Xe vừa rời khỏi phạm vi của tiểu khu, lên công lộ không bao lâu sau, đã thấy được không ít tang thi vô ý thức du đãng ở trên đường.
Tiếng môtơ của xe khiến cho toàn bộ tang thi rung động, nhao nhao tụ lại về phía chỗ nguồn gốc thanh âm, rất nhanh đã dựng lên một bức tường tang thi ở phía trước. Chân Nhất Long thấy thế tuyệt không hoang mang, anh dùng lực giẫm lên chân ga tông lên, anh hiểu rõ ngọn nguồn của chiếc xe này, biết là làm từ tài liệu gì, những va chạm nhỏ này căn bản sẽ không có ảnh hưởng gì đối với tên nhóc này.
Chỉ nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt liên tục không ngừng, đám người Sở Chích Thiên ngồi ở trong xe cũng cảm thụ được sự rung động cường liệt. Rất nhanh xe đã chạy ra khỏi khu bao vây của đợt sóng tang thi này, lưu lại tiếng rống giận dữ không cam lòng của tang thi.
May mắn bây giờ vẫn là sơ kỳ của ngày diệt vong, tang thi cơ bản chưa có tiến hóa, bằng không sẽ không dễ dàng bỏ rơi tang thi được như thế.
Xông qua sự ngăn cản của một con lại một con tang thi, rất nhanh, thanh âm của Chân Nhất Long vang lên ở trong xe: “Sở ca, tiếp qua một km nữa sẽ tới bến tàu.”
Sở Chích Thiên đẩy ra một cái nắp đậy chỗ đặt tay ghế dựa, lộ ra một màn hình. Anh trực tiếp vẽ một chút ở trên màn hình liền nói: “Tìm một địa phương ít tang thi thả chúng tôi xuống.”
“Vâng.” Chân Nhất Long lập tức đáp, theo thanh âm truyền đến, trên màn hình cũng xuất hiện khuôn mặt của Chân Nhất Long. Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ xem xét nhìn một cái, cảm thán xe này thực sự là tiên tiến xa xỉ.
Rất nhanh, Chân Nhất Long lựa chọn chuyển vào một con đường cái tương đối yên lặng, quả nhiên tang thi trên đường tuyệt không phải rất nhiều, trong phạm vi có thể nhìn thấy chỉ có mười mấy con, điều này đối với bọn Sở Chích Thiên mà nói thanh lý phi thường dễ.
Đới Hồng Phi xuống xe đầu tiên, trực tiếp một gậy giải quyết tang thi nghe thấy thanh âm mà bổ nhào tới.
Lục Vân Đào xuống xe thứ hai, chỉ thấy anh thoáng chỉ với tang thi tru lên nhào tới, trong miệng ngâm khẽ: “Triền Nhiễu Chi Phong.” Không trung đột nhiên xuất hiện một luồng gió xoáy mơ hồ có thể thấy được, quấn lấy tang thi nhào tới lên đến độ cao ước chừng 20 mét, rồi tàn bạo rớt xuống.
Độ cao này nếu là một người bình thường sợ rằng sẽ trực tiếp bị nện chết, nhưng tang thi lại không nhất định, nếu không phải trùng hợp đầu rơi xuống đất ngã thành dưa hấu nát trực tiếp KO, bằng không nhiều nhất chỉ đứt tay đứt chân, nhưng những điều này đối với tang thi mà nói thì chẳng sao cả, vẫn có thể hành động. Quả nhiên, tang thi mà Lục Vân Đào dùng dị năng cuốn đi chẳng qua chỉ đứt một đôi chân, vẫn cứng cỏi dùng hai tay bò sát, tru lên bò qua về phía anh.
“Vân Đào, lực sát thương của cậu không được a!” Nhìn thấy một màn này, Đới Hồng Phi vừa vặn giải quyết xong một con tang thi bên cạnh bắt đầu chế nhạo Lục Vân Đào.
Lục Vân Đào không thể nghi ngờ rất phiền muộn, đích xác lực sát thương chưa đủ vẫn luôn là chỗ đau của anh, nhưng anh lại không có biện pháp, ai biểu sau khi anh thức tỉnh đạt được không phải là phong nhận thông thường của hàng dị năng hệ phong chứ, trái lại là Triền Nhiễu Chi Phong kỹ năng khống chế, hiện tại muốn đạt được kỹ năng có lực sát thương cường đại, chỉ có thể chờ tiến cấp tiếp theo.
Lúc này Tiêu Tử Lăng, Đổng Hạo Triết, Sở Chích Thiên lần lượt xuống xe. Tiêu Tử Lăng thấy một số tang thi xung quanh bị thanh âm xe hấp dẫn qua, cậu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp rút đao liền xông ra.
Những con này đều là tang thi chưa có tiến hóa, Tiêu Tử Lăng thanh lý tuyệt không cố sức, tay cầm đường đao gần như không có cảm giác trọng lượng, cổ tay rung lên vài đợt, vạch ra mấy đao hoa, tang thi liền chia năm xẻ bảy, đầu rơi xuống đất, triệt để mất đi sinh mệnh.
Chưa đến vài giây, tang thi bị xe hấp dẫn tới đã được thanh lý sạch sẽ. Sở Chích Thiên kêu Chân Nhất Long ở trong xe chờ bọn họ trở về, mà anh thì mang theo bọn Đổng Hạo Triết đi bộ lẻn vào bến tàu.
Tránh thoát vài đợt tang thi, mọi người rốt cục đã tới sát biên giới bến tàu. Bến tàu Lục Cảng là một bến tàu lớn nhất Thân Thành, mới tiếp cận, đã thấy bến tàu vô biên chất đầy container vô số kể, chỗ bờ biển đầu cùng bến tàu, vô số tàu hàng ngừng ở nơi đó, thậm chí có rất nhiều tàu hàng còn chưa dỡ hàng hoặc là bốc hàng còn chưa kịp lái đi.
Hai mắt Tiêu Tử Lăng phát sáng, đây đều là vật tư a. Không gian của bản thân vẫn còn dư thừa, nếu có thể trực tiếp thu container. . . Tiêu Tử Lăng kích động gương mặt đều đỏ lên, hô hấp vậy mà hơi hơi dồn dập lên.
Đùng một cái, đầu lại bị người ta hung hăng cốc một cái, Tiêu Tử Lăng theo tính phản xạ quay đầu, liền thấy Sở Chích Thiên đang nghiêm khối mặt băng khinh bỉ sự không bình tĩnh của cậu.
Tôi cũng không tin anh không bình tĩnh! Tiêu Tử Lăng không dám giận dữ nhìn Sở Chích Thiên, chỉ có thể nôn máng phát tiết trong lòng.
Lục Vân Đào thấy nhiều vật tư như vậy cũng có chút phấn chấn, anh quay đầu nhẹ nhàng hỏi dò: “Sở đội trưởng, tôi có thể đi tra xét không?”
“Chậm đã, có chút không thích hợp.” Sở Chích Thiên rất cẩn thận, ngẩng đầu ngăn lại Lục Vân Đào muốn lập tức xuất phát.
Chỉ thấy anh chau mày, vẻ mặt ngưng trọng, lúc này tràng cảnh của bến tàu cơ bản được nhìn thấy rõ ràng không sót gì, lại không thấy có tang thi du đãng ở bên trong, điều này tuyệt không khoa học, phải biết rằng bến tàu người đến người đi, chỉ cần công nhân chuyên chở dỡ hàng hoá không thôi đã nhiều đến mức hù chết người, huống chi thủy thủ với thương nhân lui tới khác nữa. Thế nhưng hiện tại lại ngay cả một con tang thi cũng không có, thấy thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Sở Chích Thiên nhớ lại đoạn lời nói mà Trần Cảnh Văn nói cho anh, chẳng lẽ bến tàu này thực sự có một con tang thi cấp cao ngay cả anh cũng không cách nào chống đỡ sao? Hiện tại mới chỉ là ngày thứ năm khi ngày diệt vong giáng lâm. . . Tâm tình Sở Chích Thiên có chút trầm trọng, nếu thực sự có một con tang thi cường đại như thế ở đây, có thể dự kiến được rất có thể Thân Thành sẽ trở thành thiên đường của tang thi. Nếu không lập tức rút lui khỏi, sợ rằng không có mấy người có thể sống đi ra.
Mặc kệ có tang thi đáng sợ hay không, tra xét vẫn nhất định cần, bởi vì lần này Sở Chích Thiên với Trần Cảnh Văn nhắm chuẩn chiếc tàu chở xăng dầu nào đó bên bờ biển, có thể dự kiến được, xăng dầu chắc chắn sẽ trở thành vật tư hi hữu, lúc này có thể dự trữ nhiều được một số thì là một số. Mà bọn họ nhất định phải tìm ra chiếc tàu chở dầu đó trong nhiều tàu hàng như vậy.
Lần hành động này, tuyệt không phải không có chuẩn bị, Lục Vân Đào đã chế tạo tai nghe thông tin vô tuyến cho tiểu đội, mọi người đều mang, máy chủ là một màn hình cỡ bằng điện thoại di động, đặt ở trên người Sở Chích Thiên có thể biết vị trí các đội viên. Mọi người có thể giao lưu báo cáo nội dung tra xét được, đụng phải nguy hiểm cũng có thể cầu cứu được trước tiên.
“Tình hình rất quỷ dị, nơi đây vậy mà nhìn không thấy tang thi du đãng, sợ rằng sẽ có nguy hiểm, các cậu lúc hành động phải cẩn thận, có tình huống dị thường nhất định phải lập tức liên hệ tôi, không cho phép hành động đơn độc.” Sở Chích Thiên phân phó mọi người, “Bốn người các cậu nhất định phải bảo trì cự ly với tôi trên dưới 200 mét, tôi sẽ tùy thời thông cáo vị trí của tôi. Mỗi người các cậu đã nhớ hết các vị trí của bến tàu rồi chứ?”
“Rõ rồi!” Mọi người trăm miệng một lời nói.
“Tốt!” Sở Chích Thiên nhìn mọi người xung quanh, vung tay lên, “Lập tức hành động.”
Theo một tiếng ra lệnh này, bốn người cấp tốc tản ra bốn phương hướng, tốc độ Tiêu Tử Lăng nhanh nhất, rất nhanh đã lách vào vùng rừng rậm container này, biến mất.
Sở Chích Thiên nhìn nhìn thuyền hàng bên bờ biển, sau khi so sánh một chút, anh trực tiếp chọn một lộ tuyến gần nhất chuẩn bị xuyên qua vùng rừng container này, sắc mặt yên ả mà bình tĩnh. Vì nguy hiểm mà lùi bước? Vậy không phải Sở Chích Thiên anh.