Mặt trời lúc nửa đêm

Chương 6

Sally Beecham trèo lên ngồi vào chiếc xe Jeep đen của Call, chiếc xe không sáng sủa nhưng anh mua không bao lăm tiền, chiếc xe được trang bị cái máy tời có dây cáp thật lớn ở phía trước, vỏ xe loại to rộng, mui bằng nhựa đen loại tốt, ở Dawson không có cái xe quay được cả 4 bánh nào so nổi với xe này. Cậu con trai còn vị thành niên của chị, Jimmy, và các bạn học ở trung học của cậu hi vọng chị và Call thành đôi thành đũa để Jimmy có thể lái thử chiếc xe xem nó chạy ra sao.

Sally cũng hi vọng chị sẽ thành đôi thành đũa với anh vì chị quá mê anh. Vả lại mọi người đều biết anh giàu.

- Đã xong chưa cô em? - Call hỏi.

Cô phải đổi phiên với Betty Yisdale để được nghỉ tối thứ Bảy và làm bù cho Betty đêm khác vào tuần sau, nhưng nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của chị đã vạch thì việc đổi phiên này rất xứng đáng

- Chỉ đợi em lấy áo khoát nữa thôi - Sall đi vào phòng ngủ trong ngôi nhà nhỏ, sườn gỗ của chị nằm trên đường Nữ Hoàng, lấy áo khoác trong tủ, dừng lại trước tấm gương soi một lát để sửa lại mái tóc đen uốn cong và kiểm tra kĩ xem trong răng có dính son tô môi không rồi bước ra hành lang.

Tối nay trông Call rất bảnh bao râu cạo sạch mái tóc nâu đen còn ướt vì mới tắm xong. Lạy Chúa anh đẹp trai quá và cặp mắt... chỉ nhìn đến là chị rụng tim. Vào mùa hè có một lần chị thấy anh ở trần, thân hình anh thật đẹp rám nắng và gầy ngực nở bắp thịt cuồn cuộn, lưng rắn chắc gân guốc, hai bàn tay anh to tướng, cô nghĩ hai bàn tay chắc tuyệt vời lắm.

Có lẽ đêm nay chị sẽ thấy có đúng như thế không!?

Khi Call dẫn Sally ra xe, chị cười và anh cười đáp lại, nhưng anh hình như hơi lơ đãng.

Chị nhận thấy suốt buổi tối anh có thái độ như thế, thoạt tiên khi ăn tối ở phòng Bonanza ở khách sạn Eldorado, rồi khi ngồi trên xe trở về nhà chị cũng thế. Chị ước chi được ngồi sát vào anh nhưng sợi dây an toàn không để cho chị nhích người xa khỏi chỗ ngồi, mà chị biết anh không thích tháo dây ra vì anh cứ nhớ đến chuyện tại nạn xe hơi đã làm cho vợ con anh chết.

Cuối cùng chị hỏi:

- Anh có khoẻ không đấy? Anh im lặng suốt buổi tối

- Tôi bận suy nghĩ

- Về chuyện g?

Anh liếc nhanh nhìn chị từ sau tay lái:

- Đưa cô vào giường

Chị hồi hộp, cơ thể nóng bừng, cơ quan giữa hai chân cấn cái khó chịu, chị với tay để trên đùi chân anh bóp nhẹ và nói:

- Em cũng đang nghĩ đến chuyện ấy, Call à.

Đến ngã tư anh rẽ xe rồi dừng lại trước nhà chị tắt máy. Anh nắm tay chị đẩy nhẹ ra khỏi chân anh và quay qua phía chị.

- Tôi đang nghĩ... tôi rất muốn ngủ với cô... Tôi không... tôi nghĩ tôi chưa chuẩn bị

Chị cảm thấy hơi nóng trong người tan biến như quả bong bóng xẹp hơi:

- Chúng ta cứ vui vẻ, từ từ mà tiến, cứ tiến đến một cách thoải mái. Chắc anh biết người ta thường nói chuyện với ái tình cũng như việc đi xe đạp, khi đã biết đi người ta không bao giờ quên được

Anh nhìn chị, cặp mắt xanh sắc sảo, rồi nghiêng người qua hôn chị rất nhẹ. Chị thích cảm giác dịu dàng của đôi môi anh, môi dưới dầy và gợi dục. Chị hôn anh lại và tin thế nào anh cũng yếu lòng. Thế nhưng anh ngồi lui

- Hai ngày nữa tôi sẽ gọi cô

- Được thôi - Chị cố giữ cho giọng nói không có vẻ thất vọng - Không sao - Chị mở cửa định bước xuống nhưng Call đã đứng ở đấy trước khi chân chị chạm mặt đất.

- Tôi xin lỗi Sally, tôi thật ân hận

- Đừng ân hận - Vì tự ái, cô vươn thẳng hai vai - Anh không phải là người đàn ông duy nhất ở Dawson, Call à, chắc anh hiểu ý tôi rồi?

Anh gật đầu:

- Phải tôi hiểu ý cô muốn nói gì

Chị chào anh và đi vào nhà, ngôi nhà yên lặng, các phòng còn phảng phất mùi bắp cải chị đã nấu để ăn tối, Jimmy đi chơi với bạn và chắc đến khuya mới về

Buổi tối còn sớm, chị tức tối về chuyện Call đề nghị rồi nửa chừng bỏ kế hoạch, chị nhìn cái điện thoại trên tường gần lò lửa ở nhà bếp.

Có lẽ Farley ở nhà, anh ta không đẹp mã, không giống như Call nhưng anh ta luôn luôn làm cho chị vui lòng, chị nghĩ đến tính năng nổ của anh ta trên giường và chị cười khi nghĩ đến chuyện ấy. Có lẽ chị sẽ làm cho anh ta ngạc nhiên

Sall đưa tay nhấc điện thoại.

Khi chiếc xe jeep đã chạy vào bóng tối rồi, Call đấm tay xuống vô lăng. Chó đẻ thật, anh làm quái gì thế này? Anh đã tự hứa với mình đêm nay anh sẽ đi hành lạc kia mà, anh đã quyết định sẽ sống lại cuộc đời thế tục lại kia mà, thế nhưng anh đã xin lỗi Sally và quay về

Anh có thể tự nhủ chính vì Susan, vì anh cảm thấy làm thế là không trung thành với vợ mặc dù vợ chết đã nhiều năm rồi, nhưng anh biết nói thế là không đúng sự thật, trong cuộc hôn nhân của họ tình dục không phải là vấn đề quan trọng. Ít ra không quan trọng đối với Susan, Call thường có nhu cầu về tình dục cao, nhưng Susan không xem vấn đề này là quan trọng mà chị chỉ nghĩ đến vấn đề con cái thôi. Họ có những điểm chung các vấn đề khác, có những giấc mơ và mục đích giống nhau khiến họ gắn bó với nhau, vì anh là loại đàn ông không lừa dối vợ nên anh đã lấy công việc để quên bớt những nhu cầu về tình dục.

Không phải vì thế mà anh việc cớ để làm việc 16 giờ/ngày. Từ khi tai nạn xảy ra, vì buốn chán và vì cảm giác có tội cho nên anh sống đời độc thân, nhưng trong mấy tháng vừa qua anh vượt qua những cảm giác ấy và bắt đầu hội nhập vào cuộc sống lại

Sự thật là vợ anh chết, anh sống độc thân lại. Anh sẵn sàng dấn thân vào tình dục không bị ràng buộc, nhưng anh không muốn hưởng tình dục với Sally Beecham, anh muốn hưởng tình dục với Charity Sinclair, mà đây là vấn đề khó khăn không dễ gì giải quyết

Call đưa tay lên vuốt tóc, Charity không phải là gái bán bar dễ dàng tằng tịu với anh vô điều kiện, cô cũng không phải là gái li dị chồng nhảy từ tay người đàn ông này sang tay người đàn ông khác để tìm thú vui nhất thời. Charity là cô gái hàng xóm, đủ tiêu chuẩn để xuất hiện trên các tấm biển quảng cáo khắp nước Mỹ.

Dĩ nhiên có thể anh sai lầm.

Nghĩ đến chuyện này máu lại chảy rần rần trong người anh. Anh không cảm thấy ham muốn làm tình với Sally một chút nào hết mà anh cứ nghĩ đến chuyện có thể tình cờ Charity làm tình với anh. Dù sao Sally mặc áo cổ thật thấp để lộ bộ ngựa trắng ngà đầy đặn nhưng anh vẫn không thấy thích

Trái lại sáng nay khi anh nhìn thấy đôi môi gợi dục của Charity, phán đoán bộ ngực khêu gợi của cô dưới làn áo sơ mi lấm bùn, anh muốn kéo cô nằm xuống đất, anh đã muốn tuột áo quần cô ra, muốn cho vào trong cô.

- Lạy Chúa Jesus - Call lẩm bẩm khi rẽ xe khỏi đường Hunler để chạy vào con đường gồ ghề đến suối Ngựa chết.

Trở lại với thế giới thật, anh gặp nhiều vấn đề khó khăn chứ không phải như anh tưởng. Sau 4 năm sống đơn côi bây giờ anh mơ tưởng đến một phụ nữ làm cho anh hài lòng vừa ý. Có thể anh lo sợ sau một thời gian dài không làm tình anh sẽ không còn khả năng ấy, nhưng suy nghĩ lại anh thấy không đúng thế. Đúng như Sally nói, đàn ông không ai quên chuyện làm tình như thế nào đâu.

Thôi, nếu Sally không được thì có nhiều phụ nữ khác ở Dawson lo gì. Cô gái tóc đỏ bồi bàn ở quán Klondike Kate không được sao? Toby đã đề nghị giới thiệu cho anh, cậu ta nói cô gái rất chịu chơi, cô ta muốn gặp anh và cô sẵn sàng đi chơi với anh trong tháng Bảy, cô chỉ cần vui chơi trong thời gian này thôi

Dù làm gì thì làm điều mà anh không muốn là đừng vướng vào chuyện tình cảm với cô tóc đỏ hay với bất kì ai, làm tình với một phụ nữ trong ngôi nhà sát bên cạnh nhà anh là chuyện sẽ rất lôi thôi

Lôi Thôi, đó chính là tên lót của Charity Sinclair.

Sáng chủ nhật, Call vẫn cảm thấy người bất ổn. Ngồi xuống trước máy vi tính, anh đánh thư điện tử. Nửa tá tin nhắn đợi anh trả lời, trong đó có tin của người em trai. Zach sống ở Los Angeles, nhưng anh định hè này sẽ đến Miền Bắc sống vài tuần. Call trả lời em trai hãy đến nhanh cho anh bớt cô đơn, nhưng đã từ hai tháng nay vẫn không thấy Zach hồi âm.

Anh nghĩ sự mong mỏi em trai đến chơi là một dấu hiệu tốt, vì như thế có nghĩa là anh thực sự đang trở lại với cuộc sống hiện hữu.

Tiếp theo, anh xem trong bảng danh sách dài gồm các trò chơi điện tử của công ty Inner Dimensions đã gửi đến cho anh vào sáng thứ Sáu. Bảng danh sách quảng cáo phần mềm trò chơi điện tử King Cobra, công ty hy vọng đây là trò chơi ăn khách nhất khi được tung ra thị trường.

Còn có một bức thư điện tử của Peter Held nữa. Anh chàng rất phấn khích vì công việc anh đang tiến hành rất khả quan, đó là tăng khả năng lưu trữ thông tin vào đĩa cứng. Nếu ý đồ này thực hiện được thành công, thì đây là một cuộc cách mạng trong kỹ nghệ máy tính. Đây là khái niệm mà Call đã nghĩ ra cách đây 4 năm. Sau khi Susan chết, anh bỏ dở chương trình, khi ấy đối với anh chẳng có gì quan trọng hết.

Rồi sau đó một tháng, người hợp tác với anh trong chương trình phiêu lưu này, Frank Mc Guire, đã chết vì bệnh tim, và Call đã dẹp kế hoạch sang một bên. Mãi cho đến cách đây 6 tháng, anh mới nghĩ đến chương trình này lại, nhưng khi anh đã hồi sinh, thì đương nhiên anh phải làm cho những người đã từng cộng tác với mình hồi sinh.

Anh gửi thư điện tử cho Peter, cho phép anh ta tuyển người phụ tá để giúp việc, rồi đề cập đến công việc cho đến cuối thư. Công việc bây giờ nhẹ nhàng chứ không bề bộn lút óc như cách đây 4 năm. Gửi thư xong, anh tắt máy tính.

- Bữa ăn sáng đã xong rồi, ông Call. Bánh kếp và trứng – Toby đứng nơi ngưỡng cửa, vạt áo sơ mi kéo ra ngoài quần, mái tóc đỏ rối bù, cặp mắt đỏ và sưng húp. Chàng trai có vẻ đã hưởng buổi tối thứ bảy đầy đủ hào hứng hơn Call nhiều.

- Cám ơn, tôi đến ăn bây giờ đây.

Anh đi đến nhà bếp, nhưng không thể không dừng lại trước cửa sổ. Cặp ống nhòm còn nằm trên chiếc bàn cổ có chân tiện hình móng chân thú. Anh cảm thấy mình là đồ nhìn lén đàn bà, nhưng anh không sao cưỡng lại ý muốn lấy chiếc ống nhòm lên để nhìn qua bên nhà hàng xóm.

Anh phân vân không biết nếu Charity biết anh theo dõi cô thì cô sẽ nói gì, và anh không khỏi nghĩ khi cô nổi nóng, cặp mắt toé lửa, trông cô thật hấp dẫn biết bao. Anh thấy cô đã mặc quần áo, đi ra sau nhà, chẻ củi để nhóm lửa.

Anh cười, nếu anh may mắn, có thể cô sẽ cho anh những giây phút giải trí vui chơi. Anh nhìn cô làm việc một lát, ngạc nhiên khi thấy cô làm việc rất gọn gàng, khéo léo. Khi anh đưa ống nhòm xuống thì bỗng thấy phía bên mép kính ống nhòm có cái gì nhúc nhích động đậy. Anh bèn chĩa ống nhòm qua phía ấy.

Cơ bắp sau cổ anh bỗng căng cứng. Một con gấu lớn màu nâu đang di chuyển từ từ trong ống kính, và lần này con vật đúng là con gấu.

Call chúp lấy khẩu súng cỡ 45-70 trên giá súng trên tường, rồi tông cửa chạy ra.

*

Charity đưa cao cái rìu nhỏ bổ xuống trên khúc củi đã chẻ, để có những miếng củi nhỏ mà nhóm lửa, vì hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ cuối trước khi bắt đầu công việc một tuần, cho nên cô muốn nhóm lò lửa thật lớn.

Cô tìm khúc gỗ khác để chẻ nhỏ, nhưng vừa vung rìu lên bỗng cô nghe có tiếng động ở bên phải, cô bèn quay qua nhìn. Cô thấy bụi cây động đậy rồi vẹt ra hai bên, và một con gấu lớn có lông màu nâu bước ra từ giữa hai bụi thông. Cô nhấp nháy mắt, không tin vào mắt mình. Cô hoảng sợ nhìn con vật chậm rãi đi về phía cô, dáng đi thong thả của nó làm cho cô lạnh thấu xương, cái đầu lông lá của nó lắc qua lắc lại.

Nó không phải là chồn, cô nghĩ, hai tay bóp chặt vào cán rìu, lưỡi rìu rất sắc là vũ khí duy nhất của cô. Cô đưa chiếc rìu lên một lát, nhưng cô nghĩ với con gấu to lớn như thế này thì cái rìu này rõ ràng vô dụng. Nghĩ thế, cô bèn hít vào một hơi rồi định bỏ chạy.

- Ôi Lạy Chúa! Cô đừng có chạy.

Giọng của Call vang đến tai cô, ngăn cô lại không cho cô chạy.

- Cứ đứng yên tại chỗ và chú ý đến con gấu.

Cô liếc mắt thấy anh ở trên đường phân ranh giữa hai vùng đất của họ, khẩu súng trên hai tay. Con gấu cũng thấy anh, nên nó dừng lại, ngẩng đầu lên. Call đưa súng lên vai, bắn bay trên đầu con gấu. Anh bắn lên không thêm một phát nữa rồi phát thứ 3.

Con gấu gầm gừ, hai chân sau nặng nề quay lui, rồi bỏ chạy lên đồi, tung bụi lên và biến mất vào rừng.

Charity đứng yên tại chỗ run lẩy bẩy, nhìn Call đi về phía cô, mặt cau có như đám mây che khuất mặt trời lúc sắp có giông.

- Trời ơi, cô điên sao? Khi gặp gấu hay những con thú to lớn khác, cô đừng có chạy. Cô nuốt nước bọt, vì quá sợ, cô không thể dùng lời châm biếm ý nhị để trả lời. Nên cô thành thật đáp:

-Tôi nghĩ, hoặc là ngất xỉu hoặc là chạy trốn thôi. Tôi không biết sẽ như thế nào.

- Bậy! – Anh dựa khẩu súgn vào gốc cây, rồi dìu cô ngồi xuống bên cạnh khẩu súng – Hãy dựa đầu giữa hai chân cô.

Cô ngồi xuống, mặt tái mét, người run run, cho nên Call phải đưa tay lên gáy cô, nhè nhẹ đè đầu cô xuống, cô thật không ngờ tay anh nhẹ nhàng đến thế.

- Lạy Chúa, cô làm gì ở đây thế? Cô như thỏi nam châm vô bổ lôi kéo tai hoạ đến.

Cô ngẩng đầu lên thật nhanh, bỗng cảm thấy choáng váng. Call đè đầu cô xuống lại.

- Thì… tôi… - Cô trả lời, mặt vẫn úp giữa hai chân - sống ở đây chứ làm gì, bộ anh quên rồi sao. – Cô từ từ ngẩng đầu lên, cảm thấy bớt choáng váng - Gấu và mọi người… - Cô nhìn xoáy vào mặt anh, ánh mắt muốn nói “kể cả anh”, đều phải chấp nhận thực tế mà thôi

Anh nhìn cô, cặp mắt xanh gay gắt, rồi quay nhìn khu vực xung quanh nhà.

- Nếu cô quyết ở đây, thì tốt hơn là không nên để rác xung quanh nhà, vì rác sẽ mời gọi gấu đến. Chắc Maude đã nói cho cô biết rồi.

Cô cau mày:

- Tôi không để rác quanh nhà. Có thể tôi mới tới đây, nhưng tôi không muốn chết.

- Vậy thì cái gì ở đây? – Anh hất đầu chỉ về phía cái bao nhựa đen để bên cạnh cây thông, không xa chỗ sau nhà mấy – Tôi thấy cái bao ấy có vẻ là bao rác.

Charity đứng dậy, lảo đảo bước tới để xem cái bao gì. Cô mở cái bao, cái bao chỉ buộc lỏng lẻo thôi.

- Bữa ăn sáng và thức ăn thừa vào trưa thứ Sáu, nhưng tôi cứ nghĩ là gã ta đã đốt hết với rác quét ở trong kho rồi. Chắc là gã quên.

Call nhìn lên ngọn đồi về phía Bắc khu đất của Lily Rose, nhưng nhà của Buck nằm khuất ở đằng xa đường này, từ chỗ họ không thấy được.

- Phải, chắc gã đã quên.

- Nó có quay lại không?

- Buck hay con gấu?

Cô chép môi đáp:

- Con gấu.

- Hôm nay thì không. Hy vọng không.

- Nó là loại gấu xám lớn Bắc cực phải không?

- Gấu đen.

- Chắc là gấu nâu xám. Nó không có màu đen mà có màu nâu.

Anh lắc đầu như thể anh không tin nổi cô.

- Gấu đen có nhiều màu khác nhau. Gấu lớn màu xám là chủng loại khác. Cô phải học hỏi cho biết gấu nào thuộc chủng loại nào và học cách phản ứng khi gặp loại nào.

- Tôi không biết anh muốn nói gì?

- Tôi muốn nói với gấu đen cô phải quyết liệt mới được. Còn gấu lớn nâu xám thì việc tốt nhất là cô nằm xuống, co người lại, giả vờ như chết. Có thể con gấu cào cấu cô một chút, nhưng ít ra cô không bị nó giết… thông thường không ai bị giết.

Cô dựa lưng vào gốc cây thông, mặt tái mét trở lại.

- Cũng hay đấy chứ.

Call thở dài chán nản:

- Mẹ kiếp, Charity, cô không biết gì hết về cuộc sống ở đây hay sao?

- Đáng ra tôi phải tìm hiểu cho rõ hơn mới được.

- Tôi không tin một phụ nữ như cô, đơn thân độc mã lên đây làm gì. Cô đến một mình phải không? Không chồng, không bạn trai, phải không?

Cô đứng thẳng người lên, cảm thấy bực tức:

- Tôi không cần chồng để làm công việc tôi muốn làm. Có lẽ tôi nên tìm hiểu về thú vật ở đây nhiều hơn và tìm hiểu một ít về lịch sử vùng này, nhưng không phải vì thế mà ngăn cấm tôi đến đây.

- Vùng này khắc nghiệt, nhiều chuyện không hay thường xảy ra ở đây. chắc có lẽ vì cô không thấy, nhưng bây giờ cô đã thấy hết rồi đấy. Vậy tại sao cô không nhận lời đề nghị của tôi, bán nhà đất ở đây đi, quay về quê hương xứ sở của cô?

Quay về quê hương xứ sở. Người ta thường dùng lời nói hay ho để khuyên cô, chẳng hạn như “hãy ngoan lên cô em”. Cô gay gắt đáp lại:

- Anh muốn như thế phải không? Muốn tôi bán nhà ở đây, quay về quê hương, rồi anh sẽ được sống cách biệt, riêng tư, anh khỏi phải lo nhà hàng xóm làm ồn, anh khỏi mắc công cứu kẻ khờ dại thoát khỏi con gấu nguy hiểm. Anh khỏi nghĩ về…

Bỗng anh bước tới gần cô khiến cô dừng nói há hốc mồm kinh ngạc, anh đẩy cô dựa lưng vào thân cây, mắt long lanh. Anh đáp:

- Phải, tôi sẽ khỏi lo về những chuyện quái đản do cô gây nên, và mỗi khi thấy cô, tôi khỏi nghĩ đến chuyện tôi muốn hôn vào đôi môi khêu gợi của cô. Tôi khỏi phải băn khoăn thắc mắc không biết có nên luồn tay xuống dưới áo có hình con gấu trúc để sờ ngực cô và áp môi vào đấy để thưởng thức hương vị của người cô.

Cô chưa kịp thốt ra lời thì anh đã áp môi vào môi cô. Đôi môi của anh cứng cáp, nóng hổi, ham hố, áp mạnh vào môi cô như cái khuôn dấu đóng vào, rồi nới ra lỏng hơn. Anh thưởng thức nhẹ nhàng chứ không vồ vập như mới đầu. Hai bàn tay anh rắn chắc, rám nắng hơn mặt cô, nghiêng đầu cô ra sau để hôn cho được lâu hơn và cô thấy lờ mờ bộ râu quanh hàm anh. Miệng cô hé ra rên rỉ và lưỡi anh luồn vào trong miệng cô. Khi lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, cô cảm thấy lưỡi anh trơn láng và nóng hổi, và cô thấy cả người cô run lên ngây ngất.

Ôi lạy Chúa. Người cô nóng bừng, run rẩy. Anh để hai tay lên vai cô, bấu chặt một lát rồi lần ra sau cổ cô. Cô nghe Call rên lên.

Anh áp mạnh vào người cô, đè cô sát vào thân cây. Cô cảm thấy anh cương cứng dưới phéc mơ tuya quần jeans. Anh đưa hai tay ôm mông cô, nâng cô lên kéo sát vào anh thêm nữa.

Cô hít vào phổi mùi vị của anh, giống như gỗ thông và khói thông, mùi vị đàn ông. Anh hôn cô kiểu mà đàn bà nào cũng phải thích, cái kiểu làm cho cô đê mê, hai chân bủn rủn, anh hôn như thể anh muốn hít thở không khí.

Cô ngửa đầu ra sau, anh hôn một bên cổ, kéo nụ hôn ẩm ướt nóng hổi xuống dưới cuống họng, rồi kéo lên môi cô lại. Lưỡi họ xoắn lấy nhau nhịp nhàng, môi họ hình như được tạo ra vừa vặn nhau. Nụ hôn kéo dài, dài mãi cho đến khi trí óc mụ đi, cô không suy nghĩ gì được. Bảo anh ta dừng lại, giọng nói trong cô cất lên, nhưng điều cô nghĩ đến là Jeremy không hôn cô như thế này. Jeremy không làm cho cô cảm giác lâng lâng như thế này, không có lần nào trong suốt hai năm họ cặp bồ với nhau. Không ai làm cho cô có cảm giác như thế này.

Và cô không muốn giây phút này chấm dứt.

Trí óc cô hình như mất quyền kiểm soát, mặc cho cơ thể làm gì thì làm. Dục vọng cuồn cuộn dâng lên như sương mù ngấm vào huyết quản. Cô mò mẫm tay tìm nút áo sơ mi của anh, vì quá vội vàng muốn sờ anh nên cô đã làm đứt một hạt nút. Cô giật hai tà áo ra rồi luồn tay vào trong, úp hai bàn tay thoa lên bộ ngực của anh.

Các bắp thịt nơi ngực anh cứng ngắc, đám lông ngực màu nâu loăn xoăn dưới ngón tay cô, và cơ bắp cuồn cuộn chạy dài xuống tận bụng, cái bụng phẳng. Call rên lên trong họng và rùng mình.

Môi anh vẫn gắn vào môi cô. Anh kéo vạt áo sơ mi của cô lên, đặt tay lên cặp nịt vú trắng có viền đăng ten, rồi chuồi bàn tay vào dưới chiếc nơ nhỏ ở phía trên nịt vú.

- Ông Call ơi! Ông đâu rồi? Call! Có chuyện gì phải không?

Cô giật mình khi anh nhả môi cô ra và chửi thề nho nhỏ. Anh kéo áo cô xuống, tay lóng cóng, rồi bước lên đứng trước mặt cô, che chắn cho cô. Cô đứng phía sau anh và trước thân cây.

- Không có chuyện gì đáng lo hết, Toby! - Giọng anh nghe gay gắt. Cô phân vân không biết chàng trai có để ý không.

- Tôi nghe có tiếng súng - Toby đáp - Nhưng tôi đang nấu trong bếp nên không quan tâm làm gì. Rồi tôi đi vào phòng khách, thấy cửa trước mở. Khi tôi thấy khẩu súng không có trên giá, tôi sợ có chuyện gì không hay xảy ra.

- Cô hàng xóm của chúng ta, cô Sinclair, đụng đầu với con gấu đen đầu tiên – Call nhìn cô, đợi cô sửa sang lại nhanh, thấy cô không nhếch nhác lắm, bèn lôi cô ra khỏi thân cây. Charity Sinclair, giới thiệu với cô đây là Toby Jenkins. Toby là bếp trưởng kiêm phụ bếp bên nhà tôi, và kiêm luôn làm các công việc lặt vặt. Ít nhất cậu ấy cũng làm với tôi cho đến khi vào đại học vào mùa thu. Toby, đây là cô Sinclair, lân gia mới của chúng ta.

- Rất sung sướng được gặp Madam, thưa Madam. Tôi nghe ông Mose đã bán nhà, tôi có ý định sang chào Madam.

- Hãy quên câu thưa Madam đi – Charity nói – Nói thế tôi thấy già quá, gọi Charity là được rồi.

Cậu gật đầu mỉm cười. Cậu còn nhỏ, chừng 19 đôi mươi, mái tóc đỏ đậm, dày, mặt lốm đốm tàn nhang, như John Kenedy khi nhỏ, trông cậu ta rất hấp dẫn và tính tình có vẻ dễ thương. Cô phân vân không biết khi cậu ta đến, cậu ta có thấy chuyện xảy ra giữa hai người không. Rồi bỗng cô thấy cái áo sơ mi của Call trặc nút ra và mất một hột, cô cảm thấy mặt phừng phừng nóng.

Call đằng hắng giọng:

- Toby, cậu về trước, hai phút nữa tôi sẽ về.

- Vâng, thưa ông. Tôi đã dọn bữa ăn sáng chờ ông – Đưa tay vẫy chào tạm biệt, chàng trai quay về nhà.

Khi Charity quay qua phía Call, cô thấy anh nhìn cô, mặt quạu quạu, vẻ khó thương như nhiều lần trước.

- Tôi không muốn chuyện như thế xảy ra.

Ôi lạy Chúa. Rõ ràng anh ân hận vì đã làm thế và thái độ của anh làm cô bối rối.

- Tôi cũng không muốn. Tôi không quen thói… thói… Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra – Cô nhìn xuống bàn chân, rồi nhìn về phía suối - Chắc vì sợ quá mà ra, phải không? Người ta nói khi gặp chuyện nguy hiểm, chúng ta thường trở lại với bản năng sơ khai nhất.

Cô đánh bạo nhìn anh, thấy hàm xai anh căng cứng. Anh đáp:

- Phải, chắc thế.

Cô quay mặt nhìn chỗ khác, cố không nghĩ đến chuyện họ vừa làm.

Cô không phân vân tự hỏi nếu khi anh đang hôn mà Toby không đến thì chuyện gì sẽ xảy ra.

- Anh nên về đi – Cô nói, rồi cười với anh - Bữa ăn sáng đang chờ anh và tôi phải làm việc.

Khi cô định quay đi, thì mặt trời hiện ra sau đám mây, chiếu xuống gò má và chiếc cằm chẻ của anh. Anh không nhúc nhích khi cô nắm cái bao nhựa đựng rác và bước đến cái thùng rác bằng sắt nặng nề, chính cái thùng rác này đã làm mồi cho con gấu xuất hiện.

Cô thấy anh bước đến lấy khẩu súng, mấy ngón tay nắm quanh báng súng với vẻ tự nhiên, chứng tỏ anh rất thành thạo trong việc dùng thứ vũ khí này. Anh không đi liền như cô tưởng, trái lại, anh đứng nhìn, đợi cho đến khi cô đã vào nhà anh mới đi.