Khi Logicielle ra khỏi hầm ngầm nơi cô đỗ xe đã là tám giờ tối. Cô sửa soạn bước vào tiền sảnh của khu chung cư nơi cô sống thì chợt bị thu hút bởi hai chiếc xe đang đỗ. Một chiếc limousine sang trọng với kính màu, một chiếc khác là ô tô tải nhỏ, trên đó có hình một chiếc máy tính khổng lồ và khẩu hiệu:
OMNIA 3
MÁY TÍNH
CỦA TƯƠNG LAI!
- Thưa cô thanh tra?
Người đàn ông vừa nói đi ra từ phía cổng của tòa nhà tiến lại gần cô. Ông ta khá thấp, Logicielle nhận thấy ông ta chỉ đến vai cô. Tuổi tầm sáu mươi, ông ta mặc một chiếc sơ mi hoa rất lòe loẹt, ông ta chìa tay về phía cô.
- Tôi tên là Kosto. Franois-Paul-Kostovitch, thường gọi là “Kosto[5]”. Nghe buồn cười đúng không?
[5] Cách phát âm gần giống costaude nghĩa là to khỏe.
Ông ta cười buồn rồi nắm lấy cánh tay cô kéo lại gần chiếc limousine. Cô đứng im cảnh giác. Cái biệt hiệu của con người xa lạ vừa xuất hiện này nghe quen quen, mặc dù cô chắc chắn chưa từng gặp ông ta. Người ta sẽ không bao giờ quên được tên cũng như vóc dáng của một người như thế này.
- Thứ lỗi, tôi quên không giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của NCF: Neuronic Computer France, công ty đã sản xuất ra chiếc OMNIA 3. Cô đây hẳn là trung úy cảnh sát phụ trách chuỗi vụ án liên quan đến người chết trước máy vi tính?
- Quả vậy. Nhưng tại sao ông biết...?
- Ờ, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, thưa cô, người đàn ông nhỏ thó thở dài. Cô cầm lấy đi, ông ta lôi ra một tờ tạp chí kẹp dưới cánh tay rồi đưa cô. Cô đã đọc những tin mới nhất chưa?
Tờ nhật báo buổi tối lớn nhất giật một tít rất to ở ngay trang nhất: MÁY TÍNH SÁT THỦ! Dòng tít phụ phía dưới thận trọng hơn một chút, cụ thể nội dung: OMNIA 3 LẠI TIẾP TỤC GIẾT NGƯỜI!
- Cô nhìn đi thưa cô, cánh nhà báo quả là rất nhanh nhạy.
Logicielle đọc lướt bài báo. Trong đó có nói đến sáu nạn nhân chết hồi tháng trước và đặc biệt nghi vấn về chất lượng của cấu hình máy. Dưới bức ảnh chiếc OMNIA 3 là câu hỏi:
Chiếc máy vi tính này liệu có giết người?
- Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
- Lên nhà tôi đi, Logicielle đề xuất. Nói chuyện ở đó thoải mái hơn.
Vừa vào đến căn hộ, ông tổng giám đốc đã tiến ngay lại chiếc máy tính cô đặt ở góc phòng. Ông ta lắc đầu vẻ hài lòng:
- Quả là cô được trang bị quá tồi!
Tiếng vo vo vang lên. Ông Kosto lôi từ trong túi áo sơ mi ra một chiếc điện thoại cầm tay nhỏ rồi nói khô khốc:
- Không... không, tôi không muốn nghe. Tôi không muốn nói chuyện cho đến khi quay về ô tô. Đừng có làm phiền tôi nữa, cám ơn.
Logicielle mở tủ lạnh rồi lôi ra một chai nước hoa quả.
Ông tổng giám đốc NCF ngồi xuống, thở dài, uống nước rồi lau cái trán đầy nếp nhăn với vẻ mệt mỏi. Logicielle đã hình dung rất khác về những người đứng đầu các tập đoàn công nghệ lớn. Cô thường nghĩ họ phải cao lớn, trẻ trung, năng động, khỏe khoắn. Chỉ có cái áo sơ mi của Franois-Paul Kostovitch là đúng với những gì cô tưởng tượng. Cái nóng kinh khủng lý giải cho việc ăn mặc bất thường: vị tổng giám đốc NCF hẳn phải thường xuyên mặc lễ phục.
- Thưa cô, đây chắc chắn chỉ là chuyến viếng thăm mang tính cá nhân.
Ông ta không nói tiếp mà dừng lại suy nghĩ, điều đó càng làm nếp nhăn trên trán ông ta hằn sâu thêm. Cuối cùng, ông ta nói như không thể khác hơn được nữa:
- Tôi biết là niềm tin sâu kín của tôi có thể sẽ khiến cô thấy buồn cười, thưa cô, nhưng OMNIA 3 không thể là một chiếc máy tính nguy hiểm. Thực tế, niềm tin của tôi dựa trên kết luận của các kỹ thuật viên tài ba nhất.
Ông ta mở tập tài liệu rồi chỉ cho cô các báo cáo xếp trong đó.
- Ngay khi được biết về những nạn nhân đầu tiên, chúng tôi đã cho tháo rời những chiếc máy nghi vấn, kiểm tra hệ thống kết nối, thực hiện hàng nghìn các phép thử khác nhau... Bộ nhớ dạng nơ ron là một công nghệ của tương lai, thưa cô. Nó vận hành với hiệu quả cực cao và không gây bất kỳ một nguy hiểm nào.
- Tôi biết là vậy, thưa ông Kosto.
Ông tổng giám đốc tròn mắt nhìn cô.
- Sao kia? Cô...
- Vâng. Tôi không nghĩ là OMNIA 3 trực tiếp gây ra cái chết của sáu người kia. Thực ra, tôi đang quan tâm đến một phần mềm mà tất cả các nạn nhân đã sử dụng trước khi chết.
- TTCT?
Logicielle giật mình hỏi lại:
- Vậy ra ông cũng biết à?
- Hẳn nhiên! Kỹ thuật viên của chúng tôi cũng nghĩ như cô. Tôi thấy là cô đã làm việc rất tốt đấy...
Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Franois-Paul Kostovitch; nhưng rồi nó gần như vụt tắt ngay tức khắc.
- Chỉ có điều là: tất cả các đĩa HDX chứa chương trình đó đều đã bị xóa. Hoặc là chúng đã bị xóa ngay khi nạn nhân chết.
- Sao lại có thể như thế nhỉ?
- Nếu tôi mà biết được tại sao, thì thưa cô, tôi đã không ngồi đây nói chuyện với cô rồi. Lời giải thích dễ chấp nhận nhất cho đến giờ mà chúng tôi có thể nghĩ tới là có một tên khốn nào đó đã viết một chương trình 83 Gb. Một chương trình có một khiếm khuyết - chú ý nhé, tôi không nói đến virus - một khiếm khuyết hay khả năng giết người. Người sử dụng đến một thời điểm nào đó sẽ không chống lại được nữa. Sau đó, cái đĩa HDX đó tự động xóa!
Ông tổng giám đốc tiến lại gần chiếc máy vi tính rồi nói:
- Tất nhiên, chắc cô biết rõ những trò chơi điện tử đám thanh niên hay chơi chứ? Người chơi sẽ vào vai một siêu anh hùng đi chiến đẩu với kẻ thù: anh ta phải tránh mìn, đánh nhau với quái vật... Còn trong chương trình TTCT, chúng ta chắc chắn được trang bị một dạng súng ngắn đã nạp đạn thường trực chĩa vào người thao tác bên bàn phím. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, pằng! Khẩu súng bắn thẳng vào người đó. Khi đạn nổ thì vũ khí và người chế ra nó cũng biến mất cùng nội dung trò chơi! Nói cách khác, đây là một tội ác hoàn hảo đấy.
Kosto quay lại ngồi đối diện với Logicielle.
- Buồn một nỗi cô ạ, cái màn hình chẳng giết được ai cả. À, mà nó có thể là dạng phần mềm giả lập thực tế, ta cũng có thể xem xét như một giả thiết vì cũng đã có vài vụ tai nạn xảy ra. Nhưng OMNIA 3 không đủ mạnh để chạy giả lập thực tế. Hơn nữa, tất cả các nạn nhân đều không có mũ và áo chuyên dụng đúng không?
- Quả vậy. Nhưng chương trình TTCT này là gì?
- Chúng tôi không biết nó là cái gì cả.
Ông tổng giám đốc lấy ra một chiếc DVD-rom từ cặp tài liệu rồi nói tiếp:
- Cô sẽ tìm thấy trong đây danh sách của tất cả các phầm mềm đang được bán và lưu hành trên toàn thế giới. Tất nhiên là phù hợp với đầu đọc DVD-rom như HDX. Dĩ nhiên, chúng tôi không tìm thấy phần mềm nào tên là TTCT.
- Vậy, đó là phần mềm lậu.
- Hiển nhiên là vậy. Phần mềm dạng này giờ đang đầy rẫy trên mạng. Vì tên khốn đã viết ra nó hẳn phải bán nó! Tất nhiên, hắn sẽ ẩn mình dưới một cái tên khác và có tài khoản ngân hàng với tên giả. Nếu tôi muốn mua TTCT của hắn, tôi sẽ phải gửi số tiền hắn yêu cầu vào tài khoản đó, hắn sẽ upload phần mềm đó vào máy cho tôi; với hệ thống vệ tinh hiện nay, tôi chỉ mất có ba phút để tải phần mềm 83 Gb về đầu đọc HDX và trò chơi tiếp diễn!
- Không có rủi ro khi mua bán trên mạng sao? Logicielle hỏi. Sau khi người mua đã trả tiền, chẳng có gì buộc người bán phải tiến hành tải chương trình cả!
Ông tổng giám đốc nhún vai.
- Cô biết đấy, trên Internet, tin nhau là chính. Chao ôi, đó không phải là một trò đùa. Rõ ràng TTCT tồn tại và đã gây ra những hậu quả khủng khiếp.
- Vậy là ông cũng đang tìm kiếm kẻ tạo ra chương trình này?
- Này, cô, đừng có đảo trách nhiệm chứ! Ông ta quay lại chỗ ngồi.
- Đầu tiên, cô là cảnh sát; chính cô phải có trách nhiệm phá án và tìm ra ai là hung thủ của những cái chết liên tiếp kia. Cô nghĩ mà xem, có thể người viết phần mềm đó cũng không biết phát minh của anh ta đã gây ra hậu quả khôn lường như thế.
- Ít khả năng lắm, Logicielle nói. Theo ý tôi, đây là hành động ác ý. Tôi muốn nói là dã tâm ấy. Gã đàn ông đó thể hiện sự khéo léo tài tình đáng gờm!
Ông tổng giám đốc cười như biết ơn cô.
- Chúng tôi cũng tin thế đấy. Nhưng sao cô lại nghĩ đó là đàn ông, thưa cô. Đó có thể là một phụ nữ lắm chứ. Hay là một nhóm kỹ sư lập trình giỏi.
- Ông Kosto, ông có nghĩ đó là hành động trả thù của một trong số những nhân viên của ông không? Tôi không biết tôi... Ví dụ như là một kỹ thuật viên đã không được thăng cấp như anh ta kỳ vọng?
Người đàn ông lấy từ trong tập tài liệu ra một chiếc DVD khác. Rõ ràng ông ta đã suy nghĩ đến mọi khả năng. Đây chắc chắn là một người không muốn bị kết tội cản trở công lý, Logicielle nghĩ.
- Báo thù hả? Đấy cũng là một giả thiết không nên bỏ qua. Cô sẽ thấy trong đây danh sách các nhân viên của tôi. Có khoảng hơn ba mươi nghìn nhân viên, làm việc ở khắp châu Âu và Đông Nam Á. Trong quá trình phát triển sự nghiệp, hẳn là Kosto tôi cũng phải có một vài kẻ thù. Ông ta gượng cười chua chát. Giờ Franois-Paul Kostovitch tự chế giễu cái biệt danh báo chí đặt cho ông thật dễ dàng. Ông chắc phải cân nhắc đến hàng triệu lần khi đùa như thế.
- Tuy nhiên nhân tài chỗ chúng tôi được trả rất hậu đấy. Chúng tôi làm việc với những con người đầy nhiệt huyết. Chúng tôi không chuyên về phần mềm mà về công nghệ mạng nơ ron và công nghệ trọng điểm. Nói cách khác, tôi không nghĩ người viết ra TTCT là một trong số những nhân viên của tôi. Chúng tôi cũng không đuổi việc một cách vô lý hay bạc đãi bất cứ ai. Mà ngược lại, do tốc độ tăng trưởng tuyệt vời của công ty, trong vòng ba năm qua chúng tôi không ngừng tuyển dụng. Tuy nhiên sự việc này sẽ làm đảo lộn mọi thứ trong thời gian tới.
Ông ta chỉ vào tờ báo cạnh tập tài liệu để trên bàn.
- Rất rõ ràng là: ngày mai cổ phiếu của Neuronic Computer France sẽ rớt giá thảm hại. Doanh số bán ra của OMNIA 3 sẽ sụt giảm khủng khiếp. Và có thể việc bán hàng sẽ ngừng hẳn nếu có thêm những nạn nhân mới.
Tiến lại gần cửa sổ, ông ta nhìn chiếc xe tải nhỏ và câu slogan bắt mắt đầy luyến tiếc. Logicielle lẩm bẩm đọc câu slogan, ban đầu cô những tưởng là mình đọc thành: MÁY TÍNH SÁT THỦ[6] của tương lai.
[6] Trong tiếng Pháp: L"ordiantueur (máy tính sát thủ) là từ ghép chơi chữ giữa: l"orninateur (máy tính) + tueur (sát thủ).
- Mẫu máy này, cô ạ, là niềm hy vọng của công ty chúng tôi. Nếu cô không làm sáng tỏ vụ này càng nhanh càng tốt chắc chắn cuối năm nay chúng tôi sẽ phải đóng cửa.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Làm bất kỳ thứ gì cô nhé! Đừng ngại liên lạc với tôi nếu cô cần bất kỳ thứ gì để cuộc điều tra tiến triển. Đây là số di động cá nhân của tôi. Cô có thể liên lạc với tôi bất kể ngày hay đêm. Cô có phương tiện tốt không đấy? Cô có kết nối Internet không?
- Có.
Ông ta rút từ túi một quyển séc, mở ra rồi vui vẻ nói:
- Nghe này. Cô đừng nghĩ đây là hối lộ cho viên chức nhé. Mà tôi biết cô làm việc ở sở cảnh sát thì không có nguồn tài chính dồi dào. Tôi lo cô bị chậm trễ bởi những lý do ngớ ngẩn liên quan đến tiền bạc.
- Ờ, tôi không cần tiền, ông Kostovitch. Ngược lại, cái tôi cần là...
- Vâng?
- Ờ, ông có thể cho tôi mượn một chiếc OMNIA 3.
- Tôi cũng đoán trước là vậy, người đàn ông nhỏ thó nói rồi bấm điện thoại di động. Tôi sẽ không rời đi mà không để lại cho cô một chiếc.
Một lát sau, hai kỹ thuật viên vào căn hộ của cô rồi dỡ ra từ một thùng các tông to một chiếc máy vi tính mới toanh.
Vì họ định hướng dẫn cô cách sử dụng, cô nói luôn:
- Tôi có tài liệu sử dụng máy này rồi. Tôi cũng đã có cơ hội dùng thử một trong số chúng.
Một ánh nhìn thú vị và nể trọng lóe lên trong mắt ông tổng giám đốc.
- Ban đầu, ông ta thú nhận với Logicielle, tôi đã rất ngạc nhiên và lo lắng khi họ giao vụ này cho một phụ nữ trẻ như cô. Nhưng giờ tôi nghĩ cấp trên của cô đã chọn rất đúng. Cô hoàn toàn khiến tôi tin tưởng, thưa cô. Hy vọng của chúng tôi bây giờ nằm trong tay cô cả.
Như để chuyển từ lời nói sang hành động, ông ta nắm chặt hai tay của Logicielle và giữ một lúc lâu với sức mạnh khiến cô cảm thấy ngạc nhiên ở một con người bé nhỏ như ông ta.
- Báo cho tôi biết tiến triển của việc điều tra nhé... tất nhiên là trong khuôn khổ quy chế ngành của cô. Tôi chúc cô may mắn. Hẹn gặp lại.
Cô định tiễn ông ta, nhưng ông tổng giám đốc đã đi ra cùng hai kỹ thuật viên. Cô nghe tiếng bước chân của ba người vang lên ngoài cầu thang rồi quan sát chiếc limousine cùng chiếc xe tải nhỏ rời đi qua ô cửa sổ.
Lúc quay vào, cô thiếu điều vấp phải chiếc máy vi tính cũ. Nhân viên kỹ thuật đã để nó ngay trên thảm trải sàn. Cô nhìn lên chiếc OMNIA 3.
Tổng giám đốc của Neuronic Computer France đã nghĩ đến mọi điều: máy tính được trang bị hai ổ đọc DVD, một đầu đọc thẻ nhớ và một ổ đọc HDX. Cô tìm thấy ngay cạnh bàn phím rất nhiều hộp đĩa, một chồng đĩa HDX còn mới nguyên và cả một tập hợp đầy đủ các chương trình cài đặt rất đa dạng.
Đã mười giờ đêm. Cô tính gọi cho Germain hoặc Max để kể cho họ nghe chuyện buổi tối hôm nay; nhưng rồi cô lại từ bỏ ý định.
Cô thừa nhận là đứng trước con quái vật này quả ngây ngất thật. Cô có cảm giác vụng trộm lén lút xen lẫn bấn loạn lạ kỳ. Cô đến ngồi trước OMNIA 3.
Màn hình rộng lớn tối om của nó như thách thức cô. Logicielle nhận ra tim cô dường như đập nhanh hơn thường lệ. Trước khi bật máy, cô ngồi trấn tĩnh để bớt đi chút e sợ. Nhưng càng chờ đợi trong im lặng, cô lại càng cảm thấy nỗi sợ hãi lớn dần. Cô lẩm bẩm:
- Ờ... mày có bao giờ bị khớp vì một cái máy đâu!
Cô bật máy và thì thầm với cái màn hình:
- Giờ thì có tao và mày...