Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 93

Mà ở thời khắc mấu chốt này, Thẩm An đột nhiên giương tay lên, khiên nước ngập trời lại xuất hiện, ngăn cản khói đen lần thứ hai tụ tập tràn ngập nguy cơ ở ngoài tường cao. Nhóm thủ vệ trong căn cứ cũng phối hợp ăn ý với khiên nước của Thẩm An, các loại tia chớp ánh lửa tường đất liên tiếp phát ra, tuy rằng tác dụng không lớn nhưng ít nhất cũng ngăn cản được một phần khói đen đang cuồn cuộn bay tới.

Trong lúc Thẩm An tập trung tinh thần, cố gắng ngăn cản khói đen, Từ Trường Thiên đã cấp tốc đuổi tới, nhìn đến khói đen cuồn cuộn, cùng với khói đen sau khi bị tiêu trừ hóa thành điểm đen nhỏ, Từ Trường Thiên mắng to một tiếng, liền không nói hai lời, quăng hai tay, bên ngoài khiên nước mọc lên vách tường kim loại!

“Anh Trường Thiên! Những chỗ khác tình huống thế nào?!” Dương Sở Thuần thấy Từ Trường Thiên, vừa phất tay đánh ngã quái vật biến dị đang bò lên tường vừa rống lớn hỏi.

Từ Trường Thiên nghiêng đầu nhìn Dương Sở Thuần, vừa thấy sắc mặt Dương Sở Thuần xám trắng, hoảng sợ, vội quát, “Tiểu tử cậu lo cho bản thân mình trước đi!”

Dương Sở Thuần hắc hắc cười ngây ngô cười, lập tức vừa vội hừng hực quát, “Anh Trường Thiên cẩn thận!”

“Ngọa tào!” Từ Trường Thiên nghiêng đầu vừa thấy, thiếu chút nữa hoảng sợ, đám khói đen đột nhiên tản ra, ngay giây tiếp theo, đột nhiên tụ lại thành một quả cầu đen thật lớn, hung hăng đập vào bức tường kim loại do hắn dựng lên!

Từ Trường Thiên nhanh chóng chuyên chú tinh thần, cắn răng, liều mạng phát ra năng lượng!

Nhưng quả cầu đen này lực lượng vô cùng lớn! Từ Trường Thiên cố gắng gia cố tường kim loại, vẫn ầm ầm bể nát sau ba lần bị quả cầu đen va chạm!

Từ Trường Thiên lảo đảo lui về phía sau hai bước, lần thứ hai cố gắng dựng lên tường kim loại. Phải biết phía sau tường kim loại của hắn chính là khiên nước của Thẩm An! Nếu khiên nước của Thẩm An cũng không thể cản lại, căn cứ của bọn họ liền mất!

Mà lúc này sắc mặt Thẩm An đã ẩn ẩn có chút xám trắng, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh, quả cầu đen liên tục va chạm, làm khiên nước của hắn đã bắt đầu xuất hiện vết rách!

—— không được! Phải chịu đựng!

Thẩm An cắn răng, không để ý lúc

này trong miệng của hắn đã có mùi máu tươi, một tay vừa lật, tăng lớn linh lực phát ra!

Khiên nước ngập trời lần thứ hai gia cố đứng lên.

Từ Trường Thiên nghiêng đầu vừa thấy sắc mặt Thẩm An trắng bệch, khóe miệng có vết máu đỏ tươi, kinh hoảng, trong lòng lại là lo lắng, “Thẩm An!!” Từ Trường Thiên quát, “Nhanh lên! Chúng ta rút lui!”

Thẩm An cắn răng, lắc đầu, không được! Không thể lui! Căn cứ này … Là bọn họ tiêu phí năm tháng trời mới vất vả xây lên! Làm sao có thể buông tha như vậy!

Thẩm Uyển từ phía nam vội vàng tới rồi, vừa thấy sắc mặt Thẩm An sắc mặt trắng bệch, cũng là cả kinh, vội vài bước nhảy lên tháp canh, nhìn Thẩm An, sốt ruột mở miệng, “An An! Chúng ta đi mau!”

“Chị… Anh hai sẽ nhanh chóng trở lại …” Thẩm An đứt quãng lên tiếng.

Thẩm Uyển sửng sốt, lập tức dậm chân vội vàng nói, “Chúng ta đến tầng hầm chờ Anh hai!

Mau lên! Chúng ta căn bản không thể ngăn cản! Lũ sâu quá lợi hại!”

Thẩm An lắc đầu, “Em đã đáp ứng… Anh hai … chị, chị đi trước!”

Thẩm Uyển nhìn Thẩm An quật cường, lại sốt ruột, nhìn khiên nước miễn cưỡng ngăn trở quả cầu đen, mà mặt khác nhóm thủ vệ, trong đó có cả Liễu Trình đều đang liều mạng tác chiến, Thẩm Uyển cắn răng một cái, xoay người nhảy vọt xuống, huy mã tấu cũng gia nhập hàng ngũ chiến đấu!

Nhưng mặc dù các thủ vệ từ các vị trí khác khác lục tục không ngừng lao tới gia nhập hàng ngũ giết sâu, quả cầu đen vẫn như cũ càng lúc càng lớn, sâu điên cuồng bò lên tường cao càng ngày càng nhiều! Mà các phương hướng khác tuy rằng không có khói đen cùng sâu công kích, nhưng Từ Trường Thiên không dám khinh thường, vẫn an bài thủ vệ tại các phương hướng khác như cũ.

Phát ra linh lực thời gian dài làm sắc mặt Thẩm An càng ngày càng tái nhợt, Từ Trường Thiên vừa thấy, lập tức nhảy lên tháp canh, vội vàng quát Thẩm An, “Mau dừng tay! Thẩm An! Cậu có nghe hay không?!”

Dương Sở Thuần cũng chạy lên tháp canh, hắn vừa mới khôi phục một ít dị năng, đưa tay muốn giữ chặt tay Thẩm An, Từ Trường Thiên vội bắt được cổ áo Dương Sở Thuần, vội vàng quát, “Cậu ngu ngốc a! Đừng động vào Thẩm An!”

Tại thời điểm Thẩm An phát động dị năng, đánh gãy Thẩm An sẽ dễ dàng làm Thẩm An tẩu hỏa nhập ma!

Dương Sở Thuần ảo não vỗ trán, vừa tức vừa vội hỏi Từ Trường Thiên, “Vậy anh nói làm sao bây giờ!”

Từ Trường Thiên giận dữ dậm chân, “Mẹ nó! Nếu lão tử biết nên làm cái gì thì tốt rồi!”

Dương Sở Thuần nhìn sắc mặt Thẩm An trắng bệch như tờ giấy, gấp xoay vòng, lúc này Thẩm An cũng đã không thể kiên trì, thân hình nhoáng lên một cái, khiên nước ngăn cản quả cầu đen vừa lúc đó cũng lung lay sắp đổ.

Ngay tại Từ Trường Thiên muốn dựng lên tường kim loại, Thẩm An đã không thể chống đỡ ngã xuống, Dương Sở Thuần nhanh tay lẹ mắt một đỡ lấy ——

Quả cầu đen to lớn phát ra âm thanh ầm ầm, hung tợn tiến vào!

Từ Trường Thiên thất thanh kêu một tiếng, “Không tốt!”

Thẩm An không cam lòng muốn lập kết giới, nhưng ngay lúc này, một đôi tay thon dài ôm lấy thắt lưng hắn, một giọng nói trầm thấp vang lên, “An An, để Anh hai giải quyết.”

Thẩm An ngửa đầu, phía sau, Thẩm Duệ đang ôn nhu nhìn hắn, Thẩm An mỉm cười, thả lỏng thân thể dựa vào Thẩm Duệ, Anh hai trở lại, thật tốt, vừa kịp.

Thẩm Duệ nhăn mi, ôm sát Thẩm An, đau lòng không thôi, quả nhiên hắn vẫn về chậm. Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn quả cầu đen đang bị mấy người Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên liên thủ ngăn trở, đôi mắt tối đen của Thẩm Duệ nháy mắt biến thành màu đỏ rực, Thẩm Duệ đưa tay ——

Ầm vang một tiếng, ngay sau đó, im hơi lặng tiếng, thế giới nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Dương Sở Thuần há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn những điểm đen vốn là nên bay ra bốn phía sau vụ nổ, lại giống như bị cái gì đó hòa tan, tiêu tán giữa không trung.

Chu Vũ thấy nhưng không thể trách thu lại sấm sét bao quanh mã tấu, xoay người liền nhảy lên tháp canh, không động thanh sắc quét mắt nhìn Dương Sở Thuần từ trên xuống dưới, thấy Dương Sở Thuần trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt, những chỗ khác đều rất tốt, tinh thần vui vẻ cũng không tồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Thẩm Duệ, hỏi ý kiến, “Tôi dẫn người đi kiểm tra xung quanh một lần?”

Thẩm Duệ gật đầu, ngồi xuống ôm lấy Thẩm An bởi vì mỏi mệt đã bắt đầu muốn ngủ, vừa hướng Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên phân công, “Những việc khác liền giao cho các cậu. Tôi mang An An đi nghỉ ngơi.”

“Không thành vấn đề, mau đi đi!” Từ Trường Thiên nhìn sắc mặt Thẩm An trắng bệch như tờ giấy có chút lo lắng, ai u, sắc mặt Thẩm An đệ đệ thật đúng là khó coi chết đi được.

Chờ Thẩm Duệ ôm Thẩm An rời đi, Từ Trường Thiên nhìn Chu Vũ, hỏi, “Vũ dũng dùng dương đông kích tây? Ngô Thiên Hà đâu? Tên vô liêm sỉ đó còn sống không?”

Chu Vũ gật đầu, “Là dương đông kích tây, nhưng Thẩm đại nhân tương kế tựu kế, cho nên, lần này… Các cậu vất vả.”

“Hừ!” Từ Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, Thẩm đại nhân tốt xấu cũng nên thông báo trước một tiếng a, đột nhiên như vậy … Nếu không nhờ Thẩm An có dị năng cường đại dựng khiên nước, lúc này căn cứ khẳng định đã sớm không còn!

“Ngô Thiên Hà bị cầm tù ngược đánh, hiện tại, Lưu Khiết chiếu cố, đại khái phải vài ngày sau mới có thể trở về.” Chu Vũ tiếp tục mặt không đổi sắc nói xong, dừng một chút, Chu Vũ nhìn Từ Trường Thiên vẫn như cũ có chút căm giận sắc mặt thấp giọng nói rằng, “Làm như vậy cũng là không có cách nào.”

—— nếu không tại thời điểm Vũ dũng còn chưa cường đại mà tấn công, tương lai nhất định là kình địch của Vô tận rừng rậm.

Mà muốn đánh suy sụp Vũ dũng, phải dùng cái biện pháp dẫn rắn khỏi hang này.

Thẩm Duệ sau khi biết Ngô Thiên Hà bị cầm tù, cố ý thả ra tin tức nói muốn nghĩ cách cứu viện Ngô Thiên Hà, tiết lộ vị trí của Vô tận rừng rậm cho Vũ dũng, sau đó xuất chiến, lợi dụng thời điểm Vũ dũng thả ra sâu cho rằng có thể tiêu diệt bọn họ mà thả lỏng đề phòng, công kích Vũ dũng.

Sau đó, một kích đánh bại!

Một trận rất xinh đẹp, bọn họ không có bất luận thương vong gì.

Thẩm Duệ có vũ lực cường đại là bảo đảm lớn nhất, nhưng đồng thời không thể không nói chính là, đem hết thảy tính toán cực kỳ tinh diệu, chỉ số thông minh của Thẩm Duệ đại nhân cũng là nguyên nhân thắng lợi chủ yếu.

Từ Trường Thiên không ngu ngốc, sau khi cẩn thận suy tư, cũng hiểu được mấu chốt trong này. Từ Trường Thiên thở dài, xoay người chỉ huy cấp dưới thanh tra, thu thập tàn cục.

Chu Vũ cũng phân chia nhiệm vụ xuống dưới, mới xoay người lôi kéo Dương Sở Thuần đi đến một bên nghỉ ngơi.

Dương Sở Thuần còn chưa lấy lại tinh thần từ hình ảnh Thẩm Duệ tàn sát đầy tính rung động, ngây ngốc nhìn Chu Vũ, ngơ ngác hỏi, “Chu đội, anh nói, Thẩm đại nhân có phải là thần hay không a?” Quá lợi hại!!

Chu Vũ đứng hình, thần?

Nhớ tới thời điểm giết cha của Ngô Thiên Hà tại Vũ dũng, Thẩm Duệ cười ôn hòa, ánh mắt đỏ rực quỷ dị, Chu Vũ đưa tay vuốt ve đầu Dương Sở Thuần đầu, bình tĩnh trả lời “Ở trước mặt chúng ta, Thẩm Duệ là thần, ở trước mặt kẻ địch, Thẩm Duệ là ma, ở trước mặt Thẩm An, Thẩm Duệ cũng chỉ là —— Thẩm Duệ mà thôi.”

Dương Sở Thuần sửng sốt một chút, giật mình, lập tức gãi đầu, nhìn Chu Vũ, nháy mắt, “Vậy Chu đội anh thì sao?”

Chu Vũ mặt không đổi sắc nhìn Dương Sở Thuần, đưa tay, nhéo mặt Dương Sở Thuần, “Cậu cứ nói đi?”

********

Trong không gian, Thẩm An mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt ôn nhu đau lòng của Anh hai, Thẩm An theo bản năng mỉm cười, đưa tay, nhẹ nhàng xoa mặt Thẩm Duệ, “Anh… em không sao.”

Thẩm Duệ một cái bắt được tay Thẩm An, nắm gắt gao, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má Thẩm An, giọng nói khàn khàn có chút tự trách, “Anh nên trở về sớm một chút.”

“Anh hai, anh đã về tới rất đúng lúc nha.” Thẩm An nói xong, cười đến vô cùng thoải mái.

Thẩm An đứng dậy, từ Thẩm Duệ ôm chặt, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nhìn về phía bên ngoài, đây là đang không gian? Đất vườn trong không gian bộ dạng thật tốt.

“Thóc có thể thu hoạch… Cá cũng có thể bắt, còn có trái cây bên kia cũng có thể hái được… An An, chờ đi ra ngoài, anh làm cho em rượu trái cây uống…”

“Anh, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.” Thẩm An quay đầu nhìn Thẩm Duệ, nghiêm túc nói.

Thẩm Duệ mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi Thẩm An, đương nhiên, bọn họ sẽ sống vô cùng tốt.

*******

Mà ba tháng sau, bên ngoài Vô tận rừng rậm, xe việt dã màu trắng đảo vài vòng trước lối vào rừng, rốt cục dừng lại.

Cửa xe mở ra, lái xe đi ra, nhìn rừng rậm dường như vô biên vô hạn trước mắt, vừa nói thầm, vừa cúi đầu nhìn tờ giấy A4 có chút nếp gấp trong tay mình.

“Thế nào? Là nơi này à?” Nữ nhân xuống xe, nhìn về phía lái xe, phiền chán hỏi.

Lái xe vò vò đầu, cũng có chút chán nản, “Phải là nơi này!” Nhưng… Mẹ nó, ở đây có chỗ nào giống bộ dạng căn cứ a!

“Ba ba, chúng ta vào đi thôi!” Thiếu niên ngồi ở băng ghế phía sau mở cửa sổ, ló đầu ra nói, “Nơi này rất an toàn.”

“Haiz, không có cách nào nha, chúng ta vào xem đi.” Lái xe gấp tờ giấy a4 lần thứ hai nhét vào trong ngực, trong đầu mắng tên lái xe việt dã có gắn đạn pháo lúc trước cho hắn tờ giấy A4, mẹ! Cũng không thèm vẽ bản đồ cẩn thận điểm chút! Bọn họ một đường vòng vòng chuyển chuyển mất ba tháng a.

“Cái căn cứ Vũ dũng kia thật sự bị diệt a!” Lái xe, thật cẩn thận tiến vào rừng rậm, trên xe, nam tử trẻ tuổi ngồi phía sau kinh ngạc nói, radio trên tay hắn đang truyền phát tin tức mới nhất.

Mà sau khi xe tiến vào rừng rậm, radio của hắn lại đột nhiên không nhạy.

“Ai?? Xảy ra chuyện gì?”

“Nơi này là rừng rậm, tín hiệu không tốt là bình thường.” Lái xe tức giận nói xong, gõ gõ tay lái, không chút để ý nói, “Vũ dũng bị diệt không liên quan tới chúng ta, chúng ta vẫn là ngẫm lại làm cách nào tiến vào cái Vô tận rừng rậm này đi.”

“Ba ba, đi theo đường này là có thể.” Thiếu niên đột nhiên lên tiếng.

Nữ nhân nghi hoặc, “Con trai, làm sao con biết?”

Thiếu niên đột nhiên mỉm cười, chỉa chỉa cây to bên ngoài, “Trên cây kia có thiết bị theo dõi. Hơn nữa… Có người dùng dị năng sóng điện não giống con nói chuyện với con. Bảo chúng ta vẫn luôn đi thẳng tới trước là được.”

Lái xe cùng nữ nhân, nam nhân trẻ tuổi ba người đều kinh ngạc mở to hai mắt.

Thiếu niên cười tủm tỉm quay đầu, nhìn bên ngoài, mới vừa rồi nói chuyện với hắn chính là giọng của một đứa bé, thực manh.

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, cái này căn cứ… Sẽ cho bọn họ cuộc sống an bình, có lẽ không thể so sánh với trước mạt thế, nhưng nhất định sẽ rất an bình.

Ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn, thiếu niên cảm thấy, tương lai… Hết thảy tràn ngập hy vọng.