả lại, hắn vừa uống rượu mồm sực hơi men. Thôi thì, cơm sôi bớt lửa, nhịn hắn đi một tý. Chả ai cười.

 

°

Hắn hầm hầm đi lên trên nhà. Ngồi phịch xuống phản. Xong lại ngồi xổm lên, hai tay ôm đầu. Hắn thấy nhức đầu như búa bổ. Hừ..! Chỉ vì cái số “đề” khốn kiếp đã ngốn của hắn triệu bạc.

Chiều nay, đi làm về hắn rẽ vào quán ông Boong. Con Hạnh “lô đề” xoắn xít:

Chào ông anh! Trông ông anh dạo này phong độ lắm!

Phong cái con khỉ!

Hì...hì..! Hôm nay ông anh kết con gì?

Con “cái”!

Tưởng gì. Có mà đầy! Ra Vọng tàu nhanh có hai trăm!

Còn em?

Thích thì chiều! Hì...hì! Hai trăm đô!

Con lạy bà! Hai trăm đồng còn phải xét.

kẹt sỉ thế?

-  Quá date rồi!

Hì...hì! Này! Làng hôm nay kết đít 9 đấy.

Có thể. Đêm qua anh mày nằm mơ bị chó cắn.

Chó là cẩu. Cẩu là 9. Anh giai được thần tài báo mộng rồi. “Cầu lửa” đấy!

Gã mắt ti hí ngồi cạnh bên, tóc cợn quá gáy, sau khi nốc cạn cốc rượu, khà một tiếng nói chen:

- Ông cứ nện con 09- 90 là cái chắc! Đề phòng “trứng vịt lộn”.

-  Nhân bảo như Thần bảo! Hắn nhả một làn khói, lẩm bẩm- Đầu 0 đít 9. Đầu 9 đít 0. Nghe được đấy!

- Hì...hì! Quá được là đằng khác!

Hắn tặc lưỡi:

Ghi cho anh con 09 ba trăm. Con 90 hai trăm. Xong chưa?

Xong!

Tiếp tục. Bao “lô” con 09 hai mươi lỗ.

Hạnh “lô đề” hí hoáy ghi vào mẩu giấy con con. Xong thị ngẩng lên:

Của ông anh tất cả là chín trăm bốn bốn ngàn.

 

° 

  Gần đến giờ mở thưởng, quán ông Boong càng đông. Toàn dân đầu đít cờ bạc. Mấy con “sâu đề” đang thách đố nhau. Những con số được viết bằng phấn, bằng nước chè, bằng rượu trên mặt bàn bị những con số bằng mồm đánh át đi. Đứa nào cũng tỏ ra cao tay, nói như thánh phán. Ồn ào như chợ vỡ. Khói thuốc lá, thuốc lào phun ra liên tục. Rượu đầy lại vơi với các thứ mồi: Nem chua, lạc rang, nộm, vó bò, nem chạo...Khách hàng là đám người ngũ tạng. Đứa mặc áo rét, đứa mặc áo cộc, đứa phanh ngực, có đứa chỉ đánh trần cái quần xoọc.

Hạnh “lô đề” lúi húi ở góc phòng.

Ghi cho anh con 46 Hạnh ơi!

46 - Rồi! Bao nhiêu?

Một “lít”! (100.000 đ)

Ghi tao con 54.

Hả?

Tai lòi! Năm- bốn!

Bao nhiêu?

“Lít gẫy”! ( 50.000đ)

 

Hắn ném mẩu thuốc hút dở bây giờ đắng nghét. Mẹ kiếp! Ra “đê” hết! Hắn hối hận. Biết thế quên mẹ nó đi cho nhanh. Đúng là bị chó cái cắn! Nó “đớp” của hắn hơn chục triệu trong vòng ngót tháng.

Cái giống cờ bạc càng cay cú càng chết. Nó tựa như cơn lốc xoáy. Thoạt đầu, hắn chỉ chơi cò con  cho đỡ buồn. “Cờ bạc đãi tay mới”. Trúng! Hắn đánh đậm hơn. Lại trúng! Buôn bán gì cho lại! Thật ăn cướp không bằng! Hắn đâm ham. Bỏ bê công việc. Ngày nào không chơi thấy hụt hẫng khó chịu. Đầu óc lúc nào cũng lởn vởn những con số. Số tuổi người chết, số đít xe tang, số điện thoại đầu tiên trong ngày gọi vào máy hắn, số tiền ăn sáng người ta trả lại, số điện thoại tờ rơi gài vào xe máy... Rồi mộng mị chó gà chim chuột... Hắn quay cuồng trong cơn lốc xoáy rồi bị hút xuống lúc nào không biết.

Ngày trước, hắn đâu có thế.

Ngày trước, hắn chịu khó làm ăn với một cửa hàng quảng cáo nhỏ. Hắn “chân chỉ hạt bột”. Đến tá lả còn không biết chơi, nói gì đến cờ bạc lô đề. Rượu bia thi thoảng “văn nghệ” vui anh vui em chứ hắn không nghiện. Hắn thương vợ chiều con, ngày hai buổi đi làm về hắn dành tất cả cho “tổ ấm thương yêu ơi”.

Thế mà bây giờ hắn sinh ra đổ  đốn.

Hắn sinh ra đổ đốn vì hay tạt vào quán lão Boong. Vì con Hạnh “lô đề”. Vì cả hắn nữa!

 

°

Vợ hắn lầm bầm dưới bếp. Hắn ngồi nghĩ vẩn vơ. Ừ...! Hắn sẽ bỏ đi vài ngày cho biết tay. Lại dám bảo hắn là đồ vô tích sự. Hắn sẽ ngủ tại cửa hàng, cơm hàng cháo chợ, “vợ” thì thiếu gì! Hắn sẽ bỏ đi. Xem  mẹ con nhà mày làm ăn ra sao. Dám bảo hắn là đồ vô tích sự. Vô tích sự! Hừ..! Mẹ kiếp..!

Hắn khoác áo đi ra cửa.Trời cuối thu se se lạnh. Hắn khẽ rùng mình, lững thững ra khỏi ngõ. Ngoài đường người xe tấp nập. Hắn lủi thủi đi nép vào bên hè. Giờ này mọi nhà đang vào bữa chiều. Hắn thấy lạc lõng. Càng lạc lõng hơn khi ngang qua quán bia nhộn lên những dzô...dzô. Những ánh mắt nhìn hắn. Tất cả đều nhìn hắn. Người đi đường cũng nhìn hắn rồi cười ré lên chế riễu. Cười ré lên chế riễu dzô...dzô... ê... ê.

  Mẹ kiếp!

Hắn móc điện thoại gọi cho thằng bạn.

A lô! Mày đấy à. Gì đấy? ( tiếng ồn ào cười nói trong máy).

Mày đang ở đâu đấy?

Tao đang ở nhà. Hôm nay tổ chức sinh nhật bà xã. Có rỗi đến cho vui?

Thôi! Tao bận...

Hắn thấy chạnh lòng. Hắn chưa bao giờ làm nổi một sinh nhật cho vợ.

Hắn cúi gằm mặt bước đi.

Khi ngang qua một quán phở. Mùi nước dùng ngào ngạt như trêu ghẹo cái dạ dày lép của hắn. Hắn định tạt vào nhưng bỗng sững lại. Trong quán, con Hạnh “lô đề” cùng mấy thằng “trùm sò” đang cười nói oang oang.

Hắn gằm mặt đi thẳng. Một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ họng.

 Mẹ kiếp!

 Đúng là thằng còng nuôi thằng ngay ăn!

Rồi thì “Cầu lửa”! “Thần Tài gõ cửa”.

Mẹ kiếp!  Ngu để cho chó nó đợp!

Hừ...! Buôn bán gì cho lại!

Mẹ kiếp! Rặt một lũ bố láo!

   Đồ ngu! Ngu không để đâu hết ngu! Hắn tự đấm vào đầu mình.

 

°

Hắn quyết định quay về!

Về đến cửa. Thấy lũ con đang thơ thẩn chờ cơm. Hắn thấy cay cay nơi khoé mắt...

Vừa lúc vợ hắn lễ mễ bưng mâm lên. Hắn nhìn vợ, nở nụ cười gượng. Vợ hắn đặt mâm cơm xuống phản, giọng khàn khàn:

- Bố con ăn cơm trước đi. Tôi tranh thủ giũ chậu quần áo cho xong.

Đàn bà hay chóng quên. Mà có nhớ cũng giàu lòng vị tha.

Kim Lê

 

Đã đăng trên báo “Người Hà Nội” 4/1986. Bút danh Hoàng Lê.

Sửa lại ngày 10/4/2009.