Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 20: Tường vi bí ẩn – 20

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

20.

“Cậu nói cái gì?” Ian xoay người lại nhìn đối phương.

“Anh nhắc nhở tôi, đừng vượt qua lằn ranh kia, chớ đứng nơi rìa vách đá, khiến chính mình ngã xuống. Anh chưa bao giờ thôi hoài nghi tôi, trốn tránh tôi thật xa. Nhưng sâu trong nội tâm, anh lại vô cùng khát khao có thể tin tưởng tôi. Đây mới là nguyên nhân anh trở lại bên cạnh tôi như ngày xưa.”

Thanh âm Haley bình thản mà trầm thấp.

Đuôi lông mày Ian hơi run rẩy. Hắn không nghĩ ra bất cứ điều gì để phản bác lại đối phương.

Thật lâu sau, hắn mới mở miệng: “Chúng ta nên quay lại nhà nghỉ thôi. Hành lý còn đang để trong đó.”

“Đương nhiên rồi.” Haley mỉm cười, đi đến bên cạnh hắn. Hai người sóng vai nhau cùng đi.

Bọn họ vô cùng ăn ý không tiếp tục đề tài ban nãy nữa.

Trở lại phòng thuê trong nhà nghỉ, Ian bắt tay thu dọn đồ đạc của mình.


“Ian, Ian nè Từ khi đến đây vẫn luôn bận rộn chuyện vụ án, tôi còn chưa có cơ hội đi một vòng quanh thị trấn a”

Tên này có đôi khi huyên náo như một đứa trẻ vậy.

“Vậy cậu đi đi, tôi có chút mệt, muốn ngủ trưa một lát.”

“Được Một lát về tới tôi sẽ gọi anh” Haley vô cùng cao hứng, móc từ trong túi hành lý ra một chiếc máy ảnh.

Ian chớp mắt, “Cậu thế nào còn đem theo cả máy ảnh vậy?”

“Bởi vì tôi nghe nói khung cảnh trong thị trấn rất không tệ nha Tôi là kẻ thích chụp ảnh mà” Haley cầm máy ảnh ra khỏi cửa.

Nhưng Ian biết, đối phương thật ra muốn cho hắn một chút không gian riêng, để tự hỏi, thừa nhận sự tồn tại của Haley Russell.

Căn phòng chìm trong im lặng, Ian tựa vào đầu giường, một lần nữa mở di động lên, từng bức từng bức ảnh liên quan đến vụ án bị xóa bỏ.

Đến phần tư liệu về bác sĩ Doug, ánh mắt hắn hơi nheo lại, trong đầu tựa như ngọn diêm bùng cháy trong đêm, khiến cả cơ thể bật dậy khỏi giường.

Bước nhanh đến quầy tiếp tân trong đại sảnh, Ian gõ gõ mặt bàn,”Ông chủ Ông có thấy đồng sự của tôi đi hướng nào không?”

“Cậu ta? Cậu ta hỏi tôi đường đến cái hồ trong rừng, hẳn là chạy vào đó chụp hình rồi”

“Cám ơn” Nói xong, Ian cũng nhanh chân đuổi theo.

Trong lòng mơ hồ có một cảm giác diễn tả không thành lời, việc vợ chồng Campolam lẫn bác sĩ Doug kia sa lưới…hệt như một ván cờ được bố trí tỉ mỉ. Hắn có thể cảm giác được cái gì đó không quá đúng, nhưng lại không phân rõ được sai ở nơi nào.

Mà giờ phút này, yên tĩnh bao trùm mảnh hồ nhỏ trong rừng bị phá hủy hoàn toàn. Nhóm chuyên viên của Cục điều tra liên bang còn đang cẩn thận khai quật những bộ hài cốt chôn bên dưới bụi tường vi, dải cách ly màu vàng có chút bắt mắt đến kỳ dị.

“Cậu cảm giác rất vui đi? Hết thảy đều đúng như trong kế hoạch của cậu nhỉ, Lawrence Campolam?”

Thanh âm du dương từ đâu đó truyền tới.

Lawrence đứng bên bờ hồ, bả vai hơi cứng lại. Cậu chậm rãi xoay người, bắt gặp nụ cười như đang trêu tức của Haley.

“Thanh tra Russell sao? Tôi cứ nghĩ anh đã trở về thành phố”

“Sao lại về? Chuyện của nhà Campolam còn chưa chấm dứt mà, tôi sao có thể rời đi dễ dàng như vậy?”

Haley chọn một thân cây đã bị đốn đi, tiện tay vỗ vỗ, sau đó vô cùng tao nhã ngồi xuống. Y nâng mày, để tầm mắt đối diện với Lawrence, cảm giác tựa như mảnh hồ tĩnh lặng, xanh thăm thẳm.

Lawrence cười trừ, “Chuyện nhà Campolam còn chưa chấm dứt sao? Như vậy, xin hỏi bao giờ mới tính là chấm dứt thế? Cha mẹ tôi, cả bác sĩ Doug… Bọn họ nhận kết cục như vậy, vẫn chưa đủ sao? Mà bụi tường vi kia hẳn cũng không thể giữ được nữa… Nơi đây là phần ký ức đẹp đẽ nhất của tôi và Lucy

“Lucy rất thích chỗ này, đúng không? Tuy rằng, cô ấy chính là không biết lý do đến cùng vì sao bụi tường vi trắng kia có thể nở hoa rực rỡ như vậy. Cô bé chỉ thấy những bông hoa kia, trong mắt chỉ nhìn những thứ tốt đẹp. Mà cậu, lại hủy đi hết thảy.”

“Anh… Ý anh là gì?” Lawrence lạnh lùng, nhìn chằm chằm Haley.

“Cậu khiến nơi này trở thành căn nguyên của tội ác, không phải sao?”

Haley bắt chéo chân, sửa lại tư thế ngồi. Ánh nắng buông xuống đầu vai y, tựa như vui vẻ mà thản nhiên. Thanh âm êm tai, mơ hồ đẩy lùi thời gian trên trần thế, kéo về một đoạn lịch sử xưa cũ.

Lưng Lawrence cứng còng, ánh mắt lạnh lão như thể hồ nước cô tịch, không có thứ gì đủ sức quấy động.

“Anh hình như muốn kể lại chuyện xưa a, thanh tra Russell.”

“Tôi quả thật có một ít chuyện cũ muốn kể, còn là một câu chuyện tương đối phức tạp nữa. Như vậy chúng ta lấy chuyện bác sĩ Doug giết Lena để làm mở màn đi.”

Haley bỏ chân xuống, hạ thấp cánh tay, ngắt lên một bông hoa dại, đưa lên mũi hít hà.

“Chuyện bác sĩ Doug giết Lena, tôi cũng được nghe kể. Trên lưng Lena có một vết hằn khớp với chiếc nhẫn đeo của bác sĩ, như vậy cho thấy người siết chết Lena trong nước chính là ông ta. Động cơ giết người là vì Lena uy hiếp truyền ra ngoài chuyện bác sĩ Doug khai đơn thuốc giả để đưa thuốc lậu ra ngoài. Chẳng lẽ còn có ẩn tình đáng lưu tâm nào khác sao?”

Lawrence khoanh tay, tựa vào một thân cây, nhướn nhướn mày không đồng tình.

Haley gãi gãi cằm, làm ra vẻ như vô cùng tán đồng: “Ban đầu, tôi và đồng sự của mình cũng thật cho rằng ông ta che giấu bí mật của bản thân, nhưng hiện tại xem chừng, người kia hẳn là vì giữ gìn thanh danh cho nhà Campolam. Bởi vì sau khi đối chiếu DNA, chúng tôi phát hiện bác sĩ và cha cậu là anh em. Bác sĩ cũng mang trong người dòng máu của nhà Campolam. Ông ta là chú của cậu, cho nên người kia là con riêng ngoài giá thú đi?”

“Chà,vậy nên cha lẫn chú tôi đều là những kẻ điên khiến người ta ghê tởm, xem ra đây là di truyền rồi. Tôi có khi cũng là một thằng điên nhỉ?”

Mặc cho nắng có ấm thế nào đi nữa, nụ cười của Lawrence vẫn nhuốm đầy vẻ âm trầm.


“Cậu không phải kẻ điên, mà là một tên lừa đảo. Tâm tư tinh tế đến mức khiến cậu giống một tên lừa đảo cho người ta cảm giác khủng bố. Kẻ siết chết Lena trong nước không phải bác sĩ Doug, mà là cậu. Cậu biết nếu dùng tư thế đem hai tay Lena kéo ra phía sau rồi kìm chặt lại, tay của mình sẽ đè lên phần da sau lưng nạn nhân. Cậu muốn để lại dấu vết không quá rõ ràng mà chỉ có những người thông minh mới có thể phát hiện ra. Cho nên, cậu nghĩ đến việc bác sĩ thường hay đeo chiếc nhẫn kia, chính là thứ mà ông nội cậu đưa cho ông ấy. Đúng thời điểm đó, bác sĩ bị viêm khớp, không thể đeo nhẫn, cho nên mới tiện tay bỏ nó vào trong túi của chiếc blouse trắng thường mặc. Thời điểm chúng tôi đến gặp bác sĩ lần đầu tiên, trên tay ông ta cũng không đeo nhẫn.”

Haley ngừng lại một chút, Lawrence hơi hếch cao cằm, lạnh lùng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Cậu trộm nó đem đi, rồi đeo lên tay mình, giả vờ đến bể bơi, nhảy vào trong nước, siết chết Lena. Lúc đầu, Lena phản kháng, hơn nữa còn vô cùng dữ dội, trong lòng cậu hẳn có chút hoảng loạn, cho nên tay càng dùng lực hơn, khiến cho dấu vết của nhẫn đè thật sâu lên lưng nạn nhân. Nhưng bất ngờ thay, một hồi sau đó, Lena không còn phản kháng nữa, để yên cho cậu siết, mãi đến khi không còn thở được nữa. Cô gái đáng thương, nằm mơ cũng muốn được chết trong lòng cậu. Đợi đến khi Lena đã chết, cậu đem nhẫn trả về trong túi áo blouse của bác sĩ Doug. Thế nhưng, thời điểm khám nghiệm tử thi của Lena, ông ta nhìn thấy vết hằn của chiếc nhẫn, liền hiểu ra tất cả.”

Lawrence hừ lạnh một tiếng, “Hử? Như vậy tôi đã làm thế nào thuyết phục ông ta miệng kín như bưng, thậm chí còn thừa nhận chính mình giết Lena?”

“Cậu mua một cái sim rác, sau đó nhắn cho bác sĩ một tin nhắn, nói ông ta đã đến lúc nên làm chút gì đó cho gia tộc Campolam. Tin nhắn này tuy bị bác sĩ Doug xóa bỏ, nhưng đồng nghiệp của chúng tôi đã phục hồi lại được. Bác sĩ Doug biết, kẻ có thể nhắn cho mình cái tin với nội dung như vậy nhất định phải là người trong gia tộc, mà sự tồn tại của ông ta cuối cùng cũng được chấp nhận. Cậu dùng cái danh của gia tộc Campolam để mua chuộc bác sĩ, khiến ông ấy thừa nhận mình giết Lena. Huống hồ căn bệnh u não cũng khiến ông ta không còn nhiều thời gian nữa. Có thể khiến cuộc sống mình ý nghĩa hơn một chút, ông ấy hẳn còn rất cảm kích cậu. Bác sĩ Doug thật sự khai đơn thuốc giả, bởi vì ông ấy cần rất nhiều tiền để tiến hành hóa trị. Hết thảy trùng hợp giúp ông ấy đủ lý do nhận tội thay cậu. Chỉ duy nhất một điểm, cậu đã bỏ sót ngón tay bị viêm khớp của ông ấy, người kia không có khả năng mang nhẫn giết Lena. Đây là lỗ hổng lớn nhất.”

Lawrence cười lạnh, “Câu chuyện thật sự thú vị đấy. Đây chỉ là suy đoán của anh thôi,.Thanh tra Russell à, tôi nghĩ anh cũng từng tham dự rất nhiều phiên tòa, anh nghĩ bồi thẩm đoàn sẽ chấp những những bằng chứng như vậy saoa? Hay xem ra vẫn là suy đoán chủ quan của riêng anh thôi? Anh chứng minh việc tôi từng đeo nhẫn của bác sĩ kiểu gì?”

“DNA của cậu sao? Không cần đến DNA đâu, cái nhẫn kia rất đặc biệt. Lawrence này, thời điểm cậu giết Lena, cậu thay vì lái xe lại chọn đi bộ đúng không. Thời điểm đi qua một ngã tư nào đó, cậu có từng nhận điện thoại không? Có khi đúng lúc ngón tay đeo chiếc nhẫn kia nhỉ? Đừng cho rằng nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ, băng ghi hình giao thông đều đã được điện tử hóa, chụp rất rõ nét đó.”

“Anh xác định nó có thể đem ra làm bằng chứng sao?” Nụ cười của Lawrence không hề tắt.

“Chà, vậy phải xem vị luật sư phương nào giỏi đến vậy. Tôi có quen với một vị công tố viên chuyên cãi cho bị cáo, cậu có hứng thú làm quen không?” Haley làm như không để tâm, cười nhạt.

“Không cần anh quan tâm.”

“Chuyện về Lena cứ để sang một bên đi. Chúng ta nói đến cái chết của Allen đi? Nếu đã nắm rõ sở thích của cha mình như vậy, cậu đương nhiên không thể không rõ mối quan hệ đặc biệt của ông ta với Allen đi. Hơn nữa cậu còn cố tình chụp ảnh lại rồi gửi cho mẹ mình, làm đủ mọi cách vạch trần mối quan hệ này trước mắt bà ấy, rồi liên hệ đến quá khứ kinh tởm của gia tộc Campolam, khiến mẹ cậu nhận ra sự thực dòng máu chảy trong người cha cậu không thể thay đổi. Cậu còn thổi phồng sự thực, nói cha cậu cho Allen học bổng gì đó, là muốn bồi dưỡng cậu ta, để đối phương có thể đặt chân vào trong công ty của nhà Campolam, trở thành người quản lý tài sản, so với con trai bà ấy còn được thừa hưởng nhiều tiền bạc cảu cải của ông ta hơn. Sau đó, mẹ cậu nổi điên, giết chết Allen.”

“Cho nên tôi chính là người xúi giục mẹ mình giết chết Allen sao? Anh có thể tìm mẹ tôi nói chuyện, thử xem bà ấy có đồng ý với anh trong chuyện này không.”

còn tiếp…