Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 246: Tội danh? Kết cục của Giang Khinh Ngữ (Hạ)

Mà Giang Khinh Ngữ lại cười, cô cười rất sáng rất mị, thậm chí có một loại kiêu ngạo thắng lợi, cô biết ngay Sở Chích Thiên sẽ không nỡ để cho cô khó xử mà, sẽ không để cho những kẻ đó vu hãm sự thuần khiết của cô.

Sở Chích Thiên đưa tay chỉ vào Trương Ngải Ngải lung lay sắp ngã, anh như cười như không nói: “Cô, tiên đoán là. . . sự thực!”

Câu nói như trái bom này trực tiếp khiến cho biểu tình của hai nữ nhân lần nữa xoay chuyển, khiến cho các cô dạo chơi hết một lượt ở địa ngục lẫn thiên đường.

Trương Ngải Ngải không cách nào tin tưởng nhìn Sở Chích Thiên, thấy được một tia trào phúng trong ánh mắt Sở Chích Thiên, cô biết xiếc của cô lừa không được đối phương, thế nhưng cô không biết vì sao Sở Chích Thiên sẽ giúp cô che lấp?

Nụ cười của Giang Khinh Ngữ cười đến phân nửa liền cứng lại, cô kinh ngạc đầy mặt nhìn Sở Chích Thiên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô không biết vì sao Sở Chích Thiên sẽ nói ra những lời đó, chẳng lẽ anh ta không biết nói câu đó sẽ trực tiếp tuyên bố cái chết của cô sao, nam nhân cô yêu nhất thế nào có thể nỡ để cho cô đi chết?

Không, cô nhất định đang nằm mơ, mơ một cơn ác mộng đáng sợ. . . Khẳng định hết thảy điều này không phải sự thực!

Sở Chích Thiên nhìn nhìn người xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Mấy người còn có nghi vấn gì?”

Tất cả mọi người rất tin phục, bọn họ tin tưởng lời nói của Sở Chích Thiên, cuối cùng quan kiểm soát trực tiếp viết xuống phán quyết tử vong, sau đó giao cho bộ trưởng của mình - Tiêu Tử Lăng.

Khóe miệng Tiêu Tử Lăng mang nụ cười, như cười như không nhìn Giang Khinh Ngữ nói: “Không biết ai thích hợp tiễn cô ta đoạn đường cuối cùng?” Phân Tích từng nói qua Vầng Sáng Nhân Vật Chính có phản phệ đáng sợ, như vậy nhất định phải thận trọng lựa chọn người thực thi, hơn nữa còn phải cảnh giác không thể bị kỹ năng đó ảnh hưởng. . . Ánh mắt Tiêu Tử Lăng vô ý thức nhìn về phía Trương Ngải Ngải, có lẽ cô ta là người thích hợp?

Ánh mắt chuyên chú Trương Ngải Ngải của Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên phát hiện, anh đố kị, loại tâm tình này tới vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho tim của anh đều cảm thấy có chút co rút đau đớn.

Vốn loại ánh mắt đó chỉ thuộc về anh, thế mà vào lúc nào Tiêu Tử Lăng lại cho người khác? Sở Chích Thiên đã rơi vào trạng thái đố kị phát cuồng đương nhiên sẽ không bỏ qua tình địch mà anh cho rằng, vì vậy liền nghe thấy Sở Chích Thiên nói với Trương Ngải Ngải: “Cô ta vu hãm năng lực lời tiên đoán của cô, đây là một loại sỉ nhục. Có phải cô rất thống hận hay không?”

Trương Ngải Ngải kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt âm ngoan không chút nào che giấu của Sở Chích Thiên, cô không biết thế này là sao, nhưng lại không dám vi phạm ý nguyện của Sở Chích Thiên. Hơn nữa cô xác thực hận không thể khiến Giang Khinh Ngữ chết, cho nên cô gật đầu.

Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười lạnh nói: “Đã như vậy, vậy tôi cho cô cơ hội báo thù, để cho nữ nhân đó chết ở trong tay cô. Thế nào?” Sở Chích Thiên vừa nhìn đã biết Trương Ngải Ngải là loại nữ nhân nhát như chuột, để cho cô ta tự tay giết người nhiễm máu khẳng sẽ tâm thần bất an, đêm không thể ngủ.


Thân thể Trương Ngải Ngải đột ngột run lên, không dám tin tưởng hỏi: “Thủ lĩnh. Anh nói cái gì?”

Hai tay Sở Chích Thiên nắn ngón tay nhau, như cười như không nói: “Tôi cho cô tự mình báo thù, giết Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ cô không muốn?” Sự uy hiếp trong khẩu khí rất rõ ràng.

Tuy rằng Tiêu Tử Lăng không biết vì sao Sở Chích Thiên đột nhiên làm ra loại hành vi này, nhưng lại không mưu mà hợp với bản ý của cậu, cũng liền bỏ mặc mặc kệ, làm bộ cái gì cũng không thấy.

Lúc này Giang Khinh Ngữ đã không thể duy trì được thần thái lãnh tĩnh nữa. Cô điên cuồng nói: “Sở ca, anh thế nào có thể đối với em như vậy? Em toàn tâm toàn ý yêu anh, yêu anh yêu phát cuồng, mà anh sao lại nhẫn tâm như vậy, thế mà nỡ để cho em đi chết?”

Sở Chích Thiên chẳng quan tâm tới lời nói của Giang Khinh Ngữ, đầu mi anh giương lên, tiếp tục hỏi Trương Ngải Ngải: “Như vậy đi, Giang Khinh Ngữ có chết hay không, phải xem sự lựa chọn của cô, nếu như cô không muốn giết, tôi sẽ thả cô ta, nếu như cô muốn giết cô ta, tôi sẽ cho cô tự mình động thủ.”

Ý nghĩ trong lòng Trương Ngải Ngải trăm chuyển nghìn hồi, sau đó cắn răng nói: “Nếu thủ lĩnh anh đã tin tưởng tôi, tôi sẽ tự mình tiễn cô ta lên đường.” Cô tuyệt đối sẽ không để cho Giang Khinh Ngữ sống sót, Giang Khinh Ngữ sống thì đại biểu cô hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lúc này hai người bọn cô đã không còn cách nào cùng tồn tại.

Giang Khinh Ngữ còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong lời nói nhìn như khai ân của Sở Chích Thiên, đã nghe thấy lời nói kiên quyết của Trương Ngải Ngải, cô giận dữ gào: “Trương Ngải Ngải, cô dám!”

Trương Ngải Ngải quay đầu nhìn về phía Giang Khinh Ngữ, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận: “Giang tỷ tỷ, chị đã làm sai, như vậy tôi nhất định phải tiễn chị lên đường, căn cứ tuyệt đối không cho phép có người phản bội.”

Tiêu Tử Lăng liếc Sở Chích Thiên một cái, thấy sự trào phúng ẩn sâu trong mắt anh ta, biết anh ta muốn nhìn hai nữ nhân này tàn sát lẫn nhau, bất quá Tiêu Tử Lăng rất vui vẻ thấy cảnh này, chuyện mà Trương Ngải Ngải làm cũng không tốt hơn được chỗ nào so với Giang Khinh Ngữ, tội nghiệt trên tay cô ta đủ để cho cô ta chết nhiều lần, nếu không phải cậu muốn lợi dụng Trương Ngải Ngải để khiến cho Giang Khinh Ngữ mất cảnh giác, cũng sẽ không để cho cô ta có cơ hội sống sót, hơn nữa tâm tư của cô ta cũng giống như Giang Khinh Ngữ, đều muốn leo giường của Sở Chích Thiên. Nếu như Sở Chích Thiên sản sinh chán ghét đối với những nữ nhân đó, cậu rất thích ý.

Tiêu Tử Lăng cũng không muốn có người phá hư quan hệ hữu hảo trước mắt của cậu với Sở Chích Thiên, nếu cậu thành người Sở Chích Thiên coi trọng nhất, như vậy cậu sẽ không để nữ nhân khác có cơ hội leo lên giường của Sở Chích Thiên, có cơ hội ‘thổi gió bên gối’, mang đến nguy cơ không thể dự đoán cho quan hệ của cậu với Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên lặng yên lấy ra một thanh chủy thủ đã trải qua người dị năng gia trì từ trong không gian, anh vứt chủy thủ đến dưới chân Trương Ngải Ngải, sau đó hứng thú đầy mặt tựa trên tay vịn sô pha, nhìn Trương Ngải Ngải cúi người cầm lấy chủy thủ, chậm rãi tới gần Giang Khinh Ngữ chuẩn bị tự mình động thủ giết cô ta. Kỳ thực đây mới là Sở Chích Thiên chân thực, một người lãnh tình lãnh tính.

“Sở ca, anh thế nào nhẫn tâm, tôi là người anh yêu nhất a, anh vốn hẳn nên yêu tôi, vì sao anh phải làm như vậy, vì sao. . .” Giang Khinh Ngữ bị đội viên bộ an giám cưỡng chế đè quỳ trên mặt đất, cô giãy dụa, miệng gào khóc. Cô xuyên qua đây là để cho Sở Chích Thiên sủng ái, không phải bị anh ta giết chết, thế này tới cùng là chuyện gì? Vì sao mọi chuyện lại phát sinh khác biệt với lịch sử, khác biệt với thoại bản tiểu thuyết mà cô xem chứ?


Cô nhìn Tiêu Tử Lăng bên người Sở Chích Thiên, thấy sự trào phúng nhàn nhạt giữa trán cậu ta, đột nhiên hiểu rõ điều gì, cô ngẩng đầu hung hăng trừng Tiêu Tử Lăng nói: “Tiêu Tử Lăng, nhất định là mày, là mày làm khó dễ có phải không? Là mày mê hoặc Sở ca, khiến cho Sở ca quên tao, mày là tên yêu nghiệt, mày nhất định sẽ không chết tử tế. . .” Ngữ khí Giang Khinh Ngữ oán độc, hận không thể trực tiếp rủa chết nam nhân chặn đường của cô, khiến cho cô chết oan chết uổng đó.

Lời nói nguyền rủa của Giang Khinh Ngữ khiến cho Sở Chích Thiên phẫn nộ, anh hừ lạnh nói: “Còn không nhét đồ bịt miệng cho tôi?”

Rất nhanh miệng Giang Khinh Ngữ đã bị nhét vào một vật cứng bén nhọn, thủ pháp dã man khiến cho miệng Giang Khinh Ngữ trực tiếp đâm bị thương, chảy máu tươi, hận ý trong ánh mắt cô ta càng đậm, cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng, hận không thể ăn thịt của cậu uống máu của cậu.

Tiêu Tử Lăng thấy ánh mắt phẫn hận của Giang Khinh Ngữ, đột nhiên có loại ý nghĩ muốn cười. Nữ nhân này đến chết vẫn cho rằng là lỗi của cậu, nói thật, cậu sai ở chỗ nào? Là cậu bám víu Sở Chích Thiên kêu anh ta vứt bỏ cô ta? Hay là cậu cố ý câu dẫn Sở Chích Thiên xen ngang cướp người yêu? Nói đến Sở Chích Thiên đời này căn bản không có hảo cảm đối với cô ta, một chút ý nghĩ dính đến cô ta cũng không có. Là bởi vì cô ta cho rằng lịch sử vốn nên như thế, cô ta vốn nên là nữ nhân của Sở Chích Thiên? Thế nhưng cô ta lại thế nào biết lịch sử sẽ đúng như cô ta biết đến chứ? Có thể cô ta đã bị thứ gọi là lịch sử kia chơi một vố hay không?

Khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một nụ cười tinh quái, về sau cậu có thể thử len lén ghi chép trên cái gọi là văn hiến lịch sử một câu như thế này: Giang Khinh Ngữ là nữ nhân Sở Chích Thiên yêu nhất, vào vài năm sau mạt thế đã thành công leo lên được chức bộ trưởng bộ hậu cần của căn cứ Lăng Thiên, trở thành nữ nhân duy nhất có thể thượng vị từ trên giường Sở Chích Thiên!

“Còn chưa động thủ?” Sở Chích Thiên bên kia thấy ánh mắt oán độc của Giang Khinh Ngữ, cũng kiềm chế không được nữa, tàn bạo nhìn chằm chằm Trương Ngải Ngải. Trương Ngải Ngải bị ánh mắt hung ác của Sở Chích Thiên làm cho sợ hãi, không cần suy nghĩ, trực tiếp nắm chủy thủ đâm tới trái tim Giang Khinh Ngữ.

Chỉ thấy một luồng máu tươi đột ngột tuôn trào bắn ra nơi ngực Giang Khinh Ngữ, phun lên khuôn mặt Trương Ngải Ngải, chảy vào hai mắt cô, đầu tiên cô cảm thấy hai mắt đau đớn, tiếp theo cảm thấy một luồng khí lưu máu tanh nồng đậm tràn vào trong khoang miệng, cô biết đó là gì, cũng nhịn không nổi nữa, bắt đầu nôn mửa kịch liệt.

Giang Khinh Ngữ chết rất nhanh, một đao kia của Trương Ngải Ngải đâm vừa chuẩn vừa ác, không cho cô ta quá nhiều cơ hội giãy dụa, cô ta chết không nhắm mắt, ánh mắt vẫn luôn mở, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Ngải Ngải không tha. Cuối cùng là Trương Ngải Ngải giết cô ta, ánh mắt cuối cùng của cô ta rơi lên trên mặt Trương Ngải Ngải. . .

Không bao lâu sau đó, mắt Trương Ngải Ngải mù, sau đó bắt đầu nôn ra máu, sau cùng trở nên gầy như da bọc xương, cuối cùng mới nuốt xuống một hơi sau cùng, cô ta là bị đau đớn sống sờ sờ đến chết.

Chân Nhất Long từng tự mình kiểm tra thân thể Trương Ngải Ngải, cuối cùng cho ra kết luận là bị nguyền rủa mà chết, thế nhưng lại không biết là ai hạ nguyền rủa thâm độc. Bất quá về sau trải qua sự nghiên cứu của nhân viên nghiên cứu trong căn cứ, cuối cùng cho ra một lý do tương đối khiến người ta tín phục, Trương Ngải Ngải thức tỉnh chính là năng lực tiên đoán, nhưng không thể nghi ngờ loại năng lực đó là nghịch thiên, có lẽ đó là một loại phản phệ đối với loại năng lực tiết lộ thiên cơ phá hư cân đối đó. . .

Không thể không nói, nhân viên nghiên cứu của căn cứ Lăng Thiên rất có trình độ, lời giải thích này để cho mọi người trong căn cứ tiếp nhận, sự khủng hoảng nguyền rủa vốn do Trương Ngải Ngải mang đến rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh. Dù sao bọn họ không có loại năng lực nghịch thiên đó có phải hay không? Vì vậy nguyền rủa không quan hệ tới bọn họ.

Tiêu Tử Lăng là người duy nhất rõ ràng nguyên nhân cái chết của Trương Ngải Ngải, cô ta là bị Vầng Sáng Nhân Vật Chính của Giang Khinh Ngữ nguyền rủa mà chết, chính như cái tên của kỹ năng đó, người vốn hẳn là nhân vật chính, lại bị người đồ sát, ảnh hưởng tới tiến trình lịch sử, điều này không thể nghi ngờ phải trả giá đắt thảm thống. Cậu thấy có chút may mắn, may mà cậu có Giám Định Phân Tích nhắc nhở, mới tránh được một kiếp, phải biết rằng cậu rất muốn tự mình kết liễu ả Giang Khinh Ngữ đó, đặc biệt là sau khi biết cái chết của tiểu cô có quan hệ tới ả ta. . .

Sở Chích Thiên không biết điều này, vì vậy anh âm thầm quấn quýt rất lâu vì cái chết của Trương Ngải Ngải, anh thậm chí hoài nghi, có phải mình thức tỉnh dị năng mới hay không, vì sao ý nghĩ muốn cho Trương Ngải Ngải nhận hết giày vò, tốt nhất chết quách đi của anh thế mà thực sự thực hiện được?

Bất quá, cho dù thực sự thức tỉnh loại dị năng đáng sợ đó, anh cũng không sợ, vừa vặn âm thầm giải quyết những kẻ dám mơ ước Tiểu Lăng nhà anh, nếu những kẻ đó đều chết hết, vậy sẽ không có ai đến cướp Tiểu Lăng nhà anh.

Không đợi Sở Chích Thiên đắc ý, anh rất nhanh đã phát hiện nguyền rủa đó căn bản không liên quan đến anh, bởi vì anh vừa mới thống hận một người đến cướp Tiểu Lăng của anh, đáng tiếc anh nguyền rủa thế nào cũng không có phản ứng. . . Việc này thực khiến cho anh vừa tức vừa sốt ruột vừa phiền muộn!

Sở Tiểu Thất! Vì sao nhóc còn không cút ngay cho tôi? Vị trí bên người Tiểu Lăng chỉ có thể là của tôi.