á rô liên quan đến việc xê dịch của người muốn hỏi. Lá rô cũng báo trước sự trì chậm hoặc trở ngại trong công việc làm ăn. Già rô kẹt giũa hai lá rô khác là điềm người bạn từ xa đến thăm, nhưng nếu ở bên phải già rô có ách cơ thì có sự trành chấp về quyền lợi.
Dưới ánh sáng hoàn hôn từ bên ngoài lọc qua khung cửa kiếng trắng chiếu vào, Văn Bình nhìn thấy cái bàn bên trên có cái khay sơn son thếp vàng, Hai bát hồng yến chưng đường phèn, và 32 lá bài chữ nhật nhiều màu chói lọi, đã gẫy chân, và sụp xuống. Một cái bát sứ lăn trên lưng Phù Dung, xoay tròn như con vụ trước khi đâm sầm vào tường vỡ làm nhiều mảnh. Các lá bài xì bắn tung tóe khắp phòng như cánh bướm.
Đèn điện chỉ tắt chừng nửa phút rồi sáng lại. Chỉ có nửa phút đồng hồ mà Văn Bình thấy dài giằng giặc. Chàng dán bụng và ngực xuống nền nhà, đề phòng những vụ nổ kế tiếp. Nhưng không, sau tiếng nổ bùng boàng, bùng boàng từ ống nghe điện thoại phát ra, trong phòng không còn tiếng nổ nào khác nữa. Nghĩa là chỉ có điện thoại bị gài chất nổ.
Lối giết người điện tử này được nghĩ ra từ sau đại chiến thứ hai, song mãi đến thời gian gần đây nó mới được phổ cập trong giới điệp báo hành động. Nguyên tắc gài bẫy rất giản dị: một cục chất nổ được gắn lén bên trong ống nghe, sau khi chuông reo, nạn nhân áp điện thoại vào tai thì hung thủ ở xa chỉ cần thổi phù phù, những âm thanh này được một dụng cụ khuếch đại làm cho thật lớn, và có tác động châm ngòi nổ. Chất nổ giấu trong máy điện thoại của Phù Dung thuộc một loại đặc biệt, nó gần giống mìn cờ-lê-mo, không nổ tỏa rộng tứ phía, mà là nổ định hướng, khi nổ nó bắn thẳng qua lỗ tai và xoáy nát thần kinh hệ.
Ngay sau khi gian phòng trở lại bầu không khí bình thường và Phù Dung mếu máo ngồi dậy, mặt cắt không còn hột máu, Văn Bình mới biết là hụt chết. Chàng có cảm tưởng ngòi nổ được dành riêng cho chàng. Địch không lạ gì chàng là người lịch thiệp, chàng phải nghe điện thoại giùm Phù Dung. Chàng cũng chưa tìm ra lý do chàng xô Phù Dung ngã. Dường như khi ấy, chàng thoáng thấy ống điện thoại nằng nặng, nghiêng lệch một bên, đồng thời giác quan thứ sáu báo hiệu nguy hiểm, và không cần suy nghĩ, chàng xô tới. Phù Dung vừa té thì ống nghe nổ tung. Thân thể lực lưỡng của Văn Bình được dùng làm tấm mộc nên mảnh vụn không văng cắm vào người nàng. Nàng chỉ bị xây xát xoàng vì một bên vai chàng đập mạnh xuống đất.
Chàng dìu nàng ngồi lên nệm giường. Nàng vẫn đờ đẫn như người bị thôi miên. Chàng nắn tay chân cho nàng, giọng an ủi:
Em còn đau nhiều không?
Nàng nhìn lấm lét quanh phòng. Văn Bình phi thân ra cửa. Chàng mở bật ra, ngoài hành lang không có ai. Gian phòng được điều hòa khí hậu nên tiếng nổ không lọt ra ngoài. Văn Bình gài chốt cửa cẩn thận, lục trong tủ lấy rượu cỏ-nhác rót cho nàng một ly đầy ắp, nàng cầm lên nốc một hơi hết sạch. Hai má nàng dần dần trở lại hồng hào.
Nàng nhảnh nha dùng mũi giầy đá những mảnh bát vỡ và con bài tơi tả trên nền phòng, rồi rấm rứt khóc. Chàng nhận thấy thời gian không thay đổi dung mạo nàng, nhưng đã hoàn toàn thay đổi tâm tính nàng. Phù Dung ngày xưa là người đàn bà bay bướm, nhưng rất giàu nghị lực, mắt nàng luôn luôn khô ráo, nếu thỉnh thoảng ướt át là do tình yêu khích động, chứ không phải nàng khóc vì xúc động. Phù Dung đang ngồi trước mặt chàng lại mềm yếu quá độ, chỉ một sự kiện nhỏ nhặt cũng đủ làm nước mắt đổ trào. Sự thay đổi hiển nhiên này do tình yêu mà ra: sau hàng chục năm giang hồ vặt, người thiếu phụ lữ thứ bỗng thấy rào rạt trong lòng. Nàng đem lòng yêu Mai Lăng.
Văn Bình chưa hề gặp Mai Lăng mặc dầu hắn cùng tuổi với chàng hoặc chỉ kém chàng vài tuổi. Chàng chưa hề gặp hắn vì hắn là nhân viên tình báo thuộc bộ Ngoại Giao. Hắn có bằng cử nhân Luật đàng hoàng, và thi đậu ngạch tham vụ ngoại giao. Hắn được bổ nhiệm đệ tam, hoạc đệ nhị tham vụ gì đó, nhưng phần vụ chính của hắn là hoạt động tình báo ở hải ngoại. Trên giấy tờ, hắn không có liên hệ với ông Hoàng, nhưng trên thực tế sở Mật Vụ có dây mơ rễ má ở khắp ngành, khắp sở trong nước, nhân viên chỉ huy tình báo ở Bộ ngoại Giao lại là cộng sự viên đắc lực của ông Hoàng, nên có thể coi Mai Lăng như là em họ... xa của điệp viên z.28.
Chàng có dịp đọc hồ sơ của hắn. Mảnh bằng cử nhân và kỳ thi tham vụ ngoại giao chỉ là một phần nhỏ xíu trong cuộc đời to rộng của Mai Lăng, hắn chán chê cuộc đời trôi nổi nên mới lo chuyện làm ăn nghiêm chỉnh, như thể gái điếm sắp về chiều vội kiếm tấm chồng tử tế, mở cửa tiệm nho nhỏ, sinh con đẻ cái, an dưỡng tuổi già...
Quá khứ của Mai Lăng cũng là một chuỗi sóng gió không ngừng, cha hắn là công chức bự trọng guồng máy cai trị thuộc địa, gần 20 năm phục vụ ở Miên, Lào, nhất là Lào, nên từ khi oe oe chào đời đến khi biết liếc gái và hút thuốc phiện - vì hút thuốc phiện ở Lào cũng như hút thuốc lá rê ở các nơi khác - hắn chỉ quen nói những tiếng không phải tiếng Việt. Hắn khá bô trai, con gái Miên-Lào lại không phải siêu giai nhân (trên thực tế, họ cũng đẹp, nhưng số người thật đẹp chỉ đếm được trên đầu ngón tay), bởi vậy hắn đã biến thành từ thạch đối với giống cái trong những năm cắp sách đến trường và tập tễnh bước vào xã hội.
Phù Dung yêu hắn, kể ra cũng chẳng lạ. Nàng vốn có mỹ cảm đối với đàn ông trai trẻ, như ngày xưa nàng hơn 30 mà phải lòng cậu thanh niên 18 là Văn Bình. Điều làm chàng lạ là tại sao người lăn lộn nhiều và có nhiều kinh nghiệm trên tình trường như nàng lại đam mê đến nỗi đòi thành hôn với Mai Lăng. Yêu là một việc, còn làm vợ là việc khác. Phương chi Phù Dung có bản tính của con bướm, bay lượn tung tăng khắp vườn, nơi nào nhị phấn thơm tho thì đậu lại hút tỉa no nê rồi vù đi nơi khác.
Phù Dung tiếp tục đá đùa những mảnh bát vỡ và con bài nằm la liệt nhưng không trả lời câu hỏi của Văn Bình. Một lát sau, nàng mới nói nho nhỏ:
Em đã chán ngấy Thụy Sĩ, chán ngấy tất cả.
Văn Bình đáp:
Ông Hoàng đã chấp thuận cho em hồi hương. Nếu em muốn, em có thể rời Giơneo. Em sẽ đáp chuyến máy bay sớm nhất, nhưng trước đó, yêu cầu em kể lại đầu đuôi câu chuyện. Anh lật đật lên tàu hỏa ở Ba Lê nên chỉ mới hiểu lỏm bỏm. Nghe nói vụ này liên quan mật thiết tới một đồ gia bảo của hoàng tử Phakanvong phải không?
Phải. Báu vật này vô giá. Nó phát xuất từ Tây Tạng. Tiếng Tây Tạng gọi nó là go-do-chong-giom.
Bị mất trộm?
Vâng. Hoàng tử Phakanvong luôn luôn mang báu vật này theo mình. Gần đây, một số nhà khảo cổ danh tiếng nghe nói đến phép lạ của go-do-chong-giom đã năn nỉ hoàng tử cho triển lãm, hoàng tử không thể từ chối, và nhân tiện viện bảo tàng Nghệ Thuật và Lịch sử ở đây mở một cuộc trưng bày cổ họa và cổ thư, hoàng tử bèn cho họ mượn báu vật. Sau một tuần lễ ở viện bảo tàng, nó được mang về biệt thự của hoàng tử Phakanvong. Nhưng nó đã biến mất.
Trong tủ sắt của hoàng tử?
Em không biết.
Thủ phạm là ai?
Có lẽ là Mai Lăng.
Tại sao em nói "có lẽ"?
Vì Mai Lăng có trách nhiệm hộ tống báu vật go-do-chong-giom từ viện bảo tàng về biệt thự cho hoàng tử. Dọc đường đều có xe hơi và mô-tô cảnh sát nên không có chuyện đáng tiếc nào xảy ra. Toán cận vệ của chánh phủ Thụy Sĩ chỉ có trách nhiệm đến trước cửa biệt thự. Họ đưa Mai Lăng đến nơi, cửa đóng then cài cẩn thận, ngay sau đó, Mai Lăng vào đến bên trong, họ còn gọi điện thoại lần nữa để kiểm soát. Và báu vật được mang cất trong két sắt kiên cố. Lệ thường, hoàng tử Phakanvong chỉ mở két sắt để tham khảo ý kiến của báu vật mỗi khi có chuyện quan trọng. 48 giờ đồng hồ sau, hoàng tử mở két thì mới rõ go-do-chong-giom giả.
Và Mai Lăng bỏ trốn?
Hắn bỏ trốn hay bọ bắt mang đi, em chưa thể xác định. Chỉ biết là đêm ấy hắn đi chơi với Phakanvong đến khuya, sáng hôm sau thì không ai thấy mặt hắn đâu nữa.
Mấy ngày rồi?
Kể cả hôm nay là 3.
Em là... vị hôn thê mà Mai Lăng cũng không cho em biết tin ư?
Không. Cũng vì hắn không cho tin nên nhiều khi em nghĩ là quả thật hắn bị bắt cóc. Nhưng xét ra, chẳng ai bắt cóc hắn làm gì, hắn tráo báu vật rồi tự ý rút vào bóng tối có lẽ đúng hơn. Em quen hắn từ mấy tháng nay, em đã có dịp tìm hiểu đời tư của hắn. Hắn chơi bời một cây, anh ạ, bao nhiêu đàn bà cũng thiếu, bao nhiêu tiền cũng thiếu, chẳng hiểu kiếp trước em làm điều gì thất đức mà kiếp này em phải đa mang hắn, đáng lý ra, em phải tránh xa những kẻ sở khanh chuyên làm tan nát trái tim đàn bà như hắn... Nhưng em đa yêu hắn. Yêu hắn một cách ngu xuẩn và mù quáng...
Anh sẽ tìm ra hắn và lôi cổ về đây cho em.
Em có cảm tưởng là cuộc đời của em sắp hết... anh ơi, anh ráng giúp em nhé.
Dĩ nhiên. Go-do-chong-giom là cái gì mà hoàng tử Phakanvong o bế như vậy?
Không riêng Phakanvong, mọi bậc vua chúa hoặc tỉ phú trên thế giới đều ao ước được có nó bên mình. Go-do- chong-giom là tiếng Tây Tạng, có nghĩa là vòng ước.
Vòng ước?
Vâng. Hình dáng nó như chiếc vòng đàn bà, chỉ khác ở kích thước. Nó được dùng làm đồ trang sức dưới thời thượng cổ nên hơi đồ sộ, luồn qua cổ trâu cũng vừa chứ đừng nói là cổ người. Nó bằng một loại đá hoa cương đặc biệt nên rất cứng, búa tạ đập không vỡ.
Vòng bằng đá thì có gì là quý đâu?
Mới đầu em cũng phê bình như anh, song đến khi nghe hết lịch sử của nó, em không dám chê bai nữa. Vì nó không phải là chiếc vòng cổ tầm thường. Mà là chiếc vòng thần. Chiếc vòng ước. Vòng ước nghĩa là khi ta cầu xin nó có thể làm ta thỏa mãn.
Hừ... chúng mình đang khám phá mặt trăng, anh không tin dưới gầm trời lại có được một chiếc vòng bằng đá thỏa mãn ước nguyện con người.
Tin hay không là quyền của anh. Em chỉ biết rằng dòng vua của Phakanvong rất quý. Dường như ông tổ 7 đời của Phakanvong đào được trong một cuộc hành hương xứ Phật gần rặng núi Hy Mã Lạp Sơn. Khi ấy, gia đình Phakanvong chưa làm vua vì là ngành thứ. Ngành cả trị vì trong nước gồm rất đông con trai, trừ phi có một biến cố lớn lao nào đó thì ngành thứ mới lên ngôi báu được, ông tổ 7 đời của Phakanvong đã cầu xin vòng ước và chỉ một thời gian sau ý nguyện này đạt thành, nhà vua thuộc ngành trưởng tự ý nhường ngôi để vào chùa tu. Vì nhờ vòng ước ngành Phakanvong mới có thể làm vua, các triều đại kế tiếp đều coi nó là vật tối linh thiêng, cha truyền con nối, và chỉ hoàng tử được chọn để nối ngôi vua cha mới được cất giữ vòng ước. Từ 15 năm nay, vòng ước này nằm trong tay Phakanvong. Dĩ nhiên, cả trăm triệu đô-la cũng không tậu được vòng go-do-chong-giom, nhưng Phakanvong cần nó không phải vì vấn đề tiền, vấn đề là không có vòng ước, ông sẽ không thể đăng quang sau ngày phụ vương thoái vị.
Hiện Phakanvong nghĩ sao?
Ông ta vẫn bình tĩnh, ông ta tin tưởng là cũng như thái tử Vô Nhiễm, ông ta sẽ tìm thấy vòng ước, rốt cuộc kẻ địch sợ bị Trời trừng phạt, phải hoàn trả cho ông.
Thái tử Vô Nhiễm là ai?
Xin lỗi anh. Em quên chưa kể lại lịch sử của vòng ước. Thái tử Vô Nhiễm, tên Tây Tạng là Thrimikunden, là con vua Bêtha, ở dọc núi Hy Mã, một vị vua kỳ lạ, có 500 bà vợ con nhà quý tộc, 500 bà vợ con nhà giàu, 500 bà vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có 3.000 cung nữ trong hoàng cung và cai trị một giang sơn rộng lớn với hơn 60 chư hầu. Vua Bêtha được thần linh ban cho vòng ước, cái gì vua Bêtha cũng có đủ, mà con trai lại không có, nhà vua bèn cầu xin vòng ước và một thời gian sau, hoàng nam Vô Nhiễm ra đời. Khi lên 5, thái tử đã đọc làu kinh sử, am tường thiên văn, địa lý, và xuất khẩu những bài thơ toàn bích. Song thái tử lại sống khác vua cha, ngài chỉ nghĩ đến đạo Phật, và ngày đêm lo cho con dân được no ấm.
Vua nước láng giềng, tên là Chin-thri-tsangpo, lập mưu quyết đoạt vòng ước. Y sai một thuyết khách qua gặp Vô Nhiễm, dùng lời năn nỉ nói là mượn tạm để cầu xin chữa bệnh rồi trả lại, thương tình Vô Nhiễm trao cho sứ giả. Chiếc vòng ước rơi vào tay kẻ thù, vua cha Bêtha nổi giận hạ lệnh mang thái tử ra tùng xẻo. Các quan trong triều hết lời xin tha, vua cha mới bằng lòng giảm án chết xuống làm án phạt trượng và biệt xứ. Toàn gia của thái tử bị trói dưới tuyết lạnh và đánh đập thịt nát xương tan, trước khi bị lưu đày. Dọc đường, còn bao nhiêu của cải, thái tử đem phân phát hết cho hành khất. Thậm chí, sau này, trong những ngày phát vãng, thái tử còn không ngần ngại móc mắt mình để tặng một người hành khất nói rằng mắt của thái tử sẽ làm mắt hắn sáng lại.
Tấm lòng vị tha của thái tử Vô Nhiễm được loan truyền khắp chốn và kinh động đến Trời Phật. Vua láng giềng Chin- thri-tsangpo hối hận đem trả lại vòng ước. Vua cha Bêtha cũng hối hận xuống chiếu phục hồi danh dự cho thái tử. Và sau cùng, phép lạ đã cứu thái tử khỏi mù. Thái tử trở về trong sự hoan hô của thần dân và lên ngôi. (1)
Hừ... câu chuyện cảm động ghê!
Anh ác vừa vừa chứ. Đàn ông như anh thì cảm động nổi gì.
Có chứ. Anh cảm động khi nghe đến đoạn vua Bêtha có những 1500 bà vợ và 3000 cô bồi phòng ngon lành.
Biết ngay anh mà, anh chỉ nghĩ đến riễu cợt. Bây giờ anh còn hỏi em điều gì nữa không? Để em giới thiệu anh với Nicôn.
Phụ tá của hoàng tử Phakanvong?
Không. Nicôn là người Mỹ chính cống. Hắn cũng là nhân viên C.I.A. chính cống.
Hắn dính dấp gì đến vụ này?
Em không hiểu rõ lắm. Rồi anh sẽ hỏi hắn. Em chỉ có nhiệm vụ móc nối anh với hắn. Hắn vừa từ bên Đức lái xe đến đây. Sỡ dĩ C.I.A. cử hắn phụ trách vụ vòng ước là vì hắn quen biết Phakanvong từ lâu, từ hồi hắn làm phó giám đốc trú sứ C.I.A., bên cạnh vua cha. Hắn cũng quen biết Mai Lăng. Hắn là người quyền biến, giỏi võ, và...
Anh mới nghe tên hắn lần đầu.
Dưới mắt anh, ai cũng bị coi là cỏ rác hết, nên anh nghe tên hắn lần đầu hay là lần thứ một trăm cũng không quan trọng. Điều quan trọng là anh phải hợp tác với hắn, ông Hoàng điện riêng cho em và dặn em nói riêng với anh như thế, anh bướng bỉnh thì hỏng to.
Em quen biết hắn không?
Hắn phục vụ bên Đức nên em đã có dịp gặp hắn. Kể ra, hắn không đến nỗi xấu bụng lắm đâu. Nhưng anh còn lạ gì, hắn là con trai nhà giàu... mở miệng là khoe đô-la... em không dám nói thêm nữa, để tùy anh định liệu.
Hắn đang ở đâu?
Khách sạn.
Phù Dung đứng dậy. Có tiếng giầy ngoài hành lang rồi tiếng đập cửa. Rồi có tiếng người:
Em đây. Chị có ở trong phòng không?
Phù Dung đáp lớn:
Có. Em cần gì?
Tiếng bên ngoài:
Một người đàn ông xưng tên là Nicôn muốn được nói chuyện bằng điện thoại với chị.
Cám ơn em.
Phù Dung bước lại gốc phòng. Nàng mở cái tủ gỗ nhỏ treo trên tường, lôi ra cái máy điện thoại tự động, quay mặt lại, hỏi ý kiến chàng bằng mắt. Văn Bình nhấc ống nghe lên, chờ nửa phút rồi trao cho Phù Dung. Chàng không thốt tiếng nào song Phù Dung đã hiểu là điện thoại an toàn, nàng có thể bắt đầu cuộc nói chuyện, không sợ bị gài chất nổ như hồi nãy.
Đứng bên, Văn Bình nghe rõ mồn một giọng khàn khàn của Nicôn. Chắc hắn chào đời tại miền Nam nước Mỹ. Dân miền Nam thường can đảm và xốc vác.
Hắn hỏi nàng:
Đến chưa?
Nàng đáp
Rồi. Đang có mặt ở đây.
Trong 5 phút nữa, tôi sẽ tới. Dặn họ chờ tôi.
Phù Dung cất máy điện thoại vào chỗ cũ, đoạn mở cửa, mời Văn Bình bước vào căn phòng đối diện. Hành lang bên ngoài không có một ai. Ánh nắng hoàn hôn chiếu vào trong nhà một màu xanh êm ả. Trời chiều ở Giơneo thật êm ả, không có gì thi vị bằng tản bộ bên hồ hoặc trong các công viên mang những phương danh cũng thi vị không kém như "Viên ngọc của Hồ, giấc nghỉ của tôi" (2). Giơneo không phải là thành phố của dục tình, nhưng thú tiêu khiển ở đây đều đượm màu thi vị. Văn Bình đã quá mệt mỏi (tuy vẫn còn ham muốn) nên cuộc sống êm ả và thi vị bỗng nhiên thích hợp với chàng. Một trong các thú thượng lưu của trai thanh gái lịch là kéo nhau ra Hồ, xuống những con tàu nhỏ, lênh đênh trên nước để nhảy nhót với nhau suốt đêm. Nếu hoàng tử Phakanvong không mất vòng ước, nếu Mai Lăng không biệt tích, và nếu... đặc phái viên Nicôn không dẫn xác đến gặp chàng lát nữa, chàng đã ngỏ lời rủ nàng, và chắc chắn nàng nhận lời. Nàng là một "cây" khiêu vũ, ông chồng già trùm mật thám Pháp chết mê chết mệt vì cặp giò nghệ sĩ độc nhất vô nhị của nàng, nàng có thể nhẩy từ tối thứ bẩy liền tù tì đến sáng thứ hai, vừa nhảy, vừa ăn uống, nếu cần, lại vừa... làm tình, nàng không hề chợp mắt một phút, không hề uống cà phê đặc, hoặc thuốc maxitông, mà nàng vẫn tỉnh bơ....
Gần đây nàng đã quá 40, nhưng thân thể và đặc biệt là tim nàng và chân nàng còn ở tuổi 20, nên thanh niên trai tráng còn bở hơi tai, choáng váng mặt mày mới hy vọng theo kịp nàng. Bước đi của nàng vẫn uốn éo như rắn, mông nàng vẫn tròn trịa, cứng rắn như ngày xưa... Trời ơi, với nhiều phụ nữ đa mang nếp sống trà đình tửu quán khác, thì tuổi ba mươi đã là tuổi bắt đầu của sự nhão nhoét và phì nộn. Nàng không chịu già đã đành, dường như nàng còn trẻ ra nữa.
Phù Dung đập vai chàng:
Em là con voi trong vườn bách thú hả?
Văn Bình cười:
Không. Anh nhìn trộm em vì thấy em vẫn trẻ, vẫn đẹp, có lẽ còn trẻ, còn đẹp hơn ngày xưa nữa.
Từ nãy đến giờ, anh đã phê bình em trẻ, em đẹp nhiều lần rồi. Nhưng anh ơi... em đã rơi vào cạm bẫy. Em tự biết là ngu xuẩn mà không tài nào thoát ra được. Chẳng hiểu sao em lại yêu hắn, và trung thành với hắn. Trung thành một cách mù quáng. Thiết tưởng con chó trung thành với chủ cũng chỉ bằng em trung thành với Mai Lăng là cùng. Em lo lắm, anh ạ...
Anh sẽ can thiệp với ông Hoàng để không làm tội Mai Lăng. Em sẽ có thể làm lại cuộc đời. Hoặc nếu em muốn, anh sẽ gạt Mai Lăng ra ngoài nội vụ, bố trí cho em thành hôn với hắn.
Phù Dung thở dài đau đớn:
Thôi, anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa.
Căn phòng đối diện cũng được trang trí giống căn phòng xảy ra vụ nổ điện thoại. Chỉ thêm cái giường đôi và cái tủ gương lớn đựng quần áo. Có lẽ mỗi khi đến với Phù Dung, Mai Lăng ngủ đêm trong phòng này. Văn Bình nhìn thấy trên bàn trang điểm một lọ gôm chải đầu và một chai dầu sát trùng sau khi cạo râu, những thứ giành cho đàn ông.
Phù Dung toan xuống nhà, Văn Bình vội ngăn lại:
Em xuống đón Nicôn ư? Xuống sao được. Địch có thể giết em.
Phù Dung nhún vai, giọng chua chát:
Phải, địch có thể giết em. Nhưng họ sẽ không giết bây giờ.
Tại sao?
Tội nghiệp em ghê... anh đừng căn vặn em nữa thì hơn.
Nghĩa là chất nổ gài trong điện thoại được giành cho anh?
Có lẽ thế. Hay là giành cho em, em cũng không hiểu nữa. Tuy nhiên, em là người trong nghề, nên em nghĩ rằng họ chưa giết em trong lúc này. Đêm mai, hoặc sáng mai, đó là chuyện khác, vả lại, em không xuống dưới nhà, và mở cửa toang hoang ra đâu, anh đừng lo ngại dùm em. Ngoài ba cô gái tiếp anh hồi nãy, em còn nhiều nhân viên khác nữa, trong số có cả đàn ông võ nghệ khá giỏi, bắn súng cũng khá giỏi. Em sẽ dặn họ ra đón Nicôn ở đầu hẻm. Anh có nhìn thấy những cửa sắt ở cầu thang không? Khi cần, em bấm nút điện là các lối lên lầu được đóng kín mít. Ngôi nhà này gồm nhiều thiết trí canh phòng điện tử, vì anh còn lạ gì, cảnh Sát Thụy Sĩ không ưa những trung tâm sinh lý loại này, thằng bồ điệp viên Tiệp Khắc của em mới bỏ tiền ra gắn lắp máy móc khắp nơi để ngăn chặn sự tò mò của bọn lính Nhà Nước.
Hắn là điệp viên Tiệp Khắc?
Dùng tiếng "cựu" e đúng hơn. Hắn chỉ huy Phản Gián ở Tiệp, sau một cuộc thay đổi chính phủ và thanh trừng loạn xà ngầu trong trung ương Đảng bộ, hắn phải tẩu thoát ra ngoại quốc, đồng thời mang theo một số lớn tiền bạc. Hắn là ông bự trong nghề nên hệ thống an ninh của hắn trong nhà này có thể được coi là hoàn hảo. Thôi, anh để em xuống, kẻo mấy cô gái của em lại cho Nicôn ăn đòn.
Phù Dung đã nói gở. Trước khi vào ngôi nhà mang số 13, Nicôn đã bị ăn đòn. Và không phải đòn khích động da thịt của các cô gái lõa thể, mà là đòn hội chợ thừa sống thiếu chết của một toán đàn ông lực lưỡng chờ sẵn trong một chiếc B.M.VV. 2000, một loại xe hơi do Đức chế tạo, tiện nghi và tối tân không kém Mercedes.
Lệ thường, kẻ phục kích tránh dùng xe hơi quá lộng lẫy, hoặc quá rực rỡ, nhưng chiếc B.M.VV. chở toàn đàn ông lực lưỡng lại sơn màu vàng chói lọi. Dưới ánh hoàng hôn, mọi vật đều chìm nhạt, riêng chiếc xe màu vàng nổi bật, như thể chủ nhân của nó muốn khoe khoang hợm hĩnh với thiên hạ.
Nicôn đậu chiếc Vôn-va-gen khiêm tốn, gần như nghèo nàn ở đầu hẻm. Hắn đã cẩn thận theo đúng những nguyên tắc cơ bản của nghề hoạt động bóng tối. Đành rằng Thụy Sĩ là nước trung lập, điệp viên của các phe kình chống tiết kiệm tối đa súng đạn. Nicôn cũng không dám khinh thường. Không cứ ở Thụy Sĩ, hoạt động ngay trên đất nhà, ở Mỹ, hắn vẫn ngó trước, trông sau cẩn mật. Nhờ sự khôn ngoan này, hắn chưa bao giờ bị thua đậm và thượng cấp của hắn tại tổng hành doang C.I.A., đã đề bạt hắn vào những chức vụ quan trọng, trước khi đặc phái hắn sang Giơneo.
Nicôn liếc kính chiếu hậu trước khi tắt máy. Hắn nhìn thấy chiếc B.M.VV. diêm dúa và 5 gã đàn ông cao to. Chiếc xe Đức khá rộng bên trong mà bọn đàn ông lại ngồi chen chúc như cá mòi bỏ hộp. Điều này chứng tỏ gã nào cũng nặng xấp xỉ một trăm ký xương thịt.
Nicôn bước xuống xe, lẩm bẩm một mình:
Hừ, tẩm quất mình hả? Còn lâu...
Nicôn có đủ lý lẽ để thốt ra những lời kiêu ngạo. Vì hắn là võ sĩ quyền Anh có hạng, kiêm thể thao gia từng đoạt thành tích Thế Vận Hội. Hắn đã lập gia đình, nhưng không vì thế mà vòng bụng gia tăng và vòng ngực giảm bớt. Trái lại, tuổi đời và tuổi nghề càng cao, sự cân đối thân thể và khả năng võ thuật của hắn càng vững.
Nicôn vừa dập cửa xe thì một cô gái xinh đẹp từ lề bên phải, tạt qua đường, dừng lại bên hắn. Với truyền thống lịch sự của nam giới Tây phương, hắn cúi đầu chào nàng để đáp lại nụ cười tươi như hoa hồng nở của nàng. Nhưng nàng lại hỏi hắn:
Ông là Nicôn của C.I.A.?
Nicôn hơi tái mặt. Hắn đoán biết là sấm sét sắp nổ, song hắn vẫn giữ bình tĩnh. Cô gái vui vẻ nói với hắn:
Ông Nicôn à... chúng tôi không làm gì ông đâu. Nghe nói ông từ Đức qua để giúp hoàng tử Phakanvong nên chúng tôi chỉ đến làm lễ trình diện. Yêu cầu ông chuẩn bị.
Nicôn dựa lưng vào hông xe Vôn-va-gen:
Cô muốn gì?
Cô gái xua bàn tay đeo găng bằng voan đen để hở những kẽ ngón da trắng mơn mởn:
Ông đừng rút súng, cảnh Sát thấy đưọc thì phiền lắm. Vì nghe ông nói là vô địch quyền Anh nên chúng tôi muốn xin thụ giáo.
Năm tên tủ gương đã vây quanh Nicôn. Hắn giỏi võ thật đấy, song hắn chưa đạt tới trình độ đánh ngã một đám đông. Hắn đã quan sát đối phương để tìm nhược điểm nhưng 5 gã đàn ông khổng lồ đã kết chặt như bức tường thành. Hắn đành tung quả đìa-rét vào đứa gần nhất. Trái đấm cực kỳ lợi hại rớt trúng hàm, nhưng đối phương chỉ hơi lảo đảo.
Nicôn bèn đấm móc tên đứng bên phải. Một lần nữa, đòn của hắn đã trúng đích. Nếu là kẻ khác thì cú móc vào hông đã làm lọi sườn. Vậy mà đối phương vẫn tiếp tục cười nói khơi khơi. Thất kinh, Nicôn quay sang trái. Hắn vận hết sức lực vào cánh tay, quai ngược lên. Bình một tiếng mạnh, đối phương lãnh trọn giữa ngực. Trời đất ơi... Nicôn cảm thấy xương nắm tay đau nhói trong khi đối phương nghiêng mình, dánh điệu phây phây, cài lại nút áo sơ-mi bị tuột.
Ba trái đấm thần tốc và ác liệt được phóng ra trong vòng mấy giây đồng hồ là toàn thể vốn liếng tấn công của đặc phái viên C.I.A Nicôn. Xưa nay, đối phương chỉ ăn một đòn là ngã khuỵu. Quyền Anh gồm mấy thế đánh căn bản, đấm nhanh, đấm trúng và đấm mạnh thì thắng, chứ không bay bướm kỳ dị như võ Tàu hoặc võ Nhật. Bùa phép của Nicôn đã hết, hắn phải tháo chạy bằng bất cứ giá nào, nếu không....
Nhưng Nicôn chưa kịp thực hành ý định thì 5 gã khổng lồ đã dạt ra, nhường lối cho cô gái da trắng mơn mởn. Nàng gật gù:
Ông Nicôn à... tài nghệ của đặc phái viên C.I.A. chỉ có thế thôi ư?
Nicôn tức ứa máu. Trong cuộc đời ngang dọc mục hạ vô nhân của hắn, đực rựa nào xấc láo với hắn đều bị hắn đánh bể mặt. Hắn không nhịn được ai. Song hắn lại không có đủ can đảm hành hạ giống cái. Địch quả khôn ngoan... họ đã dùng đàn bà đẹp để mắng mỏ hắn. Hắn đành ngậm miệng, máu nóng chạy rần rần.
Giọng nói coi trời bằng vung của cô gái vẫn rót vào tai đặc phái viên bách chiến bách thắng C.I.A.:
Em thành thật khuyên ông, ông Nicôn à.... ông nên quay lại Tây Đức thì hơn. Tài võ của ông được liệt vào hạng A của C.I.A., nghĩa là hạng nhất. 5 người đang đứng trước mặt ông mới là trung đẳng của Thiếu Lâm quyền. Võ nghệ hạng A còn thua xa trung đẳng của chúng tôi thì làm cách nào thắng nổi cấp thượng đẳng và siêu đẳng, hả ông Nicôn? Ông chưa đánh ngã được một nhân viên trung đẳng thì còn... lâu mới đánh ngã được cả 5. Mà ông biết chúng tôi ở đây có bao nhiêu nhân viên trung đẳng không? Gần hai chục người. Võ công Thiếu Lâm gồm 4 đẳng, từ sơ đến siêu, mụốn là thượng đẳng phải luyện tập từ 12 đến 15 năm liên tục, siêu đẳng từ 18 đến 22 năm liên tục, ông chưa hạ nổi một nhân viên trung đẳng của chúng tôi vậy mà cả hai chục nhân viên trung đẳng hợp lại cũng chưa dám ti toe với cấp siêu đẳng, vì giỏi lắm họ chỉ chịu được một phần tư hiệp, ông Nicôn à, người chỉ huy của chúng tôi ở đây là một võ sư Thiếu Lâm siêu đẳng. Một sự nhịn là chín sự lành, phải không ông?
Nicôn giả vời coi đồng hồ
Tôi có hẹn. Cô còn giảng dậy gì nữa, nếu hết rồi thì mở đường cho tôi đi.
Chúng tôi biết ông có hẹn với ai.
Vâng. Cô chủ số nhà 13 đang chờ tôi. Tính tôi vốn đúng hẹn. Điều tôi sợ nhất là lỡ hẹn với đàn bà.
Lần này, không ai phiền trách ông đâu. ông sẽ nói với họ là gặp chúng tôi ngoài đường.
Cô là cộng sự viên của Antôn?
Dĩ nhiên, ông Antôn là võ sư siêu đẳng. Sức lực của ông, Antôn chỉ búng nhẹ là lăn kềnh. Vì vậy, Antôn không thèm ra mặt giao đấu với ông. Lát nữa, ông hãy nói lại như thế.
Nói lại với ai?
Ông Nicôn à... ông còn giả vờ làm gì? Ngoài cô Phù Dung ra, trong nhà số 13 còn một người đàn ông đang đợi ông. Người đàn ông này là đại tá Văn Bình, z.28. ông Sì-mít cũng như ông Hoàng biết trước ông không đủ tài đương đầu với Antôn nên đã triệu thỉnh đại tá z.28. Tuy nhiên Antôn coi z.28 là đồ bỏ.
Gân bàn tay của Nicôn run run. Hắn muốn tát vào cái miệnh xinh xẻo ấy. Hắn giữ bình tĩnh hết nổi. Dầu sao này quần hùng trong làng điệp báo liệt hắn vào hạng vũ phu hắn cũng chẳng cần. Song Nicôn chỉ dám trừng trị cô gái trong tưởng tượng, chứ không thể thực hiện bằng hành động. Vì hắn chưa kịp ra tay thì cô gái đã bước lùi, vòng vây kiên cố khép chặt lại, và đâu đây lanh lảnh giọng nói ỡm ờ cợt nhã của con quỷ cái:
Ông Nicôn à.... ông là vô địch quyền Anh nên am tường mọi thế đấm, nếu tôi không lầm, ông có thể đấm nát cánh cửa. Cách đây 6 năm, ông đã làm mọi người ở tổng hành doanh C.I.A. ở Langờlê khiếp đảm vì bằng thôi sơn tay trái ông đấm nát cánh cửa gỗ dầy trong văn phòng ông phó giám đốc phụ trách hành động hải ngoại. Nghĩa là ông rất giỏi môn đấm. Hôm nay, Antôn muốn cho ông thấy là môn đấm của ông thuộc loại tồi. ông từng phục vụ ở Hồng Kông và Đài Loan, ông lại bập bẹ tiếng Tàu nên ông phải biết cái được Tây phương nhắm mắt ca tụng là võ Hồng Mao với đủ loại vô địch quốc gia, lục địa, thế giới, thật ra chỉ là một môn nhỏ bé trong quyền Thiếu Lâm. Võ Tàu gồm tam pháp quy môn, nghĩa là có 3 bộ, pháp, thủ và cước, mỗi bộ chia ra nhiều môn, quyền Ạnh là một trong 42 môn trong bộ thủ. Hồi nãy... ông Nicôn trổ tài đấm móc quyền Anh, giờ đây, ông thử nếm mùi đấm móc của võ Tàu xem sao
Đặc phái viên Nicôn vội bước xéo, song một gã khổng lồ đã vọt lên. Trái đấm của hắn lớn bằng trái bưởi bắn vèo vào hông hắn, lẹ làng không kép trái bóng ping-pong trên bàn đấu giải quốc tế. Hắn vặn mình để tránh. Nhưng Nicôn chỉ tránh được quả móc bên tả trong khi quả móc bên hữu đã phang giữa mạng sườn. Trong những ngày tập dượt trước khi thượng đài, hắn đã lãnh hàng trăm cú sấm sét vào mạng sườn. Kẻ đấm hắn thường nặng hơn hắn cả chục kí trở lên, vậy mà hắn vẫn coi như gãi ngứa. Anh em trong lò luyện võ đã phải ngã nón khen ngợi hắn là có bộ xương sườn bằng thép cứng.
Nicôn đinh ninh quả móc bên hữu chỉ có thể làm hắn loạng choạng là nhiều nhất. Hắn không dè đối phương thi thố một phép đánh kỳ bí. Gọi là đấm móc có khác. Nicôn có cảm giác như bị một cái móc khổng lồ nâng bỗng lên không, rồi hất nhào xuống đất. Kết quả là hắn bị đánh văng từ vĩa hè, qua cốp xe Vôn-va-gen, sau cùng nằm chổng bốn vó trên mặt đường.
Tuy bị đau rần thân thể Nicôn cũng không được nằm yên. Hai gã khổng lồ đã kéo hắn dậy, hắn nhăn mặt, khập khiễng bước vào trong lề. Cô gái da trắng mơn mởn rút khăn mù soa, âu yếm lau những giọt mồ hôi, dính máu và bụi trên trán hắn:
Ông Nicôn à.... em xin ông tha lỗi... chắc ông bị đau lắm, song đó không phải do bạn em nặng tay với ông. Antôn đã dặn dò không được làm ông bị thương, ông bị đau là vì thế đấm đặc biệt của Thiếu Lâm quyền, ông thấy chưa? Bạn em là một võ sĩ trung đẳng, chỉ đấm một cái, ông đã bay qua cốp xe, nếu võ sư siêu đẳng Antôn đấm ông thì không biết ông sẽ bay đi đâu nữa. ông Nicôn à... em nghe nói ông đã có gia đình, ông lại có đứa con xinh như búp bế, và có cả một tòa nhà rộng, đầy đủ tiện nghi ở miền quê Hoa Thịnh Đốn... ông tiếp tục cứng đầu, Antôn đấm ông thì ông sẽ hết hy vọng trở về...
Nicôn mím miệng, hai bàn tay nắm lại thật chặt để khỏi ngất xỉu. Không phải hắn ngất xỉu vì đòn đánh quá nặng. Chẳng qua vì hắn tức tối, con quỷ cái đã dùng những tiếng nặng như chì. Mặc dầu nàng nói đúng - hắn quả không đủ sức so tài với Antôn và lũ thuộc viên võ nghệ cao cường trong Quốc Tế Tình Báo Sở và mặc dầu hắn mong về với vợ con, với ngôi nhà khang trang hơn là bướng bỉnh để ăn đòn tan xương nát thịt - hắn vẫn thấy tim gan đau nhói. Tự ái nam nhi đã bị va chạm trầm trọng. Hắn giương cặp mắt tóe lửa nhìn cô gái không chớp.
Cô gái cười rổn rảng:
Ông Nicôn à.... hai thế đấm vừa rồi là thôi sơn hửu dực và thôi sơn ưng trảo. Bộ thôi sơn gồm 8 môn đấm cả thảy, lần này, chỉ mời ông thưởng thức 2 môn đấm móc. Và lần này chỉ mới đấm móc phủi bụi. Lần sau, bạn tôi sẽ dùng lực, chứ không nhân nhượng nữa đâu.
Đồi sang giọng khác, cô gái quay mặt ra lệnh cho bọn đàn ông bị thịt:
Nào, chúng mình tiễn ông bạn Nicôn đến tận cửa. À, nhớ bấm chuông đàng hoàng đấy nhé.
Chú thích:
Vụ vòng ước của thái tử Vô Nhiễm đã được dân gian Tây Tạng truyền tụng từ nhiều thế kỷ. Người ta có thể xem trong các vở hát chèo Tây Tạng, thường được diễn gần thủ đô Lạt-Xa. vở hát này kéo dài khoảng 8 giờ đồng hồ, tài tử thường là dân chúng địa phương.
Những công viên này là Perle du Lac và Mon Repos.