Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 58

“Anh muốn chết hả, đang ban ngày ban mặt mà! Bị người ta nghe được thì khỏi nhìn mặt ai luôn đấy.” Vu Kiều nhéo lưng của Ân Á Minh, nhưng cách một lớp áo, sức của cô cũng không đủ mạnh, đối với Ân Á Minh mà nói thì không đau cũng chẳng ngứa chút nào.

Vu Kiều vừa tức vừa thẹn, lầu dưới còn có người nữa đó, ban ngày ban mặt lên giường, thật không biết xấu hổ quá mà! Không thể nào làm được!

“Có sao đâu.” Ân Á Minh dụi vào cổ của Vu Kiều hít nhẹ, “Hiệu quả cách âm của phòng anh tốt lắm, với lại ban ngày không làm, đến tối cũng phải làm thôi, ban ngày em sợ người ta nghe thấy, tối thì không sợ nữa à? Đêm tối yên tĩnh như thế, không phải càng nên sợ hơn hay sao? Chúng ta không thể nào ở bên ngoài mãi được, em theo anh về nhà, hoặc là anh theo em về nhà, đều có cha mẹ ở đó, cho dù sống bên ngoài đi nữa, cũng có bảo mẫu, người làm các thứ, đóng cửa lại thì ai biết chúng ta đang làm gì đâu, sau này em sẽ quen thôi.”

Quả thật Vu Kiều rất muốn tát Ân Á Minh một cái, cái này cũng có thể quen được à? Tư tưởng của cô vẫn hơi bảo thủ, ban ngày ban mặt, dù sao đi nữa thì cô cũng không thể thản nhiên chấp nhận được.

Dường như Ân Á Minh nhìn ra tâm tư của Vu Kiều, anh cười khẽ không nói gì, mới thế này đã là gì đâu, phòng ngủ đã là nơi làm tình bảo thủ nhất rồi, nếu như đổi sang phòng làm việc gì đó, thế chẳng phải Vu Kiều sẽ bị dọa chết luôn sao, thôi vậy, anh vẫn là khoan nói trước đã, đến lúc đó trực tiếp động tay là được.

“Đứng dậy mau lên!” Vu Kiều không ngừng đẩy Ân Á Minh ra, mặt cô đỏ lựng, “Em đi nói chuyện với ba mẹ, chúng ta có thể làm chút chuyện nghiêm chỉnh được không, hôn lễ còn chưa chuẩn bị xong hết đâu.”

“Giờ này họ đều ngủ trưa hết rồi, ai mà rãnh bò dậy tán gẫu với em chứ.” Ân Á Minh không hề bị lay động.

Vu Kiều bực bội: “Vậy chúng ta cũng ngủ trưa đi thôi, bình thường em cũng có thói quen ngủ trưa, anh buông em ra đi, giờ em muốn ngủ rồi.”

“Chúng ta như thế này chẳng phải đang ngủ trưa hay sao.” Ân Á Minh bắt đầu thò tay vào gấu váy của Vu Kiều từ từ mò lên trên, “Kiều Kiều, đã mấy ngày rồi anh không được chạm vào em đó, em không nhớ anh sao.”

Mặt Vu Kiều đỏ đến chịu không được, sao mà người đàn ông này không biết xấu hổ đến vậy chứ, “Ai mà nhớ anh chứ, đau muốn chết, nhớ mới lạ đó, chút nữa còn phải gặp người khác, làm rồi anh bảo em đi đứng như thế nào hả?!” Sau đêm tân hôn, phải đến ngày thứ ba, cô mới có thể đi đứng bình thường, có được không hả!

Ân Á Minh vừa nghe, trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, “Đó là lần đầu tiên của em, nhất định không thích ứng kịp, lúc đó anh cũng là lần đầu tiên mà, có chút kiềm chế không được, hôm nay thì em yên tâm, anh chắc chắn chỉ làm một lần thôi, khẳng định không đau, nhất định sẽ rất thoải mái, anh bảo đảm!” Anh cọ người vào Vu Kiều, để cho Vu Kiều biết rằng anh thật sự rất rất muốn.

Sao người đàn ông này cứ không biết xấu hổ mà nói ra những câu vô liêm sỉ thế này chứ, Vu Kiều quay đầu qua không để ý đến anh, điệu bộ của Ân Á Minh cũng thế này rồi, sao cô có thể từ chối được nữa, nghĩ kĩ lại, hình như tần suất làm tình của vợ chồng mới cưới như bọn họ thật sự hơi thấp một chút.

Thấy Vu Kiều ngầm chấp nhận, trong lòng Ân Á Minh sướng rơn, anh bắt đầu hôn từ cổ lên, từ từ chạm đến môi của Vu Kiều, trong phòng bắt đầu ấm lên……

Lúc Vu Kiều và Ân Á Minh xuống lầu đã hơn bồn giờ chiều, Chu Thục Nhàn nhìn dáng vẻ của Vu Kiều hình như hơi khác lúc sáng, sắc mặt tốt hơn nhiều, sau đó đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thì liếc con trai một cái.

Ân Á Minh sờ mũi bóp vai cho Chu Thục Nhàn, “Mẹ, bữa tối ăn gì thế?”

“Ăn giò heo.” Chu Thục Nhàn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng thanh niên ấy mà, bà cũng có thể hiểu được, như vậy cũng tốt, nói không chừng có thể ẵm cháu sớm một chút.

“Ủa, con đâu có thích giò heo.” Ân Á Minh nghĩ đến giò heo liền thấy tức ngực, hồi trung học, lúc nào trong nhà cũng nấu giò heo, nói là để bồi bổ, học hành cực khổ rồi thì phải bồi bổ lại, lúc đó ăn đến ngán luôn rồi, giờ hễ nhớ đến thì anh ăn không vô nữa.

“Con không thích nhưng có người khác thích, mẹ nghe mẹ của Kiều Kiều nói, Kiều Kiều thích ăn giò heo nhất.” Chu Thục Nhàn nắm tay của Vu Kiều đang ngồi ở một bên, “Kiều Kiều, lúc ăn tối con nhớ ăn giò heo nhiều một chút nhé, tẩm bổ cho tốt, tốt cho da đó.”

Nói rồi bà giơ tay sờ mặt của Vu Kiều, “Xem da dẻ này này, chắc chắn bình thường ăn không ít giò heo rồi, trơn mịn đến vậy, sinh một đứa con gái giống như con thì thật có phúc.”

Vu Kiều thật sự hoảng sợ ngàn lần, đừng, đừng, làm ơn đừng giống con!

Con xui xẻo biết bao nhiêu năm rồi, vận may tốt mới gặp được con trai của mẹ, nếu như con gái con giống con, sau này con sẽ phiền lòng đến chết mất thôi!

Làm ơn đừng giống con!

Áo cưới mà Ân Á Minh đặt hôm qua đã đến rồi, không kịp lấy số đo để đặt làm, đều là đồ đã thành phẩm chỉnh sửa lại theo kích thước của hai người, trước khi ăn cơm, Vu Kiều và Ân Á Minh đi thử đồ, sắp xếp lịch trình ngày mai đi thay đồ và chụp ảnh, tiết kiệm rất nhiều thời gian, hình cưới thì cố gắng hết sức chụp xong trong vòng một ngày.

Vu Kiều đi đến quầy thử đồ, Chu Thục Nhàn kéo Ân Á Minh lại nói: “Con cũng thật là, không nói sớm với mẹ, bây giờ đám cưới phải làm vội vội vàng vàng, cả đời chỉ có một lần thôi, gấp gáp như vậy, không bù lại được đâu, lúc trước mẹ với ba con chuẩn bị hơn thế này nhiều, gia đình như nhà ta, đều cần thể diện, nếu không sẽ bị người ta cười cho đấy.”

“Con đây chẳng phải sợ xảy ra sự cố sao, cứ nghĩ là kết hôn sớm thì xong sớm.” Ân Á Minh chột dạ.

“Đúng rồi, chuyện của Tử Nhàn rốt cuộc là thế nào vậy, con đừng nói với mẹ là Tử Nhàn nhìn trúng Hồng Vũ, con tưởng mẹ già rồi lú lẫn à?” Bỗng dưng Chu Thục Nhàn nhớ đến vụ này, con gái của nhọ họ Quý có thể gả vào nhà họ Ân để bọn họ chăm sóc thì dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng đối tượng kết hôn là Ân Hồng Vũ thì có vấn đề lớn rồi đấy, thế này không phải là trả ơn, mà là trả thù đó! Gia đình nào lại muốn đưa con gái ngoan cho người đàn ông như thế chà đạp chứ.

“Mẹ, biết người biết mặt không biết lòng, chúng ta cũng không tiếp xúc với Quý Tử Nhàn được bao lâu, sao mẹ biết được con người của cô ta rốt cuộc là thế nào.” Ân Á Minh cảm thấy đây là lúc giải thoát ý nghĩ trả ơn cho nhà họ Quý trong đầu cha mẹ rồi, “Mạnh Vân mẹ của cô ta nhìn qua cũng là một người phụ nữ tốt, hiểu biết lí lẽ, khí chất cũng tốt, trước kia chẳng phải cũng có rất nhiều người khen ngợi bà ta đó thôi, nhưng cuối cùng thì sao, sau khi công ty của chú Quý không ổn thì bà ta đòi ly hôn, ai có thể ngờ tới? Quý Tử Nhàn là con gái ruột của Mạnh Vân, vẻ ngoài của hai người cũng rất giống nhau, mẹ nói xem tính cách có tốt được chỗ nào không?”

“Nhưng mà…… Nhưng mà mẹ thấy Tử Nhàn cũng không tệ mà.” Chu Thục Nhàn nhỏ giọng nói. “Không phải mẹ nói mò, lần trước con bé đến, mẹ nhìn ra được, nó còn chẳng muốn nhìn Hồng Vũ nhiều thêm một cái nữa là, con đừng có giả vờ hồ đồ với mẹ.” Bà nói có ngụ ý.

Ân Á Minh bĩu môi, “Mẹ, mẹ không biết chuyện phía sau đó thôi.”

“Chuyện phía sau gì?” Chu Thục Nhàn nổi lên hứng thú.

“Cô ta ăn cơm với Hồng Vũ, dắt Hồng Vũ về nhà cô ta, hơn nữa còn là buổi tối đó!” Ân Á Minh không có nói bậy, chỉ là tính gây hiểu lầm trong nội dung câu nói rất mạnh mà thôi.

“Thật à?” Chu Thục Nhàn nhíu mày.

“Chuyện này còn giả được sao, mới đầu con cũng không biết đâu, sau này có người gửi bưu kiện cho con, bên trong đều là ảnh chụp của cô ta với Hồng Vũ, con cũng không biết là ai gửi cho con nữa.” Vẻ mặt của Ân Á Minh cực kỳ vô tội.

Vẻ mặt của Chu Thục Nhàn rất khó coi, nếu không phải con trai nói cho bà biết, đoán chừng bà vĩnh viễn cũng không biết được mấy chuyện này, lúc trước còn muốn ghép đôi con trai mình với Quý Tử Nhàn, bây giờ không khỏi có chút sợ hãi, đối phương và Ân Hồng Vũ lộn xộn với nhau, có thể là gì thì tự hiểu rõ, anh em họ giành một cô gái, đồn ra ngoài thế nào cũng có tiếng gièm pha.

“Mẹ, có những chuyện phải mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là giả thôi, ai mà biết cái mình nghe là sự thật hay là lời đồn, có một số người gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ đó, trước mặt thế này nhưng sau lưng lại khác, khó mà đề phòng được.”

Ân Á Minh vừa bắt đầu châm chọc thì không ngừng được nữa, “Lúc trước không muốn làm mẹ buồn nên không nói với mẹ, mẹ biết chuyện lúc trước có người tung tin đồn con với Quý Tử Nhàn là một đôi chứ?”

“Biết, sao thế?” Lúc đó Chu Thục Nhàn nghe còn tưởng đâu con trai ngại nên không nói với bà, sau này phát hiện là giả thì rất thất vọng.

“Chính là Quý Tử Nhàn tự đồn đó, con nể mặt chú Quý nên không làm khó cô ta, lúc đó mới biết cô ta không thật thà.” Ân Á Minh đấm lưng cho Chu Thục Nhàn, “Con chỉ nói với mẹ thôi, mẹ khoan nói với ba trước đã, tránh làm ông ấy buồn.”

Tam quan của Chu Thục Nhàn đều bị chấn động đến vỡ vụn, là do Quý Tử Nhàn tự mình đồn đi sao? Vậy cũng được nữa hả? “Sao có thể như vậy chứ?”

“Sao không thể, cô ta tung tin đồn ghê gớm lắm, không biết đã đồn bậy bạ về Kiều Kiều biết bao nhiêu rồi ấy.” Ân Á Minh bênh vực cho bà xã.

Lần này thật sự Chu Thục Nhàn không thể bình tĩnh được nữa rồi, “Còn có chuyện này nữa à?” Bà chưa từng nghe qua nhiều tin đồn về Vu Kiều, bây giờ Vu Kiều là con dâu của bà rồi, thì lại càng không ai dám nói xấu Vu Kiều trước mặt bà nữa.

“Không phải sao, nào là nói sau lưng chú Quý, Kiều Kiều dụ dỗ ong bướm ở khắp nơi, đi tập gym thì cũng bị nói là có gì đó với huấn luyện viên ở đó, rốt cuộc Kiều Kiều có gì với ai hay không, con biết rõ hơn ai hết.” Anh kề sát vào tai Chu Thục Nhàn nói gì đấy.

Trên mặt Chu Thục Nhàn đầy vẻ kinh ngạc: “Sao thế được, con bé kết hôn với Quý Huy mấy năm rồi, sao có thể……”

Ân Á Minh liền nói tin tức mình nghe ngóng được từ nha họ Vu cho mẹ mình nghe, chuyện này anh cũng chưa từng hỏi qua Vu Kiều, cũng không hề hỏi qua người nhà của Vu Kiều, là mẹ của Vu Kiều chủ động nói ra, tuy anh rất muốn biết quá khứ của Vu Kiều, nhưng là một người đàn ông, dò hỏi mấy chuyện thế này thì hèn lắm.

Sau khi Chu Thục Nhàn nghe rồi thì hốc mắt hơi đỏ lên, đến độ tuổi của bà, thì đặc biệt dễ mủi lòng, “Vậy bao nhiêu năm nay Kiều Kiều đã phải chịu uất ức nhiều rồi, đổi lại là mẹ, chắc chắn sẽ chịu không nổi.”

Ân Á Minh đắc ý nói: “Cô ấy vốn không muốn kết hôn, may mà con thông minh lừa vào tay, sau này mẹ với ba cứ ngồi hưởng phước thôi, nhất định tụi con sẽ sinh một thằng nhóc mập mạp.”

Chu Thục Nhàn vẫn còn đang buồn phiền, đột nhiên bà nghĩ đến chuyện Vu Kiều bị đồn mang thai trước đó. “Ai mà thiếu đạo đức vậy chứ, một cô gái trong sạch sao có thể mang thai được, thế này chẳng phải là phỉ báng người ta hay sao.”

“Ha ha, mẹ, mẹ cứ chờ đi, nói không chừng hai ngày nữa thì lại có người đến nói với mẹ, rằng đứa bé trong bụng của Kiều Kiều chưa chắc là giống của nhà họ Ân chúng ta đó.” Chuyện mà Mạnh Vân có thể nghĩ ra sao Ân Á Minh không nghĩ tới chứ, người đàn bà đó bỗng dưng từ Anh trở về, nếu không phải vì muốn làm chút gì đó cho con gái mình thì anh không tin đâu.

Không bao lâu sau, lời dự đoán của Ân Á Minh đã thành hiện thực……