Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 39: Thế giới anh và em – 4

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ ba:

Thế giới anh và em

04.

“Thế nhưng thời điểm thi thể nạn nhân được phát hiện, thùng xe tải cũng được vứt lại trên quốc lộ. Cho nên nạn nhân hẳn là bị đào lên, hoặc là thùng xe đã được cẩu lên?”

“Ừm.” Fehn gật gật đầu.

“Như vậy, hung thủ rất có khả năng làm việc ở công trường, ít nhất gã bằng cách nào đó biết cách sử dụng các máy móc này. Các cậu có hay không đã kiểm tra đến khả năng này? Ví như dấu vết đào xới hoặc cần cẩu các loại?”

Fehn lắc lắc đầu, “Trước mắt chưa tìm ra những dấu vết giống như phỏng đoán của chúng ta.”

Ian gật gật đầu, lấy ra ảnh chụp hiện trường thi thể của Carl và Joanna lúc được phát hiện. Bọn họ ngồi tựa vào nhau, đầu Joanna gối lên vai Carl, mà tay Carl vẫn luôn nắm chặt tay Joanna.

“Bên trong thùng xe không có phát hiện bất cứ vết đạn nào, đúng chứ?”

“Tôi có thể khẳng định chắc chắn trong thùng xe chưa từng xảy ra nổ sung. Có lẽ hung thủ cũng giống như đã làm với Jerry và Lily, trao cho hai vợ chồng này một khẩu súng, nhưng bọn họ lại chưa từng dùng đến. Về sau, rất nhiều khả năng hung thủ đã đem súng lấy lại. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán dựa trên vụ án của Jerry và Lily mà thôi.” Fehn gõ gõ bàn phím laptop, nhắc nhở, “Thanh tra Connor, bên pháp y đã gửi báo cáo khám nghiệm rồi. Hai nạn nhân quả thật chết là do thiếu dưỡng khí, hơn nữa thời điểm tử vong còn sớm hơn so với Lily.”

Ian chau mày, “Có lẽ vì trong tình huống của vợ chồng Carl và Joanna, hung thủ không tìm được kết quả mà mình mong đợi, cho nên hắn một lần nữa tìm kiếm mục tiêu khác, đó là Jerry và Lily. Vừa lúc, hành vi của Lily thỏa mãn yêu cầu của gã, tuy rằng kết quả lại là Lily bị bắn chết. Nhưng hung thủ vẫn như hứa hẹn thả Jerry ra, bởi vì thống khổ của cậu ta chính là điều gã muốn nhìn thấy. Hung thủ phải đảm bảo Jerry còn sống, có như vậy gã mới có thể thỏa mãn trên đau khổ của nạn nhân.”

“Về khoản này, anh không cảm thấy mình nên cùng thanh tra Russell thảo luận sao? Hơn nữa tên kia đã ở nửa giờ trong cái thùng xe rồi. Không khí trong đó có chút kém, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Fehn đẩy đẩy mắt kính, hảo tâm nhắc nhở.

Ian cúi nhìn đồng hồ, cuối cùng quyết định tốt nhất vẫn nên đi vào xem một chút. Hắn xỏ thêm giày vải, đeo bao tay, sau đó mở cửa thùng xe ra.

Bên trong vẫn như trước tối tăm mịt mù, ngoài trừ chút ánh sáng qua cánh cửa thùng xe rọi vào.

Haley đứng ngay chính giữa thùng xe, đầu ngửa lên, ánh mắt nhìn về phía ô cửa nhỏ phía trên nóc.

“Haley.” Ian không xác định được lúc này đối phương có còn tỉnh táo hay không, hoặc đã bước vào trạng thái ảo tưởng.

Tư thế của Haley hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu cử động nào.

Ian đi đến trước mặt Haley, đang muốn lay tỉnh đối phương thì bất ngờ bị y vươn tay ra siết lấy tay hắn.

Dù cho chỉ có chút ánh sáng lờ mờ lọt vào bên trong thùng xe, nhưng Ian vẫn có thể xác định rõ, hai mắt người đối diện đang nhìn xoáy thẳng vào chính mình.

Ánh mắt y tựa như bụi gai không ngừng sinh trưởng, bỗng chốc quấn lấy tầm mắt Ian. Những chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất nơi đáy mắt hắn, bén rễ thật sâu. Chúng điên cuồng lan tràn tứ phía, quấn riết vào nhau, thoạt nhìn tưởng chừng lãnh khốc quyết tuyệt, lại huyên náo chấn động, dũng mãnh tràn vào tận cùng của đại não.

“Cậu muốn làm gì…”

Ian còn chưa kịp nói xong, môi Haley đã ấn xuống.

Hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng bị, môi Ian bị đối phương bắt được.

Trong nháy mắt, trái tim hắn đâm hốt hoảng.

Haley tựa như gã thợ săn kiên nhẫn ẩn nấp trong bóng tối. Y khiến cho Ian cảm giác bóng đêm thực tĩnh lặng, dư dả thời gian cho hắn dần dần thích ứng tất thảy. Đợi đến thời điểm Ian cảm giác hoàn toàn yên tâm, y chợt tấn công tới, đem con mồi của mình hung hăng siết lấy.

Giống như hiện tại, Ian thật không biết Haley từ nơi nào tìm đến nhiều khí lực như vậy, mặc kệ hắn có giãy dụa thế nào, đối phương vẫn vững chãi khống chế được tình hình.

Nụ hôn của Haley giống như dồn người ta đến đường cùng, tựa muốn cướp hết toàn bộ hô hấp của Ian, khiến hắn phải buông xuôi tất cả, chỉ chuyên tâm vào nụ hôn này.

Ian nâng gối, hung hăng thúc vào cẳng chân Haley.

Tựa như đoán trước được hành động này, y bất ngờ tránh người sang một bên, mạnh mẽ đem Ian đè xuống. Lưng đập mạnh xuống nền thùng xe, Ian khẽ rên lên.

Fehn Keating nghe thấy tiếng động, chạy vội tới trước cửa thùng xe, “Nè Mấy người làm gì đó”


“Chúng tôi vẫn rất ổn, chỉ đang tái hiện một số thứ thôi.” Tay Haley đè chặt miệng Ian lại, y ngồi trên bụng hắn, mỉm cười cúi đầu nhìn người dưới thân.

Đây không phải nụ cười tao nhã, trí tuệ thường ngày.

Tựa như hết thảy cảm xúc giấu sâu trong nội tâm đồng loạt phá tan vỏ bọc bên ngoài, ùn ùn từ các kẽ hở trào ra, trong nháy mắt đem Ian nhấn chìm trong đó.

Một tay Ian đã thoát ra được. Hắn dịch chuyển thân trên của mình, hung hăng trừng mắt với Haley.

“Thanh tra Russell, tôi vô cùng tin tưởng khả năng tự chủ của thanh tra Connor. Thế nhưng, phần anh, tôi buộc lòng phải cảnh cáo một chút, thùng xe này là vật chứng, xin đừng gây thêm tổn thất, hay phá hủy bất cứ thứ gì bên trong đó”

Haley cúi người xuống thật thấp, ghé vào bên tai Ian, gần như muốn ép sát vào bên má hắn mà nói: “Nghe rồi chứ? Chúng ta phải cẩn thận không được làm hỏng vật chứng a.”

Ian dùng lực mở khóa tay của Haley, “Cậu cảm thấy như vầy chơi rất vui sao?”

“Nơi này tuyệt đối chơi không vui. Chỉ cần đóng cửa lại, tắt hết đèn đi, ở đây liền chìm vào bóng tối. Chỉ cần có thế, tôi đã cảm nhận được rõ ràng xung quanh đây chỉ có bốn vách tường, không thêm bất cứ cái gì khác, quái thú, yêu ma, u hồn gì đó cũng chẳng tồn tại nổi. Tôi không cần ảo tưởng bản thân là nạn nhân, chỉ cần nếm trải không khí im lặng đáng sợ này mà thôi. Và rồi, tôi lại nghĩ về anh.”

“Nghe qua thì có vẻ như đây là vinh hạnh của tôi. Cậu có thể ra khỏi người tôi chứ? Thanh tra Russell?”

Trong không gian chật hẹp này, cảm giác nguy hiểm cận kề càng thêm phóng đại.

“Ian, anh biết vừa nãy tôi nghĩ gì không?”

“Tôi không muốn biết.”

Ian dùng sức nghiêng người đi, âm mưu đem tên nhóc quỷ trên người mình hất xuống, nhưng đối phương lại dùng hết sức đè lại bả vai hắn, ấn người nằm thẳng trở lại trên sàn.

“Tôi tưởng tượng đến giây phút cuối cùng của Carl và Joanna.”

“Thật hiếm khi cậu không theo bọn họ làm như hít thở không thông.”

“Bởi vì đối với hai người kia mà nói, này không đơn giản chỉ là hít thở không thông, đến cuối cùng, bọn họ chỉ muốn hoàn thành mong muốn được ‘vĩnh viễn cùng nhau’ mà thôi.”

Ian cố gắng thu hết sức mình, chỉ cần bản thân muốn, hắn có thể đạp Haley khỏi người mình. Thế nhưng, bản thân lại không muốn gây ồn ào, hoặc là dồn tên kia vào góc đập cho một trận, khiến vách thùng xe bị lõm chỗ nào đó. Trong khi đó, Haley lại không hề tỏ ý sẽ để hắn thoát ra.

“Ian, cái chết cũng có thể rất lãng mạn, đúng không nào?”

“Cậu sao biết được bọn họ trước khi chết có sợ hãi hay không? Ngược lại còn nghĩ đến mấy thứ lãng mạn gì đấy kia?”

“Joanna so với Carl mất ý thức sớm hơn. Trước khi chết, Carl dùng tay giúp vợ mình chỉnh lại tóc. Ở trong lòng anh ta, phần tóc mai trước trán của Joanna nếu có thể vén ra sau tai là đẹp nhất. Anh ấy muốn giúp Joanna giữ lại bộ dáng đẹp nhất của mình. Bọn họ đương nhiên sợ hãi cái chết, đây là bản năng. Nhưng thứ khiến bọn họ càng sợ hơn chính là sự chia lìa. Nếu hai chúng ta, cũng giống như Carl và Joanna, bị ép đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh có biết tôi muốn thứ gì, để ý điều gì chứ?”

Thanh âm Haley vô cùng khẽ. Nhưng một câu nói cuối của y lại đâm thẳng vào thần kinh của Ian. Càng lúc càng đâm thật sâu, không cách nào rút ra được.

“Chúng ta không phải Carl và Joanna.” Ian dồn lực vào cánh tay, di chuyển thân người.

Haley không tiếp tục ngăn hắn, ngược lại còn chừa ra chút không gian để đối phương có thể đứng dậy.

Đèn trong thùng xe bất ngờ sáng bừng lên. Ian cảm giác mắt có chút xót.

Ngay thời điểm hắn vừa nhắm mắt lại, Haley một lần nữa hôn xuống.

Ngoài ý muốn, Ian không kịp phản kháng lại, đối phương đã rời đi.

Đó là một nụ hôn dịu dàng, còn có chút ẩm ướt.

Khác với thái độ làm càn, thiếu tiết chế trước đó, này chỉ đơn thuần là một cái hôn mà thôi.

Tựa như Haley muốn nói gì đó với Ian, rồi lại chờ mong đối phương tự mình thể nghiệm.

Vào một khắc ấy, Ian chợt muốn nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu Haley, sau đó đem y ôm vào trong lòng.

Rõ ràng bản thân vô cùng phản cảm với những hành vi ngông cuồng của đối phương, nhưng đến cuối cùng hắn lại phát hiện chính mình vẫn không cách nào chán ghét hoặc tỏ thái độ chống cự người kia.

Hết thảy tưởng chừng như là lỗi lầm ở nơi hắn.

Ian còn chưa kịp nghĩ thêm, thanh âm Fehn lại truyền tới.

“Này, các người ở trong đủ lâu rồi đó. Nhanh ra đây đi”

Haley hai tay đút trong túi quần, thở dài nói: “Tên kia thật biết làm người ta mất hứng.”

Thời điểm Ian xoay người lại, Haley chân dài đã đi ra đến cửa thùng xe.

Hắn chợt cảm thấy may mắn.

Nếu Fehn không bật đèn, lên tiếng nhắc nhở, chính mình nhất định sẽ bị nhấn chìm trong bóng đêm nơi đôi mắt Haley.

Cứ thế trầm luân thật sâu, không cách nào tìm lại ánh sáng lối ra nữa.

Ian vừa bước ra ngoài đã nghe thấy Haley nói với Fehn: “Này, bé ngốc, trên tóc Joanna nhất định có cài một cái kẹp tóc. Tôi không tìm thấy nó trong đám đồ tùy thân của nạn nhân.”

“Lúc chụp ảnh nạn nhân, chúng tôi cũng đâu thấy cái kẹp nào. Trong thùng xe cũng không có. Mặt khác, mong cậu không đứng ở đâu gọi tôi là ‘bé ngốc’”

Fehn tiếp tục nhắc đi nhắc lại vấn đề tên gọi, đáng tiếc lại chưa từng có hiệu quả.

“Tôi biết, bé ngốc à. Kiểm tra xem kẹp tóc của Joanna có rớt ở đâu không, hoặc có phải đang ở trong tay hung thủ chăng. Anh phải nhanh nhanh cho người xác định đi.”

Fehn hoàn toàn mất sạch kiên nhẫn, chụp lấy cổ áo đối phương, rít lên: “Tôi mẹ nó làm thế nào biết cái kẹp kia hình thù thế nào, vả lại nó có thật sự tồn tại hay không chứ”

Ian hơi khựng lại một chút, chợt nhớ đến một tấm ảnh từng trông thấy ở nhà của cha mẹ Joanna.

“Fehn, đó là một chiếc kẹp tóc dài, mảnh, bọc vải nhung màu nâu, có những hoa văn hình cuộn sóng. Bên trên còn khảm một hạt gạo lớn, hoặc mảnh thủy tinh gì đấy.”

“Cái gì chứ? Ian, anh vậy mà cũng học theo thanh tra Russell làm bừa sao? Cho dù cái kẹp kia thật sự tồn tại, cả một khu vực lớn như vậy, tôi biết đi đâu mà tìm chứ?”

“Tôi sẽ bảo mẹ Joanna gửi ảnh chụp đến. Không cần dồn toàn lực để chứng minh hung thủ có giữ cái kẹp đó hay không. Cậu chỉ cần tiện thể để ý một chút thôi là được.”

Ian đi về phía bãi đỗ xe ngầm, lúc này Haley đã ngồi vào bên trong.

Evan vẫn như cũ ngồi trên băng ghế sau, mê mẫn chơi với khối rubik trong tay.

Xe lái ra khỏi bãi.

Haley tiếp tục im lặng, Ian cũng không muốn nói chuyện với y. Chung quy, những chuyện vừa xảy ra trong thùng xe khi nãy chẳng thể làm lơ được.

Một ngày rất nhanh trôi qua. Ian thả Haley và Cliff trở lại nơi bọn họ đỗ xe.

Cliff đã xuống xe rồi nhưng Haley vẫn như cũ không nhúc nhích.

“Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của Jessica, cô ấy đã đối chiếu so sánh với một chuỗi các vụ án mưu sát hàng loạt xảy ra mười lăm năm trước, tương tự hai vụ án lần. Từ kích cỡ thùng xe nhốt con tin, đến súng lục, loại hình nạn nhân được lựa chọn, đều vô cùng giống nhau.”

Haley lạnh lùng lên tiếng, không giống ngày thường dùng ngữ điệu dài dòng trêu ngươi, đợi cho Ian phải lên tiếng đáp lại. Y hết sức bình thản nhìn thẳng kính xe phía trước.

Một lần nữa, Ian cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của đối phương.

“Những chi tiết mấu chốt của vụ án mười lăm năm trước có từng được công bố ra ngoài không?”

“Cũng có. Nhưng khi ấy lại không có chi tiết quay phim lại. Tất cả hành động của anh em nhà Dalton cùng vợ chồng Carl và Joanna lúc bị nhốt trong không gian kín đều được quay lại rồi gửi cho thân nhân bọn họ. Đây là điểm khác biệt lớn nhất.” Haley vẫn như trước không ngước đầu lên nhìn Ian.

Từ trước đến nay, gần như chỉ cần có thời gian rỗi rãi Haley liền đều dành cho việc ngắm nghía người nào đó.

Ban đầu, Ian cũng cảm thấy rất phiền lòng. Nhưng sau khi đã quen rồi, hắn dần học được cách ở trong tầm mắt Haley, tỏ ra thản nhiên làm chuyện của mình.

Nhưng lúc này đây, Haley lại không hề chú ý đến hắn. Ian bất giác cảm thấy nghèn nghẹn không thoải mái, thậm chí còn muốn đem đầu y quay lại.

Thói quen, quả thật là thứ đáng sợ.

Có lẽ, Haley đã sớm nhìn thấu điều này.

“Cho nên, cậu cảm thấy hung thủ của những vụ án xảy ra vào mười lăm năm trước và hiện tại không phải cùng một người gây ra. Nguyên nhân? Phải biết, thời gian mười lăm năm cũng không tính là dài. Giả sử hung thủ lúc đó khoảng ba mươi, hiện tại gã cùng lắm ngoài năm mươi, vẫn đủ năng lực gây án.”

“Ian, kỳ thực sâu trong thâm tâm anh cũng thấy được, động cơ của bọn họ khác nhau.” Haley nói đến đây thì ngừng lại, hoàn toàn không có ý tiếp tục.

Ian nhíu mày, sự thật đúng như thế. Hung thủ của mười lăm năm truoc không quay phim lại quá trình gây án rồi gửi cho thân nhân người bị hại. Nếu gửi đi, đồng nghĩa gã muốn xem thấy cảnh những người này phải chịu cảnh thống khổ. Hoặc là nói, hung thủ muốn tra tấn người nhà nạn nhân. Nhưng gã đã không làm thế. Hoặc là gã có ghi hình, nhưng lại giữ riêng cho bản thân, coi như chiến tích mà cất giữ. Mà mười lăm năm sau, trong vụ án của anh em nhà Dalton cùng vợ chồng Carl và Joanna, hung thủ lại đem băng ghi hình gửi cho cha mẹ nạn nhân. Nhưng nếu gã muốn tra tấn người nhà nạn nhân, vì cái gì lại không ghi luôn những giây phút cuối cùng của bọn họ?”

“Vụ án của chúng ta, hung thủ vốn là muốn ‘chứng minh’.” Haley lại lên tiếng.

“Chứng minh sao? Chứng minh cái gì cơ?”

“Chứng minh trong không gian nhỏ hẹp như vậy, nhốt hai con mồi, buộc họ phải đưa ra quyết định sống chết lẫn nhau. Hoặc anh chết, bằng không chính tôi là kẻ phải mất mạng. Hung thủ cũng muốn thân nhân người bị hại biết rằng, kẻ giết chết nạn nhân chính là người thân thiết bên cạnh hắn. Thế nhưng, gã lại cố tình không cho người nhà nạn nhân nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của bọn họ, gieo vào lòng kẻ còn sống nỗi hoài nghi, phỏng đoán. Với ngài Dalton, người cha này sẽ không ngừng tự hỏi đến cùng ai là hung thủ ra tay với Lily? Ông ấy tuyệt đối sẽ không tin đó là do Jerry làm. Nhưng cố tình bằng chứng đều chĩa hướng về phía cậu ta.”

Ian tựa như được Haley thức tỉnh.

“Cho nên mới nói, Carl và Joanna không phải thành công của hung thủ. Gã cũng cho Carl và Joanna một khẩu súng, thế nhưng vì cả hai thật sự yêu nhau, cho nên mới không hành động như hung thủ mong muốn. Có lẽ, với người bình thường mà nói, Carl và Joanna khiến người ta cảm động. Thế nhưng, đối với hung thủ, đó là sự đả kích. Cho nên gã mới cần đối tượng bị hại khác. Tiếp sau đó, tên này lựa chọn anh em nhà Dalton. Vì vậy, chúng ta mới có một màn kịch chấn động kia. Thế nhưng, loại xung đột xảy ra khi ấy có thật sự là điều hung thủ muốn không?” Ngón tay Haley lúc có lúc không gõ lên kính cửa xe.

Ian đưa mắt nhìn hình ảnh Evan phản chiếu lại trong kính chiếu hậu. Cậu nhóc vẫn mê mẩn chơi rubik. Ian không rõ đứa nhỏ này có nghe hiểu những điều hắn và Haley đang bàn luận hay không.

Trước mặt trẻ nhỏ, Ian không chắc thảo luận vụ án như vậy là thích hợp.

Thanh âm mở cửa xe khẽ vang lên, Haley bước xuống, “Nếu trong lòng anh còn cố kỵ hoặc không thoải mai, như vậy hôm nay chúng ta không cần bàn bạc gì nữa. Ngày mai hai ta đến thăm người sống sót trong vụ án mười lăm năm trước, ngài Gordon. Jessica đã thay chúng ta liên lạc trước rồi. Địa chỉ cũng đã gửi qua di động của anh.”

Đợi cho Haley cách càng lúc càng xa, Ian mới thở phào một hơi.

Hắn đem xe lái đến trước siêu thị, bế Evan bỏ vào trong xe chứa hàng. Chính mình cũng không rõ Evan thích thứ gì, cho nên chỉ có thể chọn đồ theo sở thích của bản thân.

“Evan, tối nay ăn omelette được không?”

Hiện tại, hắn vừa lên chức ‘single daddy’, nhưng bản thân ngoại trừ biết làm bánh trứng và sandwich, cũng chỉ có beefsteak.

Evan không phản ứng lại, tiếp tục chú tâm vào khối rubik trên tay. Không rõ vì sao, Evan thật sự giỏi trong việc xoay rubik tạo ra những tổ hợp thần kỳ. Ví như, ở mỗi mặt tạo thành một đường chéo đồng màu, hoặc làm xuất hiện cái chữ cái ở sáu cạnh.

Mãi đến khi cả hai bước tới khu kệ hàng đồ ăn vặt, Ian theo bản năng cúi nhìn Evan, phát hiện rubik trong tay cậu nhóc từ khi nào đã xuất hiện chữ ‘kẹo’.

Ian mỉm cười, xoa xoa tóc Evan. Quả nhiên, vẫn là trẻ con mà thôi.

Ngón tay hắn lướt qua một loạt các loại kẹo bánh trên kệ, mãi đến khi chạm tới những bọc chocolate viên, rubik trong tay Evan lập tức chuyển thành ‘yes’.

Ian đem bọc chocolate bỏ vào trong xe hàng.

Thời điểm chuẩn bị tính tiền, bọn họ đi ngang qua một dãy các kệ sách nấu ăn. Ian nhìn nhìn một hồi, sau đó tùy tiện bỏ hai cuốn vào trong giỏ.

Đúng lúc này, một phụ nữ mặc tây trang công sở mỉm cười, vỗ vỗ vai Ian: “Này, nếu anh không rành bếp núc, hai quyển sách này không thích hợp đâu. Trong cuốn ‘Cẩm nang món ăn toàn tập của mẹ Thomas’ kia đều là những món ăn gia đình tương đối dễ làm, thích hợp với anh và con trai mình hơn đấy.”

“A, cám ơn nhé” Ian đem hai cuốn sách vừa chọn trả lại lên kệ, sau đó chọn theo đề cử của đối phương.

“Anh là ‘single daddy’ à?” Đối phương lộ ra nụ cười ấm áp.

“Cô có thể nhận biết sao?” Ian có chút tò mò.

“Chỉ có ‘single daddy’ mới cần mua sách dạy nấu ăn thôi. Xin chào, tôi là Irene, còn anh?”

“Ian. Cảm ơn đề cử của cô.”

Ian hướng đối phương gật đầu chào, sau đó đẩy Evan về phía quầy thanh toán.

Tôi hôm đó, hắn làm bánh trứng cho Evan. Ban đầu, trong lòng hắn có chút lo lắng Evan sẽ kén ăn, hoặc mải chơi rubik đến không chịu nhúc nhích.

Nhưng Evan vừa đi đến trước bàn ăn, lập tức để rubik sang một bên, ngoan ngoãn ăn bánh trứng. Ian yên lòng, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Giờ cơm tối qua đi, thời điểm Ian dọn dẹp xong phòng bếp bước ra gian khách, Evan đang ngồi trước bàn, đem mớ chocolate viên bày thành một mớ hỗn độn. Cậu nhóc đem chúng phân loại ra nhiều phần, sắp xếp lại thành đủ kiểu hình dạng. Ian cầm lấy tờ báo ngồi xuống một góc, vừa đọc vừa quan sát Evan.

Mãi đến chín giờ tối, Ian mới đến bên cạnh thằng nhóc, vỗ vỗ vai nó, “Này, nhóc con, đến giờ đánh răng đi ngủ rồi.”


Nhìn Evan nằm vào trong chăn, nghiêng người sang một bên, lộ ra cái đầu nho nhỏ, Ian thở ra một hơi. Quay sang ngắm bức tranh ‘Nắng chiều’ treo trên bức tường đối diện trong phòng ngủ, suy nghĩ trong lòng dần dần lắng xuống.

Chuỗi các vụ án của mười lăm năm trước hiện tại đã trở thành huyền thoại. Những nạn nhân của năm đó gồm có bốn cặp. Đầu tiên là một đôi anh em, cô em gái có bệnh tim, hung thủ chưa kịp đưa ra khẩu súng thì nạn nhân đã chịu không được kích thích mà qua đời. Người anh trai cũng ôm thi thể em gái chết bên trong thùng xe. Sau đó, thùng xe này bị ném lại bên đường quốc lộ. Cặp nạn nhân thứ hai là một đôi vợ chồng lớn tuổi, gần nửa thế kỷ chung sống, hiểu nhau tường tận. Họ cũng không vì sống sót thêm được vài năm mà tổn thương đối phương, cho nên kết cục của cả hai giống hệt như vợ chồng Carl và Joanna. Thứ ba là một đôi tình nhân còn đang là sinh viên đại học. Anh bạn trai nổ súng giết chết bạn gái mình, cuối cùng cậu ta tỉnh lại ở đâu đó, trong khi thi thể của bạn gái cùng thùng xe được phát hiện bên quốc lộ. Cuối cùng là cặp vợ chồng nhà Gordon. Bà Gordon tự sát trong thùng xe, đem cơ hội sống sót để lại cho người chồng. Kể từ đó, không còn ai phát hiện những thùng xe vận tải chứa thi thể người bên đường quốc lộ nữa.

Mãi cho đến mười lăm năm sau.

Haley từng nói, hung thủ vì muốn chứng minh sự yếu đuối của con người trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, họ có thể nhẫn tâm giết chết người quan trọng nhất của mình, hay là ngược lại?

Nhớ đến Haley, Ian lại thêm bóp chặt mi tâm chính mình.

Trong lòng hắn, sự tồn tại của Evan là việc riêng tư. Evan không chỉ là con hắn, mà còn là lời hứa với người khác.

Những chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn cũng phải nhất nhất phân trần rõ ràng với Haley sao?

Mỗi người đều có không gian riêng của mình. Haley từ trước đến nay đều vô cùng thông minh. Vào những thời điểm thích hợp, y sẽ làm như không quan tâm mà xoay lung đi. Nhưng đối với sự tồn tại của Evan, con người này lại cố chấp ngoài dự liệu của hắn.

Thế nhưng, Ian thật sự không muốn ở trước mặt người khác nhắc đến vết sẹo cũ của mình, đặc biệt khi người đó là Haley.

Sáng sớm hôm sau, Ian mới ý thức được sự phát sinh của một vấn đề vô cùng lớn. Đó là, hắn chưa kịp tìm bảo mẫu phù hợp cho Evan. Hơn nữa, trong thời gian ngắn ngủi còn lại, bản thân hoàn toàn không có khả năng xoay xở.

Làm sao đây? Chẳng lẽ hắn phải mang theo Evan đến chào hỏi nạn nhân của vụ án mười lăm năm trước, ngài Gordon sao?

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

Qua mắt mèo, Ian phát hiện hóa ra là Cliff

“Cliff? Sao ông lại tới đây?”

Cliff vô cùng lễ độ cúi chào, “Thanh tra Connor, cậu chủ để tôi đến giúp chăm sóc con trai của anh nha.”

“A… Cám ơn. Tôi phải làm sandwich cho Evan đã…”

“Không cần đâu, tôi sẽ làm cho nhóc Evan một bữa sáng vô cùng ngon miệng. Cậu chủ Russell đang ở đợi dưới lầu. Nếu tôi là anh, tôi sẽ không để cậu ta đợi lâu.”

“Haley ở dưới lầu sao?”

“Đúng thế.”

Ian thở dài một hơi, chụp lấy tây trang của mình, nhanh chóng rời nhà.

Trước cửa chung cư đang đậu một chiếc xe hơi mày đen, thoạt nhìn bình thường, nhưng Ian biết giá thật của nó nhất định vượt xa vẻ ngoài. Haley đang ngồi ở vị trí lái xe, một tay chống lên cửa kính, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Nắng sớm hắt lên chóp mũi y, thoáng cảm giác được tịch mịch lan tràn.

Ian vốn nghĩ rằng đối phương sẽ ngồi ở vị trí phó lái, đợi hắn tới lái xe, thế nhưng y lại chỉ lạnh nhạt phun ra một câu: “Lên xe.”

Ian vừa gài xong dây an toàn, xe đã mạnh mẽ xông ra đường lớn.

Kiểu phóng xe điên cuồng của Haley không hề khiến Ian thấy hoảng sợ. Hắn chỉ đơn giản kê lung sát vào ghế dựa, thậm chí còn không thèm nắm lấy tay vịn.

Ngay tại ngã tư giao lộ, Haley đột ngột phanh lại. Ian thiếu chút nữa nhào người ra khỏi ghế ngồi.

“Anh có cảm thấy cần nói cho tôi biết chuyện gì đó không?” Ngón tay Haley gõ gõ lên tay lái.

Mỗi một từ ngữ ra khỏi miệng đều đánh thẳng vào trái tim Ian.

“Cậu muốn tôi nói cái gì cho cậu hử?”

Lời tác giả:

Haley: Chú Ian thật sự tùy hứng a.

Đông Qua: Kẻ bốc đồng không phải nhà mi sao? Nhất định đòi phải biết bằng được chuyện của người ta, như vậy mới là quá quắt

Haley: Anh ấy đâu cần chuyện gì cũng nói với tôi, ví như sổ tiết kiệm gửi ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền, hoặc là từng làm với mối tình đầu mấy lần, hoặc lén nghĩ tôi có bao nhiêu thâm độc Thế nhưng nháo đến mức có cả con trai, hắn vậy mà cũng không thèm giải thích

Đông Qua: Con trai có thật là của Ian hay không, chẳng phải nhà mi cũng đoán được rồi đi, còn tùy hứng như vậy làm gì

Haley: Bởi vì người ta biết chú Ian rất thương người ta, cho nên người ta có quyền bốc đồng mà

Evan: …

còn tiếp…