- Này, cô đấy hả? Delumeau reo lên với giọng cởi mở đầy giả tạo. Tuần này ít thấy cô ở sở cảnh sát nhỉ, Logicielle!
Cô không trả lời. Sẽ thật khó xử nếu đi báo cáo với cấp trên là cô đã dành tất cả thời gian ở nhà để chơi trò Tòa Tháp, Cẩn Thận trên máy vi tính!
- Ông Kostovitch sáng nào cũng gọi cho tôi, Delumeau tiếp lời với giọng khiển trách. Ông ta hỏi tôi cô đang ở đâu, ông ta cứ lo tôi sẽ báo cho ông ta là đã tìm ra thêm một nạn nhân mới.
Cô những muốn bẻ lại ông ta rằng nạn nhân tiếp theo rất có thể là chính bản thân cô! Đã ba ngày nay cô chơi trò mèo vờn chuột với Pyrrha mà không cách nào tìm ra chỗ cất giấu của Kho Báu trứ danh. Và nhờ đột nhập thường xuyên vào trong lâu đài, giờ cô đã có thể tái hiện bản đồ của nó hết sức chính xác.
Tuy nhiên vẫn còn những đường hầm cô chưa khám phá ra. Rất nhiều lần, cô bị rơi xuống một gian hầm sập; nhưng cô chẳng thể khám phá chúng vì ngay khi cô rơi thì chương trình đã tự động thoát.
- Logicielle đấy à? Em thật tốt bụng khi ghé thăm bọn anh!
Max nghiêng người về phía cô và nói nhỏ đầy hy vọng:
- Hẳn là hôm nay em sẽ cần giúp một tay nhỉ?
- Không, cám ơn Max. Delumeau chắc không ủng hộ việc em trưng dụng anh đâu.
- Em nghĩ là ông ấy sẽ đánh giá cao khi anh tìm thấy thi thể của em, vào một sáng nào đó chẳng hạn, sau khi Pyrrha đã giết em chăng?
- Nếu xảy ra sự cố thật thì em không nghĩ là sự có mặt của anh ngăn chặn nổi đâu.
Max rút từ túi áo ra một quả bóng bàn màu cam cùng một con dao nhíp.
- Em có nhớ đến trò ảo thuật anh đã kể cho em nghe không?
- Nghe này, Max, cô thở dài, thật không phải lúc chút nào.
- Chờ đã. Cái này quan trọng đấy. Ít ra em cũng phải dành ra một phút chứ?
Anh chàng cầm lấy cẳng tay của Logicielle và bắt cô phải xòe tay ra; rồi anh chàng đặt quả bóng bàn giữa ngón cái và ngón trỏ.
- Rồi. Em đừng cử động nhé. Giờ em đã cầm chắc quả bóng chưa? Em chắc chắn chưa?
- Chắc chắn. Em không bỏ nó ra đâu. Làm nhanh lên, xin anh đấy.
Anh chàng đồng nghiệp lùi ra xa khoảng ba bốn bước, mở con dao nhíp ra rồi cầm tay huơ huơ như thể chuẩn bị tấn công.
- Thật là đơn giản. Em nhìn thấy con dao này chứ? Và giờ là ảo thuật đây! Đúng: con dao này có thể sát thương từ xa. Bằng chứng là khi anh hạ lưỡi dao xuống, anh sẽ rạch nó vào cánh tay em khiến em thả quả bóng ra. Em nghĩ sao?
- Không tin một từ nào luôn. Cứ thử đi.
- Thẳng tay ra nào. Chú ý: anh đếm đến mười nhé. Một... hai...
Khi Maxime hô: “Mười!” anh chàng chém con dao vào không khí. Và cách đó ba mét, Logicielle chợt cảm thấy cơn rát bỏng rất thật trên cổ tay phải. Cô khẽ kêu lên ngạc nhiên; cô thả quả bóng bàn ra và nó nẩy lên đến vài ba lần... trước khi rơi xuống mũi giày ông cảnh sát trưởng đang đứng quan sát họ.
- Thú vị nhỉ, ông ta lẩm bẩm rồi nhặt quả bóng lên. Tôi đoán cái trò này là một phần trong cuộc điều tra của cô cậu?
Ông ta hỉ mũi ầm ĩ rồi ném quả bóng lại cho Max bắt. Rồi ông ta khuất dần trong hành lang, cái đầu lúc lắc như đang khó nhọc kiềm chế cơn giận dữ.
- Thật không thể tin được!
Logicielle chăm chú nhìn cánh tay mình với một vệt dài khó nhận ra đang đỏ lên. Nhưng rõ ràng không phải là một vết dao rạch.
- Giải thích cho em đi Max! Cho em xem con dao của anh nào.
Đó là một con dao hết sức bình thường. Maxime rút từ trong túi áo ra một miếng bông ẩm.
- Bí mật là đây: trước khi diễn cho em màn này, anh đã cẩn thận thấm dung dịch gây kích ứng vào miếng bông này. Khi anh cầm cẳng tay em, anh khiến em chú ý tới quả bóng bàn; hẳn nhiên là em không để ý anh đã bôi miếng bông này lên da em. Lưu ý: hiệu ứng không xảy ra ngay tức thì. Cần phải có thời gian đủ để dung dịch ngấm xuống lớp biểu bì, khoảng 30 đến 40 giây sau khi bôi.
- Nhưng làm sao có thể tính toán chính xác được...?
- Anh chẳng tính toán gì đâu. Hiệu ứng này là do tâm lý thôi: trên thực tế em không biết mình bị đau ngay cả khi em bắt đầu cảm thấy nó vì em đang tập trung xem anh làm gì, tập trung vào quả bóng bàn em giữ trên tay và chú ý không thả nó ra, với cả con dao anh giơ lên và trò đếm ngược nữa. Nhưng khi anh đếm đến “mười” rồi hạ con dao xuống, em sẽ đột nhiên cảm thấy đau! Vì cơn đau đã được dự đoán, được báo trước. Chính vì thế mà ngay lập tức em cảm thấy đau.
- Thú vị quá, Logicielle thừa nhận tuy vẫn thấy bối rối về màn trình diễn.
- Theo ý anh, anh bạn Pyrrha của chúng ta cũng chơi cùng một công thức thế: một chút thuốc, môi trường phù hợp, nhiều thứ bất ngờ... Và kết quả cuối cùng rõ ràng có sức hủy diệt kinh khủng! Nghĩ thử mà xem, các nạn nhân không chỉ đợi mười giây đâu mà những mười lăm hay hai mươi tiếng cơ.
- Anh còn trò ảo thuật nào khác không?
- Em muốn bao nhiêu cũng được! anh chàng trả lời rồi nhanh chóng rút ra một chén uống rượu nhỏ cùng một sợi dây mảnh.
Cô chỉ cho Max cảnh sát trưởng Delumeau đang rình mò họ phía cuối hành lang.
- Nghe này, Logicielle, anh chàng thì thầm, giờ là chiều thứ Sáu rồi. Nếu em đồng ý, cuối tuần này...
- Không được, tối nay em đi Bergerac rồi, đến Chủ nhật mới về. Em đi lấy vài tài liệu đây. Trò ảo thuật của anh thực sự rất tuyệt vời, thật đấy! Đi nào, thứ Hai nhé.
Cô cười với Max, anh chàng đáp lại bằng ánh mắt tiu nghỉu.
Trở về căn hộ của mình, Logicielle khóa chiếc túi du lịch của mình lại. Cô gọi điện cho bên dự báo thời tiết, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Đợt nóng kéo dài này chỉ chấm dứt vào cuối tuần. Ở khắp nơi người ta chờ đợi những cơn dông. Nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng và bầu trời nhuốm màu xám thép.
Logicielle tự hỏi liệu chuyến đi đến Bergerac lần này có cần thiết không. Chìa khóa của vụ giết người này phải ở trong trò chơi kia, mà cô thì vẫn chưa giải mã được. Đến thăm lâu đài Grimoirre thật quá thừa: chẳng phải Germain đã đánh liều vào đó rất nhiều lần trong tuần đó sao? Rốt cuộc chẳng tìm được cái gì giúp cuộc điều tra tiến triển.
Cô tin là mình nhận ra trong trò chơi TTCT một số đồ đạc và tranh vẽ từng nhìn thấy ở nhà một số nạn nhân. Nhưng những dấu hiệu đó không đủ để chứng tỏ nó là bằng chứng một vụ trộm: tên Pyrrha có thể đã tái tạo lại hình ảnh đó từ những tác phẩm nghệ thuật trông thấy hoặc chụp lại tại nhà bạn bè hoặc khách hàng. Hơn nữa, nếu các nạn nhân thực sự đã ăn trộm thì họ đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình!
Cô thấy còn ba tiếng nữa mới đến giờ tàu khởi hành. Cô hẹn giờ đồng hồ báo thức rồi lại ra ngồi trước máy OMNIA 3.
Cô tiến sâu vào hang. Cô di chuyển thận trọng: giờ thì cô đã biết trong đường hầm này có một cái vực. Lần này, cô nhận ra nó chẳng khó khăn gì. Đường đi này khiến cô thấy phấn khích: cô tin chắc là khi đi đến cuối con đường, cô sẽ tìm thấy đường hầm của lâu đài. Cô thử xuống bằng cách di chuyển theo hình xoắn ốc. Ba lần liền cô bị sẩy chân, lao xuống dưới và chương trình tự động thoát, vẫn ngoan cố, cô tiếp tục cố gắng và cuối cùng cũng tìm ra một đoạn sườn thoải vào trong. Cô không biết đang ở độ sâu bao nhiêu so với mặt đất; cô muốn ghé mắt nhìn xuống dưới... rồi bị rơi luôn vào khoảng không đó!
Tuy nhiên khoảng cách từ đó xuống dưới đáy lại không quá lớn: thay vì cứ rơi mãi như thường lệ thì chỉ có một tiếng va chạm nhẹ và tiếng kêu khẽ. Khi nghe thấy tiếng đánh diêm rồi trông thấy một bó đuốc sáng rực soi sáng cả hành lang đường hầm hình ống, cô hiểu là mình đã thành công...
Cô thấy mình thực sự ở trong gian hầm kín! Mặt đất đầy những bộ hài cốt cứ vỡ vụn dưới mỗi bước cô đi. Đống xương này liệu có phải là một phần của chương trình gốc không? Liệu có phải những người đi trước đã thất bại và đây là hậu quả để lại? Cô nhận ra ngay lập tức giả thiết thứ hai vô lý; nhưng từ khi cô vào trong hầm ngầm này, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy cô càng lúc càng tăng. Cô tự hỏi cái gì đã khiến cô càng lúc càng sợ hãi như thế. Hẳn là nơi này rất kinh khủng; những bức tường xanh rêu rỉ nước bốc mùi ẩm ướt khó chịu; như thể cái đường hầm này đang đổ mồ hôi. Một chút gió nhẹ khẽ mơn man mặt cô; cô ngỡ mình hít phải thứ mùi vừa hắc vừa thối. Trước mặt cô, ánh sáng bập bùng của cây đuốc chỉ chiếu sáng được khoảng hai đến ba mét; phần còn lại chìm trong bóng tối tím ngắt tạo ra cảm giác mà cô rất chắc chắn là một lúc nào đó sẽ có một con quái bỗng nhảy xổ ra.
Ngay lập tức, cô hiểu nguồn cơn của cảm giác khó ở: khi cô đi trong đường hầm còn có kèm cả nhạc nền rất khó nhận biết, một bài hát tang lễ được dàn đồng ca ê a nghe rất xa xôi, lời cầu nguyện sầu thảm với âm thanh trầm đục và đều đặn. Rồi cô nhận thấy nhịp điệu của đoạn nhạc này bỗng dưng nhanh dần lên kèm với nỗi sợ hãi cũng dâng lên cao hơn làm tim cô đập nhanh theo nhịp điệu quỷ quái mà chính bản thân cô không thể kìm hãm được.
Vậy mà cô cứ bước về phía trước, không có sức mạnh nào, động cơ nào có thể ngăn cản hoặc làm cô lùi bước, cô gần như trong trạng thái bị thôi miên.
Và cô biết mình sắp đạt được mục đích. Xa xôi đâu đó, đằng sau cả ý thức đang rối bời của cô, một giọng nói nào đấy xui khiến cô nên dừng lại, nhắm mắt và tỉnh dậy. Nhưng một ý chí mạnh mẽ hơn cả chính bản thân cô hối thúc cô không chậm trễ: như kẻ mộng du đi lại trong cơn ác mộng, cô hối hả tiến về phía nguy hiểm như thể cô không thể tránh và cũng không muốn tránh.
Đột nhiên, cô gặp đoạn giao của rất nhiều đường hầm. Ở chính giữa cái ngã đó có một điện thờ: một nấm mồ lớn được dựng lên từ những viên gạch lớn bằng thạch cao.
Lúc này, khúc ngâm trở lên ám ảnh hơn; Logicielle thấy tim mình đập thình thịch liên hồi. Cô hiểu rằng bằng cách nhìn chăm chú vào mái vòm nấm mồ, rốt cuộc cô cũng có thể lật nắp và lục tung bên trong. Hơn nữa, hình như chính đoạn nhạc gợi ý cô làm điều đó, âm điệu nhanh và càng ngày càng mạnh dần đến không thể cưỡng lại được...
- Ai đấy?
Giọng của Pyrrha vang lên, nghe đầy lo lắng và khẩn thiết. Ma lực của khoảnh khắc vừa nãy tự nhiên biến mất.
- Xin vui lòng khai báo danh tính.
- Tôi... Logicielle! Là tôi: Logicielle.
- Làm thế nào mà cô đến được đây?
Cô ấp úng:
- Tôi... tôi lọt vào hang này! Tôi bị rơi xuống hố.
- Việc xuống tầng hầm theo cách này không được trù tính trước.
- Nhưng, điều đó hoàn toàn có thể chứ! Cô thốt lên. Bằng chứng là...
- Cô đã không đi theo lối thông thường. Nơi này rất nguy hiểm và cô biết rõ điều này. Đây không phải là chỗ của cô, Logicielle. Cô phải thoát ra ngay lập tức.
Cô do dự. Nếu Pyrrha không muốn người chơi đi quá xa, tại sao ông ta không cảnh báo trước? Tại sao ông ta không cho ngừng luôn trò chơi?
Tiếng chuông báo vang lên inh ỏi. Giọng Pyrrha lại nêu ra yêu cầu mới mà Logicielle không nghe thấy. Rồi, cô nhớ ra chiếc đồng hồ cô đã hẹn giờ: đúng, đã đến giờ phải đi khỏi nhà, ra ga, lên tàu gặp Germain ở Bergerac.
- Đúng rồi... bác Germain!
Khó khăn lắm cô mới quay đầu lại được, như thể cô rất khổ tâm khi dứt khỏi cơn ác mộng.
Căn phòng của cô hiện lên trước mắt; cô nhận ra cái túi du lịch trên giường, đồng hồ kêu reng reng trên bàn còn trước mặt cô, màn hình máy vi tính dần đen sẫm lại. Cô có cảm giác mình vừa thoát ra từ một cơn ác mộng khủng khiếp...