Mặt trời lúc nửa đêm

Chương 16

Cô phải nói với anh mới được, cô phải giải thích cho anh rõ. Khi Buck và Maude làm xong việc, đã ra về, cô liền đi tắm, gội đầu thật sạch rồi mặc chiếc quần đen, áo dài tay bằng vải xanh. Mặc xong, cô lấy áo khoác, ví và ra khỏi nhà.

Ngoài đường trời vẫn còn sáng, vì ngày dài đến hai mươi giờ nên trời vẫn còn sáng vài giờ nữa mới hết. Cô vẫn còn khó chịu, chưa quen với cảnh ngày dài ở đây nhưng cô đã nhờ Buck làm bức màn che tạm thời ở phòng ngủ, nên phòng cô cũng đủ tối để ngủ. Cô rất ngán khi nghĩ đến cảnh mùa đông ở đâu, khi ấy ngày chỉ có bốn giờ.

Đường đến nhà Call không xa. Khi cô bước lên thềm nhà anh, con Smoke chạy ra mừng rỡ đón cô, cô đưa tay vuốt ve bộ lông dày màu bạch kim của nó. Cô gõ cửa, một lát sau Toby mở cửa ra

- Kìa, cô Charity, mời vào.

- Chào Toby – Cô nhìn quanh tìm Call nhưng không thấy anh đâu hết.

- Đầu cô ra sao? – Toby hỏi

- Bớt rồi, cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi nhiều.

- Call ở trong phòng làm việc, ông ấy ngồi miết ở trong đấy cả ngày. Để tôivào báo cho ông ấy biết có cô đến.

Cô gật đầu, lòng cảm thấy lo lo:

- Tôi không làm cản trở bữa ăn hay công việc gì chứ?

- Không, vào mùa này trong năm, chúng tôi ăn tối rất trễ.

Toby biến mất và chỉ vài phút sau, Call đi vào phòng khách.

Anh cần phải cạo râu, hàm xai anh căng ra, nét mặt cau có:

- Ông bồ của cô đi rồi à?

Cô nhìn về phía bếp, thấy Toby đã biến mất sau cánh cửa, để hai người ở với nhau

- Anh ta không phải bồ của em, đúng ra thì bây giờ hết rồi.

Cặp mắt xanh gay gắt nhìn xoáy vào cô:

- Vậy có chuyện gì thế? Cô mời anh ta đến rồi vội vã chia tay như thế à?

Ôi anh yêu! Cô không ngờ anh nổi điên như thế, không biết đây là dấu hiệu tốt hay xấu?

- Em để cho anh ta ở lại một đêm, nhưng em không ngủ với anh ta.

- Phải, đúng thế. Thế là năm nay giới tài phiệt New York hết thời rồi.

- Em không ngủ với Jeremy, em không muốn, em không cảm nổi anh ta nữa.

- Vậy thì tôi phải tin hai người ở cùng trong ngôi nhà hai phòng và anh ta không mò vào giường cô?

Cô bắt đầu cảm thấy tức giận:

- Call, em không phải là đồ nói láo, em không muốn nói láo những chuyện như thế.

Anh nhìn cô một hồi lâu rồi thở dài, vẻ chán nản:

- Anh xin lỗi – Anh đi về phía cô, kéo cô vào lòng, hôn cô một cách say đắm – Anh… anh không thích nghĩ đến chuyện anh ta ở đấy với em.

Hai chân cô bủn rủn, mới hôn thôi mà anh đã làm cho cô bủn rủn chân tay ư? Anh thả cô ra nhưng cô mong anh đừng thả

- Em không ngờ Jeremy mò đến tận nhà em. Nếu em biết anh ta có ý định đến, thế nào em cũng tìm cách ngăn cản.

- Anh ta có ý định gì khi đến đây?

Cô nhìn mặt anh, đáp:

- Jeremy đến đây để cầu hôn em.

Hàm xai anh căng cứng, anh đi đến cửa sổ nhìn về phía nhà cô:

- À, tốt quá, trông anh ta có vẻ là một đám tốt đấy. Giày đắt tiền, cắt tóc ở phố Wall, người toát ra vẻ hào nhoáng của dân New York. Em tính sao?

- Anh có biết em nói sao không? Em nói không, dứt khoát, em không cần phải tìm một đám tốt. Em không lấy người nào em không yêu, em không yêu Jeremy Hauser

Call không nói gì, anh nhìn ra cửa sổ rồi từ từ quay lại nhìn vào mặt cô:

- Charity này, nếu em không quan tâm đến Jeremy có lẽ cũng dễ hiểu thôi, sau khi em ra về, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta đã gắn bó nhau rất thắm thiết, chắc em hiểu tìnhc ảm của anh ra sao rồi.

- Gắn bó nhau rất thắm thiết? Call, chúng ta cùng nghỉ cuối tuần với nhau, chúng ta ngủ với nhau, chúng ta vui chơi với nhau. Đấy không phải là sự giao ước keo sơn

Nếu anh tấn công hung hăng thì cô cũng có thể làm thế được, nhìn vào vẻ mặt cau có của anh, cô biết cô đã đánh trúng yếu điểm của anh.

- Không phải giao ước keo sơn? Anh đi tới phía cô, sa sầm nét mặt, kéo mạnh cô vào vòng tay lại – Chúng ta xoắn với nhau hằng giờ mà em gọi không phải giao ước keo sơn à?

Cô thở hổn hển khi anh áp mạnh môi vào môi cô. Charity níu cứng vào hai vai anh. Lạy Chúa, anh hôn thật tuyệt! Như mọi khi, cơ thể cô đáp lại, nóng ran, mềm nhũn, hai tay ôm quanh cổ anh, cô hôn lại, hé miệng cho lưỡi anh đút vào. Mấy giây sau, cô nổi hứng, rất muốn anh cho vào trong. Bộ râu một ngày không cạo lởm chởm cà vào má cô nhưng cô vẫn mặc kệ. Lưỡi anh đút vào trong miệng cô, hai tay anh sờ khắp người cô, kéo áo cô lên lôi ra khỏi đầu, tháo nịt vú và ném đi.

Anh để hai tay lên vú cô, mân mê, anh mở dây kéo ở quần cô, tuột quần khỏi xuống mông, cứ để quần lót nhỏ xíu có viền đăng ten trắng nguyên chỗ.

- Không giao ước keo sơn à? – Anh vừa hôn như điên vừa lặp lại, vừa đẩy cô đi lui cho đến khi hai vai cô chạm vào tường phòng khách. Cô nghe tiếng chiếc dây kéo quần anh.

- Để anh cho em thấy không giao ước keo sơn – Anh không buồn cởi quần lót mà chỉ đưa tay kéo cái quần sang một bên rồi cho vào trong cô.

Khoái cảm dâng lên tột độ khiến cô bủn rủn cả người, người cô lâng lâng như đi trên mây

- Ôi, không, đừng, chưa được – Cô vừa nói vừa nâng hai chân lên, hành dục một cách từ tốn. Anh vòng chân cô quanh eo anh, hai người hòa điệu với nhau.

- Ôi, lạy Chúa – Charity níu chặt hai vai anh, đeo người vào anh thật cứng. Call hôn cô thật dài khiến cô ngây ngất, cô như bay bổng lên chín tầng mây, miệng réo tên anh, và chỉ vài giây sau, bắp thịt Call thắt lại rồi bay bổng theo cô.

Hai người không nhúc nhích một hồi lâu

- Mẹ kiếp – Anh thả hai chân cô ra, cô từ tử để hai chân xuống dọc theo tấm thân dài, rắn chắc của anh – Anh không muốn để xảy ra như thế này.

Cô cố nở nụ cười gượng gạo:

- Em từng nghe anh nói nhiều lần như thế rồi.

Call cào tay vuốt tóc:

- Em thấy sao?

- Em không biết – Cô thở dài, đáp – Nhưng em không hy vọng không có ai nhìn vào cửa sổ.

Anh nhìn quanh phòng khách:

- Toby chắc ở phía sau nhà – nhưng anh cúi xuống lấy áo quần đưa cho cô

- Em dùng…? – Cô hất đầu về phía nhà vệ sinh trong phòng khách

- Cứ tự nhiên

Charity đi vào, nhưng mới nửa chừng bỗng cô dừng lại, quay phắt người lui:

- Ôi, lạy Chúa, Call, chúng ta không dùng bao cao su.

Call nhìn vào mắt cô, anh thốt lên:

- Trời đất!

- Chuyện này… chuyện này chẳng đáng ngại lắm đâu. Ít ra cũng chẳng đáng nghi như các trường hợp khác. Em có uống thuốc, cách đây mấy năm bác sĩ có cho toa để em giữ được điều hòa kinh nguyệt. Để đề phòng, Jeremy nhất quyết bắt cả hai phải đi làm xét nghiệm, và tất cả đều tốt. Mà anh mấy năm nay đâu có làm tình?

Thay vì đáp lời cô, Call quay mặt nhìn chỗ khác, hai má hơi ửng hồng.

Charity hiểu sắc thái ấy, đàn bà nào cũng biết. Cô bóp mạnh áo quần trong tay

- Chính anh đã nói như thế! Anh nói từ bốn năm nay, anh không làm tình, anh không nói láo chứ, phải không?

Anh nhìn cô, cặp mắt xanh có vẻ buồn bực:

- Không nói láo… lúc ấy…

- Lúc ấy à? Thế là sau lần anh nói ấy, đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Charity không nói gì nữa, cô vào phòng tắm, đóng cửa lại. Cô nhúng ướt cái khăn, lau chùi sạch sẽ chất bẩn rồi mặc áo quần vào, cố không nghĩ đến chuyện Call đã làm tình với phụ nữ khác.

Ôi lạy Chúa, cô cảm thấy bị lợi dụng, rẻ mạt, đau đớn

- Charity ơi – Call gõ nhẹ lên cửa – Em có sao không?

Cô nuốt nước bọt, hít vào một hơi thật sâu, cố nở nụ cười, cô mở cửa ra:

- Em không sao – Cô nói nho nhỏ, cố khỏi bật khóc – Hy vọng anh đã làm tình với ai đấy không có bệnh để hôm nay em khỏi lo.

Cô đi nhanh qua mặt anh để ra cửa vì cô muốn xa lánh anh. Call chụp cô lại:

- Em hiểu lầm rồi, chính em mới là người anh muốn. Anh biết em không phải là người vui đâu chuốc đó, anh cố tìm cách xa lánh em, anh nghĩ nếu anh ngủ với người khác, anh sẽ để cho em được yên.

Nước mắt tràn lên, thật kỳ cục, anh đã báo cho cô biết anh chỉ quan tâm đến tình dục thôi. Tại sao cô không chịu nghe?

- Em đang nấu thức ăn trên log – Cô nói – Em ngửi thấy có mùi cháy, em phải về.

- Mẹ kiếp, Charity, anh không làm tình trong nhiều năm, anh thấy chẳng thành vấn đề. Anh nghĩ bất kỳ người phụ nữ nào cũng được.

Người cô đau nhói, cô bước thêm mấy bước nữa thì đến cửa, cô mở cửa bước ra ngoài, hít một hơi không khí trong lành. Cô nghe tiếng chân của Call bước theo phía sau

- Charity, chuyện này không giống nhau – Anh nói nho nhỏ - Cô ta không phải là em.

Cô bước đi, nước mắt dàn dụa, cô muốn quay lại, nhào vào vòng tay anh, gục đầu lên vai anh, cô muốn nói với anh chuyện này không thành vấn đề, nhưng sự thực thì có vấn đề.

Call không muốn ràng buộc, anh đã nói thế nhiều lần rồi, nói thế không rõ ràng rồi hay sao?

Cô không nhìn lại, cắm cúi đầu đi về nhà. Call không buồn đi theo cô.

Hôm sau, công việc bắt đầu từ sáng sớm, thời tiết ấm áp, và mặt trời hình như chiếu mãi bất tận. Maude lái xe đến sau 6 giờ một chút, và có cháu nội, Jenny, cùng đến với bà.

- Rất sung sướng được gặp cô, Jenny – Charity giấu vẻ ngạc nhiên khi thấy chiếc vòng vàng nhỏ đeo một bên lỗ mũi của cô ta. Cả hai tai cô ta đều xâu nhiều chỗ, gắn những đầu đinh sáng sáng óng ánh, và trên lưng một bàn tay có xăm hình một đóa hồng nhỏ.

Cô ta nhìn xuống đất, rồi ngước mắt nhìn vào mặt Charity:

- Bà nội nói cô có công việc cho tôi làm – Cô ta có vẻ rụt rè, hay ít nói, hay cả hai. Mái tóc uốn cong có màu nâu nhạt chải cao như cái vương miện trên đầu rồi xõa xuống quá hai vai, cô gái mặc chiếc quần jeans phai màu bó sát vào người và chiếc áo lót cao cổ trong cái áo sơmi vải chéo hở cổ.

Cô gái xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ, Charity không khỏi tự hỏi tại sao cô ta lên đây?

- Thực vậy, tôi đang cần người giúp việc lặt vặt và lau chùi nhà cửa, nhưng có lúc vì bận việc nên làm không được sạch. Tôi sẽ trả công cho cô theo giá lao động hiện hành, được không?

- Cám ơn!

Charity dẫn cô gái vào nhà, chỉ chỗ để khăn lau và các dụng cụ khác, rồi quay qua chỗ bà Maude đang đứng đợi ở dưới thềm nhà

- Cô gái đẹp đấy – Charity nói.

- Bố nó lo cho nó, nó nói con bé đi theo một thằng vô tích sự lớn hơn nó đến 34 tuổi, nó nói nến nó không đưa con bé đi xa khỏi thằng ấy, nó sợ con bé sẽ làm điều dại dột.

- Cho nên ông ấy đưa cô con gái lên đây?

Maude nhìn vào trong nhà:

- Tôi rất sung sướng khi nó được bầu bạn với cô.

Charity nghĩ cô gái lên đây chắc cô ta sẽ rất cô đơn. Đối với cô, cô không thấy mấy cô đơn, chưa thấy, nhưng vì ở đây còn mới mẻ với cô, và cô nghĩ rằng thời gian ở đây cũng không lâu. Cô hỏi bà:

- Tôi không nghe bà nói đến người con trai của bà, có bao giờ anh ấy về đây thăm bà không?

- Robbie rất bận, nó và Fred luôn luôn sát cánh bên nhau, không trách nó muốn sống gần bên bố nó, nhưng tôi vẫn nhớ nó luôn.

- Bà gặp ông Fred ở Dawson à?

Maude gật đầu:

- Trước kia anh ta làm cho một công ty khai mỏ ở đây trong mấy năm. Chồng tôi mất, anh ấy tên là Will. Fred còn trẻ hơn tôi và phải thẳng thắn mà nói rằng cuộc hôn nhana không được suôn sẻ ngay từ đâu. Nói thật với cô, Robbie ra đời chỉ là tai nạn, rồi Fred và tôi ly dị nhau, mấy năm sau, Robbie đến sống với bố. Khi Robbie đã lớn mới sinh Jenny.

- Còn mẹ cô ấy thì sao?

- Chị ấy và Robbie li dị, chị ta đang sống ở Modesto, California. Jenny ít khi gặp mẹ nó.

Maude quay mặt nhìn vào nhà:

- Khi còn bé, nó đã thích sống ở đây, không biết bây giờ nó có thích hay không?

Charity hy vọng cô và cô gái sẽ trở thành bạn bè, nhưng cô thấy Jenny ít nói năng và hay trầm ngâm một mình, Charity thấy vẻ mặt cô gái như lo âu về chuyện gì.

Cả tuần, thời gian trôi qua có vẻ nặng nề, thái độ của Charity càng lúc càng buồn bã, và cuối cùng, bà Maude nhìn cô với ánh mắt thắc mắc, hoài nghi. Bà liền hỏi:

- Cô muốn nói đến chuyện ấy phải không?

Lúc ấy đã xế chiều thứ Sáu, họ vừa chùi dọn xong thùng sàng cát sạn, họ thu được số vàng cục thật đáng kể, nhưng đáng ra cô vui vẻ mới phải, trái lại cô không cười một tiếng. Nghe hỏi, cô chỉ đáp:

- Tôi không hiểu bà muốn nói gì

- Chắc cô quá hiểu tôi muốn nói gì rồi. Tôi muốn nói đến chuyện của cô và Call, ông ấy còn tức tối về chuyện anh chàng Jeremy phải không?

- Không, mà cho dù anh ta có còn tức thì cũng chẳng thành vấn đề.

Cô đã trả lương trong tuần cho Buck và cho gã về sớm rồi, vì lý do gì không biết mà cả tuần nay gã gắt gỏng hơn mọi khi, nên cô thấy nhẹ người khi gã đã đi khuất mắt. Cô cũng mong sao Maude và Jenny ra về để chuẩn bị nghỉ cuối tuần.

- Tại sao không thành vấn đề? – Maude hỏi

Bỗng tự nhiên cô muốn khóc:

- Mặc xác anh ta – Charity cố giữ bình tĩnh để trả lời – Tôi nghĩ là anh ta có quan tâm đến tôi… ít ra là cũng có quan tâm một ít, nhưng…

- Phải, anh ấy có quan tâm đến cô, họa là kẻ nào điên mới không thấy thế.

Charity lắc đầu đáp:

- Call đã ngủ với người đàn bà khác.

- Đàn ông đều thế hết. Làm sao cô biết?

- Anh ta nói với tôi

- Nói với cô à? Tại sao anh ta lại làm thế?

- Chuyện dông dài lắm, bà Maude, anh ta làm thế để xa lánh tôi… hay ít ra đấy là lời anh ta nói. Tôi chắc anh ta nghĩ rằng nếu tôi không muốn chỉ ân ái suông trong một đêm thôi, thì anh ta tìm người khác bằng lòng như thế.

- Cô nói chuyện này xảy ra trước khi hai người… trước khi cô…

- Phải, tôi đoán thế.

- Này cưng ơi, theo tôi thì chuyện xảy ra trong quá khứ hãy cho nó thuộc về quá khứ. Anh ta không làm lại chuyện ấy đâu.

Hy vọng tràn trề, “Charity, chuyện này không giống nhau, cô ta không phải là em”, lạy Chúa, cô hy vọng thế.

- Theo chỗ tôi thấy, Call vẫn còn cố tìm cách trở lại con đường đến chỗ kinh khủng mà anh đã kinh qua, nhưng không dễ vì anh ấy là người có lương tâm. Tôi nghĩ cô đã có công giúp anh ta rất lớn, và anh ta cũng đã nỗ lực chăm sóc cô rất nhiều.

Cô cảm thấy nhẹ người, trong suốt nhiều ngày, bây giờ là lần đầu tiên cô muốn cười. Bà Maude nói đúng, quá khứ chẳng thành vấn đề, vấn đề quan trọng là từ chỗ họ bắt đầu ở đây.

- Bà Maude Foote, bà là người bạn tốt – Charity tháo cái tạp dề bằng da cô mang trên quần jeans để làm việc ra, ném lên lan can ở mái hiên, cô tháo kẹp tóc, xổ tóc ra, cào ngón tay lên vuốt tóc

- Cô qua bên ấy phải không?

- Anh ấy bảo tôi cứ dùng máy tính của anh tự nhiên, tôi sang nhắc cho anh ấy nhớ lời hứa.

Maude cười khúc khích.

Jenny bước ra ngoài hiên, đến bên bà nội.

Charity vẫy tay chào hai người:

- Hẹn thứ Hai gặp lại hai bà cháu.

Maude cười toe toét, Jenny nhếch mép cười, nụ cười thật hiếm hoi, e lệ, và Charity cười đáp lại, vì đây là lần đầu tiên cô mong đợi ngày nghỉ cuối tuần.

Call đi tới đi lui trong phòng làm việc, anh muốn nói chuyện với công ty luật Seatle, lo giải quyết vụ kiện Datatron trước khi văn phòng đóng cửa nghỉ một tuần, rồi tranh thủ gửi thư điện tử, nhưng anh không có lòng dạ nào để làm các công việc ấy.

Ngày hôm qua và ngày hôm kia, anh cảm thấy yên ổn hơn vì anh đi ra ngoài suốt ngày để làm việc với nhóm người lo thu hồi chiếc máy bay cho anh. Nhờ chiếc trực thăng câu gỗ, họ đã câu chiếc Beaver ra khỏi hồ từng mảng một, rồi cùng với Bob Wychek đem chiếc máy bay đến Superior Air West, xưởng sửa chữa máy bay ở địa phương. Mặc dù sẽ mất một thời gian, nhưng không chóng thì chày, Wychek cũng sẽ tìm ra được nguyên nhân làm hỏng máy bay.

Bỗng Call nhớ lại cảnh rớt máy bay vừa rồi, anh rùng mình, cảm thấy ớn lạnh. Trong bốn năm qua, nhiều lần anh ao ước được chết đi nhưng lần này thì không. Lần này Charity đi với anh và cô có quyền còn sống. Anh nghĩ đến cô, ước chi hai người chia tay nhau một cách ít đau đớn hơn, ước chi anh không làm cô đau khổ.

Anh đang mong sao mình đừng nhớ cô quá tha thiết, thì bỗng anh nghe tiếng Toby cất lên ở phòng khách, rồi nghe bước chân đi đến văn phòng anh.

Cánh cửa hé mở, Charity hiện ra, rồi cô mở rộng cửa và bước vào.

- Anh có bảo em cứ dùng máy vi tính của anh, em sang nhắc cho anh nhớ.

Cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong lòng Call, mỗi khi gặp cô là anh cảm thấy dục tình nổi lên mãnh liệt. Nhưng bây giờ lòng anh lâng lâng sung sướng khi cô hiện ra trước mặt anh. Anh hắng giọng hỏi:

- Có thật em muốn tìm phả hệ trên máy tính không?

- Em cần tìm xem giả thuyết của em có đúng không?

Anh bước tới phía cô vì anh không thể đứng yên được.

- Đừng đến gần em, em vẫn còn khổ sở vì chuyện anh ngủ với phụ nữ khác.

- Chuyện này xảy ra trước khi chúng ta làm tình, và thật ra anh không ngủ với chị ta. Chị ta đã… ờ… chị ta đã tấn công anh kịch liệt.

Charity nhìn anh đăm đăm:

- Ồ, phải rồi, em quên, bị tấn công thì không đáng kể. Anh nghĩ anh đang ở đâu vậy, ở văn phòng bầu dục à?

Anh quay mặt, vẻ bối rối, anh không nhớ trước khi gặp Charity đã có phụ nữ nào làm cho anh bối rối không

- Em đến đây để làm việc – Cô nói – Em nghĩ trong thời gian em làm việc, chúng ta nên xa nhau thì tốt hơn.

- Được rồi, thế thì tốt thôi.

- Chính anh cũng muốn như thế, phải không?

- Đại loại như vậy. Em dùng máy nào?

Anh bước đến cái máy để ở cuối quầy bằng gỗ, bật nút lên, chỉ trong nháy mắt màn hình sáng lên. Anh đẩy chiếc ghế nhỏ có bánh xe đến trước máy. Charity ngồi xuống.

- Em không biết bắt đầu từ đâu, cho nên em nghĩ em phải tìm trong cách mạng.

Cô tìm ở mạng Internet Explorer và mạng Refdesk.com hiện ra, đây là mạng cô thích nhất. Trong khung dò tìm, cô đánh vào mục phả hệ.

- Em nghĩ phải có cái nhìn khái quát trước đã.

- Chính anh cũng phải làm như thế thôi – Anh đáp.

Máy dò tìm hiện lên màn hình một danh sách rất phong phú: Genealogy.com; Family.Org; Ancestry.com; Genetree.com. Rồi có phần phân tích thống kê theo quốc gia, những trang web như Irish Genealogy online, những trang về các cuộc hôn nhân và các ghi chép về sinh đẻ, hay các trang về nghĩa trang và các ghi chép về nghĩa trang đó ở địa chỉ www.intermentnet.

- Tìm cho ra chắc không dễ - Cô nói

- Em tin là sẽ tìm ra, phải không?

- Em sợ không!

Cô gõ vào mạng có tên Genealogy for Benginners và đánh và tên của bà nội cô, Pearl Ann Sinclair. Một số tên hiện lên trên màn hình, Charity nín thở.

- Call, nhìn này, có bốntên Pearl Ann Sinclair khác nhau, nhưng một tên là của bà nội em, tên con gái trước khi lấy chồng là Ross.

Anh kéo cái ghế xuống ngồi bên cạnh cô, lòng ước chi cô không đến đây. Anh hỏi:

- Em tin chắc chính tên bà ấy không?

- Lấy chồng ngày 2 tháng 2 năm 1945, lấy ông Richard Chales Sinclair. Ông là ông nội em, lạy Chúa, tuyệt quá.

Tuyệt cho cô thì có, anh nghĩ, mũi hít vào mùi thơm của dầu gội đầu của cô. Không tuyệt cho anh, do anh bắt đầu bị kích thích vì ngồi bên cạnh cô. Anh có thể đứng dậy, đi qua phòng khác, nhưng sự kích thích của cô đã lây sang anh. Anh bắt đầu cảm thấy thích thú trong việc sưu tầm này.

- Khi em về nhà, em sẽ gọi bố em, em muốn biết những gì ông nhớ về gia đình em.

- Ý kiến hay. Tại sao em không gọi ở đây? Em cứ dùng điện thoại di động của anh mà gọi.

Cô nhìn anh:

- Tốn tiền nhiều lắm, phải không?

Anh liếc mắt nhìn cô:

- Anh trả trước, tin anh đi, bất cứ khi nào em muốn, em cứ dùng máy, cứ xem như anh trả công cho em vì em đã đi chơi trên máy bay của anh.

Cô cười toe toét:

- Kết quả như thế quá tuyệt vời ngoài việc đau đầu. Cảm ơn.

- Nhân tiện báo cho em biết, bọn anh đã mang máy bay về Dawson rồi. Phải mất hai ngày, nhưng anh đã thu được đầy đủ các bộ phận.

- Tuyệt quá, Call, em hy vọng anh ráp lại được lành lặn như cũ. Không phai em muốn ráp cho anh để bay lại đâu.

Anh không trách cô mà nói tiếp:

- Người thợ cơ khí sửa chữa máy bay tên là Bob Wycheck. Anh ta rất giỏi, và ở một nơi nhiều người sống bằng nghề khai mỏ, kim loại tốt dùng vào kỹ thuật không thiếu. Công việc sẽ mất  một thời gian, nhưng cuối cùng máy bay cũng sẽ tốt như mới ra lò.

- Chắc anh sẽ tìm ra nguyên nhân làm cho máy bay hỏng chứ?

- Bọn anh sẽ tìm ra, họ sẽ quan sát tìm tòi cho đến khi tìm ra nguyên nhân.