Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 209: Con tin? Đến tột cùng là ai?

Dương Bình Chương vẫn luôn cho rằng là biểu hiện của ông liên lụy thủ hạ đội viên, ông áy náy không có biện pháp phát tiết, chỉ có thể bắt đầu oán giận Tiêu Tử Lăng đã cứu ông, cho rằng là Tiêu Tử Lăng biểu hiện quá tốt, mới để cho ông bị khó xử như vậy.

Về sau khi gặp Ngô Khánh Vân, cảm nhận được sự mất mát của ông, liền nghĩa khí hứa hẹn an bài vị trí tốt cho nhóm đội viên của ông, thậm chí có thể giúp bọn họ gia nhập tổ công kiên, ông động tâm. Lần phản loạn này, tuy rằng ông khẩn trương sợ hãi, nhưng làm sao không phải là một loại hy vọng bắt đầu một lần nữa, ông nghĩ rất đơn thuần, chỉ cần không có sự so sánh là Tiêu Tử Lăng, ông vẫn là đội trưởng chiến đội Hy Vọng hoàn mỹ kia, một đại nhân vật có thể để cho tất cả mọi người nguyện ý dựa vào tín nhiệm.

Đúng lúc này, một thanh âm băng lãnh truyền đến từ xa xa: “Lục ca, hy vọng người này có thể giao cho tôi giải quyết.” Liền thấy một nữ nhân lạnh lùng mang theo một nhóm đội viên mạnh mẽ vang dội vội vàng lại đây. Khiến mắt người ta sáng ngời chính là, những đội viên đó đều là những cô gái anh khí bức người lạnh lùng nghiêm nghị đầy mặt.

“Lý Mạc Ngôn!” Mặt Dương Bình Chương đỏ lên kêu lên, ở trước mặt người cùng là đội trưởng chiến đội liên minh này, ông khó nén sự hổ thẹn trong lòng.

“Đều là chiến đội liên minh, xuất hiện bại hoại như ông, khiến cho tôi rất không còn mặt mũi, tôi nhất định phải tự tay giết ông, mới có thể tạ tội với Sở đội trưởng.” Lý Mạc Ngôn băng lãnh nhìn nam nhân trước mắt, vì sự ngu xuẩn của ông ta mà phẫn nộ. Lúc này hình tượng người hiền lành vốn nhất quán của Dương Bình Chương triệt để không còn, lưu lại chỉ có lo lắng bất an như con thú bị vây khốn.

Bên này còn chưa có giao thủ, bên kia Sở Tiểu Thất với Ngô Khánh Vân đã lần nữa chạm trán, nguyên nhân là Sở Tiểu Thất thấy tên thành viên tổ công kiên bên cạnh Ngô Khánh Vân đột nhiên lấy ra một cây còi hiệu, chuẩn bị thổi vang tiếng, Sở Tiểu Thất cảm thấy không ổn, phát động thuấn di muốn cướp còi hiệu, lại bị Ngô Khánh Vân thời khắc luôn giám thị hành động của Sở Tiểu Thất chặn lại.

Một tiếng còi thê lương vang vọng bầu trời đêm vắng vẻ này. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đây là ám hiệu gì.

Sở Tiểu Thất chau mày, không biết Ngô Khánh Vân an bài cái gì, thế nhưng nó biết lùi lại tiếp nữa sợ rằng sẽ bất lợi đối với bên mình, vì vậy nó vung cánh tay nhỏ lên, tỏ ý nhanh chóng giải quyết đám quân phản loạn Ngô Khánh Vân.

Mọi người nhận được mệnh lệnh của Sở Tiểu Thất, quả quyết công kích đến đối thủ của mình, vì vậy đại chiến hai phương chính thức mở màn.

A! Một tiếng kêu thảm thê lương rất nhanh xuất hiện. Đới Hồng Phi mặt không biểu cảm một trảo kích xuyên trái tim của vị Kiều đội trưởng kia, cấp ba đối phó cấp hai, anh không hề có áp lực. Anh nhận được thắng lợi vứt thi thể Kiều đội trưởng xuống, xoay người nhào vào chiến trường đang trong hỗn chiến, nhanh chóng trợ giúp đội viên tổ chiến đấu thanh lý những kẻ phản loạn nỗ lực phản kháng. Có chiến thần siêu cấp là Đới Hồng Phi, sự phản kháng của những kẻ phản loạn rất nhanh đã bị trấn áp. Những kẻ vốn là loại hùa theo đều nhao nhao giơ tay đầu hàng.

Lòng bàn tay Lý Mạc Ngôn nở ra hỏa diễm màu lam, nhiệt độ bốn phía đột nhiên nhanh chóng hạ thấp, Dương Bình Chương cắn răng, dùng ra tuyệt chiêu Thiên Ngoại Lai Khách của ông ta, cự thạch trong tiếng ầm ầm đập về phía Lý Mạc Ngôn, chỉ thấy hàn diễm màu lam của Lý Mạc Ngôn đột nhiên nổ bắn ra, đánh về phía cự thạch đánh tới, sau đó tình cảnh kỳ quái xuất hiện. Chỉ thấy cự thạch đột nhiên bất động, sau đó trong nháy mắt rơi xuống thẳng tắp, nện ở trước mặt Lý Mạc Ngôn. Mà lúc này mặt ngoài của cự thạch nổi lên một luồng quang mang màu lam. Một luồng khí tức lạnh lẽo bay lên từ cự thạch.

“Cấp Đông Xạ Tuyến! Quả nhiên cường đại.” Sắc mặt Dương Bình Chương khó coi nói, vẫn luôn nghe nói Cấp Đông Xạ Tuyến của đội trưởng chiến đội Tự Cường Lý Mạc Ngôn rất khủng bố, lần này cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt. Nó thế mà có thể đông lạnh được năng lượng nguyên, bất kể hữu hình hay vô hình, nó đều có thể đông lạnh được.


Lý Mạc Ngôn trầm mặc không nói, lam diễm trong tay càng lúc càng lớn càng ngày càng đậm, hai tay cô đột nhiên vẽ một vòng tròn trên không trung, hỏa diễm đi theo hai tay, tương liên tại điểm xuất phát trên không trung, sau cùng biến thành một vòng sáng lam diễm.

Dương Bình Chương biến sắc, chẳng lẽ đây là kỹ năng cấp ba của Lý Mạc Ngôn, năng lực mà cô ta tuyệt không chịu đơn giản thi triển, vòng sáng lam diễm mang đến tử vong trong truyền thuyết kia?

Lý Mạc Ngôn đột nhiên một chưởng đánh tới vòng sáng lam diễm, vòng sáng lam diễm đột nhiên rung động lên, đột nhiên mở rộng vô hạn, nhanh chóng trùm tới phía Dương Bình Chương.

Dương Bình Chương thấy thế nhanh chóng lui về phía sau, nhưng vòng sáng lam diễm như là đã xác định mục tiêu, nhào qua theo, thấy né tránh không xong vòng sáng đáng hận đó, cảm giác duy nhất của Dương Bình Chương là mình nhất định phải liều mạng. . .

“Cửu Thiên Tinh Lạc!” Theo tiếng quát lăng lệ này, trên bầu trời đột nhiên vạch xuống một bóng dáng, nhanh chóng đánh tới phía vòng sáng lam diễm, liền nghe thấy tiếng nổ tung cực đại, một số đội viên cấp bậc thấp thậm chí bị luồng rung động này chấn ngã xuống đất.

Ở trung tâm vụ nổ, hai bóng người bay ngược ra, khi Lý Mạc Ngôn sắp ngã thì hai tay chống đất, một cái xoay người diều hâu, vững vàng đứng trên mặt đất, sắc mặt cô trắng nhợt, sự phản phệ năng lượng kịch liệt, vẫn khiến cho cô bị trọng thương, một sợi máu tươi dừng không được chảy xuống nơi khóe miệng. Mà bên kia Dương Bình Chương nặng nề ngã trên mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra, môi ông ta ửng lên quang ảnh màu lam, toàn bộ thân thể run lên kịch liệt.

Một màn khủng bố xuất hiện, máu tươi Dương Bình Chương phun ra đột nhiên biến thành băng diễm màu lam, chậm rãi cháy tàn, sau cùng biến mất, không để lại nửa điểm vết tích, một màn trước mắt khiến cho Dương Bình Chương sợ hãi hô: “Tôi không muốn chết, tôi không. . .”

Lúc này, thanh âm Dương Bình Chương đột nhiên đứt đoạn, ông ta trừng lớn hai mắt, giương miệng muốn nói cái gì đó, thế nhưng lúc này dường như ông ta đã mất đi năng lực nói chuyện, chỉ thấy cơ bắp trên mặt ông ta bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, cả thân thể nổi lên băng diễm màu lam. Ông ta cảm thấy toàn thân rất lạnh, loại lạnh này vốn có thể khiến cho tứ chi người ta chết lặng, mất đi tri giác, thế nhưng ông ta lại vẫn nhất mực nhạy bén cảm giác thấy cơ bắp của bản thân đang héo rút, thật giống như bị cái gì đó gặm đi từng chút từng chút vậy. . .

“Đội trưởng!” Nhóm đội viên của chiến đội Hy Vọng bi thiết, có mấy đội viên lại càng dùng ánh mắt kinh hoảng phức tạp nhìn Lý Mạc Ngôn, tựa hồ muốn nói cô là ma quỷ. . .

Sắc mặt Lý Mạc Ngôn tái nhợt cứ như vậy nhìn Dương Bình Chương từng chút từng chút biến mất, cô rũ mi mắt xuống, đây là nguyên nhân cô không muốn thi triển kỹ năng này, phương thức nó giết người quá âm độc.

Một vầng sáng màu trắng đột nhiên giáng lâm lên trên người Lý Mạc Ngôn, sự đau đớn vốn nơi ngực đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều, nội thương nghiêm trọng thế mà bắt đầu chậm rãi chuyển tốt, cô cảm kích nhìn thoáng qua Chân Nhất Long đứng ở một bên, mật thiết chú ý tràng diện chiến đấu, chỉ cần đội viên trên chiến trường có thương tích, vầng sáng trị liệu của anh đều sẽ đúng lúc giáng lâm, có một đội hữu đáng tin cậy như vậy không thể nghi ngờ bọn họ rất hạnh phúc.

Chân Nhất Long mỉm cười với cô, tán dương gật gật đầu với cô, trong ánh mắt anh vẫn ôn hòa, không chút nào bởi vì kỹ năng khủng bố của cô mà hiện ra vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi. Không biết vì sao, áp lực trong lòng Lý Mạc Ngôn đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều, khóe miệng cô cứng ngắc nặn ra một biên độ, lại bởi vì động tác này thực sự là loại động tác yêu cầu cao độ, chỉ có thể từ bỏ. Chỉ có cô biết, cô chưa bao giờ sẽ cười cũng có được nụ cười thuộc về chính cô.


Thấy người đi theo bản thân từng người từng người bị bọn Đới Hồng Phi giải quyết, Ngô Khánh Vân liều mạng mấy chiêu với Sở Tiểu Thất bắt đầu nôn nóng. Vì sao ám cờ mà hắn vẫn luôn chuẩn bị kia đến bây giờ còn chưa xuất hiện?

Sự nôn nóng của Ngô Khánh Vân lại để cho Sở Tiểu Thất thấy được sơ hở, lần nữa thuấn di, lần nữa xuất hiện, Băng Khí trong tay không chút nào lưu tình cắm trúng sườn Ngô Khánh Vân. Tuy rằng trong nháy mắt bị đâm trúng, Ngô Khánh Vân đã trực tiếp mở ra một đạo quang thuẫn, nhưng vẫn không thể nhanh hơn được Sở Tiểu Thất, cứ như vậy bị đâm vào ba tấc.

Ngô Khánh Vân đau cực trực tiếp đánh một đạo Minh Long Viêm về phía Sở Tiểu Thất. Đáng tiếc Tiểu Thất phản ứng rất đúng lúc, lần nữa thuấn di, thoát đi khỏi phạm vi công kích của hắn.

Ngô Khánh Vân dùng sức che lại vết thương của mình ngăn lại máu tươi bên trong chảy ra, ánh mắt của hắn bắt đầu điên cuồng, còn chưa từng có ai để cho hắn bị thương, hắn tuyệt đối không thể tha thứ.

Lúc này, trên nóc nhà xa xa, một bóng lưng đang tới gần. Thấy Ngô Khánh Vân bị thương, tâm tình kích động đánh về phía Sở Tiểu Thất vừa mới lui về phía sau không chút nào bố trí phòng vệ.

“Làm càn!” Đới Hồng Phi ở xa xa quát, thế mà có người không biết sống chết dám đánh lén tiểu thái tử. Tội không thể tha. Thế nhưng cự ly của anh lại rất xa, không có biện pháp chặn lại, nhưng cho dù như thế. Đới Hồng Phi vẫn phẫn nộ đánh tới.

Tiểu Thất nghe thấy sau đầu truyền đến tiếng rít lưỡi dao sắc bén đâm tới, lần nữa thuấn di, vọt đến phía sau hắn ta, trực tiếp cầm Băng Khí trong tay nhắm ngay cổ tên đó. Thế nhưng, sau đó Sở Tiểu Thất rất hối hận, vì sao vào lúc đó mình sẽ lựa chọn né tránh, nếu như biết được kết cục cuối cùng, nó nhất định sẽ lựa chọn cố chịu một kích đó, cũng phải đứng ở vị trí kia, để cho hắn ta không có biện pháp vứt con tin trong tay hắn ta cho Ngô Khánh Vân.

Tên đó căn bản không nhìn sự uy hiếp của Sở Tiểu Thất đối với hắn, hắn đột nhiên vung tay, trực tiếp vứt người bị bắt dưới nách về phía Ngô Khánh Vân. Động tác bất ngờ này của hắn khiến cho Sở Tiểu Thất trực giác cho rằng người bị vứt đi có vấn đề, nhất định phải ngăn chặn. Nó vừa định thuấn di qua chặn lại, liền thấy tên kia đột nhiên cầm lấy Băng Khí trên cổ, sau đó xoay người một cái, bàn tay to hung ác đập qua.

Một màn bất ngờ này khiến cho Sở Tiểu Thất cả kinh, ánh mắt nó thoáng hiện sát khí, cổ tay nó rung lên, lưỡi dao sắc bén trong tay nhanh chóng lướt qua bàn tay tên đó, trực tiếp đâm vào cổ tên đó. Sau đó đá ra một cước, muốn đá tên đó bay đi.

Tên đó bị đâm vào một kích trí mạng, chỉ lộ ra nụ cười thảm liệt, bàn tay cầm lưỡi dao sắc bén trào ra máu tươi nhưng vẫn cầm chặt không chịu buông tay, mà tay kia lại sửa đập thành túm, túm lấy quần áo của Sở Tiểu Thất, hắn dùng lực lượng sau cùng của sinh mệnh liều mạng túm lấy Sở Tiểu Thất, để cho một cước này của Sở Tiểu Thất không thể đá bay hắn. Vì vậy, Sở Tiểu Thất bị vây chỉ có thể trừng mắt nhìn người bị ném ra kia bị Ngô Khánh Vân thuận lợi bắt được.

Thấy con tin rốt cục an toàn bị Ngô Khánh Vân bắt được trong tay, tên đó rốt cục yên tâm nhắm mắt lại, hắn nuốt xuống một hơi sau cùng, lúc chết, hắn cười, hắn không làm hỏng đại sự của đại ca nhà hắn.

Tâm tình Sở Tiểu Thất ác liệt lần nữa đá một cước, cuối cùng cũng đá bay nam nhân đột nhiên xuất hiện này đi, nó lần nữa khôi phục sự tự do, đáng tiếc lúc này đã vô ích.

Người trong tay Ngô Khánh Vân dường như ở vào trạng thái hôn mê, đầu rũ xuống, một mái tóc dài mất trật tự chứng minh đó là một nữ nhân. Khi tất cả mọi người đang suy đoán cô là ai, chợt nghe thấy Ngô Khánh Vân âm lãnh cười nói: “Ha ha, muốn biết người trong tay tao đây là ai không?”

Nói xong, hắn nắm lấy hàm dưới của con tin, giơ mạnh đầu nữ nhân đó lên, một khuôn mặt quen thuộc cứ như vậy bày ra ở trước mặt mọi người.

Sắc mặt mấy người Chân Nhất Long, Đới Hồng Phi, Sở Tiểu Thất đột ngột biến đổi, trong lòng kinh ngạc vạn phần, bọn họ thế nào cũng không ngờ tới Ngô Khánh Vân thế mà sẽ mò cô ấy ra được.

Ngô Khánh Vân thấy những người đó phản ứng như hắn dự liệu, rốt cục đắc ý cười, “Tiêu Tình Vân, người sống sót bình thường, lại là trưởng ban thực quyền quản lý vật tư của bộ chữa trị. Một nữ nhân không thức tỉnh bất kỳ năng lực nào, lại có thể ngồi vào địa vị cao như thế, các người cho rằng là vì sao?”