[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 56: 56: Bạn Trai Cũ Là Tang Thi Vương 2

Đây là văn ngôn tình mạt thế trùng sinh.
Vẫn như xưa, đạo diễn là Thiên Đạo, biên kịch là cái mẻ tác giả đã viết nên cốt truyện này.
Diễn viên nữ chủ tên Lâm Mộng Nhã.
Kiếp trước cô nàng yêu đương với một gã tra nam, vì hắn vào sinh ra tử nhiều lần.


Ai ngờ cuối cùng tra nam lại quay xe, đi yêu đương với một nữ nhân khác, đem nữ chủ tặng cho mấy tên lưu manh bại hoại chơi thảm.
Cô ấy cuối cùng là bị cưỡng ɖâʍ mà chết.
Nhưng thân là nữ chủ do Thiên Đạo chỉ định, sao có thể kết thúc dễ dàng vậy?
Lâm Mộng Nhã trùng sinh...


Cô nàng sống lại trước mạt thế mấy ngày.
Do đã dự đoán trước tương lai, ừm, cuộc đời của cô ấy bắt đầu lật sang một trang mới.
Vả mặt tra nam tiện nữ, bước lên con đường dẫn đến đỉnh cao của nhân sinh.
Và đặc biệt, đó chính là yêu đương với Tang thi vương.


Chà, Tang thi vương này so với Trùng vương ở vị diện trước nghe nó còn đỡ hơn nhiều.
Tại vì đây cũng không phải là H văn.
Thôi được, chúng ta lại chuyển sang chủ đề giới thiệu nam chủ nha.
Anh chàng này tên kêu ba chữ - Cố Niếp Tranh.


Là Tang thi vương đại danh đỉnh đỉnh có sở thích đội lốt con người hòng trêu đùa nhân tâm.
Anh ta tham gia đoàn đội cùng nữ chủ.
Sau vài lần tiếp xúc bèn nảy sinh hứng thú, từ hứng thú lại biến thành tình cảm, từ tình cảm trải qua bao sóng gió trắc trở lại trở thành tình yêu.


Về sau nam chủ, nữ chủ dẫn đầu hai phe phái tang thi - loài người, kí kết một cái Hiệp ước Hoà Bình.
Mỗi phe ở một vùng lãnh địa mà xây dựng nền văn minh của riêng nhau.
Sau đó...The end!
Một cái kết thật ngọt ngào và thoả mãn độc giả làm sao!
Bạch Lạp Sa cũng rất muốn ngọt ngào...


Chỉ buồn thay, trời cao lại không thương tiếc nhân vật phụ.
Đặc biệt là nhân vật phụ trong mạt thế văn.
Cái kết lần này của nhân vật tên Bạch Lạp Sa rất thảm.
Đọc xong mà bé Sa chỉ muốn cắt cổ tự tử cho xong chuyện.
Kết cục của nhân vật phụ được đề cập đến ở phần phiên ngoại.


Cô là người yêu cũ của nam chủ.
Đích xác, là người yêu cũ đấy!
Chà, sao chỉ nghe ba cái chữ cỏn con này thôi mà cả người cô lại cảm thấy không khoẻ thế chứ?


Trước khi mạt thế xảy ra, Bạch Lạp Sa với Cố Niếp Tranh yêu nhau, bọn họ là một cặp xứng đôi vừa lứa, là nam thanh nữ tú trong mắt người ngoài.
Cố Niếp Tranh tuy nhà không giàu, nhưng niềm đam mê của anh chàng đối với chuyên ngành nghiên cứu rất cuồng nhiệt.


Thi đậu vào Bắc Đại, anh bèn được Bạch giáo sư thu nhận làm học trò ngoan để rèn giũa thành một viên ngọc toả sáng.
Ông nâng đỡ Cố Niếp Tranh, giúp anh ta có vị thế vững chắc trong lĩnh vực nghiên cứu.


Cố Niếp Tranh chính là cô nhi từ nhỏ, về sau được họ hàng nhận nuôi, song cuộc sống của anh ta vẫn rất bị bạc đãi.
Anh không ngừng phấn đấu, không ngừng vươn lên, là một con người sở hữu sức kiên trì vô cùng với mục tiêu của chính mình.


Lên Đại học, anh thông minh, anh tài giỏi, tuy tính cách anh ta nhiều khi cũng quái gở.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được mỗi ngày, sẽ có rất nhiều cặp mắt tán thưởng của người ngoài hướng về phía anh.
Anh coi Bạch giáo sư vừa là ba, vừa là thầy.


Khi ấy, đối với Cố Niếp Tranh, Bạch giáo sư chính là người thân của anh.
Còn Bạch Lạp Sa, cô là người anh yêu nhất.
À, quên giải thích, Bạch giáo sư chính là ba cô à nha.
Đồng thời, ông ta cũng sắm vai boss phản diện- kẻ khởi nguồn của đại dịch tang thi.


Kể đến đoạn này, thực sự là những dòng chữ khiến lòng người phẫn nộ.
Cố Niếp Tranh được khí vận quấn thân, sự nghiệp y rằng lên như diều gặp gió.
Anh ta ôm được rất nhiều giải thưởng trong nước và ngoài nước, là gương mặt tiêu biểu cho giới trẻ thiên tài.


Cho đến một ngày, một câu chuyện rúng động khắp giới nghiên cứu đột ngột xảy ra.
Thiên tài Cố Niếp Tranh bị bắt cóc.
Càng đáng sợ hơn cả, người bắt cóc nam chủ lại là nhân vật phản diện thích đi tìm chết - Bạch giáo sư.


Chà, bé Sa đoán chắc Bạch giáo sư này không chấp nhận nổi một người học trò xuất sắc hơn mình đi, thế nên ông ta mới hạ thủ tàn nhẫn vậy.
Cố Niếp Tranh bị quăng vào phòng tối, bị ép nằm trên phòng thí nghiệm, trở thành chuột bạch nghiệm thuốc cho những nghiên cứu của Bạch giáo sư.


Quá đáng hơn hết, Bạch giáo sư còn ăn cắp luận văn nghiên cứu của Cố Niếp Tranh, công bố ra bên ngồi dưới cái tên của ông ta, trắng trợn ngồi chễm chệ hưởng thụ hào quang của nam chủ.
Cố Niếp Tranh bị bắt nhốt trong phòng nghiên cứu, ngày ngày thân thể bị ép tiếp nhận những loại thuốc kì kì quái quái...


Chà, anh ta sống khổ vậy, chắc hận chết Bạch Lạp Sa với Bạch giáo sư.
Cuối cùng, mạt thế ập đến, tang thi tràn lan.
Cố Niếp Tranh tìm đường sống trong cõi chết.
Anh ta là người đầu tiên bị tang thi cắn mà không chết, ngược lại còn một bước lên trời, thăng cấp thành Tang thi vương.


Đó, đây chính là một đoạn yêu hận tình thù bùm bà là bùm rất ư lằng nhằng.
Cái kết của nhân vật phản diện chắc chắn sẽ không được tốt.
Bạch Lạp Sa bụng nghĩ là, nhân vật của cô ắt hẳn sẽ chịu cảnh bị tang thi cắn nuốt.
Ai bảo cô là con gái boss phản diện cơ?


Có câu gì ấy nhỉ?
Ba làm con chịu!
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới được, Bạch Lạp Sa trong nguyên tác là bị giết chết bởi chính ba ruột của mình.
Ôi mèn ơi!
Cô không tin nổi luôn!
Bạch giáo sư thế mà lại đem chính con gái mình ra làm vật thí nghiệm.


Bạch Lạp Sa trong nguyên tác, là bị chết trên bàn phẫu thuật.
Sự giày vò mà người ba ruột dành cho cô, còn kinh khủng hơn cả cách mà ông ta đối đãi với Cố Niếp Tranh...
Trói, nhốt, cầm tù, quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ...
Thậm chí là còn bị cắt bỏ tứ chi.
Ông ta có phải ba ruột không thế?


Sao có thể xuống tay tàn nhẫn với con đẻ của mình thế được?
Bạch Lạp Sa tiếp thu xong kịch bản, mí mắt giật giật, cơ hồ muốn rách....
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không màu đen...
Cô không tức giận, cũng không hỏi chuyện Thần Đèn vội...
Cô đang ngẫm một số vấn đề...


Bạch Lạp Sa trong nguyên tác có lẽ là nhân vật phụ đáng thương nhất cô từng đọc...
Từng có một đoạn tình cảm sâu sắc với nam chủ...
Cũng không có gây sự với nữ chủ.
Ai ngờ lại sa vào cái kết cục trở thành bồn chứa tinh cho thằng cha bại não kia!
Ầu mài gót!


Bạch Lạp Sa chưa bao giờ nổi lên sát tâm nặng nề đến vậy!
Cô là một tiểu thiên sứ hào phóng, nhưng thiên sứ một khi mà hoá ác quỷ sẽ rất khó nói chuyện đó nghen.
"Giờ là năm bao nhiêu?"
[ Ngày mười sáu, tháng hai, năm 2055.
]
"Tôi hôn mê bao lâu?"
[ Một năm rưỡi rồi.
]
"Tôi bao nhiêu tuổi?"


"Hai mươi hai."
"Tại sao tôi không nhớ gì cả?"
[ Thực sự thì...!] Giọng điệu vốn đang trả lời lưu loát của Thần Đèn bỗng trở nên chập chùng.
Lão còn không dám nhìn thẳng mặt bé Sa: [ Lúc nhóc mới đầu thai vào thế giới này, ta đã đi vắng một khoảng thời gian dài...!]


"Rồi sao?" Bạch Lạp Sa mím môi, khó khăn phun ra hai chữ.
[ Ta đã không lường trước được, có một số chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của ta.
]
"Chuyện đó là gì?"
[ Ta đưa nhóc kí ức hai mươi sống trên đời, nhóc xem và đừng nói gì nha.
Ừm, nhưng nhóc có muốn xem không? ]


Bí mật...giống như là chiếc hộp Pandora.
Biết rõ là lửa nóng nhưng vẫn cố chấp lao đầu...
"Đưa đây."
Bạch Lạp Sa muốn biết...
Rốt cuộc kí ức kinh khủng đến mức nào mà Thần Đèn phải thu hồi lại.


Và sau khi tiếp thu kí ức rồi, cô lại hận chính mình vì sao lại có thằng ba ruột đầu bùi rẻ rách đến vậy?
So ra, tên ăn mày ngoài đường còn không đối xử với con gái mình thế đi?.