Bạch Lạp Sa thực sự bị Hoa Phiệt chọc cho nhột.
Cũng may, chàng ta là kẻ biết tiến biết lùi, hôn hôn một tí cũng chịu dời môi.
Quay người lại, vòng eo uyển chuyển tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của người đàn ông.
Không để cho chàng phải hụt hẫng vì sự tránh né của mình, đôi bàn tay lạnh giá của nàng nhẹ nhàng vươn tới, áp bên gò má Hoa Phiệt.
Bạch Lạp Sa cười, so với mưa hoa anh đào rơi còn mê người hơn vạn lần.
Đáy mắt lấp lánh hạnh phúc, nàng nhón chân, dán đôi môi mình lên đôi môi người đàn ông.
Giọng nàng nhỏ nhẹ yểu điệu, tựa sợi dây leo đang dần dần cuốn lấy nội tâm chàng, khiến chàng gần như phát điên.
"Hoa huynh, chưa ai dạy huynh sao?" Chóp mũi hai người họ đụng vào nhau thực thân mật!
Bong bóng màu hồng toả ra nồng thắm, hương vị quấn quýt ngọt ngào!
"Khi huynh tỏ tình với ai đó, nhất định phải nhìn thẳng vào mắt họ, được không? Sau đó, nói lời yêu say đắm, ôm ấp, hôn hôn.
"
Hoa Phiệt mắt đối mắt với nàng.
Đọc được sự chân thành trong đó.
Chàng mơ hồ có thể nghe thấy nhịp đập trái tim mình!
Nó đập rất mãnh liệt!
Rất điên cuồng!
Chỉ vì nàng thôi, dịu dàng của ta!
Ban nãy tỏ tình, chàng không dám nhìn thẳng mắt nàng!
Sợ nàng lẩn tránh!
Sợ nàng chối từ!
Mặc dù nàng có chối, nàng vẫn sẽ không thoát khỏi móng vuốt chàng đâu.
Việc nàng tình nguyện yêu chàng và việc chàng đơn phương yêu nàng, nó khác nhau lắm!
Hoa Phiệt nâng cằm thiếu nữ, hai người cùng nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ hương vị của đối phương!
Một cơn gió tươi mát nhè nhẹ thổi qua!
Hoa anh đào hường phấn!
Hoa Phiệt mặc dù tính tình biến thái, bề ngoài dựng lên cái vỏ bọc trai ngoan chính hiệu, đụng tí mặt liền đỏ, trong khi bụng dạ khoái muốn chết, ông chúa bệnh hoạn, thêm cả đầu óc có xu hướng không bình thường.
Nhưng kìa, một tên đàn ông lại có thể nghĩ ra phương pháp tỏ tình dưới cơn mưa hoa anh đào, chứng tỏ trình độ truy thê này rất không hề tầm thường đâu.
Ít nhất mà nói, chàng ta tình nguyện phô bày mặt tốt đẹp nhất, đồng thời cũng là mặt giả tạo nhất với ái nhân trong tim.
Chậc, yêu đương mà cứ phải diễn kịch vậy, có mệt không?
Tác giả đối với sự tận tâm tận tụy của vị huynh đài họ Hoa này, chỉ muốn giơ ngón tay cái, hô to bốn chữ.
"Cam bái hạ phong"!
Hảo hán!
!
Ma Vực.
Hoan Lạc Tự ngồi thiền giữa một biển bỉ ngạn đỏ rực máu, bỗng dưng gã mở mắt, giơ tay, vuốt cái đầu trọc bóng loáng.
Đoạn, gã gãi mũi, cười hề hề: "Chà, tỏ tình dưới mưa hoa anh đào, Ma Tôn không biết có thành công không ta?"
Thực ra, Hoa Phiệt ham mê chém chém giết giết, ma quỷ thành tính, chưa yêu đương bao giờ, thế nào có thể nghĩ ra kiểu tán gái đẳng cấp này đâu!
Mọi chuyện, đều nhờ vào quân sư tình yêu - đệ nhất cuồng ɖâʍ phương trượng Hoan Lạc Tự chứ sao!
Cái mũi của Hoan Lạc Tự sắp phổng lên trời rồi!
Gã cam đoan, nữ nhân mà không gục trước phương pháp cua gái này, vậy ắt người đấy không phải nữ nhân.
"Hoan Lạc Tự!" Huyết Tiên Tử từ xa bay tới.
Cũng như Ma Tôn, bọn họ sống lâu lắm rồi.
Cái gì thống nhất Tam giới, Tứ đại Hộ pháp không có tham vọng.
Ngược lại, ngày ngày nhìn dáng vẻ rùa rụt đầu sợ hãi của đám tiên kia, bọn họ khoái trá muốn chết.
Giơ ra hai tấm lụa đỏ, Huyết Tiên Tử ưỡn ẹo cái eo đẫy đà: "Ngươi nói xem, màu nào hợp hỷ?"
"Hỷ sao?" Hoan Lạc Tự vuốt cằm, chỉ vào một tấm lụa: "Màu này sắc đậm, hợp!"
"Ta cũng thấy thế.
Ma tôn già của chúng ta sắp bái đường rồi! " Mang theo giọng điệu cảm khái xa xăm, Huyết Tiên Tử than thở: "Sống lại một lần, tận mắt chứng kiến Ma hậu của chúng ta, đúng là một loại kì tích mà.
"
Cả hai người trầm tư, hồi tưởng.
Ma tôn xưa kia, gặp nam không vừa mắt, giết!
Nữ không vừa mắt, giết!
Thuộc hạ không vừa mắt, giết!
Sủng vật không vừa mắt, giết nốt!
Hỗn thế ma vương, một lời không hợp liền bổ đầu người ta!
Giờ cái hỗn thế ma vương kia, chỉ vì một nữ nhân mà cúi đầu quỳ gối.
Tứ đại Hộ pháp vừa mừng vừa lo.
Mừng vì Ma tôn mải đi tán gái, không động tí lại đem mọi chuyện đổ lên đầu rồi trách mắng bọn họ!
Lo vì! chưa biết rõ lai lịch nữ nhân ấy.
Nhỡ đâu! cô gái đó gây thương tổn cho Ma tôn bọn họ thì sao?
Tứ đại Hộ pháp chỉ có thể thở dài!
Chỉ mong Ma tôn vẫn luôn giữ một cái đầu lạnh khi yêu.
( Đừng mong chờ gì:>>>>).
!
"Ắt xì!" Bạch Lạp Sa đứng trên hiên nhà, đột ngột hắt hơi một miếng.
Hoa Phiệt từ đằng sau ôm lấy nàng, thái độ quan tâm lo lắng hỏi han: "Bị lạnh sao?"
Dứt lời, chàng ta còn gắng ôm nàng chặt thêm chặt, ấm áp bao phủ!
Bạch Lạp Sa lưng dựa vào lồng ngực vững chắc của người đàn ông, giọng điệu bông đùa oán giận.
"Không biết nữa, chắc do ai đó lén mắng ta sau lưng đây mà.
"
"Sẽ không ai dám mắng nàng đâu.
"
Sẽ không, vì kẻ đó phải chết!
________________________________
Huyết Tiên Tử: "Ngươi làm sao thế?"
Hoan Lạc Tự: "U là trời! Tự dưng thấy lạnh sống lưng ghê.
" (;ŏ﹏ŏ).