Vương Hiểu Thư đi thật vội, cô không dám quay đầu, sợ vừa quay đầu liền thấy Z đi theo, cô ra sức chạy đi, rẽ ngoặt mấy chỗ, cố ý đi loạn, cuối cùng đứng cạnh một bụi hoa không biết tên trong rừng cây nhỏ, cách đó không xa là hải đăng của căn cứ Lượng Tử.
Trốn được rồi...? Thật sự trốn được rồi?
Vương Hiểu Thư cảm thấy cảm giác lúc này không hề chân thật, cô mở lọ dung dịch Z đưa, bôi một chút ở sau tai và trên vai, sau đó đóng kín nắp lại, cẩn thận giữ chặt, chỉ có như vậy, cô mới có cảm giác an toàn.
Làm xong hết thảy, bỗng có tiếng bước chân vang dội từ phía trước truyền tới, hình như có rất nhiều người đang tới gần đây.
Vương Hiểu Thư ý thức được muốn trốn, quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tóc quăn đen dài đến eo thật phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ cỡ lòng bàn tay, dáng người cao gầy giống như búp bê thổi khí, cả người tản ra hơi thở "Làm tình với ta là chuyện rất sung sướng".
"Hiểu Thư, cuối cùng tìm được cậu rồi!" Cô gái xinh đẹp vui vẻ cầm tay Vương Hiểu Thư, cao giọng hô, "Tôi tìm được cô ấy rồi! Ở bên này! Mọi người mau tới!"
Cùng với tiếng gọi của ả là ba zombie... Phi, là nhân loại! Một đám người quen vọt tới, cầm đầu là Âu Dương.
Hắn vừa thấy Vương Hiểu Thư liền nhíu chặt mày: "Sao em lại ăn mặc như thế này?" Âu Dương đè nén lửa giận, vọt tới trước người Vương Hiểu Thư, từ trong tay cô gái xinh đẹp kéo cô lại, hung bạo nhìn cô, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, quần áo của em đâu? Trong tay em là cái gì?" Hắn muốn cướp dung dịch của Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư dùng hết sức đá văng hắn.
"Cút ngay!" Muốn cướp thứ cô đánh cược mệnh để đổi, là muốn cô trở mặt sao? Vương Hiểu Thư u ám cau mày.
"Âu Dương!" Cô gái xinh đẹp vẫn đứng xem diễn thấy Âu Dương bị Vương Hiểu Thư đạp ngã, vội vàng chạy đến bên người hắn, vội vàng ngồi xuống đỡ hắn, "Âu Dương, anh khong sao chứ?" Ả khổ sở nhìn Vương Hiểu Thư, "Hiểu Thư, việc kia là tôi không đúng, tôi nhận lỗi với cậu, nhưng cậu không nên vì vậy mà chán ghét Âu Dương, có một số thứ không phải bản thân có thể khống chế, tôi hi vọng cậu hiểu rõ!"
Ả làm như rất khổ sở, sau khi nâng Âu Dương dậy liền ra vẻ hạ quyết tâm, nói: "Hiểu Thư, tôi biết là mình có lỗi với cậu, cậu rời nhà trốn đi là vì tôi, tôi đã nói với thống đốc, chỉ cần tìm được cậu, tôi liền rời khỏi Lượng Tử ngay lập tức, không bao giờ trở về nữa." Ả gục đầu xuống, đôi mắt ngấn lệ, "Tôi sẽ không liên lạc với Âu Dương nữa, tôi trả... Trả hắn lại cho cậu."
"....." Đến nước này mà còn không biết ả là ai, vậy Vương Hiểu Thư chính là đồ ngốc. Cô vội vàng cự tuyệt "ý tốt" của ả, "Đừng! Cô đừng đi! Người nên đi là tôi, cô đừng để ý tôi, tôi chính là con lừa lì lợm!"
Y Ninh kinh ngạc nhìn Vương Hiểu Thư, thấy đối phương vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang nói đùa, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ cô ta phát hiện cái gì? Ánh mắt Y Ninh thay đổi mấy lần, cuối cùng quyết định giả ngu.
"Hiểu Thư, cậu đừng nói nhảm, tôi đã cam đoan với thống đốc, cậu và bọn Âu Dương cùng trở về, tôi... Tôi đi ngay bây giờ." Ả lộ vẻ sầu thảm cười cười, cuối cùng nhìn lướt qua Âu Dương đang ngơ ngác, kiên quyết quay đầu bước đi.
Âu Dương giống như bây giờ mới phản ứng kịp, muốn xông lên đuổi theo ả, nhưng hắn bỗng dừng lại, nhíu mày, vô cùng ẩn nhẫn nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.
Vương Hiểu Thư nóng nảy, dùng sức đẩy hắn: "Anh còn thất thần làm cái gì? Mau đuổi theo! Cô ấy chạy xa, anh mà không đi thì không kịp! Ở đây cũng không an toàn, nếu gặp zombie thì làm sao bây giờ? Cô ấy dù gì cũng là nữ hài tử, nếu xảy ra chuyện thì anh cũng đừng hối hận!" Cho rằng bà đây không biết các ngươi đã thương lượng diễn màn khổ nhục kế này cho mọi người xem sao, sau đó danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận con rể thống đốc của Âu Dương, tiện thể thay Y Ninh thu thập manh mối và làm việc, đến lúc đó Y Ninh chỉ cần làm chính mình chật vật một chút, chiếm được đồng tình của mọi người, vậy thì có thể ngóc đầu trở lại, rõ là... Vương Hiểu Thư nâng tay che khóe miệng đang run run.
Âu Dương bị hành động của Vương Hiểu Thư làm ngây ra, mờ mịt nhìn cô, không động đậy một chút nào.
Vương Hiểu Thư nôn nóng, nếu Y Ninh đi thật, vậy không phải kế hoạch của bọn họ sẽ thành công? Tuy rằng cô có thể kiên trì không lấy Âu Dương, nhưng Vương Kiệt chưa chắc đã đồng ý.
Theo trong sách viết, Vương thống đốc chỗ nào cũng tốt, nhưng lại rất bảo thủ, hơn nữa đặc biệt thấy lợi là ham, tuy rằng đối với con gái cũng không tệ, nhưng tới thời khắc mấu chốt không dùng bất cứ ai, nếu không cũng không bỏ mặc Vương Hiểu Thư bị Y Ninh làm cảm nhiễm bệnh độc, chết không toàn thây. "Cái nhìn đại cục" của hắn chính là bôi đen hai chữ "đại cục", hắn nên gọi là "Cái nhìn đại cúc" mới đúng.
"Anh không đi tôi đi." Vương Hiểu Thư cắn môi, đuổi theo hướng Y Ninh rời đi, phía sau truyền đến tiếng kêu không thể tin được của Âu Dương, "Em đi theo làm gì??????!!"
Ha ha, đương nhiên là phá hư kế hoạch của các ngươi, chẳng lẽ ta còn phải nói ra sao?
Vương Hiểu Thư một mặt thánh mẫu quay đầu nhìn đám người Âu Dương, diễn trò, nếu Vương cô nương trong nguyên tác là quả hồng mềm, vậy cô sẽ cho nàng thêm cái danh thánh mẫu.
"Đương nhiên là đi cứu Y Ninh a! Cô ấy là chị em tốt của em, sao em có thể trơ mắt để cô ấy thân hãm nguy hiểm! Cho dù em gặp chuyện không may, em cũng không thể để cô ấy gặp chuyện không may! Em còn muốn thành toàn hai người, xem hai người nhất bái thiên địa nhị bái cao đường đây!" Về phần đưa vào động phòng liền miễn, hình ảnh cấm này cô cả đời cũng không muốn tiếp xúc, nó khiến cô nhịn không được mà nghĩ tới Z.
Lại nói, muốn dẫn Z ra cũng không được, nếu không hắn có thể xuất hiện trước mặt cho ngươi xem, hơn nữa hắn vẫn đang núp ở xung quanh, nhìn trò hay mà Vương Hiểu Thư đang diễn.
Hắn chớp mắt nhìn, nghiêng đầu suy tư một hồi, bóng dáng dưới áo dài trắng chậm rãi lui về phía sau, xuyên qua một con đường nhỏ ẩn nấp, lại rẽ về hướng bắc, khoảng 100 mét sau, mở ra một cánh cửa gỗ, ung dung bước đến cạnh cửa, không biết từ lúc nào tay phải đã cầm một cây châm đồng, kim châm lóe ra ánh sáng sắc bén.
Mà bên kia, Y Ninh đang nhanh chóng chạy tới phía cánh cửa này, phía sau là Vương Hiểu Thư càng đuổi càng gần, Y Ninh vẫn không biết nguy hiểm đang tới gần.
Z giơ tay lên, nhìn đồng hồ, giống như đang tính thời gian. Hắn vươn ngón tay gõ hai lần ở vỏ kim loại, lại lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ túi áo sơ mi, so sánh thời gian hai bên, khoảng hơn 10 giây, hắn đóng đồng hồ quả quýt lại rồi nhét vào túi áo sơ mi, cầm ống tiêm đi qua cửa gỗ, mặt vô cảm đâm kim tiêm vào Y Ninh vừa tiến đến, chuẩn xác tiêm chất lỏng không biết tên vào cổ ả, sau đó nghênh ngang rời đi mà không thèm quay đầu lại, Y Ninh mở to mắt nhìn bóng lưng cao gầy của hắn, ngỡ ngàng mà cứng ngắc ngã lăn trên đất, không hề nhúc nhích.
Khi Vương Hiểu Thư đuổi tới liền nhìn thấy cảnh tượng bi kịch này, cô theo bản năng lui về sau vài bước, thiếu chút nữa thì va vào Âu Dương cũng đang đuổi tới.
Nằm máng, ai làm Lôi Phong a? Thật mẹ nó có giác ngộ, cô nhóc xinh đẹp như vậy mà cũng hạ thủ được!
_________________