Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 72

Trong lòng Thẩm An giật mình, trên mặt liền ngẩn ngơ, nhưng thật nhanh tỉnh táo lại, bước nhanh đến, vội vàng lo lắng hỏi, “Anh, ánh mắt của anh làm sao vậy?”

Thẩm Duệ vừa nghe, cho rằng hai mắt của mình đột nhiên biến thành màu đỏ quỷ dị, vội nhắm mắt giấu đi. Thẩm An thấy Thẩm Duệ đột nhiên nhắm hai mắt lại, cho rằng mắt của Thẩm Duệ bị gì, càng thêm lo lắng, theo bản năng túm lấy tay Thẩm Duệ, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy? Anh! Mắt của anh làm sao vậy?”

Thẩm Duệ tự cảm nhận thấy không sai biệt lắm, mới chậm rãi mở to mắt, đồng thời đưa tay nắm chặt tay Thẩm An, ra vẻ thoải mái cười trấn an, “Anh không có việc gì. Đừng lo lắng.”

Thẩm An cẩn thận nhìn đôi mắt Thẩm Duệ, đã không còn màu tím đen quỷ dị như lúc nãy? Nhưng, nếu nhìn kỹ, đồng tử giống như có chút ánh tím??

“Anh, ánh mắt của anh là xảy ra chuyện gì a?” Thẩm An đem kết quả quan sát của mình nói cho Thẩm Duệ, cũng không hiểu đặt câu hỏi.

Khi Thẩm Duệ biết hai mắt của mình vừa rồi xuất hiện màu tím đen quỷ dị, trong lòng chấn động, lập tức nghĩ tới nguyên thần của mình trong không gian tử phủ! Đồng thời cũng lo lắng, chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma đã phi thường nghiêm trọng? Đôi mắt từ đỏ sậm biến thành màu tím đen?! Này có nghĩa là gì?!

—— chết tiệt, trong truyền thừa của trông coi tử phủ lại không có thuyết minh loại tình huống này!

Nhưng trên mặt Thẩm Duệ vẫn bình tĩnh ôn nhu như cũ, “A, đó là thu hoạch sau khi bế quan.” Không nói nữa, Thẩm Duệ chớp mắt mỉm cười, “Em xem, hiện tại ánh mắt Anh hai cũng có thể đổi màu!”

Thẩm An nghe, nửa tin nửa ngờ, ánh mắt của Anh hai thật sự chính là thành quả sau khi luyện công sao? Thẩm An quyết định, phải chăm chú nhìn kỹ Anh hai!

Thẩm Duệ thấy Thẩm An vẫn còn do dự, rõ ràng vươn tay lôi kéo, hai người lắc mình xuất hiện ở trong không gian.

“Đây, em xem.” Thẩm Duệ chỉ vào hồ nước trung ương chính phát ra ngũ thải quang mang tử màu đen hòn bi nói rằng, “Rất giống màu mắt của anh đúng không?”

Thẩm An cẩn thận nhìn một phen, gật đầu nói, chính xác rất giống.

“Cho nên, An An, em có thể yên tâm đi. Màu mắt của anh biến đổi chính là kết quả của luyện công.” Thẩm Duệ ôn nhu nói.

Thẩm An nhìn chằm chằm hòn bi đang phát ra ánh sáng màu tím đen không nói gì, một lúc lâu, quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ, “Em tin tưởng. Nhưng mà, Anh hai có chuyện gì gạt em đúng không?”

Thẩm Duệ sửng sốt, Thẩm An trước mắt vẻ mặt thật bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại giống như muốn xuyên thấu qua hắn, Thẩm Duệ trầm mặc.

Cho tới bây giờ hắn không gạt Thẩm An chuyện gì, hắn cũng không thích gạt Thẩm An.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu muốn bên nhau cả đời, vậy nên phân rõ cái nào là lời nói dối thiện ý, cái nào là lời nói dối tự cho là đúng. Hai người ở chung, chuyện nhỏ có thể nói dối nho nhỏ, có khi, đó cũng là một loại tình thú trong cuộc sống. Nhưng nếu liên lụy đến đại cục, nguyên tắc, hoặc là sự tình quan trọng liên quan tới tương lai của hai người, thì không thể tồn tại lời nói dối tự cho là đúng, thẳng thắn thành khẩn mới giải quyết được vấn đề.

Lúc trước khi phát hiện mình tẩu hỏa nhập ma, tu luyện tiến vào một loại quỹ đạo khác, hắn không để bụng. Nhưng hiện tại xem ra là chính mình quá mức sơ suất, mà hiện giờ bị An An phát hiện, vậy hắn càng không thể che giấu.

“Anh… Giống như bị tẩu hỏa nhập ma.” Thẩm Duệ mỉm cười mở miệng.

Ngay lúc này, hắn ngược lại có cảm giác thoải mái.

Thẩm An lại ngây ngẩn cả người. Ha? Tẩu hỏa nhập ma.

Thẩm Duệ nhìn Thẩm An ngốc lăng, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thẩm An, cười nói, “Sao vậy? Thật bất ngờ?”

Thẩm An lấy lại tinh thần, vừa rồi hắn không nghe nhầm? Là tẩu hỏa nhập ma?! Anh hai tẩu hỏa nhập ma?!

Thẩm An khẩn trương túm lấy Thẩm Duệ, “Anh! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”

Thẩm Duệ đưa tay ôm Thẩm An, thấp giọng mỉm cười, “A, chính là bộ dạng em đã thấy này.”

Thẩm An trợn to mắt, bộ dạng hắn đã thấy? Buồn vui thất thường?! Có khuynh hướng thô bạo?! Ánh mắt biến thành màu tím đen?!

Thẩm Duệ khẽ cười một tiếng, tiếp tục ôn nhu nói, “Hiện nay mà nói chính là như vậy, kế tiếp sẽ như thế nào, Anh hai cũng không biết. Nhưng mà, An An, có em, anh tuyệt đối sẽ rất tốt. Hử?”

Thẩm An rũ mắt, đưa tay ôm lấy Thẩm Duệ. Không cần Anh hai nói, bắt đầu từ bây giờ lúc nào hắn cũng sẽ theo sát Anh hai, tuyệt đối sẽ không để cho Anh hai quan trọng nhất của hắn gặp chuyện không may!

Hai người ở trong không gian thân mật trong chốc lát, liền ra khỏi không gian.

******

Đoàn đội chờ xuất phát, Từ Trường Thiên gõ Hummer số 1, đắc ý cười nói với Thẩm Duệ đang ở trên xe làm các loại kiểm tra trang bị, “Không tồi đúng không! Lúc tôi nâng cấp chính là dùng vật liệu tốt nhất! Nhìn một cái, cho dù bị tuyết đè lên một ngàn năm, xe này vẫn ngon lành!”

Thẩm Duệ mở bộ đàm, nghe trong bộ đàm truyền tới các loại cãi nhau, cười cười, không tồi. Kết giới hắn dựng lên chính là chặn “Tầm mắt”, phòng ngừa bị người khác phát hiện, nhưng cũng không thể che khuất tuyết. Kỹ thuật sửa xe của Từ Trường Thiên quả nhiên là số một!

Bất quá, hắn vẫn cười mỉm nói với Từ Trường Thiên, “Ừ, chính xác không tồi. Một ngàn vạn chi phí vật liệu không phí phạm.”

Từ Trường Thiên vừa nghe, khóe miệng tươi cười cứng đờ, trọng điểm không phải chỗ này được không? Vật liệu dù tốt, kỹ thuật không tốt cũng là sắt vụn a! Lập tức sờ sờ cái mũi, “Khụ khụ… Tôi trở về xe.”

Thẩm Duệ gật đầu, “Sau khi trở về chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ họp.”

Đã lâu không lên xe, mọi người sớm đã nhớ nhung không thôi. Vừa lên xe, mọi người liền hoan hô tranh cãi ầm ĩ lên, cả bảo bảo cũng dùng sức nhảy nhót trong ngực Liễu Trình, muốn xuống xe làm ồn ào.

Thẩm An dựa vào lưng ghế, nghe mọi người tranh cãi ầm ĩ trong bộ đàm, khóe miệng cũng không khỏi tươi cười.

Thẩm Duệ nhìn Thẩm An một cái, mỉm cười, gõ gõ tay lái, ngữ khí ôn hòa, mang theo ý cười, “Tôi biết mọi người đã ở ba tháng dưới nền đất, hiện tại thật vất vả đi ra đều rất cao hứng. Nhưng trước hết mời mọi người bình tĩnh lãnh tĩnh, hãy nghe tôi nói mấy câu.”

Thẩm Duệ vừa lên tiếng, trong bộ đàm liền yên tĩnh trở lại.

Thẩm Duệ tiếp tục nói, “Câu nói đầu tiên, chúng ta sẽ tiếp tục đi về hướng tây, mô phỏng Đường Tăng năm đó đi Tây Thiên thỉnh kinh đầy nghị lực và ý chí bất khuất. Câu nói thứ hai, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, Sa Tăng đều có, yêu ma quỷ quái tất nhiên cũng không ít, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Câu nói sau cùng, ăn no ngủ ngon, buổi chiều chúng ta đúng giờ xuất phát.”

Thẩm Duệ không nói nữa, mỉm cười nói, “Như vậy, hiện tại tôi nói xong. Mọi người tiếp tục.”

Thẩm Duệ vừa dứt lời, radio trong sẽ thấy thứ tranh cãi ầm ĩ đứng lên. Thẩm Duệ tắt bộ đàm, mở đồng hồ, “Lão Chu, lão Từ, lão Lưu, còn có, tiểu Bạch, các cậu hiện tại lại đây.”

Thẩm Duệ không nói nữa, đóng đồng hồ, ngẩng đầu chống lại ánh mắt nghi hoặc của Thẩm An, Thẩm Duệ mỉm cười, “Làm sao vậy?”

Thẩm An lắc đầu, nói rằng, “Anh, anh là vì chuyện Tống Húc Dương?”

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, vẻ mặt đông lạnh dần, nghĩ đến lúc trước bị Tống Húc Dương cùng Tống Tiêu Tiêu tính kế, cho nên chính mình không thể không tăng nhanh tiến giai, kết quả là hiện tại tẩu hỏa nhập ma!

Người sau lưng kia hắn phải chú ý kỹ, cẩn thận đối phó! Nếu thật sự là Ngô Chính! Cái lão điên đó cũng không phải là dễ dàng thoát khỏi!

“Anh, anh nói xem, rốt cuộc Ngô Thiên Hà suy nghĩ cái gì?” Thẩm An nghiêng đầu suy tư, thật là không hiểu.

Ngô Thiên Hà trong ba tháng này gần như là sống chết bám lấy Lưu Khiết, nhưng cha của hắn hiện tại có thể nói là một kẻ địch giấu mặt đáng gờm đối với đoàn đội bọn họ rồi. Vậy tại sao Ngô Thiên Hà còn có thể ngốc ở chỗ này đây? Nếu là bị đại tuyết phong tỏa đường đi, nhưng hiện tại tuyết ngừng, kia Ngô Thiên Hà vẫn chết sống đi theo Lưu Khiết không chịu rời đi!

Thẩm Duệ nhếch khóe miệng, Ngô Chính là lão điên, đứa con trai này của hắn cũng là tên nhóc điên. Suy nghĩ của kẻ điên người bình thường không có khả năng lý giải.

Nhớ lúc trước, Ngô Chính kia không bức được Ngô Thiên Hà buông tha Lưu Khiết, thế nhưng lại hạ xuân dược cho Ngô Thiên Hà, đưa đến phòng nữ nhân, lại không ngờ, Ngô Thiên Hà tông cửa sổ chạy mất! Làm người khác trợn mắt há hốc mồm chính là, Ngô Thiên Hà trần trụi chạy đi!! Còn một đường nghênh ngang, cầm ví đi mua quần áo!

Còn có một việc, Ngô Chính này có chứng vọng tưởng điển hình, vì muốn rèn luyện được đội quân cực mạnh, sử dụng dược vật cấm, trong số người làm chuột bạch cũng có Ngô Thiên Hà con trai ruột của hắn.

Thẩm Duệ vẫn luôn hoài nghi, Ngô Thiên Hà đối với Lưu Khiết quấn quýt si mê ngoan cố như vậy, chính là do lúc trước Ngô Chính cho con trai hắn uống nhầm thuốc.

—— bất quá, Thẩm Duệ vuốt cằm nghĩ, hắn đối với An An cũng coi như là quấn quýt si mê ngoan cố, lúc trước ba biết được còn mắng hắn uống nhầm thuốc, điên rồi mà.

Nhưng hắn thông minh hơn Ngô Thiên Hà (tự khen luôn kìa 囧), hết thảy hắn đều tiến hành trong lúc thần không biết quỷ không hay. Lần đầu tiên Ngô Thiên Hà bày tỏ với Lưu Khiết, lại là cầm loa phóng thanh đứng trước ký túc xá của Lưu Khiết điên cuồng hét lên ba câu “Ta yêu ngươi.”

Đương nhiên, có lẽ vì đối phương là Lưu Khiết, cho nên Ngô Thiên Hà đủ loại hành vi không thể nói lý. Dù sao khi đối mặt với hắn cùng những người khác, suy nghĩ của Ngô Thiên Hà vẫn rất bình thường. (Chỉ điên khi gặp anh Lưu Khiết thôi =]])

Nghĩ đến đây, Thẩm Duệ đưa tay vỗ vỗ đầu Thẩm An, mỉm cười nói, “Đó là một tên điên, em cách xa hắn một chút, trừ Lưu Khiết ra, người khác không trị được tên điên này.”

“A…” Thẩm An cái hiểu cái không gật đầu.

Khi nói chuyện, mấy người Chu Vũ đến.

Đợi tất cả mọi người đến đông đủ, Thẩm Duệ liền vung tay bày ra kết giới. Sau đó, Thẩm Duệ nhìn Chu Vũ, “Thế nào? Tổ tình báo có tra xét được đồ vật chúng ta cần không?”

Chu Vũ cau mày nói, “Có thứ lão Từ cần, hơn nữa tổ tình báo của chúng ta bày ra một ít thiết bị, có thể tra xét được một ít đồ vật, nhưng có hữu dụng hay không tôi không dám khẳng định.”

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Nói đi, tìm được gì.”

Sau khi phát sinh chuyện Tống Húc Dương, Thẩm Duệ yêu cầu Chu Vũ cùng tổ tình báo dưới tay hắn nghĩ biện pháp tra xét tình huống bên ngoài. Đặc biệt là Ngô Chính. Đương nhiên, phương pháp tốt nhất, chuẩn nhất, bớt được nhiều việc nhất chính là hỏi Ngô Thiên Hà.

Nhưng Ngô Thiên Hà nói, hắn cái gì cũng sẽ không nói.

Đương nhiên, bọn họ có thể áp dụng thủ đoạn đặc biệt, nhưng Thẩm Duệ phản đối sử dụng.

Đối với Ngô Thiên Hà, Thẩm Duệ có dụng ý khác.