Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 94: Sở ca, anh ăn vụng thịt kho tàu của em a!

“Cậu ấy kêu Tiêu Tử Lăng, không biết Tần ca anh có nghe thấy qua tên này chưa?” Lý Dũng Quân cẩn thận nhìn Tần Thượng Phong một cái, có chút mê mang không hiểu đối với phản ứng kịch liệt của anh ta.

Trên mặt Tần Thượng Phong lộ ra nụ cười, khi vừa định nói rõ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh cười hắc hắc, an ủi Lý Dũng Quân: “Tên này rất quen a, chắc hẳn đã nghe qua, bất quá tôi phải nghiêm túc tìm xem, anh biết người của đội ngũ chúng tôi rất nhiều. . . Đúng rồi, lão ca anh xưng hô thế nào, nếu như tôi tìm được Tiêu Tử Lăng sẽ nói cho cậu ta một chút.”

“Vậy kính nhờ Tần ca, tôi kêu Lý Dũng Quân. Thực sự ngượng ngùng, đến bây giờ còn chưa hỏi xin đại danh của Tần ca.” Lý Dũng Quân đột nhiên phát hiện anh vậy mà chưa từng hỏi tên của người giúp anh, không khỏi có chút ngại ngùng.

“Ha ha, không cần khách khí, tôi kêu Tần Thượng Phong, có lẽ về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn đấy.” Tần Thượng Phong cười nói, nếu đúng quen biết Tiểu Lăng như anh ta nói, dựa theo địa vị trước mắt của Tiểu Lăng, khẳng định có thể để cho anh ta gia nhập tổ chiến đấu. Nếu về sau có thể trở thành đội hữu, đương nhiên cơ hội tiếp xúc sẽ nhiều hơn.

Tần Thượng Phong rất nhanh nói lời tạm biệt với Lý Dũng Quân, anh sốt ruột đi tìm Tiêu Tử Lăng nói cho cậu tin tức này. Đương nhiên anh nhiệt tâm như thế cũng là có mục đích.

Tốt nhất để cho Thạch Nhạc Quần vào lúc trả thù đụng phải Tiêu Tử Lăng. . . Tình cảnh đó, ngẫm lại phải nói là khoái a! Tần Thượng Phong phúc hắc nghĩ.

Được rồi, Tần Thượng Phong đã không thể nhịn được nữa đối với những hành động việc làm gần đây của Thạch Nhạc Quần, thúc thúc* anh không muốn nhịn nữa! (*trích từ câu ‘thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn’)

Phòng xe việt dã siêu lớn của Sở Chích Thiên, lúc này đã đỗ trên quảng trường trung tâm trấn nhỏ, xung quanh có xe tải container chứa vật tư sắp hàng theo thứ tự.

Vì bảo đảm sự an toàn của vật tư, hết thảy nhân viên chiến đấu của đội ngũ Sở Chích Thiên đều nghỉ ngơi trong xe. Hết thảy xe lấy xe của Sở Chích Thiên làm trung tâm, tản ra bốn phía, âm thầm yểm hộ hết thảy vật tư, khống chế trong phạm vi đường nhìn của bọn họ.

Bên trong phòng xe, chỉ có hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng ở. Lúc này Sở Chích Thiên đang ngồi trên sô pha thảnh thơi uống bia, mà Tiêu Tử Lăng đang ở trong nhà bếp nấu vài món mỹ thực ngon miệng cho lão đại.

Về phần ba người Lục Vân Đào Tào Dương Ngô Khánh Vân, thì ở lại đầu xe. Chỉ cần không có chuyện gì cần thiết báo cáo với Sở Chích Thiên, ba người này cơ hồ không muốn ở cùng chỗ với Sở Chích Thiên, uy áp cấp bốn của Sở Chích Thiên đối với bọn họ vẫn còn là cấp hai mà nói thì áp lực quá lớn, cho dù trong phòng xe thoải mái thế nào, đó cũng là một loại giày vò. Vì vậy ba người lựa chọn ở trong phòng đầu xe ăn cơm nghỉ ngơi (phía sau phòng điều khiển của phòng xe cũng có một gian phòng nghỉ nhỏ, có giường tầng, một đôi ghế dựa hai người, chính giữa có bàn ăn).

Dưới tình huống chỉ có hai người ở trong xe, Tiêu Tử Lăng liền có tâm tư nhỏ, cậu lớn mật đề nghị, nấu chút đồ ăn ngon cho Sở Chích Thiên.

Đề nghị này khiến cho Sở Chích Thiên rất động tâm, vẫn luôn ăn thức ăn tiêu chuẩn mà tổ hậu cần đưa tới, anh cũng đã ăn có chút ngán, cũng muốn thay đổi khẩu vị. Tuy rằng anh phi thường lo lắng đối với tài nấu nướng của Tiêu Tử Lăng, nhưng có thể ăn được món ăn đã lâu không thấy vẫn đả động anh, vì vậy anh hào phóng cung cấp nguyên liệu nấu ăn.

Dựa theo yêu cầu của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên lấy ra một khối thịt ba chỉ ngon với một con cá hố, cùng với một số rau củ hiện tại không thể nhìn thấy nữa từ trong không gian.

Tiêu Tử Lăng nấu rất ra sức, có thể nói đem ra hết toàn bộ thực lực của bản thân. Cậu nỗ lực biểu hiện như thế đương nhiên là có mục đích. Thứ nhất là vì vỗ mông ngựa của lão đại, dỗ dành lão đại cao hứng, thuận tiện nuôi khẩu vị của lão đại thành kén ăn. Hắc hắc, ngẫm lại về sau, mỗi ngày ba bữa cơm Sở Chích Thiên ăn không được cơm nước mà cậu nấu sẽ toàn thân khó chịu, cậu liền vui vẻ. Chỉ cần khiến cho Sở Chích Thiên không rời khỏi cậu, mặc kệ là loại nào, mục đích của cậu liền đạt thành, bảo tọa đàn em đắc lực không phải của cậu thì còn có thể là của ai chứ? (Thế nào cảm thấy như là thành bà nội trợ. . . Tiêu Tử Lăng nhanh chóng bóp diệt ý nghĩ mới dâng lên này, cậu tuyệt không thừa nhận điều này.)


Mà thứ hai sao. Đương nhiên là con sâu thèm trong bụng chính cậu đã đang kêu gào, nhất định phải thỏa mãn sự thèm ăn của bản thân một chút, bằng không cậu cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, muốn trộm lấy cơm nước trong không gian của mình ra ăn. . . Việc này tương đối nguy hiểm, phải biết rằng cậu gần như luôn ở cùng với Sở Chích Thiên, hơn nữa Sở Chích Thiên lại là người dị năng không gian, phi thường mẫn cảm đối với sự mở ra của không gian.

Lần trước khi ở bến tàu còn thiếu chút nữa đã bị phát hiện, may mắn tay chân cậu nhanh, không để cho Sở Chích Thiên nhìn ra. Lúc đó Sở Chích Thiên còn hoang mang có phải do chính anh mở ra không gian quá nhiều cho nên có chút mẫn cảm đối với năng lượng của không gian hay không. Tiêu Tử Lăng hiện tại ngẫm lại đều mồ hôi lạnh một phen, nếu như bị Sở Chích Thiên biết chân tướng, có thể tưởng tượng kết cục của bản thân sẽ tuyệt đối ‘sui sẻo’.

Tiêu Tử Lăng đạt được mục đích rất nhanh bưng từng món thịt kho tàu, cá hố kho tàu, canh rau củ đã nấu xong lên bàn ăn.

Phải nói, tài nấu nướng của Tiêu Tử Lăng tốt thần kỳ, điều này làm cho Sở Chích Thiên ăn thập phần vui vẻ, anh nhanh chóng cắn ăn. Mà Tiêu Tử Lăng gặm thịt kho tàu bản thân nấu rơi lệ đầy mặt, cảm thán hàng vạn hàng nghìn, đã hơn hai tháng hổng có ăn được, thực sự là tưởng niệm a.

Đang lúc Tiêu Tử Lăng vẫn còn trong cảm thán, chợt nghe thấy cửa xe truyền đến tiếng đập cửa thình thình, xem ra có người tìm đến.

Đầu Sở Chích Thiên không hề nâng, tay trái vươn ngón trỏ chỉ chỉ Tiêu Tử Lăng, tỏ ý kêu cậu ra mặt giải quyết, tay phải cầm đũa chính xác không lầm rơi lên trên bàn thịt kho tàu, gắp đi, sau đó há mồm ăn tươi.

Tiêu Tử Lăng giật mình nhìn thịt kho tàu trong đĩa chỉ còn lại không đến mấy cục, cậu vừa mới gặm một cục thôi có được không, cứ như vậy sắp không còn? Nhìn tốc độ của Sở Chích Thiên, không chừng mình đi ra một chút trở về thì cái gì cũng không còn. Chẳng lẽ mình vất vả nấu một bàn lớn, cũng chỉ có thể ăn được một cục?

Tiêu Tử Lăng đỏ mắt, nhìn nhìn thịt kho tàu đã cắn một miếng trên đũa, nghĩ nghĩ, lập tức để nó vào trong chén của mình, sau đó cấp tốc liên tục gắp ba cục thịt kho tàu trong đĩa để vào trong bát cơm của mình, lúc này mới yên tâm chuẩn bị đứng dậy.

Đột nhiên cậu lại nghĩ tới chuyện gì, nhanh chóng ngồi xuống, cắn hết ba cục thịt kho tàu hoàn chỉnh mỗi cục một miếng nhỏ, chứng minh mấy cục thịt này là của cậu. Tiêu Tử Lăng hoàn thành một bước này rốt cục thỏa mãn, khi đứng dậy đi đến cửa, chợt nghe thấy phía sau, loáng thoáng truyền đến một tiếng cười khùng khục.

Tiêu Tử Lăng âm thầm lật cho một ánh mắt xem thường, còn không phải là vì đề phòng con động vật ăn thịt Sở Chích Thiên này sao, cũng chỉ biết nhìn chằm chằm thịt kho tàu ăn, bằng không cậu thế nào sẽ làm ra loại chuyện mất mặt đó. Nhưng vì mỹ thực, mất mặt thì mất mặt đi, ai biết lần sau ăn được nữa sẽ là lúc nào. . .

Tiêu Tử Lăng đang muốn mở cửa, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên phía sau nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Khóe miệng có nước tương.”

Tiêu Tử Lăng cả kinh trong lòng, nhanh chóng lấy mu bàn tay lau khóe miệng, buông xuống nhìn. Hử? Hổng có. . . Cậu biết ngay đã bị Sở Chích Thiên đùa giỡn, cậu quay đầu hung hăng trừng lão đại xấu xa kia một cái, lúc này mới mở cửa xe.

Ngoài cửa, Tần Thượng Phong một thân áo đỏ đứng trong gió, cười chào hỏi với cậu: “Tiểu Lăng, hiện tại có rảnh không a.”

Tiêu Tử Lăng gật gật đầu, đi xuống xe, đóng cửa lại, lúc này mới hiếu kỳ hỏi: “Thượng Phong ca thế nào rảnh rỗi tới tìm em?” Từ sau khi Tần Thượng Phong thành đội trưởng của đại đội tuần tra, liền thập phần bận rộn, cả ngày ở trong doanh địa xử lý các loại chuyện đột phát , Tiêu Tử Lăng đã vài ngày không gặp được anh.


“Vốn cũng là không rảnh tới, bất quá ban nãy xử lý một sự kiện tranh đấu, trùng hợp biết một phương trong đó có quan hệ với Tiểu Lăng.” Tần Thượng Phong cười tủm tỉm nói.

“Có quan hệ với em?” Tiêu Tử Lăng càng hiếu kỳ.

“Ừ, hơn nữa người đó vẫn đang tìm em.”

“Tìm em? Là ai a?” Tiêu Tử Lăng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ.

“Anh ta kêu Lý Dũng Quân, Tiểu Lăng có quen hay không?” Tần Thượng Phong nói đáp án cho Tiêu Tử Lăng.

“Lý Dũng Quân?” Tiêu Tử Lăng cảm thấy tên này siêu quen, đột nhiên nhớ tới trong hàng xóm cùng đi thu thập thức ăn khi bắt đầu mạt thế có người kêu tên này. Lúc đó Lý Dũng Quân khi chưa rõ thực lực của mình luôn chốn chốn chiếu cố mình, về sau biết được cậu gia nhập đội ngũ của Sở Chích Thiên, còn từng cổ vũ cậu nữa, những điều này cậu đều ghi tạc trong lòng, không ngờ tới bọn họ cũng đã tới.

Tiêu Tử Lăng hưng phấn gật gật đầu nói: “Em quen anh ấy, không ngờ tới bọn họ cũng tới, hiện tại ở nơi nào? Em sẽ đi gặp bọn họ.” Có người quen đến tìm cậu, là một chuyện vui sướng, huống hồ Lý Dũng Quân là một người đáng giá tín nhiệm, Tiêu Tử Lăng rất có hảo cảm đối với anh ta.

“Tiểu Lăng quen là tốt rồi, như vậy anh cũng hoàn thành hứa hẹn của anh, bọn họ hiện tại ở nơi đó, trong nhà lầu số 23 đường Hòa Bình, nếu hiện tại em đi thì anh có thể dẫn đường.” Tần Thượng Phong chỉ chỉ phương hướng đại thể nói với Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng suy nghĩ một chút nói: “Chờ lát nữa em tự mình đi tìm thôi, Thượng Phong ca chuyện của anh rất nhiều, không làm phiền anh.”

Tần Thượng Phong cười gật đầu: “Như vậy cũng tốt, anh còn phải đi khu bắc xem xem, bận bịu qua đêm nay, sau khi tiễn bước phần lớn người thì làm việc sẽ nhẹ nhàng hơn, đến lúc đó tiếp tục tìm em trò chuyện.”

“Được, Thượng Phong ca anh bận chuyện của anh đi. Lần này rất đa tạ anh, đặc biệt lại đây nói cho em biết.” Tiêu Tử Lăng cảm kích nói.

“Ha ha, Tiểu Lăng em chính là tổ công kiên đó, anh đây không phải đang lấy lòng em sao, hy vọng về sau nhờ em chiếu cố a.” Tần Thượng Phong trong lúc cười đùa nói lời tạm biệt với Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng ngâm nga ca hát trong miệng, nhảy lên phòng xe, Sở Chích Thiên vẫn còn ăn cơm hiếu kỳ liếc liếc nhìn Tiêu Tử Lăng một cái: “Cậu hình như rất vui vẻ, có chuyện tốt gì?”

Tiêu Tử Lăng toét miệng cười nói: “Hàng xóm trước đây tới tìm em, em ăn xong cơm tối sẽ đi tìm bọn họ tâm sự, xem xem có gì có thể giúp đỡ được không.”

Sở Chích Thiên gật gật đầu: “Ừm, bất quá nhớ kỹ phải trở về sớm một chút, không nên quá muộn.” Nói xong gắp một miếng cá ăn, Tiêu Tử Lăng cảm thấy bất ngờ, không phải thích ăn thịt sao, thế nào không gắp thịt kho tàu ăn? Nhìn vào trong đĩa, ax, hoàn toàn không còn.

May mắn mình quyết định nhanh lấy ba cục thịt kho tàu, bằng không khẳng định hiện tại một cục cũng không còn. Giữa lúc Tiêu Tử Lăng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, cậu kỳ quái nhìn thịt kho tàu trong bát, vì cái răng hình như số cục có chút không đúng a.

Tiêu Tử Lăng dùng đũa đếm đếm, một hai ba, ba cục, khi đi cậu gắp ba cục, vậy chính là ba cục. . . Hẳn là không sai.

Cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến, khi ăn đến cục cuối cùng, đột nhiên nhớ lại không phải trước đó cậu còn có một cục nữa sao?

Vỗ mạnh bàn nổi sung: “Sở ca, anh ăn vụng thịt kho tàu của em a!”