Bạch Lạp Sa muốn ra ngoài chơi...
Nhưng cố tình, Cố Niếp Tranh lại đòi nhốt cô trong nhà.
Mặc dù bé ngốc thực sự không có ngốc.
Thế nhưng thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm?
Anh vẫn nên là để cô ở lại thì hơn.
Trước khi ra khỏi nhà, nam chủ còn không quên dặn dò...
Giọng điệu lo xa không khác gì mẹ già lo cho con gái.
"Người lạ gõ cửa chớ mở nhé!"
"Vâng."
"Đói thì đồ ăn trong tủ lạnh."
"Vâng."
"Nếu cảm thấy nhàm chán thì hãy xem phim hay chơi game nếu em muốn.
Hôm qua anh vừa tải cho em đó."
"Vâng ạ." Bạch Lạp Sa hậm hực tiễn "mẹ già" ra khỏi cửa.
Đừng tưởng cô không biết anh đi ra ngoài làm chuyện xấu.
Đáng ghét!
Đi làm việc xấu mà hổng có rủ người ta.
Bé nhàm chán chui lại vào chăn, ủ người trong đó.
Càng nghĩ bụng càng giận.
Cô đã chờ bao lâu để được thọc Bạch cẩu?
Giờ cơ hội đến tay lại không thể hạ thủ là sao?
Đi ngủ, đi ngủ, đi ngủ.
Ngủ cho đỡ tức cái dạ á!
...
"Thật vinh dự khi được gặp lại cậu, Cố phó giáo sư!"
Người đàn ông mặc quân phục cấp cao nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế.
Ông đưa một tay ra, thân ái bắt lấy bàn tay to của Cố Niếp Tranh, tay còn lại không quên vỗ vỗ vai anh.
Cậu Cố này trước khi bị bắt cóc, là một đại nhân vật được xưng danh là nhà khoa học siêu phàm...
Kẻ thiên tài đi trước thời đại.
Chúa tể của các bộ óc.
Thậm chí IQ của cậu ta còn được đặt lên bàn cân để so sánh với "con người của thế kỷ" Albert Einstein.
Không gì có thể làm khó Cố đại thiên tài này...
Bất kì dự án nghiên cứu nào có tên tuổi tầm cỡ lớn...
Thì cái tên cậu ta luôn luôn xuất hiện trong đó.
Đối với nhân tài, Tập nguyên soái vẫn luôn luôn trọng dụng.
Đặc biệt trong hoàn cảnh mạt thế này.
"Tập nguyên soái! Kẻ hèn này thật có vinh hạnh khi nhận được sự chào đón của ngài."
Cố Niếp Tranh nở nụ cười tiêu chuẩn.
Vào khoảnh khắc đụng vào bàn tay họ Cố...
Tập nguyên soái không khỏi khẽ nhăn mày...
Lạnh!
Lạnh quá lạnh...
Rõ ràng thời tiết mạt thế nóng nhiều lạnh ít, sao tay Cố phó giáo sư này lạnh thế?
Đem tay rút về, làm tư thế mời, Tập nguyên soái trầm ổn cười: "Cố phó giáo sư, mời!"
...
Ở nhà.
"Niếp Tranh đi gặp nguyên soái căn cứ sao?" Tay đem miếng táo sấy dẻo nhét vào miệng ăn ăn, mồm vẫn không quên nhồm nhoàm.
Bạch Lạp Sa giọng điệu đầy vẻ un bờ li vờ bồ hỏi.
[ Chính xác đó nhóc à.
Ây da, nam chủ cũng thật lợi hại.
Mới đến căn cứ hơn tuần mà leo tới cái ghế bên nguyên soái rồi.
Uầy, nhóc biết nguyên soái còn phải gọi gã là gì không? Cố phó giáo sư đó! Là Cố phó giáo sư đó!! Vậy thì giờ ta phải gọi nhóc là phu nhân phó giáo sư rồi! ]
Điềm đạm nhu mì quăng ra hai chữ "Tào lao", bé Sa nghiêng đầu: "Bọn họ nói chuyện gì dọ?"
[ Thật không biết miêu tả như nào? Hay ta live stream cho nhóc? ]
"Được sao?"
[ Đương nhiên là được! Nhóc đi vào Thức Hải đi.
Ta bật màn hình cho nhóc xem.
]
"Ok, ok." Bạch Lạp Sa hưng phấn xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau.
Úi ùi, hóng drama thôi!
Thần thánh đôi lúc cũng phải ăn dưa để sống, biết không?
Trực tiếp đem túi táo sấy dẻo vứt ra chỗ khác.
Lấy đâu ra bịch bỏng ngô...
Bé Sa rung đùi, nhìn màn hình 2D siêu thực phản chiếu trước mặt.
Tinh thần phấn chấn phất cờ giương cao.
"Tôi chuẩn bị hết rồi!"
Một ông lão có cái ria mép màu trắng bên cạnh khẽ xoè tay ra, ánh mắt hiền hoà nhìn bé.
"Cho ta xin miếng được không?"
"Gì chứ! Lương thực của...Thôi bỏ đi, nể tình cụ cho tôi ăn dưa, tôi đành cho cụ ăn bỏng." Đóng vai "bé ngoan hiểu chuyện", Bạch Lạp Sa đành bất đắc dĩ đặt bịch bỏng ở giữa, để tiện tay Thần Đèn bốc...
Hai cụ cháu cùng ngẩng đầu xem phim...
Drama xin được khởi chiếu...
Dưới con mắt mong chờ của muôn dân!!!
_______________________________
Cố Niếp Tranh không hề biết chính mình đã trở thành nhân vật chính đặc biệt cho một buổi live stream đầy kịch tính.
Nhờ có quân đội hộ tống, cuối cùng anh ta cũng thành công đứng trước cửa Viện nghiên cứu.
Một người người thanh niên bước ra...
Hắn ta chính là học đồ của Bạch cẩu.
Có thể coi là đàn anh của Cố Niếp Tranh.
"Ôi, nhóc biết anh chàng cao cao gầy gầy đang mặc áo trắng kia không? Nam phụ số ba của chúng ta đấy!"
"Nam phụ số ba?" Nha, cái này cô còn chưa tìm hiểu kĩ.
Cụ Ấm Nước phi thường nhiệt tình, vừa ăn bỏng vừa giải thích: "Nam phụ số ba - Từ Mạch.
Một nhà khoa học si tình với thiết lập tính cách rất trưởng thành.
Nhìn hắn ta vẻ ngoài đơn giản thế thôi, lại là dị năng hệ lôi đó."
"Ồ...Thế giờ nam phụ số ba này yêu nữ chủ chưa?"
Ôi cái phận nhân vật phụ đau thương!
Cho dù đẹp đến mấy vẫn chỉ là nhân vật phụ...
Khó mà nghịch tập lên làm nhân vật chính được!
Trừ khi trọng sinh hay nắm trước kịch bản!
Bạch Lạp Sa coi dáng vẻ người thanh niên thân thiết vỗ vai Cố Niếp Tranh qua màn hình...
Lắc đầu than nhẹ...
Nam phụ số một hay số hai may ra còn có cơ hội...
Chứ số ba thì dẹp đi thôi!
Khéo bị gọi là tiểu tam giờ!
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Cụ Ấm Nước làm cô hết muốn lắc luôn.
"Hắn với nữ chủ yêu đương với nhau tính đến giờ là hai tuần rồi!"
"Ặc!" Nghẹn bỏng!
"Nhóc sao thế?" Thần Đèn quan tâm hỏi.
Bạch Lạp Sa xua tay: "Không sao!"
Cô mỉm cười ngước mắt, chỉ là vành mắt lại hơi đỏ.
"Nam phụ một, hai chưa lên sàn à?"
"Lên rồi.
Nam phụ một, một người bạn đồng hành cùng nữ chủ.
Nhưng cô ả chỉ coi cậu ta là huynh đệ.
Nam phụ hai, là đại tá quân đội, tính tình bộc trực cương nghị, quá thẳng, khó kiếm được tình yêu từ nữ chủ." - Thần Đèn, chuyên gia phân tích tình yêu xua xua hai tay.
Nha, có đất diễn trước lại không biết tranh thủ!
Ngu dốt!
"Ừm..." Bạch Lạp Sa gật đầu, hàm hồ đáp.
Từ hình mẫu nam nhân ôn nhu săn sóc của nam chủ, có thể hiểu nữ chủ thích loại nam nhân như thế nào.
Có lẽ sự trưởng thành thấu hiểu của nhân vật nam phụ số ba đã hoàn toàn bắt lấy trái tim cô ả.
"Tôi lại không vui!"
"Sao không vui?"
"....Xem tiếp đi."
Bé sẽ không nói là bé đang hơi cảm thấy khó chịu đâu!
Hic...
Cố Niếp Tranh giờ là người đàn ông của cô rồi...
Cô còn khó chịu gì nữa!
Dẫu gì cũng là anh ta tình nguyện chết trên người bé, có phải bé ép ảnh đâu!
__________________________________
Đoạn đối thoại nãy của Thần Đèn với bé Sa không có dấu [...!] tại vì cụ Ấm Nước đã thực thể hoá, ngồi cạnh bé nói chuyện như người thường..