Mây Mưa Thụy Sĩ

Chương 6

Docsach24.com

ói bài, gặp bích là xấu, 9 bích lại xấu kinh khủng. Lá 9 bích đúng là lá xấu nhất trong 32 lá, bên phải 9 bích nếu có những lá như già rô, đầm rô, bồi rô, 9 chuồn, 8 chuồn, ách bích, 10 Bích, 8 bích... thì khó tránh khỏi cái cảnh người thân thiệt mạng.

Hồi nãy đặc phái viên có cặp mắt cú vọ... kèm nhèm Nicôn đã nhìn lầm. Trên xe, ngoài 5 gã khổng lồ cân nặng trên một tạ thịt ra, còn có cả cô gái xinh đẹp. Nàng cũng nhảy xuống cùng lúc với bọn đàn ông. Nhìn cách chuyển dịch của nàng Văn Bình biết ngay nàng cũng là một tay khinh công có hạng.

Trong loáng mắt, cả bọn đã vây quanh Văn Bình. Chàng khệnh khạng dựa lưng vào cột đèn đường, chờ những diễn biến sắp xảy ra. Cô gái cầm đầu bọn nhân viên của Antôn thuộc hạng không đẹp, song không xấu. Nghĩa là ở mức trung bình. Thế mà Nicôn tấm tắc khen đẹp. Nói cho đúng, mặt nàng không đẹp lắm, nhưng con gái thời nay còn phải luyện tập thể dục thẩm mỹ bở hơi tai, hoặc tốn hàng va-li giấy bạc cho các ông chuyên nghề độn vú, bơm mông, mồ mũi, và cắt mỡ bụng thì may ra mới so sánh được với nàng.

Nếu Văn Bình là giám khảo, mà cô gái là thí sinh sắc đẹp thì chàng sẽ phê một chữ. Chỉ một chữ ngắn ngủi. Nhưng bao hàm nhiều nghĩa sôi động. Và có thể nổ đoàng như tạc đạn. Chứ "tốt". Nàng rất tốt. Tốt đối với đàn ông, vì cặp gíò của nàng khá dài, khá thon, eo nàng khá nhỏ, ngực nàng khá tròn và đặc biệt thịt nàng khá săn chắc.

Nhưng Văn Bình không có thời giờ khen "tốt" cũng như chiêm ngưỡng những đường cong "tốt" của nàng thêm nữa, vì nàng đã cất giọng chanh chua:

 Ông Văn Bình muốn gây sự?

Chàng nghiêng đầu:

 Nghe ông bạn Nicôn ca tụng là mấy ông nhân tình của cô thành thạo về môn thôi sơn nên...

Cô gái không cho phép chàng nói hết. Nàng bước lên, quắc mắt giận dữ:

 Ai bảo với ông họ là nhân tình của tôi? Tôi là trượng toán, họ là toán viên, ông hiểu chưa? Chẳng cần ví von dài giòng, chúng tôi là nhân viên Tình Báo Sở. Ông có lối ăn nói hồ đồ, tôi phải hỏi thăm sức khỏe của ông mới được.

No mất ngon, giận mất khôn, cô gái Tình Báo Sở đã sập bẫy một cách ngu dại. Khích bác, hạ nhục là chiến thuật xưa như trái đất, và được dạy làm bài học vỡ lòng trong mọi trường gián điệp, vậy mà nhiều nhân viên bạc tóc trong nghề vẫn bị lôi vào xiếc như thường. Cô gái không ngăn được sự tức tối vì Văn Bình đã ghép nàng với bọn đàn ông vai u thịt bắp chuyên đánh đấm. Văn Bình chọc tức thêm:

 Cô yếu như sên, 5 ông nhân tình của cô đã làm cô mệt lử cò bơ, còn hơi sức đâu mà "hỏi thăm sức khỏe" của tôi....

Tên to con nhất trong bọn khuỳnh tay bước đến bên cô gái, quát oang oang:

 Hỗn xược.

Tối kị trong các trận đấu "lấy thịt đè nngười" là sự rối loạn. Văn Bình biết bọn nhân viên của Antôn không phải là thảo khấu bình thường. Antôn chẳng lạ gì tài nghệ của chàng, sở dĩ hắn sai đàn em nghênh chiến trước tiên vì nghĩ rằng thế tấn thối liên hoàn kiên cố của đám đông có tổ chức có thể khuynh loát một võ sư siêu đẳng. Khi phải đương đầu với đám đông thì Văn Bình cũng như bất cứ nhà võ nào khác đều áp dụng chiến thuật cố hữu chia mà trị, nghĩa là tìm nhược điểm của đối phương để giáng đòn phủ đầu, hoặc chọn tên điều khiển mà đánh ngã. Như rắn bị mất đầu, đám động sẽ lúng túng và rối loạn. Phép đánh tỉa này là một trong các sở trường của Văn Bình nên chàng có thể đối phó thắng lợi với hàng chục, hàng trăm đối thủ.

Tuy nhiên, chiến thuật đánh tỉa sẽ gặp khó khăn nếu đám đông đã được huấn luyện về chiến thuật chống đánh tỉa. Chiến thuật chống đánh tỉa này được Quốc Tế Tình Báo sở nghiên cứu công phu và đặt thành một võ bộ tinh vi và lợi hại, gọi lậ Liên Hoàn Thần Xà quyền. Bộ Liên Hoàn vây kín đối phương, quần thảo cho đối phượng thấm mệt. Thấm mệt tất bị sơ hở, các yếu huyệt trên thân thể trở nên trống trải. Và chỉ cần một đòn nhẹ là đối phương tiêu tùng sự nghiệp.

Kể ra, đám đông am tường Liên Hoàn Thần Xà quyền này chỉ có thể làm chàng mệt mỏi, chứ không có hy vọng triệt hạ chàng như Antôn hy vọng, về phần Văn Bình chàng cũng muốn tốc thắng. Vì chàng muốn cho Antôn một bài học.

Vả lại, chàng còn quá nhiều việc phải làm. Nào đến gặp hoàng tử Phakanvong. Nào đi tìm Mai Lăng. Nào hò hẹn vợi Phù Dung, cả chục năm nay, chàng xa nàng. Nàng không còn trẻ như thiếu phụ hai, ba mươi nữa, song con mắt quan sát tinh tường của chàng cho thấy nàng còn khỏe hơn cả "con gái 17 bẻ gãy sừng trâu". Trong những ngày hoạt động ở Án Độ, chàng đã mầy mò tìm kiếm các cô gái bán khoán cho thần linh, có đặc tài tạntờrít-yoga (1) nghĩa là đặc tài làm tình suốt ngày, suốt đêm, làm tình từ tháng này qua tháng khác mà không hề thấm mệt. Như nhà sưu tập bưu hoa, có nhiều cô-lếch-xông (collection) tem thư quý giá mà vẫn thấy ít vì trên thế giới đang còn nhiều bộ quý giá hơn nữa, chàng là "tay chơi" điệu nghệ nên chàng không thể không rung động trước một cô-lếch-xông hấp dẩn bậc nhất, mệnh danh tanrờrít-yôga có thể được so sánh với bộ bưu hoa hấp dẫn nhất. Nhưng nếu là bưu hoa thì chỉ được phép ngắm nghía, hoặc nhiều lắm là vuốt ve mà thôi....

Chàng được biết Phù Dung am tường tantờrít-yôga. Bí thuật này đã giúp nàng có sức mạnh yêu đương như các cô gái bán khoán cho thần linh ở Ấn Độ.

Tuy vậy, chàng không có thời giờ mơ mộng nữa vì những đòn ác hiểm đầu tiên đã đua nhau vèo tới. Trong loang mắt, chàng đã ước lượng được tài nghệ của địch. Trong bọn, chỉ có 2 tên là đạt tới trình độ đánh đòn có gió. số còn lại khá lợi hại song không làm chàng lo lắng mấy.

Cả bọn đã mất nhiều tháng để tập luyện thuần thục bộ quyền liên hoàn. Bằng chứng là chúng xuất chiêu đúng phép tắc, mỗi tên nhằm một bộ phận trên thân thể chàng mà đánh, và mỗi tên xử dụng một môn đòn khác nhau trong bộ thủ của Thiếu Lâm tự.

Thủ chỉ, hùng chưởng, thôi sơn, cương đao và phương dực là 5 môn đánh trong bộ thủ cũa Thiếu Lâm tự, chuyên dùng đầu ngón tay, đầu nắm tay, quả đấm taỵ, mép bàn tay và cùi tay. Tên thứ nhất, đối diện chàng, lật ngửa bàn tay, xỉa 4 ngón vào yết hầu Văn Bình theo thế "tứ chỉ dương hầu". Tên thứ nhì ra quân bằng cú đấm thẳng "mãnh công độc chưởng" cực kỳ ác liệt. Nhưng vẫn chưa ác liệt bằng đòn "thôi sơn hữu dực" của tên thứ ba, đứng xéo bên trái Văn Bình, đấm móc xương sườn chàng. Chính đòn ác liệt này quật ngã đặc phái viên Nicôn võ nghệ siêu quần của C.I.A..

Đồng thời, tên địch bên hữu chém xương quai xanh chàng bằng bàn tay nằm ngửa trong thế "cương đao trảm xà" và tên địch bên tả xấn lại, hất cùi trỏ trong thế "phương dực loan đài" khá diễm ảo.

Nếu tên to con nhất trong bọn không nổi xung vội vàng vì lời khích bác của Văn Bình và đồng bạn không vội vàng bắt chước hắn thì bài quyền Liên Hoàn Thần Xà còn nguyên vẻ bén nhọn nguy hiểm, khiến Văn Bình phải đồ mồ hôi hột. Sự tức giận đã làm thế đánh của bọn nhân viên Tình Báo sở chểnh mảng và rời rạc trong một phần mười giây đồng hồ. Thời gian vi-ti này đã quá đủ để Văn Bình phản công thắng lợi.

Chàng rún mình nhảy vọt, và khi lên đến ngang vai địch chàng tung hai chân ra, quét thành vòng tròn. Thoạt trông, lối đá hai chân này là thế "song phi hồ điệp" một trong 81 thế cước quen thuộc của võ lâm Trung Quốc. Nhưng thật ra, thế đá song phi của Văn Bình là sự tổng hợp của nhiều cước pháp khác nhau, nó nhanh như võ Tàu, song nó lại mạnh như cú đá bay vòng cầu tuymiêu tolieu chadi, một trong 14 kiểu đá căn bản của Thái Cực Đạo Đại Hàn.

Không hiểu hai ngọn cước của Văn Bình trúng đòn những đâu mà cả bọn 5 tên đằng đằng sát khí đều rạp xuống. Lẽ ra Văn Bình đá bồi thêm nữa nhưng chàng lại khoan thai hạ chân xuống vỉa hè. Tuy chàng vận giầy da và khối xương thịt của chàng nặng trên 70 ký, chàng vẫn gieo mình êm ru như thể đế giầy được gắn lò so mềm và lót bông gòn. Sự tấn thoái thần tốc của Văn Bình làm bọn địch hoang mang, đến khi chúng nhìn thấy chàng thì chàng đã ôm gọn cô gái nõn nà trong vòng tay.

Văn Bình ôm gọn cô gái không phải dùng nàng làm lá chắn trước cuộc tấn công sắp tới của 5 tên khổng lồ Tình Báo Sở. Chàng ôm gọn nàng trong vòng tay là để... hôn nàng. Cách đó mấy phút, nàng hung hăn con bọ xít bao nhiêu thì giờ đây nàng mềm nhũn con chi chi bấy nhiêu. Đành rằng "cẩn tắc vô áy náy" Văn Bình đã khôn ngoan dùng một thế khóa nhu đạo tuyệt diệu để giữ nàng áp vào ngực chàng, nhưng nàng cũng không đến nỗi là khóa sinh nhu đạo nhập môn, nếu nàng chưa có đủ bản lãnh để gỡ thoát thì cũng có thể kêu cứu và vùng vẫy, vì lẽ dễ hiểu miệng nàng, và tay chân nàng hoàn toàn được tự do.

Trên thực tế, nàng lại im lìm. Không cựa quậy thì chớ, tay chân nàng còn tự ý trói cứng vào người Văn Bình nữa. Và thay vì kêu cứu bọn đàn em hùng hồ, nàng chỉ thốt ra những tiếng ú ớ.

Một tên nóng mắt toan giằng kéo cô gái ra khỏi Văn Bình. Nhưng hắn chưa kịp xớ rớ đến lưng nàng thì Văn Bình đã chặt atémi giữa bắp thịt tay. Hắn rú lên rồi loạng choạng.

Tên thứ hai lỉnh ra sau lưng chàng, vẻ mặt hí hửng. Ánh đèn đường chiếu rõ cánh tay vạm vỡ của hắn đang vung lên. Tội nghiệp, hắn định lập công đầu, hắn không dè Văn Bình có biệt tài "nhìn thấy" sau lưng bằng cách nghe tiếng động, nên cánh tay hắn vừa phóng ra thì Văn Bình đã đá móc gót chân. Lối đá thụt hậu này, dân trong làng võ đều biết là "câu liêm cước", song chỉ một số ít nắm vững được bí pháp. Hậu cước gồm 3 lối đá, lối câu liêm xử dụng gót chân nên khó trúng đích. Tuy vậy, Văn Bình vẫn đặt được gót chân vào ngay dạ dưới của địch. Hắn lăn chiêng xuống đất, miệng kêu hự hự.

Hạ xong 2 tên, Văn Bình buông thả cô gái nõn nà. Nàng đứng ngây người như lạc hồn. Ba tên còn lại tiếp tục đứng nhìn chàng, mắt gườm gườm, nhưng không dám dính lấy người chàng như hồi nãy nữa. Có lẽ tài mọn song phi hồ điệp và câu liêm cước của Văn Bình đã làm chúng tỉnh mộng. Điệp viên z.28 của sở Mật Vụ không dễ áp đảo như điệp viên Nicôn của C.I.A. Mỹ. Văn Bình đã giỏi quyền cước, lại còn giỏi cả môn thu phục giống cọp cái kiều diễm nữa.

Văn Bình liếm mép ra vẻ còn thèm, nheo một con mắt ra hiệu một cách rí rỏm với cô gái nõn nà, đoạn thọc tay túi quần, quay lại chiếc Vôn-va-gen đang đậu bên kia đường với đặc phái viên Nicôn ngồi đợi. Nicôn theo dõi cuộc so tài giữa Văn Bình và đám đông Tình Báo Sở, không bỏ sót một chi tiết. Trái thôi sơn của một trong 5 tên đã đủ khiến Nicôn xửng vửng. Vậy mà trong loáng mắt Văn Bình đã khuất phục luôn cả 5 tên. Chàng đánh bại 5 tên hộ pháp mà như thể chàng đùa bỡn. Nicôn buột miệng:

 Thật đáng....

Hắn muốn nói "thật đáng đồng tiền bát gạo" song đã ngậm miệng kịp thời. Vì Văn Bình mở cửa, chui vào trong xe Vôn-va-gen. Nhân viên chợt nhớ lại những lời căn dặn của ông Sì-mít, tổng giám đốc C.IA. Ông Sì-mít mở cuốn sổ chi phiếu trước mặt, tay cầm bút chì Pạt-kơ đưa lên đưa xuống, vẽ một con dê-rô trong không khí. ông Sì-mít vẽ ít nhất là 6 vòng tròn. Cứ 6 con dê-rô đứng liền tù tì một hàng là một trăm vạn đô la, một triệu đô la. Đối với xứ sản xuất dầu hỏa như múc nước dưới giếng là Mỹ, một triệu đô la đã là số tiền lớn, nước Mỹ cũng chỉ có 55.000 triệu phú  (2), vậy mà mỗi lần nhờ cậy ông Hoàng hợp tác, C.I.A. đều phải trả bạc triệu, ông Sì-mít vẽ luôn 6 con dê-rô trước khi căn dặn Nicôn đừng dại khờ khen ngợi Văn Bình. Vì càng được khen, Văn Bình càng gia tăng "tà-líp".(Tarif)

Nicôn đã khôn ngoan ngậm miệng nhưng Văn Bình đã đọc thấu ý nghĩ của hắn trong tia mắt ngại ngùng. Chàng vỗ vai hắn:

 Lái đi, còn mơ màng gì nữa? Anh yên tâm, chuyến này tôi sẽ làm rề-đúc-xông (réduction) cho ông Sì-mít.

Nicôn cười gượng không đáp. Văn Bình dựa lưng vào ghế, đốt điếu Salem mới. Chàng không tậu xe Vôn-va-gen bao giờ mặc dầu loại xe này khét tiếng bền bỉ nhất thế giới, sửa chữa lại dễ và giá tiền lại phải chăng. Vì thật ra vấn đề bền bỉ và rẻ rề không phải là vấn đề chàng quan tâm. Nhưng nếu thiếu tiền, và phải mua Vôn-va-gen, chàng cũng sẽ vứt nó vào góc ga-ra, vì xe gì mà chạy chậm như rùa bò, loại mới ra lò còn đáng chê hơn nữa: ghế ngồi của nó đã cứng đét, lại thẳng ro, cái dựa đầu dính chặt vào ghế nên lúc nào cũng phải ngồi thẳng băng như cây cột xi-măng.

Gió tối lành lạnh ập vào lòng xe chật chội. Không khí Giơneo ban đêm dễ thở hơn không khí mọi thành phố trên địa cầu. Nó không chứa chất khói nghèn nghẹt như Luân Đôn. Nó không sặc mùi rượu vang, phó mát và son phấn đàn bà như Ba Lê. Nó cũng không ưa mùi thuốc sát trùng như Nữu Ước. Nó dìu dịu, thoang thoảng mùi lá thông, mùi tuyết trinh nguyên của những đỉnh núi hiền hòa, mùi nước hồ the the ngòn ngọt...

Nhiều ý tưởng trái ngược dâng lên trong lòng Văn Bình. Chàng muốn bắt chước các ông "bự" kéo bầu đoàn thê tử qua Thụy Sĩ để hưởng tuổi già với số tiền đặt sẵn trong nhà băng, tiêu xài cả đời không hết. Chàng khỏi cần tham nhũng hoặc buôn lậu chàng vẫn có tiền. Và không phải ít tiền đâu nhé! Nhưng không hiểu sao, chàng lại ít có thiện cảm với Thụy Sĩ. Và nhất là đối với thành phố Giơneo.

Có lẽ vì chàng là đệ tử của thần siêu tốc độ mà đường xá thì chẳng rộng bao nhiêu, lại gồm toàn đèo núi, tài xế hạng cừ như chàng nhiều khi cũng chỉ dám gài số một. Rạp hát chỉ lèo tèo mấy nhà, thú tiêu khiển thì vẻn vẹn có một số nhạc viện đến để nghe nhạc xưa từ thời ông Bành Tổ. Còn thức uống thì chẳng có gì đặc sắc. Ngoại trừ một mớ rượu vang ngon không ra ngon, mà dở không ra dở. Và một loại la-ve pha si-rô lựu ngọt lật.

Đặc sắc chỉ có món sữa. Trẻ nít Việt mê sữa Guigoz tất phải mê Thụy Sĩ. Khốn nỗi Văn Bình đã qua cái tuổi bú sữa từ lâu nên chàng đành ngã nón chào thua. Sữa Thụy Sĩ tuyệt ngon nên súc-cù-là do sữa mà ra cũng tuyệt cú mèo. Lại khốn nỗi Văn Bình không mấy gắn bó với súc-cù-là. Chẳng phải vì chàng sợ mập, chàng có thể ăn cả ký súc-cù- là rồi ra sân múa vài bài quyền là ca-lô-ri tan biến hết. Chàng không mấy gắn bó vì... danh từ "súc-cù-là" thường gợi ra ý nghĩ xấu. Súc-cù-là Thụy Sĩ trộn với "chất nớ" đem biếu đàn bà con gái ăn thử bùa mê thuốc lú cũng thua (và súc-cù-là Nhật thua là cái chắc). Khốn nỗi từ ngày thành con trai rồi thành đàn ông, Văn Bình lại chưa hề biết dùng súc-cù-là....

Ngồi bên, giữa tiếng kêu rừ rừ của động cơ xe Vôn-va-gen, đột nhiên Nicôn cất tiếng hỏi:

 Anh thích chơi ru-lét ( roulet) không?

Không hiểu sao Nicôn lại hỏi chàng như vậy. Chàng chưa kịp đáp thì hắn đã đáp giùm:

 Hoàng tử Phakanvong là một cây ru-lét. Úi chao, mọi sòng ru-lét trên thế giới đều nhẵn mặt ông ta. Đánh ru-lét thường thua, khuynh gia bại sản là chuyện cơm bữa, ông ta lại không thua mới lạ chứ. Người ta bảo là ông ta không thua vì được báu vật go-do-chong-giom độ trì.

Văn Bình cười:

 Ông ta sẽ là đồng chí với tôi. Tôi cũng khoái ru-lét kinh khủng. Và tôi cũng ăn nhiều hơn thua. Mặc dầu tôi không có go-do-chong-giom.

Nicôn cười theo, nhưng chỉ một vài giây đồng hồ sau gương mặt hắn trở nên trịnh trọng như thể hắn sắp sửa tham dự đại lễ. Rồi hắn lẩm bẩm một mình:

 Kỳ quái... ông ta thích chơi ru-lét thì đến Giơneo làm gì nhỉ?

Mối băn khoăn của Nicôn cũng là điều Văn Bình đang cố tìm hiểu. Thụy Sĩ không phải là đất đổ bác như vương quốc Mônacô hoặc Lát Vê Gát. Đành rằng cũng có nơi cho du khách tính cuộc đỏ đen song họ chỉ được phép chơi một loại na ná với ru-lét, chỉ khác ở điểm nó được chia ra làm ít ô đặt tiền hơn, và người ta dùng trái banh bằng cao su khá lớn, thay vì dùng hòn bi bằng sắt nhỏ như thường lệ.

Tuy nhiên, điều làm dân chơi tứ chiến chán nản là số tiền ăn thua lớn nhất trong sòng ru-lét là 5 phật-lăng, nghĩa là hơn một đô-la Mỹ. Hừ... như vậy chỉ mới bằng một phần chục của bầu cua cá cọp Sàigòn...

Xe hơi đã lái vào đường Dalcrose.

Trong giây lát, Nicôn đậu lại trước cánh cổng sắt uốn to tướng như cổng dinh tổng Thống. Đèn ngoài cổng thắp sáng trưng. Tuy tường ngoài cao như tường trung tâm cải Huấn Chí Hòa. Văn Bình cũng thấy những vùng sáng trong vườn bốc lên. Chắc bên trong đang có tiệc tùng. Hoặc hoàng tử Phakanvong đang tiếp khách quý.

Hai tên cận vệ gác cửa nhớ mặt Nicôn và số xe Vôn-va-gen nên chào hỏi cung kính. Song họ từ chối, không chịu mở rộng cánh cổng cho xe chạy vào vườn. Ký do họ nêu ra là hoàng tử có khách và hoàng tử chỉ tiếp khách hẹn trước. Mặc dầu Nicôn nói là có công viện hệ trọng, họ vẫn khăng khăng từ chối, Nicôn yêu cầu được gọi điện thoại cho viên bí thư của hoàng tử Phakanvong, họ vẫn tiếp tục lắc đầu. Nicôn càu nhàu thì một trong hai tên cận vệ nói:

 Lệnh trên rất nghiêm khắc, xin ông cảm phiền.

Đặc phái viên Nicôn quay ra than thở với Văn Bình:

 Đấy, tôi đã bảo, anh không chịu nghe. Vào nhà Phakanvong có lẽ còn khó hơn vào tổng hành doanh yết kiến ông Sì-mít nữa. Mình chỉ còn nước về khách sạn, kêu dây nói để lấy hẹn. Sớm nhất là ngày mai mới gặp nổi hoàng tử. Trước khi đến đây, tôi phải nhờ tòa lãnh sự Hoa-kỳ xin giờ hẹn với ông ta. Anh đùng tưởng bở...

Văn Bình đã xuống xe, điềm nhiên hút thuốc lá. Nicôn còn ngồi sau vô-lăng, động cơ chưa tắt. Hai tên cận vệ đứng sát cửa hông, nói chõ ra. Cả cửa chính lẫn cửa hông đều được lót kẽm dầy bên trong, và sơn đen kịt, nhưng mỗi khi khách bấm chuông thì tấm kẽm ở cửa hông được kéo dạt sang bên khiến người ở trong có thể trò truyện được với người ở bên ngoài.

Hai tên cận vệ đều là người đồng hương của Phakanvong, nghĩa là nước da bánh mật, mũi hơi tẹt và lông mày sâu róm. Tuy nhiên về chiều cao cũng như chiều ngang, họ không thua kém tiêu chuẩn Tây phương là bao.

Văn Bình khen ngợi tên cận vệ gần song sắt nhất:

 Chà, anh có bàn tay đẹp ghê!

Tên cận vệ được "nâng bi" cười ré lên như bị thọc lét. Hằn xòe bàn tay to lớn gần bằng cái quạt giấy, ngón vuông sù sì. Rồi gật gù:

 Cám ơn ông. ông quả là người biết người biết của. Tôi luyện tập hết cơm hết gạo mới có được bàn tay cứng rắn như thế này đấy. ông thử nhìn lòng bàn tay của tôi thì thấy. Da tôi thật dầy, dao sắc chém không đứt.

Văn Bình tiến đến sát chấn song, cả hai tên cận vệ chỉ còn cách chàng một tầm tay. Nicôn chưa đoán ra thủ đoạn của chàng thì chàng đã vung hai tay qua kẽ hở. Mỗi bàn tay của chàng thập một bàn tay, và trong chớp mắt hai tên cận vệ đồ sộ, khỏe mạnh và nhanh nhẹn đã biến thành hai tù nhân ngoan ngoãn, tia mắt lờ đờ, thân thể mềm nhũn.

Văn Bình đã điểm vào mê huyệt của họ trên bàn tay. Té ra hai tên cận vệ của Phakanvong chỉ to xác, chứ không đáng sợ. Văn Bình ghìm cả hai vào cửa sắt, giọng hăm dọa:

 Chịu mở cửa cho xe vào chưa, hai chú?

Một tên nhăn nhó:

 Chân tôi bại liệt rồi, xin ông giải huyệt cho.

Văn Bình xô hắn ngã chúi xuống cỏ:

 Nhanh lên, không ai chờ được nữa.

Tên cận vệ còn lại riu ríu mở chốt, cửa hông được mở ra. Văn Bình mở cửa lớn, ra hiệu cho Nicôn, song Nicôn ngần ngừ không dám thâm nhập vùng "cấm địa". Văn Bình khoan thai đóng cửa, dựng hai tên cận vệ ngồi dưới gốc cây rồi mới trèo lên xe.

Hàng chục cây đèn ngũ sắc được treo nhằng nhịt trong vườn, lủng lẳng trên cành cây xum xuê hoặc uốn éo dọc hàng hiên dài. Dưới ánh đèn, Văn Bình nhận thấy Nicôn biến sắc. Chàng hỏi hắn:

 Teo hả?

Hắn đáp:

 Anh đánh cận vệ của Phakanvong sợ lại gặp lôi thôi đây.

 Lôi thôi thế nào?

 Nhân viên của mình đã ăn cắp báu vật, mình chưa tìm ra lại hành hung cận vệ.

 Đừng ngại. Phakanvong không dám làm dữ đâu.

 Hừ.... hắn nổi tiếng là hay cáu. Khi hắn lên cơn tam bành thì ông trời hắn cũng coi là đồ bỏ.

 Tôi còn cáu dữ hơn hắn nhiều.

 Nói ẩu. Tôi không muốn đôi co với anh nữa.

 Anh nghĩ đúng. Vì dầu sao mình cũng nên hà tiện nước miếng để lát nữa đấu võ miệng với Antôn.

 Antôn? Anh nói gì? Antôn đang ở trong biệt thự của Phakanvong ư?

 Dĩ nhiên.

 Ai cho anh biết?

 Phiền anh nhìn sang bên phải.

 Nhìn rồi. Chỉ thấy toàn là xe hơi.

 Trong số này có cái Aston-Martin sơn trắng. Khi tôi đến ga Giơneo, tôi đã gặp hắn đứng cạnh chiếc DB-4 cà tàng này.

Nicôn ngó theo tay chỉ của Văn Bình. Chiếc Aston-Martin thấp lùn, nhưng dáng dấp hơi nặng nề và cũ xưa, đậu ngang trên con đường lót sỏi. Trong khi Nicôn băng khoăng về những việc vừa xảy ra, Văn Bình vẫn điềm nhiên bàn luận về sở trường và sở đoản của loại xe đua DB, một trong các "mác" xe khá đặt do Anh Quốc chế tạo:

 Ấy, tôi nói là cà tàng, song vẫn chưa xưa bằng xe DS của Pháp, giá tiền của nó lại đắt gấp 6, 7 lần, vỏ nó bằng nhom, anh biết không? Nó cũng chạy nhanh "số dách". 230 cây số một giờ đấy, anh biết không?

Nicôn giọng chán nản:

 Biết. Nhưng anh Văn Bình ơi, mình phải ăn làm sao nói làm sao với lão Phakanvong bây giờ?

 Giản dị lắm. Mình sẽ yêu cầu hắn đuổi mấy thằng cận vệ ăn hại này đi.

 Hừ... tôi đang sợ hắn nổi cáu, đuổi luôn anh và tôi ra cửa.

 Rồi anh coi hắn có đuổi mình không?

Chiếc Vôn-va-gen của Nicôn đã chạy gần đến cái sân nhỏ trong cỏ non xanh rì trông như bãi côn cầu, đối diện phòng khách. Bọn cận vệ của hoàng tử Phakanvong đứng lố nhố. Họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy Nicôn lại đậu xe ở nơi không dành cho khách. Văn Bình bước xuống trước, và ung dung trèo lên bao lơn. Một tên cận vệ chặn lại. Chàng gạt hắn ra. Chàng không dùng sức mà hắn vẫn bắn nhào vào chân tường. Hai tên cận vệ khác te te chạy tới. Văn Bình vung cánh tay như người bơi sải và cả hai đều chồng kềnh.

Nghe tiếng động, Phakanvong mở cửa sa-lông. Đức ông khựng người trước cảnh các cận vệ cao cường nằm lăn chiêng trên đất. Thấy Nicôn, Phakanvong hơi sửng sốt:

 Ồ kia, ông phó. ông đến gặp tôi lần nữa về chuyện gì?

Nicôn đáp, nhỏ nhẻ:

 Xin Đức Ông bỏ lỗi. Người gác cửa không cho vào nên buộc lòng chúng tôi phải....

Giọng Phakanvong bắt đầu sẵng:

 Nên các ông phá phách để vào phải không? Hừ, xin ông phó nhớ giùm, đây không phải là tổng hành doanh C.I.A., đây là nhà riêng của tôi, và tôi chưa hề chịu ân huệ của C.I.A.. Nếu tôi không nể...

Văn Bình cắt ngang:

 Đức Ông không nể cả tôi nữa ư? Và cũng như Đức ông, tôi chưa hề chịu ân huệ nào của C.I.A..

Phakanvong há hốc mồm, thái độ kinh hoàng. Sự xuất hiện của điệp viên z.28 như truyền điện 220 vôn vào cơ thể hắn. Từ nảy đến giờ Phakanvong chỉ chú ý đến Nicôn, nên quên lãng Văn Bình. Chàng đứng gần cửa, chỉ vươn tay ra là nắm được Phakanvong mà hắn không thấy.

Phakanvong chìa bàn tay run run:

 Chào ông Văn Bình. Chào đại ta z.28. Giá người khác tự ý vượt qua cổng vào nhà, chắc còn lâu tôi mới nguôi giận. Nhưng đối với đại tá z.28 thì tôi không những không giận, tôi lại còn vui nữa.

Đến lượt đặc phái viên Nicôn há hốc mồm, thái độ kinh hoàng. Phakanvong giải thích:

 Ông Văn Bình với tôi là chỗ quen biết. Trong quá khứ, chính phủ nước tôi đã nhờ ông Văn Bình nhiều lần, và lần nào cũng có kết quả mỹ mãn. Lâu lắm chúng tôi mới gặp lại nhau, ồ, chỗ thân tình với nhau cả mà, trước kia ông phó đã phục vụ tại nước tôi, ông Văn Bình đã giúp chúng tôi trong nhiều vụ quan trọng. Nào, mời hai ông vào trong nhà. Nhân tiện, xin giới thiệu với hai ông một người bạn.

Văn Bình biết người bạn mà Phakanvong sắp giới thiệu là ai. Hắn là Antôn. Chỉ huy trường đội cửu Đỉnh của Quốc Tế Tình Báo sở.

Phút này đây, chàng có thể quan sát Antôn tường tận từ đầu xuống chân. Hắn đang ngồi ngay ngắn trong sa-lông, tay cầm ly nước ngọt, nghe Phakanvong nhắc đến tên, vội đặt cái ly xuống bàn lễ phép đứng dậy. Hoàng tử Phakanvong bước tới khoảng trống giữa Văn Bình và Antôn:

 Trân trọng... đây là ông Antôn, cố vấn đại sứ quán Trung Hoa tại Tiệp Khắc...

Bất chấp lịch sự tối thiểu, Văn Bình cướp lời:

 Còn tôi, tôi là Văn Bình z.28, bạn thân của Trung Hoa cũng như của Quốc Tế Tình Báo sở.

Phakanvong ngó hết Văn Bình đến Antôn:

 Té ra hai ông đã quen nhau.

Antôn nói:

 Chưa quen nhưng đã biết nhau nhiều.

Nói dứt, hắn chụm chân vào nhau, gương mặt nghiêm trang, chắp hai tay, đầu hơi cúi, hướng về phía đặc phái viên C.I.A. Nicôn và Văn Bình xá nhẹ mỗi người một cái. Người Á Đông thường không bắt tay. Chắp tay xá là hình thức chào hỏi trí thức thông dụng. Hoàng tử Phakanvong nhìn Antôn thi lễ bằng cặp mắt khoái trá. Hoàng tử nghĩ thầm "ừ, có thế chứ, họ muốn giết nhau thì ra ngoài kia, tha hồ... nhưng giờ đây họ là khách trong nhà mình, họ phải đối xử với nhau một cách lịch sự...."

Bộ mặt tươi tỉnh của hoàng tử Phakanvong bỗng xạm lại. Vì hoàng tử vừa thoáng thấy Nicôn loạng choạng như bị trúng quyền vào cằm. Nicôn chỉ loạng choạng chứ không ngã. Tuy nhiên, Nicôn lại lấy bàn tay ôm ngực. Phản ứng của Nicôn là phản ứng của người bị đánh trọng thương. Nhưng ai đánh hắn? Trong phòng không có ai lạ. Chỉ có Antôn cung kính vái chào theo nghi thức Á Đông. Và chỉ có thế thôi.

Hoàng tử Phakanvong không phải là con nhà võ chính cống nên đã tỏ ra vô cùng bối rối trong khi tìm hiểu nguyên nhân, về phần Văn Bình, chàng đã khám phá ra mưu đồ của Antôn ngay từ lúc hắn sửa soạn gập mình thi lễ. Chàng thấy hắn ngậm miệng và nín thở. Nghĩa là hắn vận khí để thi thố nội kình.

Đặc phái viên Nicôn chỉ giỏi quyền Anh - và chẳng qua chỉ giỏi một cách tương đối bên trong gia đình nhân viên C.I.A. - kình lực đối với hắn là một phát minh quá mới lạ, còn mới lạ hơn cả hỏa tiễn đổ bộ xuống cung Hằng đối với con người của thời đại máy chạy bằng hơi nước. Cho nên, khi thấy Antôn nghiêng mình hắn vội nghiêng mình theo. Hắn từng sống nhiều năm ở Viễn Đông, hắn không thể không biết đến xã giao cổ truyền của dân tộc da vàng. Hắn không ngờ rằng Antôn, con cáo già điệp báo Antôn, đã lợi dụng nếp xã giao cổ truyền này để tung ra một chưởng ác độc.

Chưởng này, giới võ lâm Trung Hoa mệnh danh bằng một từ ngữ hài hước là "nghinh xuân tiếp phúc" quyền. Nghinh xuân tiếp phúc là câu nói đầu năm, nghênh đón mùa xuân để rước lấy phúc lành. Thật ra, đòn nghinh xuân của Antôn nhằm phát ra ngọn gió nhỏ li ti như lưỡi dao mỗ óc của nhà giải phẫu thần kinh. Trong khoảng cách hai hoặc ba mét, ngọn gió vô hình này có thể gây thương tích khá trầm trọng cho nạn nhân.

Antôn không chủ trượng bắt đặc phái viên Nicôn nằm mọp trong bệnh viện nên nội kình của hắn chỉ được phóng ra rất nhẹ. Vả lại, giá hắn muốn đánh Nicôn trọng thương hắn cũng không đủ sức lực. Vì toàn thể sức lực đã được dành vào chưởng phong nhằm áp đảo Văn Bình.

Nicôn vừa ngồi phịch xuống đi-văng, mặt trắng bệch như mặt trát phấn của tài tử cải lương thì Antôn hướng về Văn Bình. Hắn chỉ đứng cách Văn Bình hơn một mét. Khoảng cách lý tưởng này có thể làm tiêu ma võ công của kẻ bị  Antôn không ngờ Văn Bình nhanh nhẹ đáp lễ cũng bằng cái cúi mình thuần túy Á Đông. Hơi gió từ tay hắn phóng ra khá nhanh. Dụng tâm của hắn là xuyên phá yếu huyệt trên ngực chàng. Song cái vái đáp lễ của Văn Bình đã chứa đựng một phản lực ghê gớm. Kết quả là chưởng phong của Antôn bị tan biến tức khắc như hột đường rớt trong chậu nước nóng.

Antôn đực mặt nhìn chàng. Hắn tỏ vẻ kinh ngạc thật sự. Những tia máu đỏ trong cặp mắt xà nhãn thâm độc của hắn bỗng đỏ hơn lên dưới đôi mày ngũ độc cứng như sắt. Antôn thuộc týp người lì lợm, ít nói, ít cười và nhất là ít xúc động ra mặt. Thái độ ngẩn tò te của hắn chứng tỏ hắn đang trải qua một cơn sửng sốt vô tiền khoáng hậu. Từ trước đến nay, hắn đinh ninh hắn là "thiên hạ đệ nhất nhân", không ai hóa giải nổi bí kíp nghinh xuân tiếp phúc. Thế mà Văn Bình điềm nhiên cản tay hắn. Hơn thế nữa, ngọn gió vô hình từ những đầu ngón tay của Văn Bình ào ra đã làm ruột gan Antôn lộn lạo. Hắn có cảm giác lờm lợm nơi cuống họng như nuốt nhằm mù nhớt tanh tưởi.

Nói cho cùng, Văn Bình cũng kinh ngạc không kém Antôn. Nhưng Antôn đứng ngay dưới giãy đèn sáng quắc nên không nhìn thấy sự thay đổi trên diện mạo của chàng. Đến khi hắn hết quáng gà thì Văn Bình đã lấy lại sự bình tĩnh cố hữu.

Văn Bình kinh ngạc vì trong cuộc đời ngang dọc chàng từng giao đấu bằng kình lực với nhiều đối thủ siêu đẳng nhưng chàng chưa gặp một đối thủ cừ khôi như Antôn. Thật vậy, muốn đạt tới trình độ thượng thừa về chưởng phong, điều kiện cần thiết là thời gian luyện tập. Nghĩa là tuổi tác. Phàm các bậc thầy về kình lực phải trên ngũ tuần. Thuộc lớp thanh niên từ 30, 40 mà nổi danh như Văn Bình rất hiếm. Chàng vẫn tưởng chàng là võ sĩ siêu đẳng trẻ tuổi nhất về kình lực.

Antôn lại trẻ tuổi hơn chàng.

Hắn thua chàng khoảng 9, 10 tuổi, mới ngần ấy tuổi đầu, cái tuổi chuẩn bị tốt nghiệp đại học mà Antôn đã luyện được ngọn gió thần thông từ ngón tay phát ra như tia laser, không hiểu mươi mười lăm năm nữa khi Văn Bình về chiều, tài nghệ của hắn sẽ còn tiến triển đến đâu nữa. Trong rừng già không thể cùng có hai chúa sơn lâm, phương chi Antôn trẻ tuổi hơn chàng. Chàng sực nhớ đến từ ngữ "tre già măng mọc" của ông Hoàng khi nhắc đến thiên bẩm võ công của quái tượng Tình Báo sở Antôn.

Antôn chỉ vái Văn Bình một cái rồi thẳng người lại như cũ. Hắn quặp ngón tay lại trước khi nắm chặt bàn tay, buông thõng ngang hông. Hắn làm động tác thật gọn, người Á Đông chào khách xong thường buông thõng tay ngang hông như hắn. Chỉ khác là hắn nắm chặt bàn tay chứ không xòe ra.

Antôn che đậy rất khéo song vẫn chịu thua trước luồng xạ tuyến của Văn Bình. Chàng đã khám phá ra lý do: Antôn phải chùng gân, nắm chặt bàn tay vì sợ để lộ kinh huyệt ở đầu ngón. Theo khoa học thái tây, mỗi phân vuông da ở đầu ngón tay con người có chừng 2300 đầy dây thần kinh (vâng 2300, xin anh em ti-pô xếp thật đúng... ) Nghĩa là hai bàn tay lật ngửa ra có chừng 150.000 cai lỗ vi-ti ăn thông với não. Kình lực từ châu thân Antôn vọt ra ngoài bằng những đường ống vi-ti này. Hắn xuất phong mạnh mẽ, nguyên khí hắn trào ra cuồn cuộn khiến cho những dây thần kinh bị tê cóng, nếu hắn không kịp thời bít chặn lại thì kình lực của Văn Bình có thể nương theo những kẻ hở thâm nhập kinh mạch, và hắn chắc chắn không tránh khỏi trọng thương.

Văn Bình bèn cười khà với Antôn:

 Anh đừng ngại. Anh cứ xòe bàn tay ra như thường.

Lời nói đột ngột pha vẻ châm biếm của Văn Bình làm Antôn hơi lúng túng. Hắn vội mở nắm tay rồi thọc vào túi áo vét- tông, vẫn cái áo vét-tông cũ mèm như được may từ thời chiến tranh nha phiến Trung Hoa.

Hắn gượng cười đáp:

 Lần sau, tôi sẽ vận dụng hết kình lực.

Hoàng tử Phakanvong ngơ ngác nhìn Văn Bình và Antôn:

 Xin lỗi, các ông nói truyện gì thế?

Văn Bình không đáp lời Phakanvong. Vì trên đi-văng lót da báo vằn đen vàng kế cận, Nicôn tỏ vẻ nhọc mệt khác thường. Hắn ráng ngồi thật ngay ngắn song vẫn phải dựa lưng, da mặt mỗi lúc một trắng thêm. Khối thịt thông bác quyền Anh, quen thuộc với sân vận động và thú cưỡi ngựa, phóng xe, trượt tuyệt đầy mạo hiểm của đặc phái viên C.I.A. đang trở thành một đống giẻ rách đáng thương. Ngón đòn "nghinh xuân tiếp phúc" vô hình mà lợi hại đã làm võ công của Nicôn bị thương tổn nặng nề.

Văn Bình ngồi xuống bên Nicôn.

Nicôn đang có triệu chứng của người mắc bệnh áp huyết thấp. Đúng hơn - và diễn tả theo danh từ y học - triệu chứng của Nicôn giống như triệu chứng của người mắc một căn bệnh tim gọi là bệnh Stokes-Adams, mạch đập rất chậm, 30 cái trong một phút, và có thể xuống 20 hoặc 10, thường gây ra bất tỉnh và nạn nhân đứng tim mà chết.

Nếu Nicôn được chở vào bệnh viện, dầu là bệnh viện chuyên khoa về tim với đầy đủ dụng cụ tối tận và y sĩ hữu danh, người ta cũng chỉ có thể chích thuốc và cho mạch đập nhanh, chứ không thể chữa được tận gốc. Song nếu y sĩ điều trị là một võ sư thiếu Lâm siêu đẳng, hoặc một bậc thầy nhu đạo thì chỉ cần một phút đồng hồ ngắn ngủi và một đòn giải huyệt là khỏi. Văn Bình nhận thấy mồ hôi chảy đầy mình Nicôn, hắn đã bắt đầu nói không ra hơi. Nội lực hắn còn vững nên hắn chưa mê man. Nhưng hắn cũng không còn tỉnh hoàn toàn nữa.

Văn Bình nâng cườm tay hắn lên xem mạch. Kinh mạch vừa chậm, vừa sâu cạn không đều, lại rối loạn như thế này chứng tỏ tài nghệ chưởng phong của Antôn sắp đạt tới trình độ thiên hạ đệ nhất nhân. May mà chàng chuẩn bị chu đáo, nếu không chàng đã nằm dài trên ghế như vô địch quyền Anh Nicôn. Antôn cũng ngồi xuống theo. Văn Bình bèn chỉ Nicôn:

 Mời anh.

Antôn nín hơi để tụ khí vào đầu ngón tay. Hoàng tử Phakanvong cũng nín hơi, nhưng không phải để vận kình, mà để biểu lộ sửng sốt. Văn Bình và Antôn đã đàm thoại với nhau bằng một ngôn ngữ kỳ dị, Phakanvong muốn hiểu mà không sao hiểu nổi.

Xuất kỳ bất ý, Antôn thọc đầu ngón tay vào một bên sườn của Nicôn. Văn Bình mỉm cười nhìn hắn. Chàng mỉm cười vì nhận thấy Antôn xứng đáng là đối thủ với chàng. Từ nhiều năm nay, chàng chỉ đánh gió. Kẻ nào đụng chàng cũng bươu đầu sứt trán, nếu không bị táng mạng. Năm thì mười họa mới tìm ra một đối thủ đồng cân đồng lạng, khả dĩ đua tranh ngang ngửa với chàng về mọi bộ môn võ thuật và mưu lược.

Antôn đã đánh trúng huyệt hồi sinh tọa lạc gần vú bên phải. Như thể tình trạng nửa mê nửa tỉnh cách đây một phút đồng hồ của Nicôn là một màn kịch, đặc phái viên Nicôn chồm dậy, da mặt từ trắng bệch chuyển ngay sang hồng hào. Antôn thở nhẹ ra rồi nói:

 Xong rồi.

Hắn từ từ đứng dậy.

Văn Bình tiến lại, giọng ngọt ngào:

 Anh nói sai. Chỉ mới "xong rồi" giữa anh và đặc phái viên của ông Sì-mít. Còn giữa anh và tôi nữa.

Antôn lùi lại thủ thế:

 À, anh bạn muốn giao đấu ư?

Hoàng tử Phakanvong đứng án ngữ giữa hai người:

 Xin hai ông nể tôi mà ngừng tay. Tôi nghĩ rằng hai ông đến đây là để giúp tôi, chứ không phải....

Văn Bình lại ngắt lời Phakanvong lần nữa:

 Đức Ông nói đúng, tôi hoàn toàn đồng ý. Riêng tôi, tôi đến đây là để giúp Đức ông, song vị đại diện Tình Báo Sở đã lạm dụng sự hiếu khách của Đức ông để hạ đòn độc.

Hoàng tử Phakanvong hỏi:

 Hạ đòn độc? Tức là ông Nicôn bị hạ đòn độc?

Văn Bình gật đầu:

 Chính thế. Ông đại diện Tình Báo Sở Trung Hoa đã dùng chưởng phong đánh trọng thương ông Nicôn. Đòn giành cho tôi là đòn chết, mạnh gấp nhiều lần đòn giành cho ông Nicôn. Tôi nể Đức ông nên vẫn giữ thái độ nghiêm chỉnh.

Antôn tiếp tục lùi. Đến gần tường, hắn mới chịu đứng lại. Hắn lập tấn và thủ thế tròn trịa và kiên cố, chàng khó thể tấn công hữu hiệu. Hắn lại khôn ngoan rút lui ra ngoài tầm chưởng phong nên tài nghệ đánh gió của Văn Bình không còn cơ hội thi thố. Antôn vòng tay, giọng ngạo mạn:

 Mời anh.

Văn Bình cười nhạt, bước lại. Song hoàng tử Phakanvong đã hối hả chạy theo:

 Ông z.28, ông còn nghĩ đến tình bạn với tôi nữa ư?

Lời nhắc nhở quá khứ của Phakanvong như tiếng kèn xe cứu hỏa một đêm thanh vắng làm chàng rộn rực. Đặc phái viên Nicôn chỉ biết chàng quen Phakanvong nhưng không thể biết nổi chàng thân đến mức độ nào. Phần nào có lẽ vì mối liên hệ thắm thiết này mà ông Sì-mít và dĩ nhiên ông Hoàng, triệu thỉnh đến chàng để gỡ rối tại Giơneo. Nói cho đúng, Phakanvong không phải là bạn thân, hai người chỉ gắn bó với nhau vì cùng chung thú vui tìm kiếm những bông hoa biết nói tuyệt diệu. Phakanvong cũng nặng nợ mỹ nhân như chàng, hắn không khôi ngô bằng chàng, nhưng ngược lại, hắn có hoàn cảnh thuận tiện hơn, và riêng cái khoản thỏa mãn những con thiêu thân dai dẵng nhất Phakanvong và chàng là hai kẻ tâm đầu ý hợp.

Nếu chỉ có sự can gián không thôi của Phakanvong, vị tất chàng dám biến phòng khách lịch sự này thành võ đài tỉ thí. Phương chi định mạng quay quắt đã chọn đúng giây phút gây cấn, đụng độ chết người sắp xảy ra, để bắt cửa phòng mở toang và một cận vệ của hoàng tử Phakanvong chạy vào, bộ mặt hớt hơ hớt hải. Tên cận vệ nói không ra hơi:

 Bẩm.... bẩm Đức ông.... Có...

Phakanvong gắt:

 Cái gì? Mày không để cho tao yên được sao?

Tên cận vệ tiếp tục lắp bắp:

 Bẩm... bẩm....

Cửa phòng đã mở rộng gần hết, một người trung niên phục sức chỉnh tề theo lối Tây phương, vết-tông, cà-vạt cổ cứng, còn mở rộng thêm nữa. Người đàn ông này là bí thư của hoàng tử Phakanvong. Dáng dấp hắn có vẻ vội vàng, song giọng nói vẫn không mất bình tĩnh, chứng tỏ hắn là tay già dặn:

 Bẩm Đức Ông, bà Phù Dung vừa gặp nạn.

Hoàng tử Phakanvong ra hiệu cho viên bí thư tiếp tục trình báo với Văn Bình. Nhưng Văn Bình đã quay sang phía hắn:

 Gặp nạn như thế nào?

Viên bí thư cung kính đáp:

 Thưa ngài, tôi không được biết. Một nhân viên của bà Phù Dung vừa gọi điện thoại lại tức thời, nhờ tôi liên lạc với ngài và trình rằng bà Phù Dung vừa gặp nạn trầm trọng, có thể nguy đến tánh mạng. Nhân viên này yêu cầu mời ngài về ngay.

Văn Bình bắt tay Phakanvong:

 Tôi đến đây với hai mục đích: thứ nhất thăm Đức ông sau một thời gian xa cách khá lâu, thứ hai, xác nhận lại với Đức Ông quyết tâm của chúng tôi trong việc tìm lại báu vật go-do-chong-giom. Rốt cuộc chỉ có những chuyện đáng tiếc xảy ra, tôi thành thật xin lỗi Đức ông.

Antôn xen vào:

 Ông xin lỗi Đức ông là đúng. Vì ông không thể tìm lại go-do-chong-giom.

 Lý do?

 Ông tự hiểu lấy.

 Nghĩa là báu vật go-do-chong-giom hiện nằm trong tay các ông.

Hà... hà.... việc bí mật. ông muốn giải thích cách nào cũng được. Tôi đang thương lượng với hoàng tử thì ông đến phá đám.

 Antôn... Anh đừng hòng đòn phép cả với tôi. Anh nổi tiếng đa mưu túc kế, nhưng anh đã thua trận ngay từ khi xuất quân. Nếu anh nắm được báu vật, anh đã không sai đàn em chặn đường tôi, hòng ngăn tôi đến gặp Đức ông, vì anh thừa rõ tôi quen Đức ông và Đức ông sẽ tin tôi hơn tin anh. Trừ phi anh có go-do-chong-giom trong tay. Giờ phút này, anh cũng như tôi đều mù tịt. Nhưng tôi sẽ tìm ra.

 Tôi cũng sẽ tìm ra.

Văn Bình ngước nhìn Phakanvong:

 Đó, Đức Ông thấy chưa? Vị đại diện cao cấp của Quốc Tế Tình Báo Sở vừa đích thân xác nhận với Đức ông. Như vậy, thiết tưởng tôi có thể xin kiếu được rồi.

Rồi cười "ngoại giao" với Antôn:

 Tôi rất muốn siết tay anh, nhưng tôi không tin là lúc này anh muốn. Vì lẽ anh chưa phục hồi xong khí lực sau ngón đòn "nghinh xuân tiếp phúc". Nếu tôi nắm bàn tay, anh sẽ có thể gẫy xương, hoặc xoàng ra cũng bong gân cả tháng. Chúng mình đều là người trong nghề nên không nên xử ép nhau, phải không, anh Antôn?

Antôn nghiến răng không đáp. Văn Bình đã nói đúng, dẫu chàng khiêu khích hơn nữa, Antôn cũng sẽ "án binh bất động". Bầu không khí trở nên nặng nề. Antôn lầm lì ngồi xuống ghế. Đặc phái viên lầm lì ra xe hơi.

Ban đêm ở Giơneo thường lệ thoải mái bỗng nghẹt thở khác thường. Chiếc Vôn-va-gen nhỏ bé chở hai người rời tòa nhà nghẹt thở của hoàng tử Phakanvong để trở về một căn phòng nghẹt thở khác.

Nơi đó Phù Dung đang hấp hối...

Chú thích:

 Về tantờrít-yôga và cuộc phiêu lưu này của điệp viên z.28, xin bạn đọc theo dõi trong "Hận vàng Ấn độ" đã phát hành.

 Đây là con số chính thức của năm 1983.