Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 256: Mất khống chế? Độc thủ kiếp trước

Tốc độ Sở Chích Thiên rất nhanh, khi Tiêu Tử Lăng vẫn còn quấn quýt có nên đi vào hay không, anh ta đã đi ra từ trong quán mang theo nụ cười nơi khóe miệng, trông bộ dáng hài lòng đó của anh ta, đã biết chuyến này anh ta thu hoạch được rất nhiều. Điều này làm cho mặt Tiêu Tử Lăng bắt đầu đủ mọi màu sắc, sự ảo não giữa trán càng ngày càng nhiều.

Dịch Viên ngượng ngùng kêu bọn họ chờ một chút, nó lủi vào tiệm nhỏ, rất nhanh lại đi ra, đương nhiên lúc này nụ cười của nó còn nhiệt tình hơn so với ban nãy, bởi vì nó biết được từ chỗ ông chủ tiệm, tiền boa nó nhận được là gì, là lượng thức ăn có thể để cho nó ăn no một tuần a, nếu như tiết kiệm một chút, nửa tháng cũng có thể không cần làm việc. Hai mắt nó lóe sáng tinh ranh, khi nhìn về phía hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng, tựa như thấy được kho hàng thức ăn di động, nó không ngờ lần này sẽ may mắn như thế, khách tiếp đãi thế mà là người giàu có siêu cấp.

Tiêu Tử Lăng thấy biểu cảm của Dịch Viên, đã biết khẳng định những thứ Sở Chích Thiên thu mua rất nhiều, cậu quyết định thật nhanh, kiên quyết chống lại ý nghĩ đê tiện dỗ dành cậu lên giường của lão đại nhà mình. Chỉ cần cậu bảo trì thanh tỉnh, kiên định cự tuyệt, Sở Chích Thiên tuyệt đối sẽ không cưỡng ép, đối với điểm này, Tiêu Tử Lăng nắm chắc thần kỳ. Mà cậu cho rằng, mình tuyệt đối sẽ không nghĩ không thông mà đi tự sát, loại chuyện giường chiếu đó, ở trong mắt Tiêu Tử Lăng không khác gì tự sát. Không, còn khủng bố hơn so với tự sát, tự sát chỉ đau một chút liền xong, mà chuyện giường chiếu kia, rõ ràng chính là một loại lăng trì, không tốt hơn được chỗ nào so với dao cùn cắt thịt. . .

Tiêu Tử Lăng phát hiện mình tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức đó nên bình tĩnh trở lại, cậu thấy bộ dạng thỏa mãn của một lớn một nhỏ trước mắt, cười cứ như hai con hồ ly. . . Trong lòng lại lần nữa dâng trào ấm ức.

Hừ, hai người này đều không phải là thứ gì tốt. . . Tiêu Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại trực tiếp rời đi, chuẩn bị mắt không thấy tâm không phiền.

Sở Chích Thiên thế nào có thể chịu từ bỏ lợi ích mà mình đã nhận được chứ. Cất một bước lớn, chưa cho Tiêu Tử Lăng cơ hội cự tuyệt, đã vững vàng nắm tay cậu.

Tiêu Tử Lăng cáu giận nhìn chằm chằm một cái, nhận được chính là nụ cười trấn định tự nhiên của Sở Chích Thiên. Biết không có cách nào đánh đuổi cái tên dính người này, chỉ có thể tự mình an ủi: “Đã nắm nửa ngày, cũng không kém buổi chiều. . .” (Tiểu Lăng a, chẳng lẽ cậu không biết thành ngữ ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’ sao? Sở Chích Thiên chính là người kiên định tín niệm đó đấy. . .)

Dịch Viên rốt cục đã đưa hai người đến đường phố thương mại nổi danh của căn cứ. Hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng thấy tình cảnh náo nhiệt trước mắt, rốt cục hiểu rõ vì sao thương hội kia sẽ từ xa nghìn dặm muốn mang vật tư từ căn cứ Ngân Thành về nơi đây. Bởi vì nơi đây hoàn toàn là một thị trường thương mại thành thục, phồn hoa, bất kỳ vật tư nào đến nơi đây đều có giá trị với thị trường của nó.

Nơi đây, trao đổi giao dịch cỡ lớn giữa thương hội với thương hội tuyệt không hiếm thấy, mà giao dịch nhỏ lại càng tầng tầng lớp lớp. Mà chủng loại vật tư lại càng khiến cho hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng nhìn hoa cả mắt, có mấy loại vật tư đều là thứ mà bọn họ chưa từng thấy qua, thế nhưng nó vẫn nhất mực là vật tư cần thiết để nhân loại tiếp tục sinh tồn.

Năm thứ sáu ngày diệt vong, mỗi một địa phương trên địa cầu thần kỳ xuất hiện chủng loại thực vật mới, mà mấy thứ đó, trải qua nghiên cứu phát hiện có thể được nhân loại dùng ăn. Điều này để cho mỗi một căn cứ một lần nữa tìm được thức ăn tái sinh để dựa vào tiếp tục sinh tồn, cũng cho nhân loại đã khan hiếm thức ăn có hy vọng sống sót. Bất quá dù sao thời gian rất ngắn, mấy thứ đó chỉ có thể trồng trọt trong phạm vi nhỏ, vẫn thuộc về giống trân quý.

Bất quá, điều này cũng biểu hiện thị trường của căn cứ Kỳ Nguyên cực phồn hoa. Thực vật trái cây cùng loại với giống trân quý đó không chỉ có một hai loại, nơi đây có đặc sản của gần như hết thảy căn cứ. Đây cũng là nguyên nhân hấp dẫn đông đảo thương hội tề tụ.


Đối với khu chợ của căn cứ Kỳ Nguyên phồn hoa như thế, Sở Chích Thiên nghiêm túc nghiên cứu một chút, phát hiện điều này không thoát khỏi điều kiện địa lý của căn cứ Kỳ Nguyên, nó là con đường duy nhất tiến vào khu tây bộ, cũng là đầu mối then chốt nối tiếp giao thông nam bắc bộ, đây cũng là nguyên nhân vật tư nam bắc tây bộ lại tề tụ ở chỗ này. Đương nhiên điều này không thoát khỏi sự lựa chọn anh minh của thủ lĩnh căn cứ, một căn cứ ưu tú nhất định sẽ có một người lãnh đạo ưu tú.

Dịch Viên vừa đi vừa giới thiệu lai lịch những thương đội đó, không phải tin tức của Dịch Viên linh thông, mà là căn cứ này phân chia thương đội dựa theo khu vực bất đồng, như thương hội nam bộ tập trung ở đầu đường, chính giữa là thương hội đến từ bắc bộ, mà cuối đường thì là thương hội đến từ tây bộ.

Tuy rằng hai người trông rất thèm đối với những thực vật trái cây trân quý kia, bất quá đối với thân phận lữ nhân bình thường của bọn họ, căn bản không có cách nào đi giao dịch, hai người cũng chỉ có thể nhìn nhìn, bất quá bọn họ tin tưởng không bao lâu sau căn cứ Lăng Thiên sẽ có mấy thứ này, bởi vì hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đã thấy được một nhãn hiệu thương hội quen thuộc, đó là thương hội Lăng Vân dưới cờ của căn cứ Lăng Thiên.

Hai người chỉ thản nhiên nhìn lướt qua liền không quan tâm nữa, dù sao lần này bọn họ là lữ nhân bình thường, không có quan hệ gì với căn cứ Lăng Thiên.

Dần dần, bọn họ đi vào đoạn đường của thương hội tây bộ, hai người mặt ngoài thư giãn, bên trong lại mật thiết chú ý thanh âm xung quanh, hy vọng có thể nghe thấy tin tức bản thân cần.

Chưa đi bao xa, vẻ mặt Tiêu Tử Lăng đột nhiên thoáng ngưng trệ, khí tức dị năng cả người đột nhiên bắt đầu chấn động, nếu không phải Sở Chích Thiên quyết định thật nhanh thi triển thuật Cấm Không loại nhỏ, phong bế năng lượng trước khi Tiêu Tử Lăng mất khống chế, sợ rằng khí thế cấp bậc thực tế của Tiêu Tử Lăng sẽ bùng nổ, trực tiếp bại lộ trước mặt mọi người.

Sở Chích Thiên nắm tay Tiêu Tử Lăng thật chặt, trên trán với lòng bàn tay thế mà xuất hiện mồ hôi lạnh. Tâm tình của anh trở nên rất xấu rất xấu, bởi vì anh thấy Tiêu Tử Lăng ở bên cạnh, lúc này đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm một nam nhân trẻ tuổi.

Nam nhân đó mang nụ cười hòa khí, đang nói chuyện với một người tuổi trẻ đều là người thức tỉnh bên cạnh, cả người có vẻ ấm áp vô cùng, trông cũng ra khuôn ra dạng, chẳng qua quần áo mặc tương đối cũ nát, xem ra sống tuyệt không phải quá tốt.

“Hắn ta là ai?” Sở Chích Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi, anh lần đầu tiên cảm thấy nguy cơ, trước đây anh xác thực ăn dấm rất nhiều, nhưng vẫn luôn tin tưởng Tiêu Tử Lăng là thuộc về anh, thế nhưng lúc này lại không giống, bởi vì nam nhân trước mắt kia có thể khiến cho tâm tình Tiêu Tử Lăng triệt để mất khống chế, đây là điều anh tuyệt không cách nào làm được, cho dù anh buộc Tiêu Tử Lăng tiếp nhận cảm tình của anh, cho dù anh liều chết hoan ái với Tiêu Tử Lăng ở trên giường, cũng không cách nào làm được điều đó.

Tiêu Tử Lăng nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, sau khi thả lỏng tâm tình một chút lúc này mới mở mắt, nhưng cho dù như thế, sắc mặt của cậu vẫn rất khó coi. Tiêu Tử Lăng ở trong Tử Phủ dùng ý thức nói với Sở Chích Thiên: “May nhờ Sở ca anh giúp tôi che giấu, bằng không lần này sẽ phải thất bại trong gang tấc.”

“Hắn ta là ai?” Sở Chích Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng không buông, anh không cho phép Tiêu Tử Lăng mượn lời này nói sang chuyện khác.


Tiêu Tử Lăng trầm mặc, không biết nên nói với Sở Chích Thiên thế nào, người đó đại biểu kiếp trước của cậu. . .

“Tới cùng là ai?” Cả người Sở Chích Thiên bốc lên hàn khí, nếu không phải sợ Tiêu Tử Lăng trở mặt với anh, anh đã diệt nam nhân kia rồi.

“Ai? Sở ca muốn biết?” Ánh mắt Tiêu Tử Lăng trở nên có chút bi ai.

Biểu cảm của Tiêu Tử Lăng khiến cho tâm tình nổi giận của Sở Chích Thiên thoáng cái lãnh tĩnh xuống, anh một phen kéo Tiêu Tử Lăng qua, hai tay gắt gao ôm lấy cậu, anh thống khổ nói: “Tiểu Lăng, xin lỗi, không phải anh muốn bức em, chẳng qua anh đố kị sắp phát điên, bởi vì em đối với hắn ta có chút bất đồng. . .”

Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng sửng sốt, tâm tình vốn sắp hít thở không thông thoáng cái được thư giải, cậu không biết là nên khóc hay nên cười, khụ, đến tột cùng lão đại nhà cậu đang nghĩ cái gì a!

“Đương nhiên bất đồng, vì đó chính là người thiếu chút nữa đã giết tôi. . .” Bởi vì lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng quyết định nói sự thực này cho Sở Chích Thiên. Khi lời này nói ra khỏi miệng, Tiêu Tử Lăng vẫn cảm thấy lòng rất đau. Cậu đến bây giờ vẫn không hiểu được, người bạn tốt, người anh em tốt, đồng bọn tốt của cậu, vì sao cuối cùng sẽ đâm cậu một đao ở phía sau, vào lúc cậu không phòng bị, đẩy cậu vào trong đàn tang thi, cuối cùng bị tang thi phân thây mà chết. Tiêu Tử Lăng dường như vẫn cảm nhận được sự đau đớn khi trái tim bị đâm thủng, sắc mặt có vẻ càng thêm tái nhợt.

Tiêu Tử Lăng cảm nhận được cơ bắp thân thể Sở Chích Thiên ôm cậu căng chặt, cậu lập tức phản ứng lại, ngăn cản ở trong ý thức: “Sở ca, không nên!”

Khí thế cấp tám sắp sửa bùng nổ của Sở Chích Thiên, bởi vì sự ngăn cản của Tiêu Tử Lăng mà bị ép bỏ dở, hai mắt Sở Chích Thiên đỏ sậm, ngực nhấp nhô kịch liệt mấy cái, lúc này mới đè xuống được sự căm giận ngút trời trong lòng: “Vì sao không cho anh giết hắn?”

Đối với Sở Chích Thiên mà nói, Tiêu Tử Lăng là vảy ngược của anh, tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn cậu, mà tên đó lại thiếu chút nữa đã giết Tiểu Lăng của anh vào lúc anh không biết chuyện, điều này tuyệt đối không thể nào tha thứ, anh nhất định phải giết hắn, cho dù vì thế mà bại lộ thân phận cũng không tiếc.

Tiêu Tử Lăng ở trong Tử Phủ trấn an Sở Chích Thiên nổi giận, cuối cùng cũng để cho Sở Chích Thiên khôi phục lãnh tĩnh, lúc này mới cười lạnh nói: “Kẻ đó nhất định phải giết, bất quá tôi muốn tự mình động thủ!”

Giết một người thức tỉnh cấp thấp như vậy, dựa vào thực lực trước mắt của cậu chỉ là chuyện búng ngón tay, bất quá cứ diệt như vậy không phải mục đích của Tiêu Tử Lăng, cậu muốn hiểu rõ vì sao hắn ta muốn giết cậu? Phải biết rằng nam nhân đó trước đây đã từng dùng thức ăn trân quý cứu sống cậu lúc sắp chết đói, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng vẫn luôn tín nhiệm hắn ta, nếu trước đây đã từng chịu dùng thức ăn cứu sống cậu, vì sao đến cuối cùng lại muốn hại chết cậu? Điều này không phải cực kỳ mâu thuẫn sao?

Sở Chích Thiên hiểu rõ sự kiên định của Tiêu Tử Lăng, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Được, lần này anh nghe lời em.”

Sở Chích Thiên không ngoan ngoãn như lời anh nói, anh chỉ quyết định đợi thêm mấy ngày nữa, nếu như Tiêu Tử Lăng vẫn không hành động, anh sẽ lặng lẽ hạ thủ. Anh tuyệt sẽ không lưu lại một người uy hiếp đến sinh mệnh của Tiêu Tử Lăng tồn tại, tuy rằng không giải thích được vì sao người cấp ba đó sẽ thương tổn được đến Tiêu Tử Lăng. Bất quá chỉ dựa vào cảm tình phức tạp của Tiêu Tử Lăng đối với tên đó, Sở Chích Thiên sẽ không để tên đó sống.

Sở Chích Thiên thấy rất rõ ràng, ánh mắt của Tiêu Tử Lăng khi nói đến tên đó, nội dung trong mắt rất phức tạp, không đơn giản là cừu hận, còn có tâm tình khác ở trong đó, điều này khiến cho Sở Chích Thiên rất khẩn trương, cũng rất lo lắng. Bất quá đó cũng vừa vặn là nguyên nhân Sở Chích Thiên nguyện ý lui một bước, anh không muốn bởi vì tên đó mà phá hủy mất cảm tình mới vừa tốt đẹp của hai người.

Nói chung, nam nhân đó khẳng định phải chết! Trong lòng Sở Chích Thiên quả quyết tống cho kẻ đó thông cáo tử vong.