Mây Trên Đồng Bay Mãi

Chương 7: Những điều đẹp nhất

Quãng đời mà tôi từng có, thứ cô ấy cho là đẹp nhất.


Chiều thứ hai, Dĩ Mạch chuồn khỏi tòa báo. Cô đứng trước tòa nhà của đài phát thanh và truyền hình, nghển cổ ngó nghiêng. Cái tên Hàn Hiểu quỷ quái này, không có ý thức giờ giấc gì hết, cô chờ mỏi cả chân rồi mà vẫn chưa thấy ra.

Cảnh vệ nhìn cô một lượt đầy dò xét, cô lẩm bẩm: Đúng là nhà đài có khác, không dùng bảo vệ mà dùng cảnh vệ vũ trang, nhà đài đúng là nhà đài, oai hơn tòa soạn nhiều.

“Thưa cô”. Anh cảnh vệ vừa mở miệng, Dĩ Mạch vội vàng đứng nghiêm. Cô nhớ tới lần trước mình theo Hàn Hiểu đến đài địa phương của một tỉnh miền trung quay phim, vừa mới đặt chân vào cổng họ đã bị trưởng phòng tin tức ra lệnh cho cảnh vệ chặn lại. Hàn Hiểu tính nóng, gắt om sòm, nhưng cuối cùng cũng bị lôi đi. Cô bạn Hàn Hiểu vừa về đến nhà đã cáu um, nói rốt cuộc cũng biết vì sao giải Supergirl(4) lần trước có chuyện xung đột với cảnh vệ. Xem ra bảo vệ tòa soạn mình vẫn còn tốt chán!

“Thưa cô”. Anh cảnh vệ nhắc Dĩ Mạch lần nữa, Dĩ Mạch mới sực tỉnh nhìn anh chàng cao lớn da rám nắng đứng sừng sững trước mặt. Xem ra cảnh vệ đài Hàn Hiểu thật nhã nhặn, thấy cô lơ đãng như vậy mà vẫn không nổi giận gì.

“Tôi đang chờ bạn, cô ấy ra ngay bây giờ ấy mà”. Dĩ Mạch vừa cười trừ vừa giải thích với cảnh vệ.

biết rồi, nhưng cô có thể đứng qua một bên không? Cô che mất camera của chúng tôi rồi”. Anh cảnh vệ kiên nhẫn giải thích. Cô nàng này không những che mất camera mà còn che luôn cả màn hình tivi của anh. Dĩ Mạch vội ngoái nhìn cái camera trên đầu, rồi lại nhìn chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng ở bên cạnh, mới hiểu ra vấn đề, vội lui qua một bên.

Dĩ Mạch vốn không muốn đến, nhưng Hàn Hiểu và Lại Khai Hân cứ liến thoắng mãi trong điện thoại, cuối cùng cô cũng đồng ý đến đăng ký tham gia đợt tuyển phóng viên biên tập của đài truyền hình Vân Trạch.

Dĩ Mạch lúc còn học đại học ở Tân Đông Phương có quen Hàn Hiểu và Lại Khai Hân. Hồi đó để tiện đi lại, cô quyết định thuê một căn phòng ở gần đường Quốc Định, vừa hay Lại Khai Hân học đại học F cũng rất gần đó nên rủ cô về ở chung. Còn Hàn Hiểu học đại học Giao thông, cô không phải người bản địa, hoàn cảnh gia đình cũng tầm tầm bậc trung nên tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dĩ Mạch là sinh viên ngôi trường “gà dại” vô danh tiểu tốt, tiếng Anh tồi tệ, để lấy được bằng tốt nghiệp không thể không đến Tân Đông Phương. Cô vốn nghèo quá thể, thấy Lại Khai Hân lại cung cấp nơi ở miễn phí nên vui vẻ dọn vào ở cùng. Ba cô nàng vừa làm quen đã thấy sở thích phù hợp, tính khí bốc đồng giống nhau, thế là thành một nhóm.

Cũng không biết có phải là do duyên phận hay không, ba người bọn họ dù không cùng một chuyên ngành, không học cùng một trường nhưng tốt nghiệp xong đều theo nghiệp phóng viên. Hàn Hiểu từ đài truyền hình chuyển sang đài phát thanh, làm biên tập viên chính ở đó. Lại Khai Hân thì làm phóng viên ở một công ty truyền thông, công việc nói chung cũng mưa thuận gió hòa. Chỉ có Dĩ Mạch, bằng phóng viên thì mãi không xong, công việc cũng không ổn định.

Thấy bộ dạng ù ù lì lì của Dĩ Mạch, hai chị em quyết định kéo cô đến thi lấy bằng phóng viên của đài phát thanh và truyền hình. Một là vì bằng của Tổng cục Phát thanh Truyền hình dễ lấy hơn bằng của Tổng cục Xuất bản Thông tin, hai là sau này nếu cô có xin giấy phép hành nghề phóng viên thì Hàn Hiểu cũng giúp được. Chẳng ngờ Dĩ Mạch chờ mãi mà Hàn Hiểu với Lại Khai Hân vẫn chưa xuất hiện.

Dĩ Mạch chán nản ngó nghiêng, ngoài cửa xế hộp hào nhoáng chạy qua, bên đường từng dãy xe ô tô xếp hàng dằng dặc cứ như là lễ truy điệu của trùm xã hội đen.

“Oa, đài truyền hình lại mời đến vị nào thế nhỉ? Cậu nhìn hoành tráng chưa kìa!”. Dĩ Mạch thấy đau nhói bên vai, phát hiện Lại Khai Hân đang tóm chặt vai cô, mặt đầy phấn khích. Dĩ Mạch thấy Lại Khai Hân có tiềm năng làm phóng viên giải trí hơn cô, việc gì cô ta cũng tò mò muốn

“Sao đến muộn thế?”. Dĩ Mạch thấy mình mà chờ thêm tí nữa thì chắc thành hóa thạch mất.

“Hàn Hiểu chưa nói với cậu à? Cậu ấy bị đạo diễn lôi đi đâu rồi ấy, theo kinh nghiệm của tớ, cậu ấy bị gọi đi thế này thì ít nhất một tiếng đồng hồ mới quay lại được”. Lại Khai Hân nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên phán.

“À, hình như Hàn Hiểu nhắn tin cho tớ thì phải?”. Dĩ Mạch lúc này mới xem điện thoại, đúng là có một tin nhắn chưa xem.

“Cái cậu này vẫn chưa chữa cái tật coi điện thoại là máy nhắn tin à? Sao không vào trong đợi?”. Lại Khai Hân thắc mắc hỏi.

“Cảnh vệ đứng đầy cửa thế này, làm sao vào?”.

“An Dĩ Mạch, lần đầu tiên cậu làm phóng viên đấy à, đến cái cửa cũng không vào được sao? Không thấy phòng trực ban ngay bên cạnh à? Trình giấy tờ xong là vào được luôn”. Lại Khai Hân nhìn cô bạn như nhìn quái vật. Dĩ Mạch chau mày, thực ra là cô không muốn trình giấy tờ! Dĩ Mạch uể oải tựa một bên chờ Lại Khai Hân trình giấy tờ. Nói thật, hôm nay cô chẳng muốn đến đây đăng ký thi lấy bằng phóng viên gì đâu. Từ bé đến lớn, cô ghét nhất là thi cử, bảo cô làm bài thi thì đúng là đòi mạng cô rồi. Còn nhớ trước kia mỗi lần kiểm tra học kỳ, Vân Mộ Hàn đều ép cô làm bài tập suốt ngày, không làm xong thì không cho đi đâu hết. Khuyên bảo, dỗ dành mãi Dĩ Mạch vẫn không chịu làm bài, cuối cùng Vân Mộ Hàn nổi nóng lên, đập bàn hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì, Dĩ Mạch cũng cuống lên, đỏ mặt trả lời “em quả thật không biết làm bài nào cả”.

Dĩ Mạch lắc đầu, thật vô dụng! Sao lại nhớ đến chứ!

“Tiếp theo là bản tin Vân Trạch, sau đây mời quý khán giả theo dõi chuyên mục Phỏng vấn cùng Tâu Đình”, cô phát thanh viên mỉm cười đóng cửa sổ lại. Có nhầm không! Bản tin phát hết rồi mà Hàn Hiểu vẫn chưa xuất hiện sao?!

“Tớ biết tại sao đạo diễn lại gọi cậu ấy rồi!”. Lại Khai Hân xuất trình giấy tờ xong ngẩng đầu nhìn tivi, nét mặt đầy ẩn ý.

“Tại sao?”. Cô nàng Lại Khai Hân này có thể nói là loại đặc biệt trong báo giới, phỏng vấn viết bài không bao giờ theo quy tắc nào cả. Nghe nói cô nàng là truyền nhân của một vị phóng viên lão làng nào đó bị cả giới truyền thông đưa vào danh sách đen, vì thế làm việc gì cũng có mánh riêng. Nhưng hai năm nay đúng là cô nàng có viết được một số bài rất ma lanh, Hàn Hiểu thường miêu tả Lại Khai Hân là người có “khứu giác tin tức nhạy như cún”. Vì thế, Dĩ Mạch không hề hoài nghi, Lại Khai Hân lại “ngửi” được chuyện gì rồi.

“Hàn Hiểu bị lên lớp chắc chắn là vì Tâu Đình, chắc chắn hơn nữa là có liên quan đến nhân vật Tâu Đình phỏng vấn hôm nay”. Nói thế là Dĩ Mạch hiểu rồi. Tâu Đình là bạn học đại học của Hàn Hiểu, nghe nói là hai người cùng mê một anh chàng đẹp trai nào đó của đại học F. Hai người ganh đua kèn cựa nhau mãi, cuối cùng Hàn Hiểu cũng chiếm được trái tim của chàng. Chẳng ngờ từ đó đến nay, Tâu Đình luôn đối nghịch với Hàn Hiểu ở mọi nơi. Hồi mới thi tuyển vào đài truyền hình, hai người cùng đến tham dự, nhưng chỉ có một vị trí cần người, cuối cùng đài truyền hình chọn Tâu Đình vì cô ta có bề ngoài ưa nhìn, sau đó “tuyển vớt” Hàn Hiểu vào làm biên tập. Hàn Hiểu làm sao chịu nổi sự kỳ thị này, thà làm phóng viên cho đài phát thanh, thu nhập kém hơn một con số không còn hơn là làm một nhân viên “tuyển vớt”. Cũng không rõ có phải Hàn Hiểu trời sinh đã có ân oán với Tâu Đình hay không mà hai người đều bị phân vào tổ phỏng vấn người nổi tiếng. Hai người bình thường vốn đã tranh giành, đấu đá dữ dội, lần này chắc chắn là có nhân vật nào đó nhận lời phỏng vấn với Tâu Đình mà từ chối cho Hàn Hiểu phỏng vấn đây.

“Này, cái Hàn Hiểu này cũng ngơ ngơ ngác ngác ngang ngửa với cậu, xem ra đấu không lại Tâu Đình rồi”. Lại Khai Hân lắc đầu thở dài.

“Cái cậu này, cậu nói ai đấu không lại cô ta? Thật không hiểu ra làm sao cả, lúc tớ liên hệ phỏng vấn thì phòng đối ngoạiCool Game nói CEO của họ không có thời gian phỏng vấn, ai ngờ họ lại nhận lời với Tâu Đình. Vừa rồi tớ gọi điện hỏi lại thì họ bảo là giám đốc vừa mới đổi ý!”. Giọng Hàn Hiểu vang lên làm Dĩ Mạch giật bắn mình.

“Cậu nói ai? Giám đốc Cool Game á? Oh, my god! Các cậu thấy giám đốc của họ chưa? Tớ đã từng đóng giả lao công đột nhập vào khu văn phòng để tận mắt nhìn thấy CEO thần bí của họ, đúng là ngang ngửa với ngôi sao điện ảnh! Ánh mắt vừa ngang tàng vừa dịu dàng, đẹp trai quá đi mất!”. Âm lượng của Lại Khai Hân tăng cao chót vót, Dĩ Mạch lập tức đứng cách xa cô nàng ba mét. Đóng giả lao công sao? Chắc chỉ có mình cô nàng này làm nổi!

Xem ra việc đăng ký dự tuyển hôm nay không thành rồi, Dĩ Mạch bị hội Lại Khai Hân lôi vào văn phòng xem chuyên mụcPhỏng vấn cùng Tâu Đình. Đài truyền hình có khác, đến tường của phòng tin tức cũng treo tivi màn hình tinh thể lỏng, lúc nào cũng có thể cập nhật tin tức. Lúc này các phóng viên trong văn phòng đang mỗi người bưng một hộp cơm, vừa ăn vừa nhìn chăm chăm vào màn hình tivi. Hàn Hiểu bắt đầu vào đề với việc kênh thời sự Vân Trạch quảng cáo quá rồi thì là cuộc cạnh tranh quyết liệt, không từ thủ đoạn nào của giới truyền thông ngày nay, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi kết thúc diễn giảng ở phần dạo đầu chuyên mục Phỏng vấn cùng Tâu Đình.

“Xin chào quý khán giả và các bạn, cảm ơn đã theo dõi chương trình Phỏng vấn cùng Tâu Đình hôm nay. Vị khách đến với chương trình hôm nay là CEO của công ty chế tác và phát triển trò chơi lớn nhất châu Á Cool Game, Vân Mộ Hàn. Anh Vân, chào anh, hoan nghênh anh đã đến với chương trình của chúng tôi”.

Vân - Mộ - Hàn! Dĩ Mạch giật thót mình ngẩng đầu lên nhìn màn hình. Người đàn ông trên màn hình khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ, khiến cô tưởng những chuyện đã qua đó chẳng qua cũng chỉ là ảo giác. Đây đúng là Vân Mộ Hàn trước kia cô quen sao? Cũng diện mạo đó, nhưng mang dáng vẻ bí ẩn đến khó hiểu. Vẻ xa cách nghề nghiệp, nụ cười lễ độ, cử chỉ khoan hòa, Vân Mộ Hàn này cô không quen, điều này khiến tâm trạng cô có phần hẫng hụt, tựa như mất đi một thứ gì đó quý giá.

“Thấy chưa? Áo anh ta mặc trên người là mẫu mới của Versace. Áo sơ mi màu này không phải ai cũng dám mặc đâu, mà cũng chỉ có Vân Mộ Hàn mới mặc được ra hồn”. Lời tán thưởng của Lại Khai Hân như một chậu nước lạnh giội thẳng vào Dĩ Mạch, trong thoáng chốc cô đã bình tĩnh lại. Vân Mộ Hàn từ lâu đã không còn là cậu nhóc nghèo trước kia vẫn thường dỗ dành chiều chuộng cô, nhịn ăn nhịn uống tiết kiệm vì cô nữa. Giờ đây anh đã công thành danh toại, mọi chuyện trước đây giờ đã trôi vào quá khứ. Từ lúc không hẹn mà gặp sau cánh gà ở live show của Kim Eun Chae, đến khi vô tình thoáng thấy nhau ở nhà hàng Pháp, cô đều tự dối mình rằng cô nhận lầm người rồi. Nhưng lúc này đây, khi anh cười cười nói nói trên chương trình truyền hình, cô không thể không thừa nhận, anh về thật rồi, anh trở về Vân Trạch rồi. Anh nói anh nhất định sẽ trở về, anh còn nói sẽ không để cô được sống vui vẻ.

Đúng là cô sống cũng không lấy gì làm vui vẻ. Vân Mộ Hàn, anh có biết sáu năm nay em sống thế nào không? Cùng cực đến tột độ, vì bài viết mấy chục tệ mà phải ăn gió uống sương ngoài biệt thự của các minh tinh, bị cảm cũng không dám xin nghỉ, rồi cả cơn đau tim ngày càng nặng... Những điều này anh đều không hay biết, người đàn ông thề sẽ chăm sóc cô suốt đời đó đã bỏ cô mà đi Seoul một mình, đến cả lời cáo biệt cũng không. Anh làm sao mà biết được những năm qua cô đã sống thế nào?

Có người cho rằng “ra là anh cũng ở đây” là câu nói xúc động nhất trên đời. Còn cô thì chỉ muốn hỏi vì sao anh lại ở đây? Vì sao... anh còn muốn ở đây!

Máy điều hòa phì phì hơi lạnh, Dĩ Mạch run rẩy nhìn màn hình tinh thể lỏng.

“Dĩ Mạch, cậu có cần mặc áo của tớ không? Đứng đây lạnh lắm, đừng để bị cảm đấy”. Thấy thần sắc Dĩ Mạch không được tốt, Hàn Hiểu vội lấy áo khoác ra, cô biết sức khỏe Dĩ Mạch vốn rất yếu, bình thường một trận cảm con con, người khác một tuần là khỏi thì cô phải kéo dài một hai tháng là thường.

“Cảm ơn”. Áo khoác vừa phủ lên người, hơi ấm đã truyền đến, nhưng tim thì vẫn như hóa đá.

“Giám đốc Vân, anh có thể giới thiệu với chúng tôi trò chơi mới nhất của Cool Game lần này không?”.

“Mạc Thượng Vân là trò chơi RGP 3D được nhiều game thủ yêu thích, với thiết kế mang đậm màu sắc võ thuật Trung Quốc, hình ảnh đẹp và tinh tế, tình tiết ly kỳ hấp dẫn, cho phép tung ra nhiều dạng nhân vật. Trò chơi này kế thừa những ưu điểm của các trò chơi chiến lược mà Cool Game đã sản xuất. Người chơi không chỉ có thể mô phỏng cuộc sống con người và thăng cấp, mà còn có thể tổ chức bang phái, và nhất là có thể đấu võ giữa các bang phái. Lập đội, bày trận, chiến đấu, đều là những thứ trước mắt bất kỳ trò chơi nào ngoài thị trường cũng không bì được”. Vân Mộ Hàn giải thích xong, có người kinh ngạc kêu lên “Có cả trò chơi kết hợp War gamevới Online role - Playing game sao?! Nghe giám đốc Vân giới thiệu tôi cũng muốn đăng ký chơi ngay lập tức. Nghe nói ý tưởng và lập trình cho trò chơi này đều là của anh, anh đã nghĩ ra ý tưởng này như thế nào?”.

Dĩ Mạch hít sâu, cuộc phỏng vấn này cô không muốn xem tiếp nữa. Nhưng Lại Khai Hân rất hào hứng, không có chút gì là muốn đi cả.

“Vì tôi có một người quen cũ, cô ấy rất khó tính với game. Hồi trước, lúc nào chơi, cô ấy cũng đưa ra rất nhiều ý tưởng sáng tạo”. Sao anh lại có thể bình thản nói ra chuyện trước kia của họ, xem ra cứ canh cánh nỗi đau trong lòng chỉ có một mình cô thôi!

“Vậy sao? Người này có phải là một người bạn đặc biệt quan trọng của giám đốc Vân không?”.

“Chúng tôi không phải là bạn”. Câu trả lời không chút đắn đo của Vân Mộ Hàn khiến Tâu Đình hơi lúng túng, may mà khả năng ứng biến tại chỗ của cô ta khá tốt nên vấn đề đã lập tức được xoay qua hướng khác. “Bộp!”. Dĩ Mạch vừa va phải cốc nước của Hàn Hiểu, nước trà chảy lênh láng làm ướt cả bài viết trên bàn. Cô hoảng hốt thu dọn mọi thứ trên bàn, trong nháy mắt, mọi người đều quay lại nhìn cô.

“Cậu không sao chứ? Cứt hồn ấy, hay là để Lại Khai Hân đưa cậu về?”. Hàn Hiểu lo lắng nhìn Dĩ Mạch. Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn lại Hàn Hiểu, dường như chưa nghe rõ bạn vừa nói gì. Trong đầu cô chỉ vang lên câu nói “Chúng tôi không phải là bạn” của Vân Mộ Hàn. Mặc dù vốn đã không dám mong mình và anh còn có thể làm bạn, nhưng khi câu nói này phát ra từ chính miệng anh, cô vẫn thấy sức lực như bị rút rỗng.

Cuộc phỏng vấn sau đó đều tập trung vào trò chơi Mạc Thượng Vân, Vân Mộ Hàn cũng kiên nhẫn trả lời từng câu. Khi Tâu Đình hỏi anh có bạn gái không, Dĩ Mạch mới ngẩng đầu lên. Vân Mộ Hàn trả lời theo kiểu tung hỏa mù, không chút sơ sẩy. Dĩ Mạch hơi thất vọng nhưng sau lại có chút mừng thầm, chưa được mấy giây cô lại tự giễu mình, sau cùng trong tim chỉ còn nỗi đau tê tái.

“Câu hỏi cuối cùng là, ngoài việc mong trò chơi thành công ra thì giám đốc Vân còn nguyện vọng gì nữa không?”. Vân Mộ Hàn không trả lời ngay, một nét đau đớn thoáng qua mắt anh rồi biến mất ngay trong ánh mắt thâm trầm.

“Hy vọng cô ấy sẽ chơi trò chơi này”. Vân Mộ Hàn nói rất nhanh, rất nhiều người không nghe rõ anh nói gì.

“Sao?”. Tâu Đình buột miệng.

“Quãng đời mà tôi từng có, thứ cô ấy cho là đẹp nhất”. Vân Mộ Hàn nói xong câu nói khó hiểu này, vội đứng dậy bước ra ngoài trường quay.

“Cảm ơn quý khán giả và các bạn đã theo dõi chương trình phỏng vấn hôm nay, hẹn gặp lại ngày mai”. Tâu Đình vội vã kết thúc chương trình, nhanh chóng chạy theo Vân Mộ Hàn ra khỏi trường quay.

“Ha ha, không ngờ Tâu Đình cũng có lúc thảm thế này! Đúng là Vân thiếu gia có khác, cá tính ghê, chẳng thèm nể mặt cô ta chút nào, chưa nói xong lời kết đã chạy mất rồi!”. Hàn Hiểu có phần hả hê.

“Cool thật, cá tính quá! Tớ nhất định phải viết một bài về anh chàng này mới được!”. Lại Khai Hân búng ngón tay đánh tách, “Dĩ Mạch, bên cậu không định viết gì về Vân Mộ Hàn à? Dĩ Mạch!”.

Lại Khai Hân và Hàn Hiểu quay đầu lại mới phát hiện ra áo khoác của Hàn Hiểu đã được đặt ở trên bàn làm việc, còn Dĩ Mạch... đã không thấy đâu nữa rồi.

Quãng đời mà tôi từng có, thứ cô ấy cho là đẹp nhất.

Bên ngoài cửa xe là vô số những dãy đèn lấp lánh, soi sáng màn đêm mờ ảo của thành phố buồn, cô đơn n

Dĩ Mạch ngồi trong taxi, áp mặt vào cửa xe nhìn đèn đường bên ngoài nối liền thành từng vệt vàng ấm áp nhưng không hiểu sao cô lại thấy cay cay mắt. Và rồi cô bật khóc thành tiếng. Đây là lần đầu tiên trong sáu năm qua, cô lại có thể khóc lóc thảm thiết như thế này.

“Cô này, cô thất tình à? Thất tình cũng là chuyện thường, cô đừng nghĩ quẩn nhé. Cô muốn đến bến sông phải không? Những người thất tình các cô cứ động một tí là lại chạy ra bến sông...”. Bác tài thấy Dĩ Mạch khóc lóc thảm thiết liền an ủi.

“Ai bảo cháu muốn ra bến sông? Cháu về nhà! Chú mà định lái đi lòng vòng thì cháu sẽ kiện chú đấy!”. Dĩ Mạch vừa lau nước mắt, vừa lên giọng ghê gớm. Bác tài biết mình vừa chạm phải đinh, vội vàng ngậm miệng. Các cô gái thời nay chẳng có chút nhu mì dịu dàng gì cả, ai cũng đanh đá như hàng tôm hàng cá.

Vân Mộ Hàn, rốt cuộc là anh có ý gì?! Vì sao lại sáng chế ra trò chơi ấy? Nếu không có quá khứ đó, liệu có phải cô sẽ không có nỗi đau này? Liệu cô có thể mỉm cười mà rút lui được không? Trò chơi đó gợi lại quá khứ một cách tàn nhẫn, nhắc cô về những chuyện đã trải qua.

“Sau đây chúng ta sẽ nhận cuộc gọi của một thính giả, chào bạn”.

“Tôi vừa xem một cuộc phỏng vấn cảm động quá! Người đàn ông ấy đã nói câu ‘Quãng đời mà tôi từng có, thứ cô ấy cho là đẹp nhất’ làm cho tôi nhớ đến chồng tôi. Tôi muốn yêu cầu bài Đã từng là điều đẹp nhất tặng chồng tôi!”.

Chiếc radio trong xe vọng đến giọng nói sụt sùi của người phụ nữ, Dĩ Mạch ngân ngấn nước mắt, bực bội lườm tài xế rồi tiếp tục khóc. Chầm chậm, tiếng nhạc vang lên, nhấn chìm tiếng khóc thút thít của Dĩ Mạch.

Nếu không phải đau đến đứt ruột

Ai còn nhớ đến ai

Chỉ còn mây và trăng

Nghĩ về sự đầy vơi của mình

Không thể khóc vì đã vỡ vụn mất rồi

Điều đã từng đẹp nhất

Một mình cô đơn trên con phố quen>

Đừng hỏi em đang nhớ ai

...

Dĩ Mạch xúc động khóc càng to hơn. Bác tài chau mày, vặn lớn âm thanh, vừa lắc lư vừa hát theo bài hát:

Không còn gì nữa, tất cả đã vỡ rồi, cơ hội của tình yêu

Sự thực đã vỡ rồi, chuyện đời trái ngang

Còn có gì đáng trân trọng nữa đây

...

“Chú có thể tắt bài hát này được không?!”. Nghe tài xế say sưa “biểu diễn”, Dĩ Mạch không khóc nổi nữa, cô lau khô nước mắt, sao lại có người biết phá hỏng không khí như thế này chứ?!

“Chú bảo này cô bé, chú hơn cháu phải đến hai chục tuổi, còn chuyện gì chưa thấy cơ chứ? Cháu cứ nghe chú hát một bài thì buồn phiền gì cũng tan hết! Cháu đừng cười, chú là mic... gọi là gì ấy nhỉ? Vua mic! Thím cháu cũng vì giọng hát của chú mà mê mẩn đó, chỉ cần chú cất giọng hát là thím cháu lại cười lăn lê bò toài... Phải rồi, phải như thế chứ, cười mới vui lên được!”.

Dĩ Mạch không nhịn được, nước mắt còn chưa khô đã cười sằng sặc ở sau xe. Lúc ông ta cất giọng hát trọ trẹ tiếng Vân Trạch, đúng là cô chỉ muốn lăn ra mà cười.

Đã bao lâu rồi cô không thoải mái thể hiện cảm xúc thế này? Còn nhớ hồi bé, mẹ sợ cô lên cơn nên lúc nào cũng giữ cho cô khỏi những xúc động mạnh, cũng vì vậy mà cách cư xử trong gia đình cứ nhàn nhạt như nước. Cô chỉ thật sự biết cười hết mình là từ lúc quen Mộ Hàn. Mộ Hàn cũng là một vua mic có thể lạc điệu đến tận đảo Java, mỗi lần đi hát karaoke với mấy người bạn của anh, cô đều cười bò trên ghế sofa.

Lại nhớ đến chuyện trước kia nữa rồi, nếu buổi trưa đó cô không gặp Mộ Hàn ở hàng Internet thì có phải mọi thứ sẽ không như thế này không? Sáu năm nay, An Dĩ Mạch vẫn nghĩ đến câu hỏi này, nhưng chưa bao giờ cô nhận được câu trả lời.