Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 179: Căn cứ, tên là Lăng Thiên!

Nghe vậy Tiêu Tử Lăng có chút chột dạ trong lòng, dù sao cậu đã thôn phệ truyền gia bảo của lão đại nhà mình, nhưng nghĩ lại, không đúng a, đó rõ ràng là sính lễ của Tiêu gia bọn cậu, vì vậy cậu có lý chẳng sợ lắc lắc ngón tay nói: “Không, không, không, Sở ca anh nói ngược rồi, em chỉ là lấy lại tín vật đính hôn của nhà mình, Sở ca anh làm thế nào để trả em một người vợ nga.”

Sở Chích Thiên không cần suy nghĩ, một cái búng tay trực tiếp búng lên trán Tiêu Tử Lăng, giáo huấn nói: “Không cho phép yêu sớm.” Sở Chích Thiên rất không thích trong miệng Tiêu Tử Lăng luôn treo chuyện tìm vợ, anh cho rằng tuổi tác Tiêu Tử Lăng còn nhỏ, yêu sớm là không tốt. Làm đại ca của Tiêu Tử Lăng, anh nhất định phải canh nghiêm trấn chặt.

Tiêu Tử Lăng nghe nói như thế, thực hận không thể nhảy lên rống giận với Sở Chích Thiên, tuổi tác của mình còn lớn hơn so với anh ta, căn bản không có khả năng yêu sớm, nếu không tìm bạn gái, cậu sẽ phải thành nam nhân thừa đó.

Thế nhưng tình hình hiện thực, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể cắn khăn tay nhỏ phát tiết trong lòng, phiền muộn vùi đầu đi đến gian phòng có thể mở ra tiếp theo, cậu rốt cục biết được sự đau đớn khi đào hố chôn chính mình.

Gian phòng mà lần này Tiêu Tử Lăng tiến vào, trên cửa gian phòng viết tràng luyện tập, hẳn chính là nơi để cho chủ nhân của Linh Phủ luyện tập kỹ năng, Tiêu Tử Lăng đi vào liền thấy là một không gian trống không, không có thứ gì khác. Sở Chích Thiên theo vào trong gian phòng, nhìn một vòng xung quanh, hai lời chưa nói đã trực tiếp quăng một đạo Liệt Điện đánh vào trên một mặt vách tường.

Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ sáp đến kiểm tra, khẳng định lão đại nhà mình đã có phát hiện, bằng không anh ta sẽ không làm chuyện nhàm chán như thế. Quả nhiên, cậu phát hiện vết tích cháy đen bị Liệt Điện kích ra trên tường đang chậm rãi nhạt đi, sau cùng biến mất vô tung vô ảnh.

“Thế này là sao?” Tiêu Tử Lăng rất khó hiểu.

Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói: “Hẳn là tảng đá có công năng chữa trị ký ức đi. . .” Nếu kim loại ký ức đều đã có, cái khác đều có thể lấy nó loại suy. Nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng nhất thời sáng tỏ. (kim loại ký ức - memory metal là một loại hợp kim có khả năng phục hồi trong một mức nhất định bởi cấu trúc của nó có tính đàn hồi lò xo, dùng nó làm kính mắt sẽ không dễ hư.)

Ngoại trừ tràng luyện tập, còn có một căn là phòng tu luyện, kỳ thực cũng chính là phòng ngủ của chủ nhân, bên trong cái gì cũng không có, ngoại trừ một cái giường bạch ngọc lớn khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Cái giường đó là dùng nguyên một khối ngọc ấm trắng noãn không tỳ vết chế thành, Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ ngồi lên, phát hiện ngọc ấm lập tức cung cấp năng lượng tinh thuần để cho cậu hấp thu, luồng năng lượng này tinh thuần đến mức gần như không có bất kỳ tạp chất nào. Tiêu Tử Lăng hiểu rõ đây chính là hi thế trân bảo, vật phẩm tốt nhất để tu luyện. Tiêu Tử Lăng hưng phấn kêu Sở Chích Thiên đi lên thử một lần, Sở Chích Thiên đồng dạng kinh hỉ vạn phần. Cứ như vậy, tốc độ với chất lượng tu luyện sẽ lần nữa được đề cao mấy lần, lần nữa chứng minh Tử Phủ quả nhiên là thiết bị gian lận mạnh nhất của người tu luyện.

Còn có một gian đương nhiên chính là phòng dự trữ, kỳ thực chính là gian phòng Tiêu Tử Lăng dự trữ đồ vật, chẳng qua hiện tại phòng này không còn là hơn mười mét vuông nữa, mà đã mở rộng tới hơn năm mươi mét vuông, phương thức trưng bày cũng có điều thay đổi, toàn bộ không gian hơn năm mươi mét vuông đều là giá để đồ, đồ vật đều xuất hiện trên giá để đồ. Đương nhiên nó chỉ bày ra một cái, sau khi lấy ra, nếu là số nhiều, như vậy giá để đồ sẽ tự động xuất hiện ra một cái mới, số biểu thị trên hàng phía dưới giá để đồ sẽ tự động giảm đi một số.

Sở Chích Thiên tham quan xong, lần nữa cảm thán cổ nhân mấy nghìn năm trước thực sự huyền diệu, vậy mà có thể tế luyện ra được dị bảo nghịch thiên như thế. Hai người vòng vòng quanh quanh trong không gian rất lâu mới nhớ tới thân thể của bọn họ còn ở bên ngoài, vì vậy hai người quyết định về xem tình hình trước, miễn cho xuất hiện chuyện lớn gì đó.

Tiểu Thất đang sốt ruột sự kiện Tiêu Tử Lăng phun máu, khi còn chưa đợi nó quyết định làm gì, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đều đã tỉnh lại.


Sở Chích Thiên mở mắt, lạnh lùng hỏi Tiểu Thất: “Bọn tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Tiểu Thất thấy hai người không có việc gì, tâm tình nhất thời trầm tĩnh lại, nghe thấy câu hỏi của Sở Chích Thiên nó nghiêm túc nghĩ nghĩ mới có chút chần chừ nói: “Hình như chỉ có hai ba phút.” Thực sự không dài, nó thấy bọn họ hôn mê, thấy Tiêu Tử Lăng nôn máu, thế nhưng khi còn chưa đợi nó nghĩ được phương pháp, hai người đã đột nhiên tỉnh lại, có lẽ chỉ có một hai phút đồng hồ đi, ai biểu lúc đó nó hoảng hồn, tư duy trống rỗng trong khoảnh khắc, cũng khiến cho nó không chắc đến tột cùng là bao lâu.

Hai ba phút? Sở Chích Thiên sửng sốt, phải biết rằng anh với Tiêu Tử Lăng dừng ở trong Tử Phủ thời gian rất dài, chỉ cần ở trong phòng tư liệu, anh phỏng đoán đều đã có hơn nửa giờ, chẳng lẽ thời gian trong Tử Phủ với thời gian ở ngoại giới không như nhau?

Tiêu Tử Lăng tỉnh lại nghe thấy câu trả lời của Tiểu Thất, một ánh mắt len lén vứt cho Sở Chích Thiên, dường như cậu cũng đã nhận ra điểm ấy.

Tiểu Thất thấy hai người không có việc gì, buồn ngủ lần nữa tìm tới cửa, nó cứ như vậy vô tâm vô phế đi ngủ một giác, một chút cũng không quan tâm bạo động ban nãy là chuyện chi mô, điều này để cho Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng thở dài một hơi, dù sao bọn họ không biết nên giải thích với Tiểu Thất thế nào.

Thấy Tiểu Thất ngủ bên trong giường, lúc này hai người mới thả lỏng nằm cùng nhau, lần nữa để cho linh hồn thể tiến vào Tử Phủ, bọn họ quyết định nhất định phải nghiêm túc nghiên cứu sự chênh lệch thời gian giữa Tử Phủ với ngoại giới, miễn cho về sau xảy ra sai lầm.

Việc thanh lý căn cứ với xây dựng lại công trình rất thuận lợi, Sở ba với Sở mẹ lúc gần đi, không quên giúp con trai bảo bối nhà mình thanh lý sạch hết thảy tang thi cấp cao trên trấn nhỏ, điều này cũng rút ngắn được rất nhiều thời gian thanh lý trấn nhỏ.

Nửa tháng sau, một căn cứ cơ bản thành hình đã chính thức xuất hiện trên bình nguyên này.

Trần Cảnh Văn ngồi phía sau bàn công tác nghiêm túc kiểm tra bản thảo phát ngôn đối ngoại mà Giang Khinh Ngữ đưa tới, sau cùng lộ ra nụ cười hài lòng, anh gật đầu nói: “Phần bản thảo phát ngôn này quả nhiên là thứ tôi cần, cô viết rất không tồi.”

Sắc mặt Giang Khinh Ngữ thản nhiên nói: “Trần phó đội hài lòng là tốt rồi.” Phần phát ngôn này, chỉ cần là sách viết về sự tích của Sở Chích Thiên hay là tác phẩm truyền hình điện ảnh đều sẽ xuất hiện, cô trước khi xuyên qua đều đã có thể đọc làu làu, nếu Trần Cảnh Văn còn không hài lòng, cô đều sẽ phải hoài nghi có phải Trần phó đội giảo hoạt như hồ này cũng là xuyên qua hay không.

“Chỗ trống kia, cô trực tiếp điền Lăng Thiên lên.” Trần Cảnh Văn chỉ vào chỗ trống tên gọi căn cứ mà Giang Khinh Ngữ đặc biệt lưu lại nói.

Giang Khinh Ngữ giả vờ kinh ngạc nói: “Trần phó đội, căn cứ của chúng ta đã có tên chính thức rồi?” Tuy rằng cô đã sớm biết là tên này, bất quá nói như thế nào cũng phải làm bộ kinh ngạc một chút, dù sao đây vẫn là lần đầu cô nghe thấy tên này từ trong miệng tam đại đầu sỏ.


Trần Cảnh Văn gật đầu nói: “Không sai, đội trưởng của chúng ta tự mình đặt tên là Lăng Thiên, anh ta muốn nói cho mọi người, trời nếu bất nhân, ta nhất định quyết tâm xâm phạm trời!” (xâm phạm trời = Lăng Thiên)

Giang Khinh Ngữ bị lời nói của Trần Cảnh Văn làm cho tâm tình kích động, đây là lý do vì sao căn cứ Lăng Thiên xuất hiện tên này, Sở Chích Thiên quả nhiên đủ khí phách, ngay cả trời cũng dám lăng trì. . .

Trần Cảnh Văn buông xuống bản thảo trong tay, anh như cười như không nhìn Giang Khinh Ngữ nói: “Giang tiểu thư, có chuyện tôi muốn hỏi ý của cô một chút, không biết cô có hứng thú với chức nhân viên phát ngôn tin tức của căn cứ chúng ta hay không?”

Giang Khinh Ngữ ngạc nhiên ngẩng đầu, cô đương nhiên biết trước khi Giang Khinh Ngữ ngồi trên chức bộ trưởng bộ hậu cần thì chính là đảm nhiệm chức vụ này, được người coi là nữ nhân xinh đẹp kiên cường nhất mạt thế, cũng để cho căn cứ Lăng Thiên được xưng là thiên đường mộng tưởng của nữ nhân.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Giang Khinh Ngữ vốn thản nhiên cũng duy trì không được biểu tình lãnh tĩnh của cô nữa, cô hưng phấn nói: “Tôi đương nhiên có hứng thú, hy vọng Trần phó đội cho tôi cơ hội này.”

Trần Cảnh Văn gật đầu cười nói: “Ừm, nếu như tôi đã nói với cô, đương nhiên hy vọng cô có thể tiếp nhận chức vụ này, bất quá chỗ tổ công kiên, sợ rằng cô phải rời khỏi.” Làm lực lượng cường đại nhất của căn cứ, không đến thời khắc mấu chốt sẽ không xuất hiện, mà nhân viên phát ngôn tin tức lại bình thường cần xuất đầu lộ diện, không hề nghi ngờ không thích hợp lệ thuộc vào tổ công kiên.

Giang Khinh Ngữ cắn răng nói: “Tôi biết, tôi nguyện ý rời khỏi.” Cô nói như đinh đóng cột, rất có sự kiên quyết không thành công thì xả thân.

Những ngày Giang Khinh Ngữ ở tổ công kiên sống không hề tốt, nếu không phải dựa vào sự giúp đỡ tình bạn của Trương Ngải Ngải, chỉ sợ cô sẽ là người đầu tiên trong căn cứ không cách nào dùng công tác kiếm lấy điểm cống hiến để nuôi sống bản thân.

Trong khoảng thời gian này, Giang Khinh Ngữ không chỉ không có cách nào tới gần Sở Chích Thiên, ngay cả thời gian làm việc của cô cũng bị Tiêu Tử Lăng an bài rất chặt chẽ, mỗi ngày chân không ngừng bận rộn, nếu không có nỗi oán khí không phục chống đỡ cô, sợ rằng lúc này cô đã sớm bị Tiêu Tử Lăng giày vò ngã bệnh rồi.

Hiện tại cô sợ nhất chính là công tác thanh lý tạp vật quét tước vệ sinh địa điểm làm công của Sở Chích Thiên, đó quả thực chính là một nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, Tiêu Tử Lăng lấy lý do thời gian của Sở Chích Thiên rất eo hẹp, không thể lãng phí, hạn chế cô quét tước nhất định phải hoàn thành trong nửa giờ. Mà trong nửa giờ đó, Tiêu Tử Lăng lại càng bức bách nhìn chăm chú người, chỉ cần lúc nào đó cô muốn lười biếng không tiết kiệm thời gian, cậu ta sẽ cười tủm tỉm nhắc nhở cô, biểu tình thuần khiết đến mức dường như cậu ta đang giúp cô làm việc vậy, khiến cho Giang Khinh Ngữ tức nghẹn trào máu không ngừng. . .

Công tác đó, cô chưa từng hoàn thành qua, thời gian vừa đến, Tiêu Tử Lăng sẽ không cho cô thời gian ở lại bù đắp nữa, vô tình đuổi cô ra, cô chỉ có thể xa xa nhìn Sở Chích Thiên xuất hiện ở chỗ ban nãy cô đã chỉnh lý sạch sẽ, nhìn Tiêu Tử Lăng nịnh nọt đầy mặt lấy thành tích của cô đi tranh công, mỗi khi đó, cô thực sự rất muốn tiến lên nói với Sở Chích Thiên, nơi làm công ngăn nắp sạch sẽ như thế toàn bộ là công lao của cô, là cô từng chút từng chút chỉnh lý ra, không có nửa cọng lông quan hệ với Tiêu Tử Lăng.

Thế nhưng. . . Cái con chó săn nhỏ đáng chết đó, Sở Tiểu Thất con riêng của Sở Chích Thiên, hoàn toàn đã bị Tiêu Tử Lăng thu mua, nó thế mà luôn thời khắc nhìn chăm chú cô, khiến cho cô không có bất kỳ cơ hội nào vượt giới hạn một bước.

Chuyện này còn chưa tính, Tiêu Tử Lăng không chỉ chiếm công lao của cô, còn ngoan độc lấy lý do cô không hoàn thành công tác, vô tình khấu trừ điểm cống hiến cô vốn nên nhận được. . . Ghê tởm hơn chính là, tên Tiêu Tử Lăng giảo hoạt thâm độc đó mỗi lần đều dừng ở đường cảnh giới khấu trừ điểm cống hiến thấp nhất, khiến cho cô muốn trách cứ cũng không có cơ hội.

Trong khoảng thời gian đó, Giang Khinh Ngữ cảm thấy bản thân đã lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, có lẽ ngày nào đó thực sẽ chết ở trong tay của tên Tiêu Tử Lăng ngoan độc, cho nên cô liều mạng biểu hiện ở bên chỗ Trần Cảnh Văn, mà sự nỗ lực của cô đã thành công, quả nhiên Trần Cảnh Văn đã đưa ra cọng rơm cứu mạng, cô đã chờ rất lâu, giờ khắc này nhất định phải nắm chặt.

Đương nhiên, cô tuyệt không phải thoát đi tổ công kiên như vậy, cô muốn đi con đường tắt khác, chấn chỉnh lực lượng rồi lần nữa ngóc đầu trở lại, cô muốn cho Tiêu Tử Lăng biết, cô tuyệt đối sẽ không đơn giản bị đánh ngã, một ngày nào đó cô sẽ trả thù, hết thảy khuất nhục chịu hôm nay, tương lai nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.

Giang Khinh Ngữ hưng phấn rời khỏi địa điểm làm công của Trần Cảnh Văn, lúc này Chân Nhất Long vẫn luôn bảo trì trầm mặc bên cạnh nhịn không được nhíu nhíu mày, anh khó hiểu nói: “Ông chủ, vì sao phải điều Giang Khinh Ngữ đi, người của tổ công kiên đều biết cô ta với Tiểu Lăng không hợp nhau.”