Logicielle giật mình tỉnh giác. Hóa ra tia sáng chết người mà cô thấy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ lại là ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ vắt ngang giường nơi cô đang nằm.
Cô ngồi dậy, vươn vai quay sang nhìn chiếc đồng hồ báo thức.
Đã gần trưa. Cô nhớ ra hôm nay là Chủ nhật.
Ngày hôm qua, chính xác hơn là sáng sớm nay, bác Germain đã đi theo Max về nhà vì anh chàng này đề nghị thu xếp chỗ nghỉ tạm cho ông. Logicielle tủm tỉm cười khi nghĩ đến cảnh cả hai đang ngồi ăn sáng đối diện nhau. Cô nghĩ chắc họ sẽ hợp nhau lắm; họ có hàng nghìn chuyện để tâm sự.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô sẽ đến nhà Max tìm bọn họ. Rồi cô lại từ bỏ ngay ý định: cô sợ mình sẽ cắt ngang câu chuyện thân tình hẳn đã hình thành, giờ nó đã là cầu nối giữa hai người.
Sau một vài giây lưỡng lự, cô bật OMNIA 3 lên.
- Pyrrha? Tôi biết cậu là ai. Pyrrrha? Tại sao cậu không trả lời tôi?
Khi vào đến sảnh tiếp khách, cô quan sát kỹ chiếc rương thời Phục hưng. Cô chắc chắn chiếc rương này không hề có thực. Nó được tạo riêng cho phần mềm TTCT này. Khuôn mặt chiến binh Hy Lạp kia chắc chắn không phải khuôn mặt thực của Achille Boulazac mà chỉ là những nét cậu ta chọn thể hiện. Logicielle chắc chắn không bao giờ có thể biết được tên tội phạm dưới hình dạng nào khác với vẻ bề ngoài này.
- Tôi biết cậu là Achille. Achille Vidal.
Thật kỳ lạ, Pyrrha vẫn lặng câm, như thể việc gọi ra tên thật của cậu đã làm cả chương trình bị tắc lại vậy.
- Tôi biết hết, Achille. Hiện giờ chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ về tội ác của cậu. Nhưng tôi cũng cần lời thú tội cuối cùng của cậu.
Logicielle di chuyển từ phòng khách ra tiền sảnh; sau khi mất vài phút đi lòng vòng, cô đã vào được bên trong nhà nguyện.
Ngày hôm qua, cô còn lang thang ở tòa lâu đài thực sự. Khung cảnh này, Logicielle nghĩ, còn đẹp hơn cả thực nữa; và nó sẽ còn tồn tại vĩnh viễn hoặc gần như là thế: nhờ vào sự kỳ diệu của tin học, Achille đã tái tạo tòa lâu đài với những hiện vật đẹp đẽ chẳng bao giờ bị đánh cắp, một bảo tàng giả lập sống mãi với thời gian.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở gian phòng thú tội. Cô lại gần và thất vọng nhận thấy nó hoàn toàn trống rỗng. Một trực cảm phi lý lướt qua tâm trí cô. Thay vì đi về chỗ ngồi dành cho con chiên, cô lại nhìn về phía cánh cửa. Cô tập trung nhìn vào ổ khóa trong giây lát, tấm gỗ nặng nề khẽ kêu kèn kẹt từ từ mở ra. Cô đi vào phía bóng tối và chợt nhận ra mình đang ở nơi dành cho mục sư. Cô có thể quan sát nhà nguyện từ những lỗ khoét chữ thập trên cánh cửa.
Cô không phải đợi lâu: ngay tức thì, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Có ai đó đang vào trong nhà nguyện. Qua dáng hình, cô đoán đó là một thanh niên; những tia sáng hắt từ ô cửa kính ở trên cao khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. Ngay khi anh ta quỳ gối trước mặt cô, ở phía bên kia phòng xưng tội, cô tiếc là không thể nhìn thấy anh ta một cách rõ ràng vì bóng của phòng xưng tội hắt lên che khuất khiến khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối. Tuy nhiên, cô ngỡ mình nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh ta. Anh ta giờ đã ở rất gần cô.
- Achille, Logicielle thì thầm. Achille... Sao cậu lại làm thế?
Chỉ có tiếng thở dài đáp lại.
- Sáu nạn nhân! Cậu có ý thức được mức độ kinh khủng của tội ác do mình gây ra không, Achille?
- Tôi muốn báo thù, Logicielle, giọng một thanh niên vang lên thì thầm - bởi giờ không phải là tiếng của Pyrrha nữa. Không chỉ muốn trả thù bố dượng tôi, mà trả thù tất thảy những kẻ đã phá hủy tuổi thơ của tôi.
Bầu không khí yên lặng bao trùm; nhưng không còn do sợ hãi hay căng thẳng nữa mà là sự im lặng dễ chịu, gần như tĩnh tại.
- Những di sản của quá khứ ấy xứng đáng được tôn trọng và bảo vệ, Logicielle ạ. Những tác phẩm nghệ thuật cũng như cuộc sống: kẻ nào đem ra mặc cả, buôn bán hay xà xẻo thật đáng hổ thẹn!
Đó quả là những động cơ kỳ lạ. Giọng nói của Achille lại tiếp tục, như thể đang tìm kiếm lòng khoan dung của ban bồi thẩm:
- Tôi đã sử dụng công nghệ cho phép sáng tạo dưới hình thức mới. Tôi đã cố gắng xây dựng. Xây dựng và biến nó thành tuyệt tác. Còn những kẻ khác thì sao, Logicielle, chúng tìm cách phá hoại và ăn cắp. Cô không nghĩ là lẽ ra chúng mới phải ở vị trí của tôi ngày hôm nay sao?
- Họ đã chết cả. Cậu không có chút ăn năn nào ư?
- Có chứ. Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi đã khóc trên đống đổ nát và trên cái đẹp đã mất. Tôi cũng đã khóc vì sự cướp phá trắng trợn và lòng tham vô đáy. Thực sự, tôi thậm chí cũng đã khóc vì cả những kẻ mà tôi cố gắng loại bỏ, vì chắc chắn chúng còn có thể làm khác đi trong cuộc đời. Logicielle thầm nghĩ màn thú tội này là giả tạo, vì hẳn là nó đã được ghi lại trước khi thực hiện tội ác. Liệu có bao nhiêu phần ăn năn thực sự trước khi tiến hành một tội ác?
- Nhưng đặc biệt là, Achille hạ giọng tiếp tục, tôi muốn được một ngày tồn tại! Vì tôi chưa bao giờ thực sự tồn tại cả, Logicielle ạ. Ngay khi mẹ tôi lấy chồng, tôi liên tiếp bị chối bỏ: cha đẻ không thừa nhận vì đã chết mà không nhận mặt tôi, rồi bị bỏ mặc bởi một bà mẹ bị biến thành nô lệ của một tên khốn kiếp, và bị một kẻ gia trưởng căm ghét nữa... Khi biết rằng mình sẽ chết mà để lại bao nhiêu điều bất công như thế, tôi đã muốn tạo ra một Achille khác. Vì cô thấy đấy; Logicielle, ở trong phần mềm này tôi được là chính mình nhiều hơn ngoài đời thực.
Vì Logicielle vẫn im lặng, cậu ta nói tiếp:
- Tôi phần nào nhẹ nhõm vì những lời thú tội này, Logicielle. Từ bây giờ, chương trình sẽ chạy theo một hướng khác.
- Cậu muốn nói gì? Giải thích cho tôi đi! Achille đứng dậy. Hay đúng hơn, hình ảnh mà qua đó Achille muốn trở nên bất tử rời khỏi chỗ xưng tội. Bóng của cậu ta tiến ra phía cửa nhà nguyện. Ngập trong ánh sáng từ những khung cửa kính, chiếc bóng mờ đi rồi biến mất, như một bóng ma.
Rồi Logicielle nhận ra đó là một bóng ma thực sự.