Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 4: Vương gia cao lãnh x Con vợ kế Tô gia (4)

Diễn trò gì đó kỳ thực Ngu Tiểu Mạc không hề có bất kỳ áp lực nào, lúc trước, trong đoàn kịch của trường hắn đã diễn qua vai nam chính rất nhiều lần, tuy rằng sau này bị Ngu Sở buộc phải rời khỏi đoàn kịch cho nên hành động mới không thành thạo một chút, thế nhưng muốn dọa tên quý công tử được nuông chiều từ bé này cũng không thành vấn đề.

Rất nhanh, một hạ nhân đến tìm Ngu Tiểu Mạc, ở cửa sau Tô phủ đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa bình thường, xem ra không thấy Tô Mặc Nhiên lập tức rời đi liền không cam lòng.

Mang theo một vài bộ quần áo thường ngày bọc thành bọc nhỏ liền ngồi vào trong xe, Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn vòng tay của mình một chút, từ bên trong đổ ra một đống đồ.

Vài tờ ngân phiếu mệnh giá không lớn không nhỏ, một ít bạc vụn và một ít nén bạc, còn có một chút đồ lặt vặt có thể xem thành đồ dùng sinh hoạt hằng ngà, thậm chí còn có băng gạc và thuốc trị thương. Đồ vật hệ thống đưa tặng tuy không tính là đầy đủ, nhưng là có công dụng rất lớn.

Đem bạc vụn cất vào túi tiền, Ngu Tiểu Mạc tạm thời cất hết những thứ chưa cần dùng tới.

Mắt thấy xe ngựa chạy vào nơi hẻo lánh, Ngu Tiểu Mạc cũng không có hỏi là muốn đi đâu, dù sao bị sắp xếp cũng không đến được chỗ nào tốt.

Tiểu công tử Tô phủ bị đuổi khỏi phủ, chuyện này ít ai biết được, sau đó không lâu Ngu Tiểu Mạc liền đi tới ngoại thành, đi vào trong sân một tòa nhà cổ xưa.

Tòa phủ này có chút cũ kỹ, không tính lớn cũng không tính nhỏ, một người ở cũng dư dả. Nhưng thực sự hơi bẩn.

"Công tử cứ ở lại đây, chờ đến khi tâm tình lão gia tốt lên, sẽ đón công tử trở về."

Giọng của hạ nhân có chút châm chọc, Ngu Tiểu Mạc cũng chẳng để ý, đi thẳng vào trong viện.

Xe ngựa rời đi rất nhanh, tiểu viện lại khôi phục an tĩnh. Ngu Tiểu Mạc đẩy cửa đi vào trong phòng, một lớp bụi bặm đập vào mặt hắn làm hắn so sặc sụa, vội vàng lui vài bước về phía sau.

Trong phòng âm u, còn có cảm giác hơi quỷ dị.

Cảm giác như xem phim kinh dị...


Ngu Tiểu Mạc thở dài một hơi, bước vào trong phòng, để hành lý sang một bên.

Hiện tại đã là chạng vạng tối, muốn dọn dẹp cũng chỉ để sang ngày hôm sau. Thế nhưng phòng này căn bản là không ai có thể ngủ được, Ngu Tiểu Mạc suy nghĩ một chút, tùy tiện dọn dẹp một chỗ đất trống, nằm trên mặt đất ngủ một đêm.

Ở chỗ này đương nhiên không thể ngủ được, Ngu Tiểu Mạc trừng mắt nhìn xà nhà, đốt nến cả đêm, nghe cả tiếng gió thổi đêm khuya.

Ngủ ở cái chỗ này đương nhiên sẽ rất sợ, bất quá đã chết qua một lần, Ngu Tiểu mạc cảm giác mình gặp được cái gì cũng sẽ không sợ hãi quá mức.

Một đêm cứ thế trôi qua, ngày hôm sau, chỉ ngủ được một lúc Ngu Tiểu Mạc ngoài ý muốn tinh thần hưng phấn, trước tiên ra hậu viện rửa mặt, sau đó đi ra ngoài cửa viện.

Sáng sớm có không ít nông dân vào thành, Ngu Tiểu Mạc tìm được một đại thúc đang đánh xe bò, đi nhờ vào thành.

Sau khi tạm biệt đại thúc, Ngu Tiểu Mạc tìm một tiệm hoành thánh gọi một bát hoành thánh. Hoành thánh trắng trắng mềm mềm bị hắn bỏ thêm vài muỗng dầu ớt đỏ tươi, cuối cùng ngay cả nước dùng đều là một màu dỏ, bị Ngu Tiểu Mạc uống sạch sẽ.

Ăn xong điểm tâm, Ngu Tiểu Mạc liền muốn đi mua một chút thức ăn, một vài vật dụng cần thiết trong nhà.

Trong tiểu viện ngay cả cái bàn cũng không có mà dùng, hắn tìm thợ mộc trong thành mua một cái giường cùng vài bộ bàn ghế, lại đưa thêm tiền để thợ mộc chuyển về tận nhà cho hắn.

Mua đồ dùng lại mua thêm vài tấm đệm chăn, trong lúc Ngu Tiểu Mạc đang mướn xe để ngụy trang cho đống đồ hắn vừa mua, giá cả trong kinh thành cao kinh người, chờ sau khi Ngu Tiểu Mạc đã mua xong, bạc vụn đã dùng không còn bao nhiêu.

Nhìn túi tiền của mình cạn sạch, Ngu Tiểu Mạc hài lòng mang theo một xe ngựa chứa đầy đồ quay về tiểu viện.

Xe ngựa chậm rãi đi ra cửa thành, mà ở trên lầu một trà quán, nam nhân sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt.

"Vương gia, người đã đi."

Thị vệ bên cạnh Dung Lan cung kính nói: "Có cần gọi người ta qua đây không ạ?"

"....."

Trầm tư vài giây, Dung Lan buông tách trà xuống: "Không cần."

"Vâng."

Sau khi về đến nhà, Ngu Tiểu Mạc trả thêm tiền thuê cho phu xe phụ hắn dọn dẹp tiểu viện. Dù sao đều được trả tiền như khi đánh xe, phu xe cũng không cự tuyệt.


Sau khi nhổ cỏ khô ở hậu viện, đào giếng, Ngu Tiểu Mạc cùng người phu xe bắt đầu quét tước hậu viện và tiền viện. Thể lực của phu xe đương nhiên tốt hơn Ngu Tiểu Mạc nhiều, tốn thời gian cũng chỉ một nửa so với Ngu Tiểu Mạc.

Sau khi sửng sốt một hồi Ngu Tiểu Mạc để gã đi quét tước trong phòng, đến khi tiền viện được dọn xong thì gian phòng phía sau cũng được xử lý gần như là sạch sẽ. Gia cụ cũng được đưa đến, hai người loay hoay một hồi, rốt cuộc cũng dọn dẹp sạch sẽ tiểu viện từ trong ra ngoài.

Thanh toán tiền công gấp đôi cho người phu xe xong, gã liền rời đi, Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống giường mềm mại sạch sẽ.

Mệt mỏi một ngày một đêm thắt lưng đều đau nhức, nhưng mà nhìn bốn phía xung quanh sạch sẽ hơn nhiều, Ngu Tiểu Mạc cảm thấy cực kỳ đáng giá.

Sau khi mệt nhọc, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh như thủy triều, đêm qua vốn không được nghỉ ngơi thật tốt, hắn ở trên giường xoay người, vùi thân vào trong chăn, nhắm mắt.

Gian phòng thoáng cái yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ có hơi thở đều đặn của người trong chăn, làm cho cảm thấy được thả lỏng.

Kẽo kẹt.

Dường như ngoài cửa có động tĩnh gì, Ngu Tiểu Mạc mảy may không có cảm nhận được.

Lại an tĩnh vài giây, một người từ bên ngoài chậm rãi đi vào, nhìn thấy trên giường có người, đột nhiên ngơ ngẩn.

Vốn đang nghĩ nơi này tại sao lại biến thành dạng này, lại không nghĩ tới là bởi vì hắn đã trở về...

Sở Triệt đi tới, đứng bên giường nhìn hắn.

Vẫn là khuôn mặt quen thuộc này, nhưng so với trước hình như tiều tụy đi rất nhiều.

Vốn cho là chỉ có chính mình chịu dày vò, hiện tại xem ra, đã nhiều ngày trôi qua hắn sống không được tốt lắm.

Sở Triệt nhẹ nhàng nâng tay, đè xuống góc chăn của Ngu Tiểu Mạc, sau đó thuận thế ngồi bên cạnh hắn.

...

Ngồi được vài canh giờ, đợi cho đến khi Ngu Tiểu Mạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thì nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm mình kia.

Bởi vì ánh mắt thâm trầm kia cũng không quá thích hợp, cho nên Ngu Tiểu Mạc khi tỉnh lại liền nói: "Ngươi vào bằng cách nào?"


Người này là ai vậy?!

"Cửa phòng ngươi không có khóa."

Sở Triệt thấy bộ dạng này của hắn không khỏi buồn cười, đưa tay nhéo mặt hắn một cái: "Sao lại sợ đến như vậy?"

Vì sao tên này thân mật với mình như vậy?

Ngu Tiểu Mạc hơi kinh ngạc, sau đó phát hiện năng lực tự động phân tích vậy mà không có hiệu lực.

Không thể phân tích, vậy cũng chỉ có hai người.

Hoặc là nhân vật phản diện, hoặc là nam chính.

Ngu Tiểu Mạc vẫn duy trì bình tĩnh, nở nụ cười với Sở Triệt: "Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?"

Tuy rằng hoàn toàn không biết người này là nhân vật phản diện hay nhân vật chính, thế nhưng có thể khẳng định là y cùng Tô Mặc Nhiên nhất định có quan hệ không tồi. Nếu như tùy tiện hỏi thân phận của hắn, rất có thể sẽ bị hoài nghi.

Ngu Tiểu Mạc ưu thương suy nghĩ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

"Ta mới chạy vào Tô phủ tìm ngươi, phát hiện ngươi không ở đó."

Sở Triệt nói xong, cầm tay Ngu Tiểu Mạc: "Ngươi không ở Tô phủ, chắc là lại bị đám người kia đuổi đi, đúng không?"

Lại? Thì ra Tô Mặc Nhiên bị đuổi đến đây cũng không phải là một lần hai lần a.

Ngu Tiểu Mạc âm thầm ghi nhớ, gật đầu: "Kỳ thực.. Lần này là tự ta rời đi."

Sở Triệt nhìn y, đáy mắt hiện ra yêu thương: "Ngươi trước kia không có nói như vậy."

Ngu Tiểu Mạc: "..." Hắn làm thế nào lại nhận ra?

Sở Triệt thấy người không nói gì, nặng nề thở dài một hơi, sau đó ôm y vào trong ngực mình: "Ta biết mỗi lần ngươi bị ủy khuất đều không chịu nói, nhưng mà không sao, ta sẽ ở bên ngươi."


"!"

Lần thứ hai Ngu Tiểu Mạc bị hoảng sợ.

Vì sao nói nói liền ôm? Tô Mặc Nhiên cùng người kia có quan hệ tốt đến vậy? Đây thật không bình thường nha!

Chẳng lẽ là tình nhân? Hắn hiện tại là tình nhân của nam chủ hoặc là của nhân vật phản diện?

Cái quái gì vậy!

Đầu óc hồ nhão Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh đẩy Sở Triệt ra, dưới ánh mắt không hiểu của đối phương, mở miệng nói: "Ách... Ta đói bụng, ngươi không đói sao?"

Sở Triệt ngẩn người.

"Chúng ta nấu cơm đi."

Ngu Tiểu Mạc xuống giường, quyết định trước khi làm rõ tình huống phải cách ly một chút đối tượng hở ra là ôm mình.

Dù sao hắn đối với đoạn ký ức này cũng không biết được toàn bộ, cái gì cũng không biết nói ra rất dễ bị lộ. Hơn nữa sẽ làm ảnh hưởng đến cốt truyện tiếp theo của nhân vật chính trước mặt.

"Được."

Sở Triệt nắm tay hắn: "Ta đã lâu chưa nếm qua mì dương xuân do ngươi làm, bây giờ thật hoài niệm đồ ăn của ngươi."

Ngu Tiểu Mạc cười mà không nói.

Có thể buông tay y ra được không?

Còn có, mỳ dương xuân và vân vân... Hắn hoàn toàn không biết làm a.

Đinh.

"Chúc mừng ký chủ, gặp được hai nhân vật chính, được thưởng thêm điểm tích lũy."

[ Tiến độ nhiệm vụ: 1/10 ]


[ Điểm tích lũy: 50 ]

Đột nhiên hệ thống phóng ra giao diện trước mặt y, Ngu Tiểu Mạc nhìn điểm tích lũy nhiều thêm 50 điểm, vui mừng nho nhỏ một chút.

Lúc này, lại có một cái giao diện khác hiện ra.

[ Hệ thống nhắc nhở: Có thể thăng cấp kỹ năng, có lựa chọn thăng cấp hay không ]