Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 55: Bản thể? Sự giám định có chứa đánh cược

Tiêu Tử Lăng vốn muốn dùng biện pháp ngốc nhất dùng mắt phải giám định từng cái từng cái tìm ra bản thể, thế nhưng chỉ nhìn năm sáu lượt liền cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nhất thời tỉnh ngộ Giám Định cần thiết tiêu hao tinh thần linh lực, tuyệt không phải không có hạn chế, mà trước mắt một lần cậu nhiều nhất chỉ có thể Giám Định được mười lần. Ách, quả nhiên không thể hài lòng quá sớm.

Biết sự cực hạn của mình Tiêu Tử Lăng nhanh chóng ngồi xuống tu luyện, tranh thủ để cho tinh thần lực của bản thân đạt được trạng thái tốt nhất, chờ lát nữa khi Sở Chích Thiên chiến đấu mới có thể phát huy công dụng.

Lúc này Đới Hồng Phi đã trở về, tuy rằng anh rất hiếu kỳ vì sao lúc này Tiêu Tử Lăng lại suy tưởng, bất quá anh lo lắng cho người trong đại viện hơn. Anh thấy trong đại viện chỉ có Trần Cảnh Văn, quá sợ hãi hô: “Trần phó đội, Sở đội trưởng ở đâu?”

Trần Cảnh Văn tinh thần căng chặt kỳ thực đã ở vào nỏ mạnh hết đà, nghe thấy thanh âm của Đới Hồng Phi thì trong lòng mừng rỡ vội vàng nói: “Hồng Phi đại ca, Sở ca ở chỗ tôi, nhanh giúp tôi ngăn trở một chút.” Công kích của dây trường xuân khó lòng phòng bị, cho dù là Trần Cảnh Văn thận trọng như tóc khi ứng đối cũng cảm thấy cật lực vô cùng.

“Tới ngay!” Đới Hồng Phi nghe Trần Cảnh Văn nói như thế liền hiểu rõ, khó trách Thủy Long Thuẫn còn khổng lồ hơn so với khi ở trong nhà kho ở tiệm hạt giống, hóa ra còn che chở một người. Anh nhanh chóng mang theo côn sắt lớn năm trăm cân của mình xông qua, chạy tới trước người Trần Cảnh Văn không nói hai lời liền là một cái cuồng quét, cản lại hết cành lá dây mây đánh tới.

Sự gia nhập của Đới Hồng Phi để cho áp lực của Trần Cảnh Văn nhất thời giảm thiểu đi rất nhiều, anh hiện tại chỉ cần phụ trách chặn lại mấy dây mây nhỏ Đới Hồng Phi để sót, năng lượng sắp cạn kiệt đột nhiên hòa hoãn lại, hấp thu cùng với tiêu hao đạt được cân đối.

Tuy rằng Đới Hồng Phi quét đi phần lớn công kích của dây mây, nhưng trong lòng bàn tay vậy mà bị lực mạnh của dây mây chấn đến mức ẩn ẩn tê dại, sự áp bách của thực lực vượt cấp bậc khiến cho Đới Hồng Phi cảm thấy cật lực vô cùng, dù sao anh chỉ có cấp hai, tuy rằng đạt được cấp hai đỉnh phong sắp tiến cấp, nhưng dù sao vẫn có sự chênh lệch hai cấp, lực áp bách tuyệt không ít đi bao nhiêu.

Trần Cảnh Văn rất nhanh thấy được sự không ổn của Đới Hồng Phi, lo lắng hỏi: “Hồng Phi đại ca, anh bị thương?”

Đới Hồng Phi lần nữa đỡ công kích của dây trường xuân, trong miệng hồi đáp: “Không có việc gì, chẳng qua lòng bàn tay có chút tê dại, khí lực của tên này không ít hơn so với tôi bao nhiêu.”

“Nó hẳn là cấp bốn, áp chế đẳng cấp sẽ có gia thành.” Trần Cảnh Văn cau mày, hiện tại cấp bậc của bọn họ đều thấp hơn so với dây trường xuân biến dị này, ngoại trừ Sở Chích Thiên có thể có lực đấu một trận với nó, người khác chỉ có năng lực phòng thủ. Hơn nữa đến bây giờ một chút manh mối cũng không có đối với việc bản thể ẩn ở nơi nào. Trần Cảnh Văn có ý nghĩ lui lại, bất quá Sở Chích Thiên sớm đã có an bài trước, Trần Cảnh Văn quyết định chờ Sở Chích Thiên tái chiến một trận rồi xem xem tình hình, nếu vẫn không có hiệu quả, cũng chỉ có thể quả quyết thu đội trở lại.

Cứ như vậy Đới Hồng Phi với Trần Cảnh Văn luân phiên lên chống chặn lại, rốt cục cũng cầm cự được tới khi Sở Chích Thiên thức tỉnh.

Lúc này Trần Cảnh Văn đã không còn bộ dáng quý công tử nữa, một thân tây trang thẳng thớm sớm đã bị mồ hôi thấm ướt trở nên nhăn nhúm, động tác kịch liệt bụi bặm tung bay khiến cho màu sắc y phục từ màu trắng vốn dĩ biến thành xám vàng, trên trán, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống. Dị năng ở vào trạng thái tiêu hao, sắc mặt một mảnh tái nhợt anh vẫn cắn răng, lần nữa thi triển dị năng chặn lại dây mây đánh tới.


Mà Đới Hồng Phi một bên đã sớm lộ trần cánh tay, hai tay anh chống côn sắt chạm đất thở hổn hển kịch liệt, dưới ánh nắng không tính là chói mắt, toàn bộ thân trên vậy mà lập lòe ánh kim, đó là do vô số giọt mồ hôi trên người dẫn phát tia sáng chiết xạ. Anh không tốt hơn được chỗ nào so với Trần Cảnh Văn, hai người đều đã đến cực hạn.

“Nghỉ ngơi một chút đi!” Thanh âm thanh lãnh truyền đến dường như tiếng trời, khiến cho hai người mệt mỏi thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, tới thực sự là đúng lúc, bọn họ đã được cứu trợ.

Một đạo Màn Điện chặn lại ở trước mặt hai người! Sự đau đớn quen thuộc khiến cho dây trường xuân biến dị cấp bốn triệt để phẫn nộ.

Còn có thiên lý hông hả? Vì răng khi muốn thu hoạch chiến quả, thì luôn có người đi ra cắt ngang? Khi dễ thực vật trắng chợn chợn a, nó nhất định phải khiếu nại, thực vật cũng có thực vật quyền, không nên trêu đùa thực vật như thế. . .

Không nói đến đủ loại oán niệm của dây trường xuân cấp bốn, Tiêu Tử Lăng bên cạnh đại viện lúc này oán niệm cũng không ít hơn bao nhiêu so với dây trường xuân. . .

Con người nhỏ trong lòng Tiêu Tử Lăng khó có thể tin điên cuồng vò đầu: Trời ơi! Thế nào có thể như vậy? Vì răng Sở Chích Thiên khôi phục nhanh như vậy? Mình mới khôi phục chưa tới một phần ba a, mắt phải nhiều nhất chỉ có thể Giám Định được ba lần, thế này có còn để cho người ta sống hay không? Sở Chích Thiên anh không phải người không phải người không phải người. . . (trong tiếng vang vô hạn)

Sở Chích Thiên nào biết đâu rằng anh vậy mà chọc một người một thực vật oán niệm liên miên, anh kêu hai người Trần Cảnh Văn với Đới Hồng Phi cấp tốc rút lui khỏi đại viện đến bên ngoài nghỉ ngơi trước, bản thân thì tinh thần chấn hưng chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với dây trường xuân biến dị cấp bốn, anh hô lớn trong miệng: “Tiểu Lăng, chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong!” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng chỉnh lý tâm tình, ngữ khí sục sôi vẻ mặt phấn chấn hồi đáp. Đánh chết cũng không thể để cho lão đại biết mình đang chửi bới anh ta.

Nghe thấy câu trả lời hài lòng, trong tay Sở Chích Thiên xuất hiện một đạo điện quang. . . Chiến đấu khai hỏa như vậy.

Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết vừa đi đến ngoài đại viện, song song mệt mỏi tê liệt ngồi xuống.

Trần Cảnh Văn thở hổn hển mấy hơi liền nói với Tiêu Tử Lăng: “Bắt chặt thời gian, nếu như không có biện pháp, thì nhanh chóng thông tri Sở ca rút lui!”

“Đã biết, Trần phó đội!” Biểu tình Tiêu Tử Lăng thận trọng hồi đáp, sau đó ‘làm việc nghĩa không chùn bước’ bước vào đại viện.


Lần này, Sở Chích Thiên tuyệt không có lựa chọn Thiên La Địa Võng phạm vi lớn, mà là dùng Liệt Điện ít nhất. Chẳng qua Liệt Điện này tuyệt không phải phát sinh từ ngón tay. . . Tiêu Tử Lăng chấn kinh nhìn một màn trước mắt, toàn thân Sở Chích Thiên bốc lên điện quang, chỉ cần có dây mây đột kích, liền có một đạo điện quang tự động phân giải ra từ trên người.

Tiêu Tử Lăng có điều cảm xúc, thủy cầu của mình có phải cũng có thể sử dụng giống như Sở Chích Thiên sử dụng Liệt Điện hay không? Nghĩ như thế trong lòng liền nóng rực một mảnh. Khó trách Sở Chích Thiên có thể ngộ ra kỹ năng, anh ta không bị phương pháp của kỹ năng cố hữu hạn chế, mà là không ngừng đi nghiên cứu mở rộng. . . Chỉ sợ anh ta đã thất bại vô số lần mới có thành quả hiện tại.

Tiêu Tử Lăng bội phục nhìn Sở Chích Thiên đang chiến đấu trước mắt, đây là vương trong vương ở mạt thế, tuy rằng thiên phú được trời ưu ái, nhưng sự thành công của anh ta đồng dạng không thoát ly khỏi sự nỗ lực không ngừng của anh ta, mình quả nhiên không chọn sai.

“Tiểu Lăng, chuyên chú dưới nền đất!” Thanh âm lạnh lùng của Sở Chích Thiên truyền tới, nhắc nhở Tiêu Tử Lăng hiện tại không phải thời điểm để nhìn anh.

Tiêu Tử Lăng nhanh chóng cúi đầu, len lén lè đầu lưỡi, không ngờ tới đi vào cõi thần tiên một chút đã bị bắt được. Cậu cũng không muốn để cho lão đại cho rằng cậu làm việc không đáng tin, nhanh chóng mở ra Linh Nhãn, mật thiết chú ý tình hình dưới đất.

Phân thân vốn bảo trì bộ dáng hạt giống, lúc này nhao nhao biến thành dây mây đang quấn đấu với Sở Chích Thiên trên mặt đất, những cái đó đều có thể bài trừ, nghĩ chắc bản thể không có can đảm lớn như vậy chạm vào lôi điện. Bất quá nếu như bản thể trốn ở bên trên không tới gần Sở Chích Thiên thì cũng có khả năng.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu nhắc nhở Sở Chích Thiên: “Sở ca, chú ý một chút có dây mây thủy chung không tiếp xúc với anh hay không, có thể là bản thể.”

Sở Chích Thiên trả lời: “Đã biết, bên trên tôi sẽ chú ý, phía dưới liền giao cho cậu.”

“Được.” Tiêu Tử Lăng có được lời nói của Sở Chích Thiên liền không quan tâm đến chuyện bên trên nữa, hết sức chăm chú hết thảy động tĩnh dưới đất.

Có sự bài trừ của dây mây. . . Điều này để cho Tiêu Tử Lăng rất nhanh bài trừ đi tuyệt đại bộ phận hạt giống, mà hiện tại có năm thứ gì đó có bộ dáng hạt giống cùng loại không có bất kỳ động tĩnh nào, yên lặng ẩn núp ở các nơi. Tiêu Tử Lăng quấn quýt, cậu chỉ có ba lần cơ hội, mà nơi đây lại có năm cái. . . Không hề nghi ngờ có hai cái cậu không thể xác định.

Vạn nhất vận khí siêu cấp kém, ba cái Giám Định đều không phải. . . Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tử Lăng liền suy sụp xuống, nếu đúng như vậy, kết cục của bản thân khẳng định sẽ có đủ loại bi thảm.

Tiêu Tử Lăng tuyệt không do dự bao lâu, cậu rất nhanh hạ quyết tâm, cắn răng: mặc kệ, sớm chết sớm siêu sinh!

Cậu chọn một hạt giống lớn nhất Giám Định trước, nghĩ chắc bản thể cấp bốn sẽ không nhỏ bao nhiêu.

Sự thực chứng minh, sở dĩ cậu kiếp trước trở thành vật hy sinh, không thể phân ra khỏi sự phán đoán của cậu, sự lựa chọn của cậu vĩnh viễn là sai lầm.

Giám Định: Linh kiện rễ cây sắp hư thối (tổn hại). Phân Tích: Không có bất kỳ giá trị nào. Thân, sự thưởng thức của cậu gần bằng 0.