Mặt trời lúc nửa đêm

Chương 23

Call lái xe vào sân trước nhà Buck, khi anh đạp thắng, bụi đất tung lên mù mịt. Anh và Charity xuống xe, anh dẫn cô đi vào nhà. Ngôi nhà gỗ đơn sơ, sơn màu xám, chạy đường chân tường màu trắng đã tróc nhiều nơi, những chậu hoa dưới cửa sổ đầy cỏ dại. Khi Betty Johnson còn ở đây, chắc ngôi nhà khang trang đẹp đẽ hơn.

Call gõ mạnh vào cửa nhưng không ai trả lời.

Anh đấm mạnh lần nữa và nghe tiếng chân nặng nề của Buck mở cửa, gã mặc áo lót màu trắng có sọc và chiếc quần lao động dơ bẩn.

Gã cau mày, cặp lông mày đen gần chạm vào nhau.

- Các người muốn gì?

Quai hàm Call bạnh ra.

- Tôi nghĩ bác biết tôi muốn nói gì rồi. Cô Sinclair đã gặp phải nhiều chuyện rắc rối. Tôi nghĩ chắc bác biết, nếu bác gây khó khăn cho cô ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra cho bác chứ.

Buck ưỡn bộ ngực to lớn rồi đáp:

- Tôi không biết anh nói cái gì - Những sợi lông màu nâu kỳ dị trên lưng và vai gã uốn quanh hai quai áo lót.

- Vậy bác không phải người đã bỏ cát vào máy vét cát sạn à? Trong thời gian cô ấy ra phố, không phải bác đã đến cưa chân cầu à?

Buck thụng mặt xuống, trông gã có vẻ lo sợ:

- Không, không phải. Tôi không làm những việc như thế.

Call thấy Charity bước tới, nhìn vào phía trong nhà rồi hỏi:

- Tyler đâu rồi?

Buck nhìn ra phía trước:

- Ty… Ty… đi phố rồi.

Call hiểu thâm ý của Charity, anh nói:

- Hiện hắn đang ở đây, hắn về đây nghỉ hè. Trong thời gian Charity đi vắng, hắn nghỉ cuối tuần ở đây.

Buck đi thụt lui như muốn đi vào nhà và đóng cửa lại.

- Con tôi cũng không làm như thế.

- Buck này, bác đừng hòng qua mặt được tôi. Con bác rất ti tiện chứ không như bác nói đâu.

- Anh lầm rồi, Ty rất tốt.

- Thôi được rồi. Cậu con quí của bác sắp bị tống vào tù rồi đấy. – Call nắm tay Charity ra về.

- Khoan đã! – Buck gọi theo – Anh không làm thế được.

Call dừng bước, quay lui.

- Có người đã quấy phá mỏ Lily Rose. Ty đã có thói thường hay quấy phá xã hội, nên khi cô Sinclair đuổi bác, bố hắn, hắn lấy cớ này để phá công việc của cô ấy. Chắc bác biết thế nào cảnh sát cũng đến đây để điều tra xem ai làm việc này chứ?

Buck liếc mắt nhìn vào phòng khách. Call biết ngay chàng trai đang ở trong nhà. Gã nói:

- Xin anh… hãy nghe tôi nói. Ty hiện đang bị án treo vì hắn đã làm những chuyện sai phạm ở Whitehorse. Nếu anh mời cảnh sát đến, họ sẽ bỏ tù hắn mất.

- Đáng ra hắn phải nghĩ đến chuyện này trước khi phá cây cầu ấy - Call nhìn Charity và hai người bước đi.

- Nếu hắn sửa cầu lại thì sao?

- Chưa đủ đâu. – Call đáp - Lần này thì không đủ.

- Thế được rồi, được rồi – Buck quay lui nhìn vào phòng khách tối tăm – Mày hãy đi ra thôi, con ơi.

Hai bố con nói chuyện với nhau rì rầm một lát, sau đó Tyler Johnson mới bước ra, hắn nói:

- Không sao, ổn thôi, chỉ là chuyện đùa cho vui thôi, đúng không? Tôi có hai thằng bạn đến chơi cuối tuần, chúng tôi uống hơi say một chút. Chúng tôi thấy đây chỉ là chuyện vui đùa một chút thôi.

Charity đứng bên cạnh anh, lưng cô cứng đờ. Cô nói:

- Chuyện này vui cho anh và bạn anh thật đấy, nhưng với Call không vui chút nào, vì anh ấy mất thì giờ để kéo xe tôi lên khỏi suối.

- Thôi được rồi… vậy tôi xin bồi thường cho cô.

- Sao? – Call hỏi.

- Tôi nói rồi. Tôi có bạn bè, tôi sẽ mượn tiền của họ để bồi thường cho cô ấy.

- Này, anh hãy nghe tôi nói cho rõ… - Call cười với hắn, nhưng nụ cười không phải là nụ cười. – Anh và bạn anh phải đến Lily Rose để sửa lại cây cầu. Trong một tuần phải làm xong, nếu trong thời gian ấy mà không xong, chúng tôi sẽ báo cho chính quyền biết, và khi ấy anh cùng bạn anh phải làm việc với họ chứ không phải với tôi.

- Khoan đã!

- Và anh phải làm việc để bồi hoàn đủ số tiền sửa cái máy vét. Anh phải lo liệu đấy.

Tyler nghiến chặt hai hàm răng.

Buck móc ngón tay cái dưới quai áo lót, mấy ngón tay to tướng bóp mạnh quai áo. Gã nói:

- Mày nên làm cho rồi, con à.

Ty quắc mắt nhìn Call, hít vào một hơi rồi từ từ gật đầu.

- Thôi được rồi, mẹ kiếp, tôi sẽ sửa cái cầu mắc dịch ấy.

- Và anh phải ăn nói lễ phép trước mặt cô Sinclair.

Ty nghiến răng.

- Sáng mai anh phải bắt đầu công việc. Có mặt lúc 7 giờ, không được trễ.

Call để tay lên hông Charity, ước sao anh đã làm cho gã ngu này mở não. Anh nghĩ: gã đã lãnh hậu quả đau đớn vì tội thả con chạy rông. Nếu có đứa con nào cần áp dụng lối giáo dục dùng roi dùng vọt của ngày xưa cho có kinh nghiệm, thì kẻ đó chính là Tyler Johnson.

Anh nhìn Charity, cô lặng lẽ đi bên cạnh anh, mái tóc vàng xõa xuống đôi vai mảnh mai của cô như tấm màn màu vàng, và eo cô dưới tay anh nhỏ nhắn, thon cong. Anh ước chi đừng quá ham gặp cô như thế này.

- Anh rất ân hận về những việc đã xảy ra – Anh nói, hy vọng anh đã chấm dứt được những chuyện không hay cho cô.

Cô nhìn anh, cười và nói:

- Cám ơn anh đã giúp đỡ.

- Anh không tin cái thằng đó. Qua những việc vừa xảy ra anh không tin cả hai cha con.

- Em cũng không.

- Thế nào thằng Ty này cũng tức giận. Hắn có thể làm những việc còn ngu ngốc hơn cả việc cưa sập cầu nữa. Có lẽ anh nên ở lại đêm với em - Lời nói bỗng tự nhiên thốt ra trước khi anh suy nghĩ. Sự thật là anh muốn ở lại với cô, anh muốn ngủ với cô, muốn thức dậy với cô. Anh nhớ chuyện làm tình với cô, và anh bất cần chuyện ngủ chung với cô trong cái giường sắt chật hẹp của Mose. Anh ghét ý nghĩ ấy, nhưng anh muốn thực hiện ý nghĩ ấy.

Cô nhìn anh, cười tươi khiến anh đau nhói nơi ngực:

- Em thấy ý kiến của anh quá tuyệt – cô nói và anh không biết cô có nhớ anh không - Nếu anh đem qua chai rượu vang thì em sẽ làm cơm để chúng ta cùng ăn.

Anh vui mừng, cười với cô. Charity thường làm cho các vấn đề hóc búa trở nên dễ dãi, thoải mái. Anh đáp:

- Nhất trí.

Sau 6 giờ một chút, anh qua nhà cô, ngồi ở bàn ăn trong khi cô làm bếp. Cô mặc quần cụt, anh ngắm cặp chân dài đều đặn của cô, chân cô bây giờ rám nắng trông thật đẹp, những bắp thịt rắn rỏi, mượt mà hơn trước, có lẽ do lao động ngoài trời. Anh muốn thoa tay lên thân hình nhỏ nhắn ngon lành của cô, muốn vuốt lên phía trong hai đùi chân cô, vuốt lên ở phía dưới lai quần cụt. Anh nghĩ anh sẽ tìm thấy cái gì ở đấy.

Mẹ kiếp, anh muốn cô, muốn quên bữa ăn để làm tình với cô, nhưng làm thế có vẻ không đẹp với cô, không đẹp khi anh đã cố tình tránh cô suốt cả tuần.

Trước đây chưa bao giờ anh bị phụ nữ lôi cuốn về thể xác, chưa bao giờ anh cảm thấy ham muốn nhục dục liên miên như thế này, nhưng anh sẽ không cho phép sự lôi cuốn về thể xác trở thành vấn đề trầm trọng.

Anh tự nhủ anh không có gì phải lo về vấn đề này, vì anh nghĩ rằng chỉ vài tháng nữa thôi, Charity phải rời khỏi đây, và thế là cuộc gian díu này sẽ chấm dứt.

Nghĩ thế, đáng ra anh thấy yên tâm mới phải. đằng này anh không yên tâm.

Họ uống một chai rượu vang, ăn sườn heo nướng vỉ với đậu đũa. Charity nghĩ, thịt sườn không giống ở quán Georgian Room, nhưng thức ăn phong phú và có hương vị thơm ngon.

Trong lúc ăn, Call nhìn cô mãi, và cô phân vân không biết có phải anh mong bữa ăn chóng xong như cô mong hay không. Hễ mỗi khi họ ở bên nhau là dục tính trong cô bừng bừng nổi lên. Không bao giờ cô khao khát hành dục với Jeremy như với Call. Có lẽ vì không khí trong lành ở Kondike đã tăng cường sinh lực cho cô.

Vì thế mà khi ăn xong, chén dĩa đã được rửa sạch và hong khô, Call dẫn cô vào phòng khách, hôn cô, cô liền bủn rủn trong tay anh. Khi anh bế cô vào phòng ngủ, cô không phản đối, và để cho anh cởi áo quần cô và áo quần anh, bế cô lên chiếc giường sắt cũ của Mose. Họ làm tình lần đầu cuồng nhiệt, rồi lần sau từ tốn hơn. Họ làm tình tuyệt vời như mọi khi. Có lẽ chính sự quyến rũ khiến cho Call trở lại với cô.

Charity hy vọng có nguyên do khác nữa, ngoài sự quyến rũ khiến anh trở lại với cô. Thế nhưng, cho dù anh đến với cô vì một nguyên do gì khác ngoài sự lôi cuốn về thể xác, hay nguyên do này có ý nghĩa gì cho mỗi người hay không, thì cô không biết, và cô cũng không biết rồi sáng mai anh sẽ lại tìm cách để xa lánh cô hay không. Cô không muốn nghĩ đến chuyện gì hết ngoài việc ép mình trong vòng tay anh để tìm giấc ngủ.

Đêm lặng lẽ trôi qua, cô ngủ rất say, không mộng mị. Tâm thức cô bị bao phủ kín trong một màn đêm dày đặc, cô bị du vào một thế giới khác, sâu thăm thẳm. Call không thể sử dụng kỹ năng khôn khéo để thức cô dậy được vào lúc nửa đêm, ngay cả khi tiếng kêu răng rắc của ngôi nhà gỗ cũ kỹ vang lên cũng không làm cho cô thức dậy.

Thực vậy, nếu không có tiếng sủa gay gắt, dai dẳng của con Kodiak thì chắc không có gì xâm nhập được vào cõi âm u bưng bít của giấc ngủ cô được. Mới đầu cô không nghe, cứ nằm yên ngủ say như chết nhưng cuối cùng tiếng sủa gay gắt của con chó đã len được vào tâm thức cô.

Charity nhúc nhích, cô mở mắt nhưng không mở được. Hai mi mắt cô như có đeo chì nặng và tròng mắt như bị mảnh chai cọ vào xốn xang.

Kodiak tiếp tục sủa, Charity cố mở mắt ra từ từ. Lập tức mắt cô đầy nước mắt và hai buồng phổi nóng ran, đầu óc cô choáng váng, phải mất một lúc sau cô mới nhận ra trong phòng đầy cả khói.

- Call! Call! thức dậy! - Cuống họng cô khô khốc. Cô liếm môi, ngồi dậy trên giường rồi ho sặc sụa. Qua cánh cửa thông sang phòng khách mở rộng, cô thấy ngọn lửa màu vàng cam liếm lên trần nhà, quá hoảng sợ nên cô phải hành động ngay.

- Call! – cô nắm vai để trần của anh, lay mạnh vừa ho vừa cố thở, hai mắt chảy nước, ngứa ngáy, vì chất bẩn và vì mồ hóng – Call! Nhà cháy Anh cũng ngủ say như cô, và phải mất một hồi lâu anh mới mở mắt ra được.

- Nhà cháy rồi – cô ho và thở khò khè – Chúng ta phải ra khỏi đây gấp!

Anh cựa mình, thấy lửa rồi ho. Anh nắm tay cô bóp nhẹ và nói:

- Lấy áo quần để mặc và đi nhanh thôi!

Anh lấy quần jean anh mặc khi ăn tối, còn Charity lấy áo thun, quần jean, giày chơi tennis, bít tất cô đã mang hồi hôm.

Call mở cửa sổ, đưa Kodiak ra, giúp Charity trèo qua, rồi anh leo ra. Họ chạy đi được một đoạn xa khỏi nhà cho được an toàn mới mặc áo quần, mắt chảy nước ròng ròng.

Họ mặc xong thì cũng vừa lúc Toby chạy đến, mang theo cái bơm xách tay và ống chữa lửa dài.

Call quay qua nhìn cô:

- Em có thiết bị chữa lửa không?

- Em không biết, chắc không có. Ôi lạy Chúa, đáng ra em phải sắm dụng cụ chữa lửa mới đúng – Hai tay cô run run.

Kodiak đã thôi sủa, nhưng nó áp cái thân hình bé nhỏ của nó vào chân cô. Cô vuốt bàn tay run run lên bộ lông của nó, nghĩ đến tình trạng nếu con chó không đánh thức họ dậy thì chắc họ đã lâm nguy rồi.

Call lấy cái bơm của Toby mang đến và nói với cậu:

- Tôi đi lấy nước để bơm còn cậu chạy đến nhà kho xem có cái gì chữa lửa không – Toby liền chạy đến nhà kho, còn Call mang bơm xuống suối nhúng máy bơm xuống nước.

Mấy phút sau, nước được bơm vào nhà. Toby quay lui với hai bình chữa lửa, anh lập tức bơm bọt chữa lửa ở phía ngoài nhà.

- Mẹ kiếp, nếu chúng ta muốn dập tắt được lửa, chúng ta phải cần nhiều nước hơn nữa mới được.

- Thế máy vét cát sạn thì sao? – Charity đề nghị, cô không để lộ nỗi đau đớn ra ngoài – Chúng ta không thể dùng máy ấy chữa lửa được à?

- Được chứ, nếu chúng ta có máy gì nối tiếp với nó được.

cô lắc đầu:

- Không… tôi không biết phải làm như thế.

Lửa lan nhanh, Charity nghĩ đến các công việc mà cô và bà Maude đã làm ở trong nhà, nghĩ đến Mose và nghĩ đến ngôi nhà đối với cô thân thương biết bao nhiêu. Nước mắt muốn trào ra, nhưng cô cố nghiến răng, quyết không khóc.

Call tiếp tục bơm nước vào nhà, nhưng rõ ràng họ đã thua. Bỗng người mà cô không ngờ sẽ đến giúp xuất hiện trên đường từ phía bắc nhà cô, đó là Buck Johnson.

Gã và Tyler mang theo cái bơm và ống cao su dài chữa lửa như cái của Toby hồi nãy, và hai cái bình dập tắt lửa bằng hóa chất nữa. Buck nhúng cái bơm xuống nước rồi phun lên mái hiên đang cháy. Ty chạy đến bức tường ngoài nhà bếp, gần bên Toby, anh ta phun bọt hóa chất quanh cửa sổ.

Charity cứ đinh ninh trong óc là có lẽ Ty đã phóng hỏa ngôi nhà cô, nhưng bây giờ cô phân vân không biết có phải thế không. Ngôi nhà cũ rồi, rất dễ bị cháy. Trong khi lửa tiếp tục cháy, người tiếp tục chữa, thì cô lội xuống nước, đến bên cạnh Call giúp anh giữ cái bơm, và dần dần ngọn lửa yếu dần rồi tắt hẳn.

Trên ngọn đồi ở phía đông, mặt trời bắt đầu mọc, mặc dù trên thực tế trời vẫn còn về đêm, và cô thấy gỗ đang cháy âm ỉ rõ ràng hơn. Trông cảnh tượng như có phép lạ, vì ngôi nhà vẫn còn, phòng khách còn nguyên vẹn, còn lò sưởi lớn bằng đá, còn một phần phòng ngủ và phòng tắm.

Cổ cô nghẹn ngào trước cảnh tượng kỳ quái ấy. Người ướt nhèm, đen mẻm vì khói bám, và mệt rã rời. Charity leo lên khỏi suối, ngồi bệt dưới đất, úp mặt vào hai tay, khóc nức nở.

Người mệt bơ phờ, đầy mồ hóng, Call lội ra khỏi nước, xa anh một chút dưới suối, Buck Johnson lôi máy chữa lửa của mình lên khỏi suối.

Khi Call để dụng cụ chữa lửa của mình lên bờ suối, anh nghe Charity khóc làm cho anh nao cả lòng. Anh muốn đến an ủi cô, nhưng có việc anh phải làm trước đã.

Anh bước tới phía Buck, quai hàm bạnh ra.

- Sao đấy Buck, chuyện xảy ra như thế nào?

Buck đang quì dưới đất thu dọn bình chữa lửa, gã ngước mắt nhìn lên hỏi anh lại:

- Anh muốn nói gì đấy?

- Chắc bác biết rồi, Johnson. Tôi muốn hỏi bác hay là Tyler đốt nhà. Tại sao các người lại xuống dập tắt lửa?

Buck cau mày đáp:

- Chúng tôi không liên quan gì đến vụ này. Cả hai chúng tôi đang ngủ. Ty thức dậy đi toilet thì thấy lửa cháy.

Call nhìn gã, vẻ không tin lời gã.

- Tôi xấu hổ vì đã có hành động không đẹp với cô ấy. Tôi say quắc, tôi nghĩ đây không phải là lý do để biện minh, chắc tôi đã nổi điên khi nghĩ đến Betty – gã đằng hắng giọng, quay mắt đi chỗ khác – Tôi mừng vì cả hai ra được khỏi nhà. Tôi nói thật tình đấy.

Call nhìn Buck một hồi, anh cảm thấy tin Buck đã nói thật. Có lẽ vụ hỏa hoạn chỉ là tai nạn thôi. Có thể như thế, và Buck đã cố hết sức mình giúp dập tắt ngọn lửa.

- Nhà của lão Mose là một di tích ở đây – Buck nói hơi cục cằn – Tôi không thể ngồi yên đề nhìn nó cháy rụi. Vì cô ấy nữa… cô bỏ tiền ra ở đây quá nhiều.

Call gật đầu, ngạc nhiên khi nghe những lời chân thành của gã.

- Thôi đuợc rồi. Bây giờ chúng ta cứ xem như những lời của bác là đúng sự thật. Nếu tôi tìm ra có cái gì khác thế, có thể bác phải ra khai báo trước chính quyền đấy – Đêm nay thì anh chắc chưa tìm ra được cái gì, nhưng anh quyết phải tìm cho ra nguyên nhân. Và Buck chắc không liên quan đến.

Anh đến nói chuyện với Ty, cũng nghe hắn nói như bố, hắn cũng có vẻ ân hận như bố. Rồi anh đến chỗ Charity ngồi trên bờ suối. Anh thấy cô khóc, mặt anh đanh lại. Họ đã suýt chết. Nghĩ đến chuyện này, lòng anh bồi hồi run sợ.

Quá nhiều tai nạn dồn dập, anh nghĩ.

Nhưng có lẽ đây là vụ tai nạn thật sự. Ngôi nhà cũ quá rồi, các bình khí đốt bị xì, ống khói đầy mồ hóng, những chuyện như thế phải xảy ra thôi. Hay có lẽ do Tyler vui đùa nữa đấy, và chuyện vui đùa lần này quá trớn, vượt tầm tay.

Thế nhưng, muốn biết cho được nguyên do, anh thấy phải vất vả lắm mới có được. Khi về nhà lại, thế nào anh cũng phải gọi Ross Henderson, bảo ông ta phải phái gấp lên đây một toán an ninh mới đựơc.

Quyết định xong, và thấy Buck và Ty về nhà rồi, Call ngồi xuống trên cỏ bên cạnh Charity, kéo nhẹ cô ôm vào lòng.

Cô dựa vào anh, quàng tay quanh cổ anh, ôm cứng vào anh. Anh cảm thấy cô run rẩy, khóc ấm ức, tim anh thắt lại.

Cô ngước mắt nhìn anh, mặt đầy mồ hóng, mặt đầm đìa nước mắt.

- Thế là xong – cô nói thì thào, giọng khàn khàn vì khói – Em làm việc cật lực… và bây giờ chỉ trong nháy mắt… đã thành mây khói.

Anh nhìn ngôi nhà cụ Mose biến thành đống đổ nát, cháy âm ỉ. Anh hỏi:

- Em có bảo hiểm không?

Cô lắc đầu:

- Ngôi nhà đối với mọi người, chẳng có giá trị gì… ngoài em – cô thở hổn hển và nước mắt lại trào ra ướt hai má – Em chưa ra về, em chưa thực hiện xong chuyến phiêu lưu – Cô úp mặt vào vai anh, khóc tiếp, và anh đau đớn khi nghe cô có ý định về Mahhattan.

Nhiều ý nghĩ khác nhau hiện ra trong óc anh: ân hận, mất mát, nhu cầu… những cảm xúc khác nữa mà anh không đặt tên được. Một điều anh biết rất rõ, đó là anh không muốn cô ra đi. Chưa muốn.

Anh vuốt tóc cô, mái tóc vẫn còn rối bù vì họ làm tình hồi nãy.

- Bây giờ đừng quyết định gì hết. Em sang ở với anh cho đến khi nhà cửa chỉnh trang lại – Anh nghĩ đến cô, nhưng cũng nghĩ đến ngôi nhà, anh nghĩ có thể nhờ anh giúp đỡ mà cô xây lại nhà. Đấy là điều chắc cụ Mose cũng muốn.

Charity lắc đầu chán nản.

- Em không biết, Call à. Có lẽ em phải bỏ cuộc và về nhà thôi.

Anh đưa tay nâng cằm cô.

- Có phải em muốn thế không?

Cô nhìn xuống, vặn lại áo thun ướt sũng nước.

- Em không biết nữa, cuối cùng em cũng phải ra về thôi. Nếu bây giờ ra về thì chắc có lẽ tốt hơn.

Anh không thích cảm giác khó chịu trong người anh do lời nói của cô gây ra, cảm giác như là bị hụt hơi.

- Đêm nay em không được quyết định gì hết. Hãy đợi một thời gian, ít ra cũng vài ngày, rồi hãy quyết định.

Cô nuốt nước bọt, cô gật nhẹ đầu.

- Được rồi.

Anh cảm thấy người nhẹ nhõm, cảm giác này làm cho anh choáng váng như khi ở trong phòng đầy khói. Ôm cô sát vào ngực, anh nghĩ đến ngọn lửa và cảnh thoát thân qua khung cửa sổ, rồi thì sao nhỉ? Nếu không phải Buck và Ty đốt nhà, thì chắc có lẽ cái tên phá hoại đốt máy bay.

Có lẽ Charity nên quay về Mahattan. Có lẽ như thế cô sẽ được an toàn hơn.

Có lẽ cô không muốn.

Anh nhìn cô, lòng cầu sao việc thuyết phục cô ở lại là việc làm chính đáng.

Vào lúc 6 giờ sáng, Toby nghe có tiếng gõ cửa, cậu ta ra mở cửa, Maude và Jenny hiện ra với vẻ hốt hoảng. Hai người chưa kịp lên tiếng thì cậu đã nói:

- Cô ấy không sao, cả hai đều an toàn.

Hai bà cháu mừng rỡ, ôm chầm lấy nhau. Maude nói:

- Nhờ chúa lòng lành đấy.

- Ta vào nhà đi. Họ vẫn còn ngủ. Tôi đã nấu ăn buổi sáng rồi, nhưng chưa muốn họ thức dậy.

- Chuyện xảy ra như thế nào? – Maude hỏi.

- Chúng tôi chưa biết, họ đang ngủ thì Kodiak thức họ dậy.

Cặp mắt xanh xinh đẹp của Jenny tròn xoe. Cô nói:

- Ôi lạy Chúa, con chó cứu họ à?

- Cứ cho là thế. Buck và Ty đem bình bơm chữa lửa xuống suối để bơm nước dập tắt ngọn lửa.

- Buck à? – Jenny hỏi.

- Phải. Chuyện cũng kỳ lạ đấy. Chúng tôi cứ nghĩ có lẽ ông ta đốt nhà nhưng thì ra không phải.

- Thế thì thằng con vô tích sự của gã thì sao? – Maude hỏi – Charity nói hắn nổi điên khi bị buộc phải sửa lại cầu.

- Call đã nói chuyện với hai bố con. Ông ấy nghĩ hai cha con không nhúng tay vào chuyện này.

- Có lẽ đây là tai nạn – Jenny nói.

- Có lẽ. – Toby không tin và cậu cũng nghĩ Call cũng không tin.

- Chắc chúng tôi hết việc làm rồi – Maude nói, lắc đầu, cụp mắt nhìn xuống – Và chắc sẽ có nhiều chuyện động trời sắp xảy ra rồi đấy. tôi linh cảm như thế.

Ngay khi ấy, Call và Charity bước vào phòng. Call mặc quần jean sạch, áo thun bằng vải trắng, còn Charity mặc cái áo dài ngủ của Call.

- Anh thấy chẳng có lý do gì phải nghỉ việc hết – Call nói với cô – Máy vét cát sạn vẫn hoạt động tốt, dụng cụ dùng khai thác vàng không mất mát cái gì.

Charity có vẻ không tin. Thực vậy, trông cô có vẻ rất đau đớn, suy sụp tinh thần. Cô nói:

- Em sẽ suy nghĩ về vấn đề này.

- Buck gọi ngôi nhà của cụ Mose này là một di tích – Call nói với vẻ tình cờ, tự nhiên, nhưng Toby có cảm giác anh nói ra điều này không phải tình cờ - Có lần cụ Mose nói với anh rằng ngôi nhà này nguyên đã có từ thời đổ xô đi tìm vàng. Anh nghĩ nếu không trùng tu lại ngôi nhà này thì sẽ rất bậy.

Charity ngước mắt nhìn anh, từ khi cô vào phòng khách tới giờ, đây là lần đầu tiên trông cô có vẻ hoảng hốt, lo sợ. Cô nói:

- Em không xây lại được đâu. Em không có tiền.

- Anh có – Call nói.

- Em không lấy tiền của anh, Call à. Em sẽ không lấy, ngay cả việc lấy để trùng tu nhà.

- Thôi được rồi, nếu em muốn thế thì thôi. Có lẽ chúng ta nên làm cách khác… tìm một phương án khác. Em đã định cuối cùng em sẽ ra về. còn anh thì luôn luôn muốn mua ngôi nhà ấy. Có lẽ khi em sắp sửa về lại thành phố, em sẽ bằng lòng bán cho anh.

Anh nói điều này như thể ý này xảy ra tự nhiên trong óc anh, nhưng Toby hiểu rõ ý đồ của anh. Call có tiền để xây lại ngôi nhà và anh biết Charity sẽ yêu ngôi nhà cũ ấy vô cùng. Và dù Call nghĩ sao thì nghĩ, anh vẫn muốn Charity ở lại đây.

- Em… em không biết.

- Nội và tôi sẽ giúp sức với – Jenny hăng hái nói – Và không biết ông Hawkins có để ý không, chứ tôi thì tôi tin chắc là Toby cũng sẽ góp sức vào – Cô nhìn chàng trai như thể cậu là người cô đặt hết kỳ vọng vào và Toby cảm thấy tim mình hồi hộp.

- Jenny nói đúng – Toby đồng ý - Tất cả chúng ta đều giúp sức vào. Xây lại ngôi nhà gỗ cây là điều rất thú vị… mà ngôi nhà đã có sẵn một phần ở đấy rồi.

- Ta phải có thời gian mới quyết định được – Call nói nho nhỏ - Không thể bắt tao vào việc hôm nay ngay.

- Đúng – bà Maude nói - Tuần sau là tuyệt nhất.

Toby nhìn Jenny và cả hai cùng cười. Charity cũng mỉm cười, rồi nụ cười từ từ biến mất và cô nói:

- Em cám ơn lời đề nghị, nhưng em vẫn cần thời gian để suy nghĩ đã.

Call cau mày và Toby cười thầm. Nếu mọi người thường trả lời không với McCall Hawkins, thì anh chắc đã không trở thành người thành công nhất trong vùng. Toby tự hỏi không biết sẽ còn bao lâu nữa anh mới thấy chiếc xe chở gỗ cây đầu tiên chạy lên đồi.