Xuân đi thu đến, hạ mạt đông chí, trong nháy mắt, đã một năm trôi qua.
Trong trà dư tửu hậu của bách tính thường dân về Tề vương phủ năm đó đã sớm sa sút, Vương thành cũng khôi phục yên bình như ngày xưa.
Lúc trước Tề vương phủ vốn cường thịnh nhất hiện nay đã sớm suy yếu, mà vốn là Sở gia bị diệt môn thì được rửa sạch oan tình, lại lần nữa lớn mạnh lên, Sở Triệt - nhi tử của Sở Tương cũng được hoàng thượng trọng dụng, làm quan đến thừa tướng, giống như phụ thân y, thậm chí so với phụ thân y càng hãnh diện hơn, càng xuất sắc hơn.
Gia chủ Tô gia - Tô Ngạo lúc trước có quan hệ tốt với Sở Tương, sau khi Sở gia rơi đài liền vứt bỏ tình nghĩa ngày xưa muốn dựa vào Tề vương, trong mắt người khác chính là hành vi không biết liêm sỉ, sau khi Sở Triệt được trọng dụng, đối với Tô Ngạo Đại học sĩ này hoàng thượng coi trọng không ít không nhiều, địa vị của Tô gia bị Sở gia lạnh nhạt thờ ơ nên tuột dốc không phanh.
Quan trường không thuận, Tô Ngạo cùng phu nhân khắc khẩu cũng nhiều lên, ầm ĩ càng ngày càng lớn, thậm chí có một lần Tô Ngạo còn không muốn thân mật cùng Lục Xảo Xảo, cuối cùng, mâu thuẫn của hai người càng trở nên gay gắt khi Tô Ngạo nạp một người thiếp.
Sau khi Lục Xảo Xảo nghe nói lão gia nạp thiếp, lúc đó liền tức giận ném vỡ tách, hùng hổ đi đến nhìn, phát hiện người thiếp này có dung mạo bảy phần tương tự với Liễu thị chủ mẫu Tô gia ban đầu, tức giận đến độ quăng ngã bàn, ném đồ lung tung, cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi, giống như người đàn bà chanh chua đanh đá cùng Tô Ngạo ầm ĩ một trận.
Tô Ngạo ghét người vô lễ lỗ mãng, cho rằng Lục Xảo ngày thường ôn nhu ngoan ngoãn đều là giả vờ, sau vài lần quậy đến tưng bừng liền lạnh nhạt với bà ta, ngược lại cưng chiều tiểu thiếp có dung mạo tương tự với Liễu thị kia.
Lục Xảo Xảo không cam lòng bị lạnh nhạt, vài lần đòi sống đòi chết muốn đi gặp Tô Ngạo thị uy, làm không ít người cười nhạo. Càng quá phận hơn là biết được tiểu thiếp kia mang thai, Lục Xảo Xảo liền âm thầm hãm hại nàng, sau cùng sự tình bại lộ, cũng bởi vì vậy mà Tô Ngạo hoàn toàn mặc kệ bà ta, không quan tâm.
Mấy tháng sau, tiểu thiếp Tô phủ sinh hạ một tiểu nhi tử. Lại qua không lâu, Lục Xảo Xảo vô thanh vô tức* (im hơi lặng tiếng) mà chết ở hậu viện.
Lúc Tô Ngạo nghe thấy cái tin này thì đang ở bên kiều thê của mình cùng ấu tử, khi nghe thấy tin này đầu tiên là cả kinh, lại nhìn Tô Hằng đang quỳ gối trước mặt mình kinh sợ mà không biết phải làm sao, lại nhớ đến con thứ Tô Mặc Nhiên sớm đã ở Sở gia, cũng đã cắt đứt quan hệ với Tô gia, trong lòng liền nảy sinh cảm giác chán ghét với đứa con trưởng này.
"Đã biết, ngươi lui xuống đi."
Tiểu thiếp có dung mạo tương tự Liễu thị ở một bên ôn nhu dỗ dành con của mình, sau khi nghe Tô Ngạo lãnh đạm đuổi Tô Hằng xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười,
Sau năm thứ hai Lục Xảo Xảo hạ táng, tiểu thiếp này đã được nâng lên làm chính thất, còn có người nói là rất được Tô Ngạo sủng ái. Sau này nàng cũng sinh cho Tô Ngạo thêm một trai một gái, địa vị vững chắc, so với Lục Xảo Xảo năm đó đương nhiên chỉ hơn không kém.
Mấy năm sau, Tô gia bị tố cáo tham ô nhận hối lộ mấy ngàn vạn lượng, Tô gia rơi đài, người trong Tô phủ cũng tứ tán khắp nơi, không ai có kết cục tốt. Chỉ có người tiểu thiếp kia đột nhiên mất tích, không ai biết nàng đi đâu, cuối cùng cũng không có ai biết tung tích của nàng.
Đương nhiên, đây là sau này mới nói.
Ngày xưa Liễu thị ở Tô phủ bị hàm oan, bị thiếp khinh nhục mà chết, hiện tại Tô gia rơi đài, thị thiếp chạy đến nhà chủ mẫu. Tình hình như thế tuy rằng không quá giống cảnh ngộ của Liễu thị năm đó, nhưng kết cục, đều giống nhau.
Người ngoài chỉ nhìn rồi chê cười Tô phủ, thảo luận trong lúc trà dư tửu hậu đến hăng say. Mà Sở gia lại là một khoảng yên bình, tiếng gió của Tô phủ không thổi đến bên này, cũng đừng nghĩ thổi qua tới.
Sau khi lâm triều, Sở Triệt từ chối lời mời phẩm trà luận đạo cùng mấy vị đồng liêu, chỉ nói trong phủ còn có phu nhân đang chờ, mình phải nhanh trở về bồi hắn.
"Sở phu nhân thực sự rất hạnh phúc, có thể làm đại nhân lo lắng như vậy."
"Sở đại nhân cùng Sở phu nhân thật là phu thê tình thâm."
"Nếu như vậy, vậy bọn ta xin phép đi trước."
"Sở đại nhân, cáo từ cáo từ."
Mấy vị đại thần khác đều biết y vội vã trở về như vậy là vì người nào, sau khi trò chuyện mấy câu liền rời đi.
Sở Triệt vội vã ra cung môn, bước vào trong kiệu liền bảo kiệu phu chạy nhanh về phủ.
Trong lòng luôn nghĩ đến người nọ, cự ly mấy con phố cũng cảm thấy thật dài thật xa làm y sốt ruột. Sở Triệt dường như sắp đợi không được nữa, lúc này cỗ kiệu dừng lại, đến nơi.
Y vén rèm bước lên bậc thang, tiểu đồng ngày thường mang theo người tươi cười chạy ra đón, chỉ nói một câu "Phu nhân đang ngắm hoa ở hậu viện" rồi tránh ở một bên tiếp tục chơi đùa. Sở Triệt hiểu ý, trực tiếp đi đến hậu viện.
Sở gia trải qua kiếp nạn, hiện tại phủ đệ được sửa chữa một lần nữa. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có một số nơi rất giống với viện mà con thứ Tô gia từng ở qua.
Vòng qua hành lang quanh co cùng cây cầu nhỏ, Sở Triệt mới vừa đi đến chân cầu đá đá mấy cục đá nhỏ, liền thấy một bàn đá bên hồ, có một bóng người nhỏ bé yếu ớt đang ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, tay cầm chén trà ngắm hoa.
Tô Mặc Nhiên ôm một ly trà an tĩnh uống, trong hơi nóng mờ mịt, sườn mặt của hắn an tĩnh mà ôn hòa.
Hắn vừa uống trà nóng vừa ngắm hoa, nhìn qua thì an nhàn sung sướng, so với Sở Triệt sáng sớm phải vội vàng vào triều thì thảnh thơi hơn.
"Mặc Nhiên."
Sở Triệt khẽ gọi một tiếng, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Tô Mặc Nhiên nghe vậy quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người liền kinh ngạc: "Sao hôm nay lại trở về nhanh như vậy?"
"Hôm nay không có bị hoàng thượng giữ lại thương nghị quốc sự."
Sở Triệt ngồi xuống bên cạnh hắn, rất tự nhiên bao tay hắn lại: "Tay lạnh như vậy sao còn ở bên ngoài, lỡ trúng gió thì sao? Sẽ cảm lạnh."
Tay lạnh sao?
Tô Mặc Nhiên nhìn bàn trà nóng, lại nhìn cái tay đang nắm chặt tay mình.
Rõ ràng chính là nóng.
Sở Triệt mỉm cười, không đề cập tới chuyện mình nhân cơ hội chiếm tiện nghi người ta.
"Đã ăn sáng chưa? Hôm nay đều làm món em thích."
Tô Mặc Nhiên thành thật gật đầu: "Ăn rồi."
Một năm trước hắn vì Sở Triệt mà dùng thân chắc tên, sau khi dạo một vòng quỷ môn quan, thật vất vả mới cứu được về, thân thể lại luôn đau ốm, có chút suy yếu, đôi khi cũng không ăn uống gì, làm cho Sở Triệt cực kỳ lo lắng.
"Ta hỏi là ăn no chưa?"
Sở Triệt nhéo nhéo mặt của hắn: "Nhìn em gầy quá, so với lúc ở Tô phủ còn gầy hơn."
"Ưm... Cũng không có gầy lắm."
Tô Mặc Nhiên giơ tay, ý đồ cứu vớt cái mặt đáng thương của mình.
Sở Triệt không có buông tay, lại nhéo nhéo, sau đó đến gần mặt hắn, bẹp một cái,hôn một ngụm lên má Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên: "....."
Vẻ mặt Sở Triệt trộm hương* cười xấu xa.
( Trộm hương < 偷荤 >: đ ại khái như chiếm tiện nghi người ta, thả dê một phát nà =]].)
Nhìn nụ cười mập mờ của y, mặt của Tô Mặc Nhiên hơi đỏ lên, vài giây sau mới thấp giọng nói: "Không chuẩn như vậy."
Nhìn đến bốn chữ này giống như là đang trách cứ, trên thực tế Tô Mặc Nhiên không có trách cứ cũng không có cự tuyệt.
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào vào tim, gợi lên một trận ngứa ngáy.
Sở Triệt không nhịn được kéo hắn ôm vào lòng, cánh tay vòng lên tấm lưng gầy yếu, cảm nhận được người trong lòng cũng thuận theo ngoan ngoãn rúc vào lòng mình, trong lòng tức khắc mềm nhũn.
Gió nhẹ lướt qua,mang theo hương hoa tháng ba.
Đây là người của y...
Sở Triệt cảm thán trong lòng, nghiêng đầu, môi tự nhiên hôn lên mái tóc mềm mại đen như mực.
Tô Mặc Nhiên đã sớm khép mắt lại, giờ phút này lông mi của hắn nhẹ nhàng run run.
Cách lớp tóc mềm mại, hắn có thể cảm nhận được độ ấm trên môi Sở Triệt, ấm áp như vậy, nóng bỏng như vậy, cơ hồ muốn đem hắn hòa tan vào nụ hôn.
"....."
Chậm rãi đưa tay lên, Tô Mặc Nhiên làm ra một hành động lớn mật nhất từ trước tới giờ.
Hai cánh tay của hắn quấn lấy cổ Sở Triệt, ở bên tai y dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn nhẹ nhàng nói: "Làm chuyện mà anh muốn đi... được chứ?"
Vừa mới dứt lời, Tô Mặc Nhiên cũng cảm thấy thấy thể của người đang ôm mình hơi cứng đờ.
Cùng lúc đó, mặt của hắn cũng bị lửa thiêu đỏ bừng.
Hắn biết Sở Triệt có tình cảm với mình, trước kia đã biết, chỉ là vẫn luôn không trả lời.
Không phải là không tiếp thu được, mà không xác định được mình có thích y hay không.
Sở Triệt đợi Tô Mặc Nhiên một năm, hắn cũng dùng một năm để xác định tâm ý của mình, mà hiện tại, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Trong lòng y có mình, trong lòng mình cũng có y.
Tô Mặc Nhiên vùi đầu trong ngực Sở Triệt, nghe tiếng tim đập hữu lực dồn dập, trong lòng ngọt ngào.
"Em thích anh, Sở Triệt."
Từ trước đến nay đều không có lớn mật như vậy, hiện tại hắn cũng hoài nghi có phải mình điên rồi không.
"Thật sự, thích anh."
Thế nhưng, cả đời cũng chỉ có vài cơ hội ít ỏi như vậy, nếu như không nhân dịp lúc này điên cuồng, tiếp theo có thể sẽ bỏ lỡ.
Hắn không nên bỏ qua, không cần giống như mẫu thân của mình, để cho bản thân mãi mãi tiếc nuối.
"....."
Cúi đầu nhìn người đang chôn mặt trong lồng ngực mình, giống như một con mèo nhỏ ỷ lại chính mình, đại não Sở Triệt chớp mắt liền trống rỗng.
Đợi lâu như vậy, còn tưởng rằng phải tiếp tục đợi, không ngờ rằng lại tới đột nhiên như thế.
Mặc Nhiên, em ấy nói, em thích anh.
Em thích anh.
Em thích anh!
Em! Thích! Anh!
"Ha ha ha —— "
Sở Triệt đột nhiên cười lớn, cười giống như người điên, rồi lại từ nội tâm mà mừng như điên.
Tô Mặc Nhiên chỉ một mực cúi đầu, có thể thấy hai bên tai đã sớm đỏ bừng.
Không đợi cười xong, y chợt bế Tô Mặc Nhiên lên, dưới chân dùng lực, thi triển khinh công, chạy không ngừng nghỉ về phòng.
Chạy một mạch như chim bay, làm bọn hạ nhân đều suy đoán đại nhân bị làm sao vậy, choáng váng rồi?
Sở Triệt không để ý nhiều đến vậy, "Ầm" một tiếng đạp cửa phòng, ôm người vọt vào.
Khi phía sau lưng chạm đến đệm giường mềm mạu, mặt Tô Mặc Nhiên đã đỏ đến không thể đỏ hơn.
Có thể nói ra miệng là một chuyện, nhưng thời điểm thực sự muốn làm như vậy lại là chuyện khác.
Vừa nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện gì, hắn liền nhịn không được mà đỏ mặt kéo đến tận mang tai, tim đập so với Sở Triệt còn nhanh hơn.
Sở Triệt đem một màn này xem ở trong mắt, lại yêu thương mà ôm người gặm vài miếng, sau đó vội vàng nói: "Thật vậy sao? Mặc Nhiên, những điều em nói đều là thật sao?"
Y biết mình quá gấp gáp, thế nhưng đợi một năm, vất vả lắm mới đợi được đến ngày hôm nay, điều này làm sao không thể không hưng phấn cho được!
Lại sợ vào lúc này Mặc Nhiên đổi ý, hoặc là tự mình đa tình, hiểu sai ý của hắn.
May mà, Tô Mặc Nhiên hiểu được chần chờ của Sở Triệt, mặt càng đỏ hơn, nhưng vẫn là cổ vũ chính mình, dùng chút dũng khí cuối cùng nặng nề gật đầu.
Sau khi gật đầu, hắn liền chui vào chăn giả làm đà điểu.
Sau đó liền bị Sở Triệt kéo ra ngoài.
Đều xác định đến mức này, nếu y không động thủ liền không phải là nam nhân!
Sở Triệt cơ hồ như muốn ngửa mặt lên trời thét dài, chính mình đợi đến thời khắc này, cực kỳ vui sướng.
"Mặc Nhiên, Mặc Nhiên của ta."
Nụ hôn của y liên tiếp rơi xuống thân thể Tô Mặc Nhiên đang dần dần mở ra trước mắt y, màn che rũ xuống, che khuất cảnh xuân bên trong.
Lúc tiến vào rất đau, hai người chưa từng có kinh nghiệm, trên phương diện này khó tránh khỏi chút mới lạ.
Tô Mặc Nhiên đau đến muốn khóc lên, nhưng lại nghe thấy Sở Triệt thì thầm bên tai hắn.
"Ta thích em, Mặc Nhiên, ta thích em."
Dường như muốn đem những lời này khảm vào trong ngực, giọng Sở Triệt khàn khàn lặp đi lặp lại bên tai Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên gắt gao nhắm hai mắt, rướn thân người lên trên, đến giữa khuỷu tay y.
Em cũng thích anh.
Tuy rằng vẫn rất đau, còn là đau muốn ứa nước mắt, nhưng trong lòng rất ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi nhũn thành nước.
Vẫn luôn... Vĩnh viễn...
Chỉ thích một mình anh.
***
H của tui đâu QAQ
Cua đồng bò ngang bò dọc, đưa lên hai càng kẹp kẹp kẹp QAQ