Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 3: Tường vi bí ẩn – 3

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

03.

Thị trấn W là một tiểu trấn có lịch sử hơn sáu trăm năm. Tuy rằng niên đại lâu đời như vậy, nhưng không đồng nghĩa nơi này tách mình khỏi xã hội văn minh, đây cũng là một điểm sáng hiện đại của tiểu trấn. Tuy vậy, cả tá truyền thuyết về các loại Bloody Mary linh tinh gì đó ngược lại cũng không thiếu đi. Dù vậy, tổng thể mà nói, đây vẫn là một nơi yên bình.

Vài thập niên trước, tiểu trấn cũng từng liên tục có những cô cậu trẻ tuổi mất tích, cảnh sát nhiều lần bỏ công sức tìm người, nhưng đều không có kết quả. Cho nên, tiểu trấn này lại càng thêm phần thần bí.

Mãi đến một tháng trước, thị trấn W bất ngờ liên tục có ba thanh niên khoảng mười chín tuổi bị sát hại. Nguyên nhân dẫn đến tử vong đều không giống nhau, cảnh sát địa phương chẳng cách nào tìm được đầu mối, đành phải nhờ đến Cục điều tra liên bang.

Nạn nhân đầu tiên tên Lena, nữ, mười tám tuổi, là sinh viên của đại học George Washington, cũng là thành viên của đội tuyển bơi lội trong trường. Nghỉ hè trở về nhà chơi, cô xin vào làm cứu hộ trong trung tâm bơi lội của thị trấn W.

Một buổi sáng nọ, cô bị phát hiện chết đuối trong bể bơi ở thị trấn W. Trên người không có bất cứ miệng vết thương rõ ràng nào, đường hô hấp được phát hiện trong tình trạng đọng nước, buồng phổi bị phù, hoàn toàn khớp với trạng thái chết đuối thông thường. Nhưng vốn là nòng cốt của đội tuyển bơi lội trong trường đại học, không ai tin được một người như vậy lại có thể chết đuối. Trong cơ thể nạn nhân không có bất cứ phản ứng nào với thuốc mê, cho nên có thể loại trừ khả năng bị ném xuống hồ sau khi hôn mê. Điểm đáng chú ý duy nhất là, người bình thường trong quá trình ngộp nước sẽ liên tục giãy giụa, đến cuối cùng thân thể sẽ giữ lại nguyên vện trạng thái cương cứng này. Tuy nhiên hai tay Lena bị bẻ quặp về phía sau, phương thức giãy giụa cũng vô cùng kỳ quái, đến cả khám nghiệm tử thi cũng không cho ra được đáp án chính xác. Cảnh sát có xu hướng cho rằng đây là hiện tượng các cơ bị co rút.

Nạn nhân thứ hai là Allen, nam, mười chín tuổi, vị phát hiện trong phòng tắm của trung tâm bơi lội, cơ thể bị đâm tổng cộng mười hai nhát dao, mất máu mà chết. Xác nạn nhân bị để lại trong buồng tắm đầy hơi nước đến tận ngày thứ hai mới được phát hiện. Tuy rằng có thể xác định mười hai vết đâm trên người được gây ra bởi cùng một hung khí, nhưng cảnh sát hoàn toàn không lấy được bất cứ dấu vân tay hữu dụng nào. Bởi vì sức nóng của buồng tắm ảnh hưởng đến nhiệt độ của gan, giới hạn khoảng thời gian tử vong khá lớn, từ sáu giờ chiều ngày hôm trước đến tận mười hai giờ khuya.

Thời gian tử vong cả Lena cùng Allen cách nhau không quá một tuần. Trung tâm bơi lội vì cái chết của Lena đành phải lắp đặt camera theo dõi, nhưng ngay trước ngày đầu tiên đưa vào sử dụng, Allen liền bị giết. Thật sự trùng hợp đến kỳ dị.

Nạn nhân thứ ba là Anne, nữ, mười tám tuổi.

Ian thở dài, bóp chặt huyệt thái dương: “Cũng may không phải lại ở trung tâm bơi lội…”

Xác của Anne được phát hiện trong một căn nhà gỗ ở rìa khu rừng bên cạnh thị trấn. Cô bị treo ngược lên, yết hầu bị cắt, mất máu mà chết. Thời điểm thi thể được phát hiện, máu đã sớm thấm hết xuống sàn gỗ. Mà rùng rợn hơn là máy hát bên trong nhà gỗ đang chơi một đĩa nhạc kinh dị. Đĩa nhạc không biết đã xoay tròn bao lâu, tựa như thanh âm bị kéo khàn, phát ra tiếng rè rè khủng bố.


Từ trên tư liệu, người ta có thể phát hiện ra mối liên kết của ba người trẻ tuổi này. Họ cùng học tại một trường tiểu học, lên đến trung học vẫn cùng nhau. Nhưng thị trấn W chỉ có duy nhất một ngôi trường tiểu học và một trường trung học, hơn nữa phương thức gây án với ba nạn nhân cũng khác nhau, cho nên trước mất này được coi như các vụ án độc lập. Chẳng rõ, Maddi Ronald nghĩ như thế nào lại đem ba vụ này gộp lại, ném cho hắn coi như “quà chào hỏi” người mới a?

Ian khép lại tư liệu, ngả người dựa vào lưng ghế đằng sau, cố thả lỏng não bộ của mình.

Di động hắn bất ngờ vang lên, vừa cầm xem thử, lại phát hiện hóa ra là tin nhắn của Maddi Ronald: Đừng quên chào hỏi đồng sự của cậu nhé.

Ian hít vào một hơi. Có lẽ, hắn sớm nên buông lỏng, thiếu niên kia chưa chắc đáng sợ như trong trí tưởng tượng của mình. Hoặc, thời điểm hai người gặp lại, bóng đè luẩn quẩn trong lòng hắn bao năm qua cuối cùng rồi sẽ rời đi?

Haley Russell là người thừa kế duy nhất của gia tộc mình. Hắn hiển nhiên sống tại biệt thự chính của nhà Russell.

Nơi này nằm trên một khu đất yên tĩnh ở ngoại ô New York.

Có niên đại trên trăm năm, tòa biệt thự cổ này tạo cho người ta một khí chất nghiêm trang mà u uẩn. Tường đá màu rêu nghênh ngang trải dài, tựa như một ác ma lén lút trong bóng tối đang âm mưu bành trướng lực lượng. Mái nhà màu đồng được điêu khắc tỉ mỉ khúc xạ ánh trăng lạnh lẽo. Những song cửa sổ theo lối kiến trúc Gothic xinh đẹp mà tù túng.

Bề ngoài tuy cũ kỹ nhưng bên trong lại hiện đại vượt sức tưởng tượng của Ian.

Hắn bước xuống xe, ấn chuông cử. Trả lời điện thoại là một ông lão mặc tây trang màu đen, đeo nơ.

“Xin chào, đây là nhà Russell.” Ngữ điệu nho nhã lễ độ, lại vô cùng xa cách.

“A… Xin chào, tôi là thanh tra của Cục điều tra liên bang, Ian Connor. Cũng là đồng nghiệp mới của Haley Russell.”

Đối phương rõ ràng có chút ngẩn người, “Mời vào, ngài Connor Là tôi thất lễ”

Cửa chính được điêu khắc hình bụi gai mở ra, ánh trăng rọi xuống một lối đi nhỏ rải sỏi đá. Hai bên đường đi là những ngọn đèn đường mang phong cách của công nghiệp hiện đại. Ian lái xe qua cửa, lập tức nhìn thấy vị lão giả một thân tây trang đang chờ phía sau cánh cổng.

Người kia hẳn là quản gia của nhà Russell.

Một người hầu đi đến, nhận lấy chìa khóa xe của Ian, sau đó lái xe chạy vào trong gara đằng sau biệt thự.

Quản gia dẫn Ian vào trong nhà.

Phòng ốc so với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn. Phòng khách rộng rãi sáng sủa, đèn chùm cổ xưa mà ưu nhà, thật sự là thứ nội thất trang trí hoàn mỹ, khoe khoang lịch sử lâu đời cùng tài phú của gia tộc.

Ian đặt chân bước lên khu cầu thang xoắn ốc, dưới chân là thanh âm rào rạo nho nhỏ của các đầu gỗ ma sát vào nhau. Bức tường bên trái treo đây những bức họa cổ, tuy không quá mức nổi tiếng, nhưng nhìn vô cùng quen mắt. Nếu đây là đồ thật, mỗi bức đều vô cùng quý giá.

Đi đến trước một cánh cửa gỗ ở tầng một, vị quản gia già đẩy cửa, rồi nhẹ giọng thông báo: “Chủ nhân, thanh tra Ian Connor đến thăm.”

Thanh âm già nua vang vọng giữa khoảng không gian rộng lớn. Ian đi tới trước một bước, mới phát hiện sau cánh cửa gỗ kia hóa ra là một cái thư viện đồ sộ.

Vác tường được xây thành giá sách liền với mắt đất. Phóng mắt nhìn ra, căn phòng này tựa như một thành lũy được xây nên từ sách, rậm rạp, dày đặc, như muốn đem bầu trời và mặt đất cùng che lấp.

Người đàn ông đứng trên đỉnh thang leo, không nhanh không chậm xoay người lại.

Ian ngẩng đầu nhìn lên, một khắc ấy, cơn thủy triều mang theo bụi bặm như đánh ập vào hắn, toàn thân chấn động. Một giọng nói du dương trầm bổng truyền tới bên tai.

“Ian.” Người kia khẽ khàng gọi tên hắn.

Không phải thanh âm non nớt mang theo vài phần nhát gan sợ sệt của tám năm trước, hoặc chăng y vốn chưa từng thật sự sợ hãi điều gì.

Cả không gian như hóa thành ly rượu nồng, mà thanh âm của người kia cứ thế xoay tròn, tâm trí như bị chiếm đóng.

Y thật là Haley Russell sao?

Mái tóc nâu vàng được cắt gọn gàng để lộ vài phần khí chất quý tộc ưu nhã, mi mắt hơi nhướn lên tựa mặt hồ lặng yên chợt thức tỉnh vì sắc trắng của thủy tiên, nụ cười phảng phất kia…như thể ngôi sao Bắc đẩu giữa trời đêm vô tình rơi vào trong chiếc ly bạc, tản mác ánh sáng le lói của mặt trăng.

Người kia là Haley Russell bằng xương bằng thịt, không phải ảo ảnh lừa gạt nhân tâm.

Lại ngước nhìn đối phương, Ian chẳng tài nào dời đi ánh mắt của mình.

Người kia từ vị trí cao cao dần dần bước xuống, tiếng bước chân giòn tan như lông vũ khẽ khàng rơi xuống mặt đất.

“Anh trở lại rồi.”

Cậu thiếu niên của tám năm trước chỉ cao tới bả vai hắn, nay đã trưởng thành rồi. Bàn tay y chạm nhẹ lên má Ian, gương mặt nghiêng nghiêng được ánh sáng nhấn mạnh lên những đường cong miên man say lòng người, khắc sâu vào đáy mắt Ian.

Chợt bừng tỉnh, Ian lùi về sau nửa bước.

“Cám ơn cậu đã gởi bác sĩ Brook đến giúp tôi làm phẫu thuật, bằng không cái mạng này cũng chẳng còn.”

“Không việc gì, nếu anh thật sự chết, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

Tầm mắt Haley lướt qua lướt lại trên gương mặt Ian, tựa như đem trí nhớ mình ra lau chùi một thứ bảo vật quý giá dễ vỡ.

Ian chì có thể quay mắt tránh đi tầm mắt của đối phương, lãnh đạm đáp lời: “Lời hứa của cậu quả thực đáng sợ, vẫn là không nên đem nó trở thành sự thật.”

“Anh không hy vọng tôi thực hiện nó, hay cảm giác rằng tôi vốn chưa đủ năng lực biến nó thành sự thật?”

Ian đành đem chủ đề cuộc trò chuyện chuyển sang hướng khác, “Nghe nói gia tộc Russell vô cùng giàu có, mà ông cậu đã mất hai năm trước, hiện tại toàn bộ gia sản này đều thuộc về cậu, hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống vô lo vô nghĩ. Vì cái gì cậu lại muốn gia nhập Cục điều tra liên bang? Nhàm chán sao?”

“Bởi vì cùng ác ma trò chuyện, là phương thức duy nhất để tôi được liên kết với anh.”


Haley nghiêng người về trước, tuy rằng không tỏ ra chút áp lực nào, nhưng lại khiến khí tức nguy hiểm tức thời lan tràn. Ian đành lùi về sau nửa bước.

Liền sau đó, Haley nở nụ cười. Ánh mắt rung động, thập phần vui vẻ.

“Tôi thật sự rất nhớ anh đó Anh nói xem, hiện tại tôi có nên ôm anh thật chặt không? Nói vài câu thăm hỏi ngọt ngào? Hay trực tiếp “đẩy ngã” anh, làm những thứ mà bản thân luôn mơ tưởng?”

“Cậu có thể thử xem.”Ian nghiêng mặt đi, khóe môi kéo thành một nụ cười lạnh. Hắn khẽ siết chặt nắm tay, toàn thân căng nhu dây đàn. Trải qua nhiều năm vật lộn nơi lằn ranh giữa sự sống và cái chết, không ai có thể dễ dàng “đẩy ngã” hắn.

Haley lắc lắc tay.

“Thả lỏng nào Ian, thả lỏng Anh đối với tôi vô cùng quan trọng, đã là những chuyện anh không thích, tôi sẽ chẳng ép buộc anh. Maddi Ronald phái anh tới làm đồng sự của tôi sao? Tôi biết ngay tên kia không yên tâm về tôi, vô luận biểu hiện của tôi có tốt cỡ nào.” Haley búng ngón tay, lập tức vị quản gia già xuất hiện ngay cửa thư viên, “Hắc, Cliff, mang hai chai bia đến đây.”

“Ngài xác định không phải rượu vang hay champagne, mà là bia sao?” Cliff nhẹ nhàng hỏi lại.

“Ừm, mang cho Ian rượu vang hay champagne làm gì, anh ấy vốn chẳng biết cách thưởng thức. Vẫn là bia thích hợp nhất. Chúng tôi lâu năm không gặp, đương nhiên phải chúc mừng một phen.”

“Tôi đến không phải để chúc mừng, mà để bàn bạc với cậu về vụ án.” Ian nhíu mày.

Gặp lại Haley, vốn không phải chuyện đáng chúc mừng gì.

Haley Russell tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, vô thanh vô tức xâm lấn không gian của hắn.

“Ian…” Ánh mắt Haley chợt trầm xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Ian. Không khí vốn đang thoải mái tựa như không còn sót lại chút gì, thay vào đó là cảm giác áp bách bao trùm.

Ian trời sinh đối với nguy hiểm vô cùng nhạy cảm, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn có thể sống sót trên chiến trường tàn khốc. Hắn theo bản năng lùi về sau, tùy thời chuẩn bị co gối đánh tới, bẽ gãy cổ đối phương.

Mà Haley cũng từng bước từng bước tiến tới.

Giống như bức điêu khắc Thiên sứ đặt trong giáo đường, lớp vỏ bọc thánh thiện từng mảng từng mảng bị bóc xuống, lộ ra bộ dáng nguyên bản nhất.

còn tiếp…