Dĩ Mạch thích đồ ngọt, thích nước uống có gas, thích bồ câu, thích chơi trò RPG, những ý thích này của cô đã từng chỉ thuộc về anh, chỉ anh mới được biết. Nhưng giờ đã không còn như vậy nữa, người đàn ông ấy hiểu rõ cô hệt như anh ngày xưa, anh ta đã trở thành tình yêu mới của cô.
Mặc dù không hẹn được giới truyền thông, nhưng việc của Dĩ Mạch về cơ bản đã xử lý xong. Lục Thiều Trì nói chuyện vui vẻ với Cục trưởng Cục Tuyên truyền thành phố Vân Trạch, ông ta nhanh chóng nhận lời trấn an dư luận, còn bảo đảm từ nay sẽ không có ai lôi chuyện trước kia của Dĩ Mạch ra đăng báo
Lúc hai người ra khỏi Quân Duyệt, có mấy người tiến đến chào hỏi. Cục trưởng giới thiệu từng người với anh, đây là Lương Cục trưởng Cục Tin tức thành phố, vị kia là giám đốc Dương của đài truyền hình, vị này là ông chủ Vương của báoĐô thị, còn có vị này là tổng biên tập Giang của tạp chí Giải trí.
Ánh mắt của Lục Thiều Trì lãnh đạm lướt qua những người ấy, họ đều là những người vừa thoái thác bận quá không đến ăn cơm với anh được giờ đều đang ở Quân Duyệt, không biết là đến gặp mặt nhân vật tầm cỡ nào đây? Mấy người đàn ông nhìn thấy Lục Thiều Trì thì có phần ngượng ngập, lại thấy Cục trưởng Cục Tuyên truyền đi bên cạnh anh, sắc mặt ngượng ngùng còn pha chút hoảng hốt. Lục Thiều Trì nhếch mép cười, làm ra vẻ như không để ý đến sự bứt rứt của họ, anh lịch sự bắt tay họ, nở nụ cười thân thiện.
“Hôm nay sao các anh có thời gian tập trung ở đây thế?”. Cục trưởng vừa lên tiếng, mọi người đều bất giác liếc nhìn Lục Thiều Trì, lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
“Cục trưởng Lý, lâu lắm không gặp bác. Không ngờ lại gặp bác ở đây, hôm nay có họp báo trò chơi mới của công ty cháu, định mời bác đến nhưng mấy hôm trước gọi cho thư ký của bác, họ nói bác bận việc rồi nên cháu đang định chờ mấy hôm nữa sẽ đến thăm bác sau”. Câu trả lời vọng ra từ trong sảnh lớn, khiến chân mày của Lục Thiều Trì đột ngột chau lại.
Hóa ra là Vân Mộ Hàn mời đám truyền thông đầu sỏ này, có suy tính đến giời, Thiều Trì chắc cũng không ngờ anh ta lại làm như thế.
“Ra là giám đốc Vân, ra mắt trò chơi là chuyện tốt, sản phẩm tự làm ra thì phải được tuyên truyền nhiều hơn, chớ có rỗi việc mà đăng mấy cái tin scandal vớ vẩn. Dù đã kết thúc Olympic nhưng chúng ta vẫn phải tuyên truyền những mặt tốt, không được làm sai phương hướng, việc dẫn lối cho dư luận không đùa được đâu, phải không nào?”. Cục trưởng vừa nói xong, mọi người đều gật đầu lia lịa khen phải.
Lục Thiều Trì ngẩng đầu nhìn ông, đúng là gừng càng già càng cay, chỉ với một câu nói mà đã truyền đạt hết chuyện hôm nay anh nhờ ông.
“Cục trưởng Lý nói phải, hôm nay chúng tôi cũng có nói chuyện này với giám đốc Vân. Ngân hàng Trung ương lần đầu tiên giảm lãi suất trong sáu năm qua, như thế các doanh nghiệp của Vân Trạch chúng ta sẽ có cơ hội bứt phá; hơn nữa lại sắp có cuộc họp kinh tế Trung ương, bên phía tôi đang theo dõi sát sao vì chúng tôi đã lên kế hoạch làm một loạt tin nóng mà”. Giám đốcương của đài truyền hình cười trừ nói đỡ.
“Phải, kinh tế luôn là vấn đề căn bản! Thành phố chúng ta năm nay có mấy hộ thu nhập đạt hơn hai mươi vạn tệ, tôi thấy chuyện này có thể lấy làm tin trọng điểm. Còn nữa, tháng trước bí thư Lục về Vân Trạch có nhấn mạnh phải thúc đẩy kinh tế đi lên, phải khuyến khích nhân dân làm kinh tế. Như giám đốc Vân của chúng ta đây cũng là doanh nhân khởi nghiệp tại bản địa, đây chính là hình mẫu tiêu biểu cho toàn dân, các anh nên thúc đẩy tuyên truyền. Báo có thể đưa tin giới thiệu, truyền hình có thể làm phóng sự, tạp chí có thể đăng bài phỏng vấn, những gương người tốt việc tốt này không nên tính toán chi li làm gì!”.
“Cục trưởng quá khen rồi, công ty nhỏ của cháu phát triển nhanh thế là nhờ chính sách ưu đãi của thành phố ta đấy chứ”.
“Cậu cứ khiêm tốn, số tiền thuế cậu đóng không ít đâu. Là nhờ chính sách Nhà nước tốt nên mới thu hút được những doanh nghiệp hải ngoại như cậu về quê hương lập nghiệp chứ. Giới thiệu với cậu, đây là Lục Thiều Trì, cũng là một chàng trai rất xuất sắc, cậu ta là tiến sĩ y học trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thực là hậu sinh khả úy. Hồi trước bên Mỹ đã phải tiêu tốn không ít công sức vì muốn giữ cậu ấy lại đấy”.
“Anh Lục, chào anh, tôi là Vân Mộ Hàn”. Vân Mộ Hàn đưa tay ra bắt, anh kín đáo quan sát Lục Thiều Trì. Người đàn ông trước mặt nho nhã tuấn tú, kính gọng vàng mảnh, lúc cười mắt kính che đi ánh nhìn lãnh đạm trong mắt. Ôn hòa mà có khí chất cao quý không thể mạo phạm, người đàn ông này quả khiến người ta phải kính nể.
“Chào anh, tôi là Lục Thiều Trì”. Lục Thiều Trì nắm lấy tay anh ta, bàn tay trong vô thức siết mạnh, đối phương cũng không khách khí lặng lẽ đáp trả. Lần trước gặp người đàn ông này là ở trước thang máy bệnh viện. Lục Thiều Trì nhìn anh ta, người này mặt mũi thanh tú cuốn hút, khuôn mặt sắc nét, vẻ ngoài tinh tế, ánh mắt cứng cỏi sắc sảo được che đậy dưới hàng mi dài, làm người ta không khỏi bối rối.
“Các cậu đều là niềm tự hào của Vân Trạch chúng ta. Tôi nói rồi, báo chí các anh nên đưa tin về những nhân tài thế này, còn những tin tức dung tục kia thì đừng. Truyền thông cần có ý thức trách nhiệm xã hội. Tôi đang vội, các anh không cần tiễn nữa. Thiều Trì, Mộ Hàn này, các cậu có gì thì cứ trao đổi tự nhiên nhé”.
“Bác sĩ Lục, giám đốc Vân, chúng tôi về tòa báo đây”. Mọi người đều cáo từ, từng người một nối nhau chui vào dãy ô tô đỗ trước cửa.
“Đang mưa to lắm, chúng ta lên tầng thượng uống một ly?”. Vân Mộ Hàn đề nghị.
Lục Thiều Trì nhìn mưa rơi rào rào ngoài cửa, nhìn ra xa xa, sông nước liền với màu trời, cả bến sông lúc ẩn lúc hiện trong màn nước mờ mịt, những khối kiến trúc đồ sộ biến đổi muôn hình vạn trạng như chốn thần tiên trên biển. Nghe Vân Mộ Hàn nói, anh quay người, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm đó.
Hai người đàn ông nhìn nhau, dù chưa từng một lần trò chuyện với nhau nhưng ánh mắt đã chọi nhau bao lần. Trong lòng căm hận ngùn ngụt nhưng vẫn không chịu lộ ra ngoài mặt.
“Được, tôi cũng đang muốn uống một ly”. Lục Thiều Trì nhanh chóng đồng ý.
Bầu trời ngoài cửa sổ nặng trĩu tựa như lúc sắp sửa chạm đến mặt sông, chiếc đèn chùm trong phòng ăn tỏa xuống thứ ánh sáng màu vàng dìu dịu. Lục Thiều Trì và Vân Mộ Hàn nhìn nhau đăm đăm qua lớp ánh sáng li ti như bụi trần, ánh mắt cũng nhuộm một sắc vàng sẫm mịn.
“Vang ở đây được lắm, tôi mời, xem như là thay Dĩ Mạch cảm ơn anh”. Lục Thiều Trì nâng ly, ánh mắt Vân Mộ Hàn bỗng nhiên tối sầm lại.
“Thay Dĩ Mạch cảm ơn anh”. Câu này khiến Vân Mộ Hàn thấy rất khó chịu, anh ta dựa vào cái gì mà thay Dĩ Mạch cảm ơn anh? Anh thèm gì lời cảm ơn của anh ta? Máy sưởi trong phòng ăn bật rất mạnh, nên có phần hơi ngột ngạt. Cả thành phố được bao trùm bởi một màn mưa mù mịt, trên ô cửa kính kết một lớp hơi trắng như sương giá, trông vào rất lạnh lẽo.
“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không làm được gì cho cô ấy. Tôi muốn báo chí ngừng đưa tin về cô ấy là không muốn trước khi tôi kết hôn lại có tin tức không hay. Còn những hợp đồng quảng cáo đều là suất kinh phí tuyên truyền cho trò chơi mới. Anh đúng là cũng không phải tay ngang, đến ủy viên thành phố cũng mời được”. Vân Mộ Hàn cố gắng giữ cho giọng mình nghe thật lãnh đạm bình thản, anh không muốn cho gã đàn ông trước mặt này nhận ra mình đang lo lắng cho Dĩ Mạch.
“Ông ấy là bạn cũ của bố tôi, chỉ là một bữa trưa bình thường thôi. Tôi muốn báo với bác Lý việc tôi và Dĩ Mạch sắp kết hôn, hồi bé bác ấy xem tôi như con, chuyện vui của tôi tất nhiên phải sớm báo cho bác ấy”. Lục Thiều Trì lắc lắc ly rượu, thứ chất lỏng đỏ sẫm trong ly trông càng trong suốt dưới ánh đèn.
Vân Mộ Hàn khẽ chao tay, rượu trong ly suýt chút nữa thì đổ ra ngoài. Anh thầm cảm ơn ánh đèn vàng của nhà hàng đã giúp anh che giấu bộ dạng mất bình tĩnh
...
“Mộ Hàn, anh tốt nghiệp đại học xong, mình cưới được không?”.
“Không được, em không học đại học à?”.
“Học đại học làm sao tốt bằng làm vợ anh được? Thế này vậy, em tốt nghiệp đại học rồi mình cưới nhé!”.
“An Dĩ Mạch, cái đầu ngốc nghếch của em đang nghĩ gì thế? Còn bé tẹo mà ngày nào cũng nghĩ chuyện lấy chồng. Được, để anh tốt nghiệp xong sẽ cam tâm tình nguyện rước em về làm vợ vậy”.
Chuyện cũ xin đừng nhắc lại
Đời người đã nhiều bão giông
Ký ức tuôn mãi không ngừng
Yêu hận chôn chặt trong tim
...
Đầu giờ chiều mưa vẫn chưa ngớt, lúc này người trong quán ăn đã đi gần hết, căn phòng trở nên yên tĩnh đến nặng nề. Ở một góc phòng, chàng ca sĩ trẻ vừa gảy đàn guitar vừa cất giọng trầm trầm khe khẽ hát bài Khi yêu đã là ký ức.
Nhớ đến Dĩ Mạch, những đường nét mạnh mẽ trên mặt Vân Mộ Hàn từ từ giãn ra, đôi mắt mênh mông dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Anh uống hết ly rượu, rượu vang quá dịu không đủ để anh say. Cứ tự nhắc mình không cần nghĩ đến cô gái đó nữa, vì cô ta đã phản bội anh trước, nhưng đến lúc này anh mới nhận ra, hóa ra mình không đành lòng. Người đang yêu thì đúng là giỏi tự huyễn hoặc mình. Lúc nào anh cũng tự nói với mình, Eun Chae tốt hơn cô ta trăm nghìn lần, cô dịu dàng, cô chung tình, cô giản dị, không vô trách nhiệm, không ham hư vinh như Dĩ Mạch. Nhưng vì sao anh sắp lấy cô rồi mà không hề thấy vui? Nghe tin An Dĩ Mạch sắp kết hôn, sao trong lòng lại đau đớn đến thế? Tựa như mất nửa sinh mệnh, tựa như những thứ quý giá đang rời xa dần, tựa như chỉ trong giây lát, anh đã mất tất cả.
Tình yêu là câu đố khó
Khiến ta lóa mắt si mê
Quên đau là điều có thể
Quên em lại quá khó khăn
Em chưa từng thật sự ra đi
Bởi vì em vẫn luôn trong tim anh đó
Anh vẫn còn yêu em tha thiết
Anh bất lực với chính bản thân mình
...
Vì sao em không hiểu
Tình yêu là phải đớn đau
Rồi một ngày em sẽ hiểu ra
Cuộc đời không có anh thì vẫn thế
...
Ca sĩ chính trong quán hát lại bài hát hoài niệm tha thiết của Trương Quốc Vinh. Vân Mộ Hàn như quên mất Lục Thiều Trì đang ngồi trước mặt, anh uống hết ly này đến ly khác. Dĩ Mạch đã từng hứa sẽ lấy anh, thế mà giờ cô sắp kết hôn, nhưng người cô lấy lại không phải là anh.
Lục Thiều Trì lại thấy rất ngon miệng, anh gọi một suất khoai tây rán và pizza hoa quả. Vừa rồi chỉ lo bàn chuyện với Cục trưởng Lý, cả bữa trưa không ăn uống được gì, nên giờ tất nhiên phải tận hưởng ra trò. Còn người đàn ông trước mặt rõ ràng là phung phí, ai lại dùng rượu vang đắt tiền để tìm cơn say.
“Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị hay sao mà anh cứ uống rượu suốt thế?”. Lục Thiều Trì dùng nĩa xiên một miếng pizza, thưởng thức hương vị.
“Sao thế? Anh không mang đủ tiền à?”. Nghe Lục Thiều Trì nhắc, Vân Mộ Hàn sực nhận ra mình đang mất bình tĩnh. Không phải là anh không muốn say, mà là anh không thể để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người đàn ông này.
“Uống mười chai nữa cũng không vấn đề gì, chỉ là anh uống tôi không uống thì e không hay, nhưng mà tôi uống rượu rồi lại lái xe thì Dĩ Mạch sẽ lo. Anh biết đấy, cô nhóc thường ngày vụng về vô tư, nhưng nếu là người cô ấy quan tâm thì cứ cuống cả lên. Tôi mà về muộn thì thế nào cô ấy cũng cằn nhằn như chị Tường Lâm ấy”.
“Cô ấy vốn vẫn thế, sao vậy? Anh chưa quen à?”. Vân Mộ Hàn cười nhạt nhìn Lục Thiều Trì, cố tình khoe hạnh phúc trước mặt anh sao, đừng quên anh mới là người gặp cô
“Sau này tôi còn khối thời gian để quen”.
“Xem ra Dĩ Mạch vớ phải một con cáo già rồi”. Vân Mộ Hàn không ngại ngần tấn công, Lục Thiều Trì chắc chắn không phải là chú thỏ trắng hiền lành. Anh ta có móng vuốt, có nanh sắc, đằng sau nụ cười ấy là con cáo xảo quyệt không hơn không kém.
“Cáo tốt hơn sói, vì nó không những dùng móng vuốt mà còn biết dùng đến cái đầu”. Anh ta quả không hề đơn giản, cái chính là Dĩ Mạch vẫn chưa hoàn toàn quên được anh ta, nhưng sợ gì chứ, anh còn khối thời gian để giúp cô quên đi anh ta cơ mà.
“Anh có giấu kỹ đến mấy thì cái đuôi cáo vẫn sẽ lòi ra thôi”.
“Cho dù có thế thì cũng không đến lượt một con sói từ bi nhắc nhở, hơn nữa, con sói đó đã không còn tư cách để tranh giành”.
Vân Mộ Hàn đứng bật dậy, nhìn Lục Thiều Trì trừng trừng. Lục Thiều Trì đang cúi đầu quệt miếng khoai tây vào chén sốt cà chua, làm như không hay biết đến sự phẫn nộ của anh. Vân Mộ Hàn bỗng thấy sợ hãi trong lòng, từ khi tạo dựng cơ nghiệp đến nay, lần đầu tiên anh cảm thấy nỗi sợ lành lạnh sau lưng. Lục Thiều Trì khó đối phó hơn anh tưởng nhiều, anh ta không khó khăn gì khi tìm ra điểm yếu của anh. Phải, anh có tư cách gì để chỉ trích thủ đoạn của anh ta, anh có thân phận gì để ngăn cản Dĩ Mạch lấy con cáo này?
Người đàn ông này quá bí hiểm, khiến anh không nắm bắt được. Còn anh lại như tấm thủy tinh trong suốt, chả trách bị anh ta nhìn thấu ngay. Cảm giác này, thật quá đáng sợ.
Lúc ra khỏi quán ăn, mưa đã tạnh. Mây nơi chân trời ửng màu tím nhạt, giống như những mảng tranh màu nước của đám trẻ con, từng nét từng nét trong sáng rõ ràng. Ánh chiều tà rọi khắp nơi, trong hơi ấm dường như có thể nghe thấy những tiếng khẽ khàng của vạt nắng hôn lên lớp da mịn màng. Người đi ngoài bến sông đông dần, tì trên lan can ngắm làn hơi nước mờ ảo chưa tan hết, dưới ánh chiều tà ánh lên bảy sắc cầu vồng.
“Giờ này mà đã có người chạy bộ”. Vân Mộ Hàn nhìn mấy cụ già đang chạy chầm chậm trên bờ sông, thở dài.
“Người lớn tuổi không quen ở trong phòng tập, thường ra ngoài trời chạy bộ. Mấy hôm nay mưa suốt ở mãi trong nhà rồi, giờ mưa vừa tạnh là tranh thủ ra chạy luôn”.
“Có hứng thú không? Cùng chạy nhé?”. nhìn anh.
“Cứ thế này mà chạy ư?”. Lục Thiều Trì nhìn bộ âu phục của hai người, chau mày.
“Gần đây có cửa hàng Nike, sao? Sợ thua tôi à?”.
“Chạy đã hẵng hay!”.
Ánh tà dương xuyên qua những chiếc lá tròn mượt của cây long não, rơi xuống lớp xi măng ướt. Hai đôi giày thể thao màu trắng bị nước bắn lên lấm tấm. Họ mặc đồ thể thao rộng rãi, trên mặt lấp loáng những giọt mồ hôi, trông trẻ trung và đầy sinh lực như những sinh viên đại học. Trong ngõ hẹp, Thiều Trì mua hai chai nước khoáng, đưa cho Vân Mộ Hàn một chai, còn anh dựa cột điện dốc ngược chai nước tu ừng ực. Vân Mộ Hàn bóp chai nước trong tay kêu rôm rốp, ném về phía đối diện, chai nước khoáng rơi trúng thùng rác.
“Cạch” một tiếng, thùng rác ven đường lại có thêm một vỏ chai nước khoáng. Mấy cô nữ sinh phổ thông đi học về thấy hai anh chàng thanh niên đẹp trai uể oải dưới ráng chiều, bất giác kêu lên đầy phấn khích.
“Nhắm chuẩn đấy, đi đánh bóng đi. Dĩ Mạch trước kia thường hay đi cổ vũ cho tôi”.
“Tôi không biết Dĩ Mạch có sở thích này, cô ấy lười lắm, lúc nào cũng nằm ườn trên giường cả buổi sáng, gọi thế nào cũng không dậy. Thôi, hôm nay tôi mệt rồi, không đánh bóng nữa”. Lời lẽ đầy hàm ý của Lục Thiều Trì khiến Vân Mộ Hàn tức tối.
“Mệt rồi sao? Bác sĩ Lục, mới chạy có một tiếng thôi mà, anh đúng là không ổn rồi”.
“Nhiều tuổi rồi, đâu còn tuổi hai mươi như các anh. Rèn luyện cơ thể là phải xem trọng sự bền bỉ lâu dài, không vội được đâu. Có những việc cứ phải kiên trì đến cùng chứ không nên cứ thế lao lên phía trước”. Lục Thiều Trì từ tốn nói, thân người dựa vào cột điện của anh dần thẳng lên. Ánh mặt trời sau lưng anh đổ bóng thành những đường nét tối màu của cơ thể. Anh ngẩng đầu nhìn từng dãy căn hộ, ánh sáng lóa mắt như tơ nhện đậu trên trán anh, tỏa ra phong độ ôn hòa. Vân Mộ Hàn nhìn theo ánh mắt anh. Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh có nhà nuôi bồ câu, hàng đàn hàng đàn bồ câu đập cánh xếp hàng trên mái hiên. Tim anh chùng lại, tựa như sợi dây đàn lạc điệu rung lên những âm thanh khản đặc.
“Dĩ Mạch rất thích bồ câu”. Lục Thiều Trì khẽ nói.
“Chúng ta đi thôi”. Vân Mộ Hàn thấy bức bối trong lòng, Dĩ Mạch thích đồ ngọt, thích nước uống có gas, thích bồ câu, thích chơi trò RPG, những ý thích này của cô đã từng chỉ thuộc về anh, chỉ anh mới được biết. Nhưng giờ đã không còn như vậy nữa, người đàn ông ấy hiểu rõ cô hệt như anh ngày xưa, anh ta đã trở thành tình yêu mới của cô.
Đã đến giờ tan học, con ngõ càng lúc càng đông, học sinh đeo cặp sách đổ ra đường. Có lẽ do hai anh chàng đứng bên đường quá ư ưa nhìn, không ít kẻ dừng bước, hiếu kỳ nhìn ngắm họ. Một vài học sinh lao thẳng đến hàng Internet. Vân Mộ Hàn bất giác nhớ đến Dĩ Mạch, hồi đó cô cũng hối hả như thế.
Có mấy nữ sinh thì thào bình luận, loáng thoáng những “công” với “thụ”. Lục Thiều Trì ngán ngẩm nhìn họ, anh biết họ đang bàn tán gì, vì Dĩ Mạch cũng thế, đầu óc đầy những thứ này. Hồi trước có lúc đang ăn cơm, cô ôm cuốn truyện tranh không biết thuê được ở đâu xem say sưa thích thú, anh nhắc nhở nhưng cô vẫn không chịu sửa, cứ thế mải mê xem. Có lần, anh thật sự không nhịn nổi giật lấy cuốn truyện tranh để xem xem cô nàng này có cái gì trong đầu. Nhưng nội dung trong tranh khiến anh suýt nữa thì phì cả cơm trong miệng ra. Dĩ Mạch lại không nhận ra sự lúng túng của anh, cô nhìn anh đầy vẻ lạ lẫm, sau đó nói bằng cái giọng khiến anh nổi hết cả da gà: “Đốc tờ Lù, anh có thân hình của tiểu công, lại có khuôn mặt của tiểu thụ, hết ý hết ý!”.
“Bọn trẻ bây giờ đều làm sao thế không biết?”. Nghĩ đến bộ dạng si mê của Dĩ Mạch giống hệt đám nữ sinh này, anh không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
“Dĩ Mạch rất thích game online, xem ra bác sĩ Lục được giáo dục kỹ như vậy, chắc là không có hứng thú với những thứ ấy”. Vân Mộ Hàn rõ ràng là quá sai lầm khi nghĩ rằng Thiều Trì không biết gì về game. Đến anh cũng tự thấy bới móc cay cú thế này thật ấu trĩ, nhưng không biết tại sao cứ nghĩ đến con cáo già làm bộ đứng đắn ở bên Dĩ Mạch, anh lại thấy vô cùng khó chịu.
“Mấy trò chơi này trước tôi cũng không quan tâm mấy, nhưng toàn bị Dĩ Mạch lôi đi lập đội, nên giờ cũng quen kha khá rồi. Giám đốc Vân là dân lập trình game, nghe nói trò chơi mới của anh rất khác so với truyền thống, rất được ưa chuộng”.
“Vậy sao? Chúng ta PK(15) một ván chứ?”.
“Cũng được, nhưng phải nhanh nhanh lên, Dĩ Mạch thường bỏ bữa, tôi phải về ăn với c
“Hay là cược cái gì đi, nếu tôi thắng thì anh rời xa Dĩ Mạch, được không?”.
Lục Thiều Trì nheo mắt lại, dưới lớp kính cận, Vân Mộ Hàn vẫn có thể cảm thấy vẻ tức tối đang kìm nén của anh.
“Dĩ Mạch không bao giờ là đồ đánh cược của tôi”. Lục Thiều Trì nói rành rọt từng từ từng từ một.
Trong hàng Internet nồng nặc mùi khói thuốc, không biết là do không gian quá chật chội đông đúc hay là do quá nhiều người hút thuốc mà không khí xung quanh có phần nặng nề. Vân Mộ Hàn và Lục Thiều Trì đều quá nổi bật, việc họ ngồi xuống trước máy tính có vẻ rất không phù hợp giữa chốn ồn ào này. Lục Thiều Trì điều khiển chuột và bàn phím, hít một hơi dài. Phiên bản 3D đẹp long lanh như hoạt hình Nhật Bản, các nhân vật để lựa chọn phong phú, nội dung mô phỏng đời sống, đội ngũ hùng hậu với chức năng PK, đó đều là những thứ Dĩ Mạch thường nhắc đến khi chơi game. Người đàn ông này rõ ràng chưa dứt tình với Dĩ Mạch.
Trò chơi này kỳ ảo như truyện tranh, đánh đấm kịch liệt mà nhân vật chính vẫn đẹp đẽ như thường, không hề có chút máu me tàn bạo nào. Nhưng cho dù trên màn hình có vạn dặm băng tuyết, có công tử tuấn tú phong độ cũng không xua bớt được mùi thuốc súng giữa hai kẻ gươm đã tuốt, cung đã giương. Mùi thuốc súng nhanh chóng hấp dẫn những người khác trong cửa hàng tụ tập lại, vừa xem vừa bình luận liên hồi. Vân Mộ Hàn nhướng mày, vẫn nhớ rõ mồn một lần đầu tiên anh và Dĩ Mạch quen nhau, xa xa trong đám người đông đúc, cô chậm rãi đứng lên trước bàn máy tính, tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào mắt anh. Cái nhìn đó tựa như đã nhìn thấu vạn năm, khiến anh dù có trong mơ cũng không muốn rời.
Dĩ Mạch thích xem tiểu thuyết võ hiệp, bối cảnh trò chơi của anh cũng đậm chất võ hiệp. Hoang mạc gió cát bay vạn dặm, vạn lý sơn hà ngựa giẫm tan, tà dương như tuyết, núi xanh tựa thép. Đó là trước kia, cô bám lấy anh say sưa kể về miền đất tươi đẹp hết lần này đến lần khác, quất ngựa đi khắp núi sông, như thơ như họa. Hồi đó anh còn cười cô trẻ con, nhưng sau này, những gì cô đã kể đó đã trở thành động lực cho anh thiết kế trò chơi này trong suốt sáu năm qua. Trò chơi này thuộc về anh và Dĩ Mạch, nó không chỉ là một trò giải trí, nó còn là ký ức của riêng họ.
Trong trò chơi, nhân vật của Vân Mộ Hàn là tướng quân thiếu niên, giáp bạc hia vàng, bên hông đeo gươm dài ba thước, kiêu hãnh trên lưng ngựa, chỉ huy thiên binh vạn mã bày trận tiến công. Nhân vật của Lục Thiều Trì là hiệp khách áo đen, mặt nhuốm phong trần, áo dài phấp phới trong cuồng phong, đầy vẻ hào sảng. Trước mặt là những hiệp khách huynh đệ do chàng chỉ huy, bình thản đứng đó, chờ đợi binh sĩ quân địch đánh tới. Tiếng kim khí chạm vào nhau dội lên âm thanh rung chuyển, cả hai người đều bất giác chau mày.
Tiếng chém giết vang trời, bên ngoài những trận địa gươm đao, tuyệt thế hồng nhan đứng đó. Xiêm y màu thiên thanh, áo choàng màu tím nhạt, phấn son kiều mỵ nở nụ cười phù dung, ngọc như nước áo như trăng. Lúc này, nàng mỉm cười, leo lên ngựa của hiệp khách, chàng tướng quân chỉ còn cách giương mắt dõi theo vó ngựa tung bụi bay mù trời.
Đã mất hồng nhan lại thiệt quân binh, ngoảnh lại giang sơn mỹ nhân đều đã mất. Dù chỉ là trò chơi, kết quả vẫn khiến người khác phải nhỏ lệ.
“Không thể thế được, sao anh lại thắng!”. Vân Mộ Hàn vùng đứng dậy, không ai biết rõ trò chơi này hơn anh. Ai thua thì được, nhưng anh thì không thể.
“Sao anh lại hỏi tôi sao lại thắng mà không tự hỏi mình sao lại thua?”. Lục Thiều Trì tắt màn hình, trong nháy mắt, miền đất hư ảo đẹp đẽ phồn hoa đó biến thành một mảng đen ngòm.
“Trò chơi này là do anh thiết kế, nhưng chưa chắc anh đã biết rõ nhất. Giống như anh có thể có rất nhiều kỷ niệm với Dĩ Mạch, nhưng anh vẫn không hiểu cô ấy”.
“Anh nói gì?”.
“Vừa rồi anh hỏi tôi, nếu anh thắng thì tôi có rời bỏ Dĩ Mạch hay không? Giờ tôi thắng rồi, anh có cược nổi không?”.
“Tôi nói cho anh biết, Dĩ Mạch không phải là thứ để anh hay tôi đặt cược. Anh chớ có mơ!”. Vân Mộ Hàn cố gắng kiềm chế, ngăn không cho mình vung nắm đấm.
“Rốt cuộc thì anh tự tin cái gì? Tôi biết chờ đợi hơn anh, dù anh và cô ấy có rất nhiều kỷ niệm với nhau. Không sao cả, tôi có thể chờ cô ấy quên anh”.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”. Vân Mộ Hàn trừng trừng giận dữ.
“Tôi muốn nói tôi rất hận anh sao lại đối xử với cô ấy như thế. Vân Mộ Hàn, anh không có tư cách yêu Dĩ Mạch! Tôi không có thời gian chơi với anh nữa, Dĩ Mạch còn đang đợi tôi”. Lục Thiều Trì xem đồng hồ, không còn sớm nữa rồi.
Vân Mộ Hàn phừng phừng đấm thẳng vào màn hình máy tính. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy thất bại thế này. Lần đầu tiên là buổi chiều năm thứ tư đại học, trong cuộc cãi cọ giữa anh và Dĩ Mạch. Lúc đó Dĩ Mạch đã nói, Vân Mộ Hàn, chúng ta chia tay đi. Lúc cô quay người, thậm chí không ngoái lại nhìn anh, vẻ tuyệt tình đó, vẻ nhẫn tâm đó anh không thể nào quên. Chiều hôm ấy, anh chỉ nghe thấy hai tiếng “chia tay” vang lên rõ ràng đanh gọn, như cái tát giáng vào mặt anh.
Hôm nay Lục Thiều Trì hỏi rốt cuộc anh tự tin cái gì? Phải, từ sáu năm trước, anh đã thua hoàn toàn, anh còn tự tin gì nữa? Nỗi nhục này khiến anh chỉ muốn bỏ chạy. Không khí trong hàng Internet đặc sệt, anh rảo nhanh bước chân, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi đang đè nặng lên mình.
Vừa bước đến cửa, ông chủ hàng đã chặn anh lại, đòi anh bồi thường chiếc màn hình tinh thể vừa bị anh phá hỏng. Anh không mang tiền mặt, chỉ hỏi một câu có quẹt thẻ được không. Ông chủ phẫn nộ nói: “Nhãi ranh chọc tức ta à? Trả tiền ở quán net còn đòi quẹt thẻ?”. Vân Mộ Hàn không muốn lằng nhằng với ông ta, rút tập séc ra ký đánh roẹt, con số bên trên đủ để mua mấy chiếc máy tính cao cấp nhất. Chẳng ngờ ông chủ quán không chịu nhận séc cũng không chịu cho Vân Mộ Hàn đi, túm chặt lấy áo anh, chửi mắng đe dọa làm cho anh thật bẽ mặt.
“Ông có buông ra không?”. Tâm trạng vốn đã tệ, giờ còn bị người khác làm phiền vô lối, anh càng nổi nóng hơn.
“Nhãi ranh phách lối cái gì!”. Ông chủ cửa hàng quát.
Vân Mộ Hàn ngẩng phắt đầu, đôi mắt rực lửa trừng trừng nhìn đối phương. Sự khinh thường đó khiến chút lý trí cuối cùng của anh vỡ vụn. Một cú đấm vung lên, sau một tiếng kêu thất thanh, cả cửa hàng net bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Bảo vệ lao vào giữ chặt lấy Vân Mộ Hàn, anh cũng không biết mình đang bị đánh hay đang đánh người khác. Tựu trung lại, khi cảnh sát đến, anh và một số người xung quanh đều đã sưng mặt. Ngồi trong xe cảnh sát, anh định rút điện thoại gọi luật sư, nhưng nghĩ đến việc hôm nay, anh buồn bã bất cần tắt điện thoại.
Nghe tiếng còi xe cảnh sát hụ vang, nhìn Vân Trạch qua song sắt cửa xe cảnh sát, Vân Mộ Hàn chưa từng nghĩ mình lại có ngày như thế này, thất thế hoàn toàn vì cô gái đó. Anh xoa xoa khóe miệng thâm tím, đã bao lâu không đánh nhau rồi? Hóa ra, bây giờ mình vẫn còn có thể gây ra những chuyện ấu trĩ như thế này.
Lúc rời khỏi hàng Internet, bước chân của Lục Thiều Trì hơi loạng choạng. Nếu là trước kia, anh tuyệt đối không thể nói những lời đó với Vân Mộ Hàn, càng không thể hiện tính khí thất thường như hôm nay. Hơi thu mát mẻ nhưng anh chỉ thấy lạnh. Thắng Vân Mộ Hàn anh lại không hề thấy vui, thậm chí còn cảm thấy chẳng vẻ vang gì. Trò chơi này từ thao tác đến chiến lược anh đều rất quen thuộc, vì từ khi trò chơi bắt đầu được tung ra, anh liền bị kéo đi trải nghiệm cùng Dĩ Mạch, mới đầu không để tâm mấy, sau mới biết kỹ sư phần mềm là Vân Mộ Hàn.
Lấy xe ở Quân Duyệt xong, anh phóng như bay trên đường. Đến ngã tư, đèn flash của camera giao thông lóe lên mấy lần, cùng lúc đó có một chiếc xe tải cỡ lớn lao thẳng về phía anh, còi xe kêu inh ỏi, đinh tai nhức óc. Trong giây lát, anh đờ người ra, tự nhiên quên mất là mình phải lái tránh đi.
Tiếng phanh xe nghe sởn gai ốc như móng tay cào trên mặt kính, chiếc xe tải điên cuồng bẻ hướng, dù chưa đâm thẳng vào xe anh nhưng đuôi xe đã quét văng xe anh. Chiếc Porsche mất phương hướng, xoay mấy vòng bên đường rồi lao vọt lên một bãi cỏ. Dây an toàn siết chặt khiến xương sườn Lục Thiều Trì đau rã rời, anh nghe thấy một âm thanh như tiếng nổ dội bên tai, túi khí an toàn bật mạnh ra, tựa như một ngọn núi đổ ập xuống người anh, trong họng trào ra vị tanh tanh, anh cố gắng mở mắt, nhưng trước mắt chỉ là một vùng trắng xóa.
“Dĩ Mạch, em phải tin, chỉ có em rời bỏ anh, còn anh vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ em. Bất kể là sống hay chết, anh cũng sẽ là người ra đi sau cùng”.
Trong tai lùng bùng, nhưng anh nghe thấy tiếng mình rất rõ ràng, lời hứa kiên định đó, anh không bao giờ là người đầu tiên ra đi. Sinh tử chỉ cách nhau một ranh giới mong manh, lướt qua trước mắt anh là hình ảnh Dĩ Mạch. Cô cười tươi tắn nhìn anh, môi chu ra, khuôn mặt búp bê tròn trịa trông như một quả táo vừa chín tới.
“Đốc tờ Lù, đốc tờ Lù...”. Cô gọi đi gọi lại, ríu ra ríu rít như tiếng ve giữa ngày hè. Anh cười nói anh nghe thấy rồi, nhưng cô vẫn không chịu dừng lại, cứ gọi mãi, gọi mãi không thôi. Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ, tiếng gọi cũng càng lúc càng chống chếnh. Đốc tờ Lù, cô gọi đến tuyệt vọng, anh như nhận thấy có mùi vị biệt ly. Nỗi sợ đông đặc lại trong người anh, anh nắm lấy tay cô, sợ cô sẽ đi mất. Anh biết nỗi sợ đó đến từ đâu, giống như hồi bé lúc bà nội qua đời, cũng gọi anh như thế, Thiều Trì, Thiều Trì, cứ gọi tên anh như vậy mãi, tựa như cố dùng nốt chút sức lực của mình.
“Đốc tờ Lù, đốc tờ Lù...”.
Từng tiếng văng vẳng như trong mơ. Cô khẽ gọi anh, âm thanh càng lúc càng xa vời. Anh bất lực, bên ngực trái nhói lên cơn đau.
“Đốc tờ Lù, đốc tờ Lù, anh có nghe thấy không?”. Anh chầm chậm mở mắt, người anh thấy đầu tiên lại không phải là Dĩ Mạch. Ý thức của anh dần hồi tỉnh, anh nhớ mình vượt đèn đỏ và va phải chiếc xe tải bên đường. Ch này chắc là Bệnh viện Nhân Tâm, bác sĩ đang kiểm tra cho anh là cấp dưới của anh, giờ anh lại nằm trên giường bệnh để người khác cứu chữa.
“Anh bị đâm xe, hôn mê ba ngày rồi. Chúng em đã kiểm tra toàn thân cho anh, báo cáo cụ thể chiều mới có. Trước mắt, anh hôn mê chủ yếu là vì não bị chấn thương, chỗ này... các chỗ khác... chỗ này...”. Bác sĩ trẻ tuổi đọc lên.
“Có báo cáo thì đưa luôn cho tôi là được rồi. Mấy ngày nay chỉ có các cậu ở đây thôi à?”.
“Vâng, lúc anh được đưa đến phòng cấp cứu, Viện trưởng hoảng hốt lắm, còn lệnh cho chúng em phải bố trí đưa anh vào phòng chăm sóc đặc biệt”.
“Sao, cậu nói tôi hôn mê ba ngày à? Cậu cho tôi xem toàn bộ báo cáo tình hình chuyển biến của các bệnh nhân khoa tim mạch trong ba ngày vừa rồi nhé, giờ tôi đến phòng bệnh thường trú của khoa tim mạch xem một chút”.
“Không được, anh còn đang phải theo dõi, không xuống đất đi lại được. Chủ nhiệm Lục, anh cần nghỉ ngơi ít lâu, đừng vội làm việc”. Bác sĩ trẻ tuổi lau mồ hôi, Chủ nhiệm Lục quả là người cứng cỏi.
“Cậu là chủ nhiệm hay tôi là chủ nhiệm? Cậu có biết bệnh nhân khoa tim mạch bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện bất ngờ không? Chắc tôi chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, không vấn đề gì đâu”. Thái độ ấp úng của cậu ta khiến Lục Thiều Trì sinh nghi, anh bị đâm xe rồi được đưa vào bệnh viện của mình, chuyện này chắc chắn trong bệnh viện đều đang bàn tán ầm lên rồi, Dĩ Mạch không thể không biết. Nhưng vì sao khi anh mở mắt ra lại không thấy cô?
Trong mơ, anh nghe thấy cô gọi tên anh, chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác thôi sao?