Lúc này, không biết tại sao trong đầu Vương Hiểu Thư lại quanh quẩn đoạn văn miêu tả Z và Y Ninh giường diễn trong nguyên tác...
Không nhiều lắm, chỉ khoảng hai trăm chữ, cô nhớ mang máng, hình như là viết thế này ——
"Y Ninh cảm thụ sâu sắc rằng Z là người cô muốn có được bằng bất cứ giá nào, cho nên cô không tiếc đưa người của bốn căn cứ tới cho hắn làm thí nghiệm, làm hết thảy để hắn chú ý và nhìn mình với con mắt khác.
Sau khi biết hắn, cô mới hiểu cái gì là cô đơn. Cô không biết những gì mình làm có đúng hay không, có lẽ cô phải xuống địa ngục, nhưng cô không quan tâm hắn là người như thế nào, cô nguyện ý làm bạn bên cạnh hắn, hắn giết người cô chôn xác, cô không cần gì cả, chỉ cần tâm của hắn.
Thoáng ngẩn ngơ, Y Ninh cảm giác ngón tay Z đẩy ra bức màn che chở cuối cùng dưới thân mình, cô say mê từ từ nhắm hai mắt lại, không thể diễn tả tư vị đó tuyệt vời đến mức nào, cô muốn mở mắt ra nhưng không có chút sức lực nào, cô không biết là vì sao, nhưng cô không quan tâm, dù sao đây là người mà cô yêu nhất, có thể đi đến bước này đã là vận mệnh ban ân, cô còn yêu cầu xa vời gì nữa?
Y Ninh khó nhịn được ưỡn người lên, cô vô cùng khẳng định Z không thể kháng cự lại mình, bởi vì để kế hoạch lúc này có thể hoàn thành thuận lợi, trong thư tín mà cô gửi được đặt trong phòng thí nghiệm của hắn có một loại thuốc, đó là thứ có thể khiến cho người ta ý loạn tình mê, tiêu hồn lạc phách..."
Vương Hiểu Thư rùng mình, nhanh chóng đẩy Z đang gần mình trong gang tấc ra, tình tiết trong đầu khiến cô tâm tình tích tụ, cô không biết là mình làm sao, tại sao lại vì chuyện này mà không vui, cô không thể khống chế được cảm xúc của mình, cho nên cô dứt khoát chạy trối chết.
Z nhìn bóng lưng chán nản của cô, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo sự uể oải không dễ nhận thấy. Thực ra hắn đã nhìn rõ ràng, Vương Hiểu Thư chỉ là sợ hắn mà thôi, nếu không cô sẽ không đáp lại hắn, tại sao lại có nhiều lí do như vậy?
Quá mức tự tin cũng có nghĩa là tự phụ, nhưng hắn chết cũng không thừa nhận.
Hắn thật sự muốn đối tốt với cô hơn, hắn không phải máu lạnh, hắn chỉ rối rắm mà thôi, chẳng phải không biết thương yêu người khác. Hắn cũng không thấy khó chịu, hắn chỉ cảm thấy thật tốn công, nhưng đáng xấu hổ là hắn không dừng lại được.
Z nhíu mày xoay người, muốn rời khỏi đây, nhưng vừa quay đầu liền thấy Y Ninh đứng cách đó không xa, hắn giống như đã hiểu ra vì sao Vương Hiểu Thư bỗng chạy mất, hắn vốn cho là vì mình, xem ra là hắn nghĩ nhiều, tốt rồi.
"Em nhớ kĩ anh." Y Ninh chủ động đi tới trước mặt Z, hoạt bát nháy mắt mấy cái, mỉm cười nói, "Tuy rằng hành vi của anh thật quái lạ, cũng thật thất lễ, nhưng em không giận anh." Ả vươn tay về phía Z, "Xin chào, giới thiệu lại một lần nữa, em là Y Ninh, rất hân hạnh được biết anh."
Z cúi đầu nhìn người theo nghĩa hẹp có thể được xem là "xinh đẹp" này, vẻ mặt vốn lạnh lùng nay càng lạnh hơn, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, nhìn ả trong chốc lát, ngay cả dấu chấm câu cũng không bố thí cho ả.
Con mèo cái nội tiết tố mãnh liệt này làm hắn chán ngán... Z vừa đi vừa nghĩ, có lẽ hắn có thể cho ả dùng thuốc, ăn xong sẽ ảo giác làm tình cùng người trong lòng, nói không chừng có thể làm cho mặt ả không hiện lên vẻ "Cùng ta làm tình là một chuyện thật thích" giống như lúc này.
... Nhưng mà, phải chích ngừa bệnh độc tiêm vào cơ thể ả mới được, nếu không xuất hiện biến dị thì khó khống chế.
Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Z, tại phương diện nào đó rất giống với Vương Hiểu Thư. Mà giáo sư Z của chúng ta, thực ra là người che giấu rất giỏi, hắn rất có trách nhiệm và loại lương thiện không phân biệt được địa điểm và thời gian, nếu không ai có thể giải thích được hành vi hiện tại của hắn?
Hơn nửa đêm, không thể để người khác ngủ ngon sao? Lúc trước là đám "con nhỏ" của hắn, hiện tại là hắn, Vương Hiểu Thư tuyệt vọng nghĩ.
Vốn cô đang mặc thử quần áo mà Yusuke Miyazaki nhờ một bác gái đưa cho mình, lúc cô nhìn thấy nội y liền rơi nước mắt, phải biết rằng từ lần đầu gặp Z cô liền nói tạm biệt với nội y, thằng nhãi này mỗi lần cho cô quần áo chỉ cho bên ngoài chứ không cho bên trong, không biết là hắn cố ý hay hắn không biết phụ nữ phải mặc nội y!
Vương Hiểu Thư mặc xong nội y, tâm tình phức tạp nhìn bộ đồ thủy thủ thật khiêu gợi trên giường, theo lời của bác gái đưa quần áo, với điều kiện gian khổ hiện tại, quần áo sạch sẽ chỉ còn có đồng phục, nhớ lại tây trang cũ kỹ của Tsugini Miyazaki, Vương Hiểu Thư cũng không dám soi mói, tâm tình khó diễn tả mặc đồ vào.
Cô vừa mới lấy tóc từ trong cổ áo ra, cửa phòng đã bị gõ vang, cô mở ra liền thấy Yusuke Miyazaki.
Yusuke Miyazaki nhìn Vương Hiểu Thư mặc đồ thủy thủ Nhật Bản, hơi ngẩn người, tai nóng lên: "Là thế này Vương tiểu thư, xin lỗi vì đến quấy rầy cô, nhưng giáo sư tiên sinh nói, hắn muốn nghiên cứu thuốc có thể giải trừ độc tính của không khí và thổ nhưỡng suốt đêm, cần một trợ thủ, hắn chỉ đích danh muốn cô tới, cho nên..."
"Tôi cũng không phải người Phân Tử..." Giọng nói của Vương Hiểu Thư có phần châm chọc, Yusuke Miyazaki nghe vậy cũng vô cùng áy náy, hắn cúi đầu thành khẩn nói, "Vương tiểu thư, vô cùng xin lỗi, nhưng nếu cô có thể đồng ý, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào!"
"....."
"Vì để người Phân Tử có thể sống yên ổn cả đời, cho dù hi sinh tính mạng, tôi cũng không tiếc!"
"....."
"Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho Vương tiểu thư, làm bất cứ chuyện gì mà cô muốn, chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của tôi."
"....."
"Vương tiểu thư..."
"Được rồi, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động." Vương Hiểu Thư nhu thái dương, thỏa hiệp, "Tôi đi là được."
Yusuke Miyazaki thở phào nhẹ nhõm, cảm động nhìn cô: "Vương tiểu thư, cô thật sự là cô gái lương thiện nhất, tốt đẹp nhất mà tôi từng gặp."
"Đó là vì anh gặp quá ít." Vương Hiểu Thư không cho là đúng, xoay người đóng cửa chuẩn bị đi tìm Z, gió nhẹ thổi bay chiếc váy ngắn củn của cô, cô bỗng cảm giác giống như không mặc quần áo, vì thế cô định trở về mặc thêm quần đùi, nhưng Yusuke Miyazaki hình như sợ cô đổi ý, trực tiếp nắm tay cô đi...
"Vương tiểu thư, tuy rằng tuổi tôi nhỏ hơn cô, nhưng cũng sắp hai mươi rồi, tôi đúng là không gặp nhiều cô gái cho lắm, nhưng cho dù gặp nhiều hơn, cũng sẽ không tốt bằng cô." Yusuke Miyazaki lời ngon tiếng ngọt, nói làm lông tai Vương Hiểu Thư ngứa ngáy, cô vô cùng ngượng ngùng đỏ mặt.
Khi Z mở cửa phòng thí nghiệm ra, liền thấy hình ảnh tình chàng ý thiếp của bọn họ, hắn lạnh lùng nhíu mày, kéo Vương Hiểu Thư vào, không đợi Yusuke Miyazaki mở miệng, đóng "phanh" cửa lại rồi khóa trái vào, thuận tiện kéo rèm cửa sổ.
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hành động của hắn, có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp.
"Này, không phải nghiên cứu loại thuốc gì sao? Không cần khóa cửa chứ? Miyazaki tiên sinh không thể xem?" Cô dè dặt hỏi, lại dè dặt kéo ra khoảng cách với hắn.
Lúc này Z đã mặc lại áo dài trắng vô cùng hợp với hắn, kính không gọng đặt trên chiếc mũi cao thẳng, hắn nhấc tay phải lên, cô chỉ thấy ánh trắng chợt lóe, nhìn không rõ thứ vừa xuất hiện.
Sulli: Hóa ra trong nguyên tác con mèo cái bị Z hạ thuốc, làm ta tưởng Z bị ả nhúng chàm.
Ta muốn dằn vặt các nàng, nên nói cho các nàng biết chương sau là H.