Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 37: Người mới nhập đoàn (5)

Thẩm An nghe giọng Dương Sở Thuần ồn ào, đen mặt, Tiểu Dương Tử thật là… Cả nghênh ngang tị đoản cũng không hiểu sao?? (Vâng, editor cũng không hiểu TT^TT) Thẩm Duệ chỉ cười triệt hồi điện năng.

Bên ngoài, cha Thẩm đứng trên mui xe thùng đựng hàng, phía sau là Ngũ Lang và Dương Sở Thuần.

Cha Thẩm nhìn người bốn phía mở to hai mắt, ha hả cười, phương thức bọn họ lên sân khấu hình như hơi đặc biệt một chút? Ngạch, từ trong xe chậm rãi nâng lên, đích xác cũng có chút quá đột nhiên.

“Ha hả… chào mọi người.” cha Thẩm cười phất phất tay, người xung quanh lại bởi vì động tác này của cha Thẩm lại nhất tề rút lui một bước. Vẻ mặt đều mang cảnh giác.

Cha Thẩm tựa hồ không phát hiện, chỉ giơ tay ra hiệu, Dương Sở Thuần liền xoay người từ chỗ bọn họ vừa mới đi ra lôi kéo ra một thùng mì ăn liền cùng một túi gạo.

“Nào, mọi người cũng đều không dễ dàng, như vậy đi, ai có cái gì thì lấy ra trao đổi, đúng rồi, không lấy tiền, đồ cổ vàng bạc gì đó còn có thể.” cha Thẩm nói xong, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn người bốn phía lại lặng lẽ tụ lại, “Chúng tôi sẽ không dừng lại lâu, cho nên mọi người nắm chặt cơ hội!”

Trong lúc cha Thẩm hô to làm “Sinh ý”, Thẩm An trong xe Hummer nhìn chằm chằm di động, phác thảo lộ tuyến. Còn Thẩm Duệ mở bộ đàm nói chuyện phiếm.

“Tôi nói Thẩm đại nhân à, chúng ta đổi nhiều vàng bạc đồ cổ vậy để làm gì?” Nói chuyện chính là Cao Phỉ, hắn tò mò không hiểu, trên đường trốn chết lấy vàng bạc đồ cổ nhiều như vậy làm gì.

“Nói ngươi ngốc vẫn là đánh giá cao ngươi!” giọng Thẩm Uyển hoàn toàn lộ ra khinh bỉ.

Thẩm An nghe, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, trong mắt tràn đầy ý cười, bọn họ căn bản là không cần nhiều vàng bạc đồ cổ như vậy, nói đổi, cũng chỉ là muốn trợ giúp cho bọn họ một chút thôi?

Mà ba ba phải làm như vậy, cũng là bởi vì Anh hai ra mưu kế. Nói cho cùng Anh hai vẫn là mềm lòng.

Thẩm Duệ thấy ánh mắt Thẩm An mang theo ý cười, khóe miệng cong cong, hắn không mềm lòng, cũng không lương thiện, bất quá là muốn mượn chuyện này trấn an người trong đoàn đội và An An bởi vì thiện lương mà cảm thấy áy náy không yên thôi.

“Uyển Uyển, em cũng không phải không biết, tôi là tên ngốc mà.” Trong bộ đàm, Cao Phỉ ra vẻ làm nũng nói. Cao Phỉ vừa dứt lời, trong bộ đàm liền vang lên một trận tiếng nôn mửa còn có giọng nam nổi giận quát!

“Chết tiệt! Là nam nhân thì nói chuyện đàng hoàng!”

“Ác! Chị Thẩm Uyển xinh đẹp sẽ không coi trọng ngươi như vậy!”

Thẩm An nghe, đảo cặp mắt trắng dã nhìn trời, Cao Phỉ như vậy, chị ba để ý mới là lạ!

Lúc này, bên ngoài tiếng ồn ào náo động càng ngày càng lớn.

Thẩm An quay đầu nhìn bên ngoài, cha Thẩm và Ngũ Lang đã bắt đầu tại vội vàng làm “Sinh ý”. Người vây tới cũng càng ngày càng nhiều, thấy cha Thẩm có chút vội quá không kịp, Thẩm An liền nói với Thẩm Duệ, “Anh, em đi hỗ trợ ba ba.”

Đang cúi đầu nhìn bản đồ mới nhất Từ Trường Thiên vừa gửi qua di động, Thẩm Duệ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, thoáng nhíu nhíu mày, muốn An An yên phận đợi trong xe, nhưng nhìn Thẩm An đôi mắt trông mong xem xét chính mình, trong lòng Thẩm Duệ mềm nhũn, liền nói rằng, “Cẩn thận một chút.”

Thẩm An vội gật đầu trả lời, “Dạ, anh yên tâm, em sẽ cẩn thận.”

Thẩm Duệ lúc này mới mở cửa xe.

Thẩm An nhảy xuống xe, liền ngẩn người, so với ở trong xe tầm nhìn hữu hạn, lúc này, trước mặt Thẩm An chính là một mảnh hỗn loạn và ồn ào.

Ô tô lộn xộn ngăn trên đường cao tốc, hai bên cao tốc bởi vì động đất mà sụp đổ, tiếng con nít khóc, nam nhân tức giận mắng, nữ nhân khóc hảm, còn có không người ngừng vây tới mắt lộ ra tham lam và khát vọng.

Lòng Thẩm An trầm xuống, chỉ sợ những người này đã ở nơi này mệt nhọc lâu rồi, hiện giờ đội xe bọn họ đột nhiên xuất hiện, còn lấy thức ăn ra đổi đồ vật… Đối với những người này, bọn họ hiện tại chính là một khối bánh ngọt lớn!

Như vậy… Chẳng phải là rất nguy hiểm? Hơn nữa, nhìn tình huống đường cao tốc phía trước, khả năng bọn họ thông qua không lớn, dừng ở nơi này càng lâu lại càng nguy hiểm!

Việc này, không có khả năng Anh hai không ngờ đến chứ?

Thẩm An nhìn xe Hummer phía sau, nhấc chân đến chỗ Cha Thẩm, hắn tin tưởng Anh hai, cho nên, hiện tại việc hắn cần làm là giúp ba ba làm “Sinh ý”.

Khi Thẩm An nhấc chân đi về phía cha Thẩm, trong xe, Thẩm Duệ ra từng mệnh lệnh.

“Cao tốc phía trước không thể thông hành, lão Từ, cậu mau chóng tìm ra con đường gần nhất, nếu không thể thông hành, chúng ta đổi hướng, bỏ qua thành phố A phía trước.” Thẩm Duệ nhìn bản đồ mới nhất trong di động, nhíu mày nói.

“Tôi có đề nghị.” Đột nhiên, trong bộ đàm, giọng một nữ nhân vang lên.

Thẩm Duệ hơi hơi nheo mắt, là nữ nhân tên Phương Hiểu Thanh.

Sau khi giọng Phương Hiểu Thanh vang lên, trong bộ đàm liền yên tĩnh.

Thẩm Duệ không chút để ý gõ gõ tay lái, nữ nhân này muốn làm cái gì? Nhưng trên mặt, giọng Thẩm Duệ thực ôn hòa, “Cô nói đi.”

“Phụ cận thành phố A có một nhà nhà máy hóa chất, nó nằm ở bên trái, đại khái cách ba trăm thước. Mọi người có thể đi vòng qua nơi đó, sau đó có thể đi đường ngoại thành tiến vào thành phố A.” Giọng Phương Hiểu Thanh có chút phát run, nhưng vẫn cố gắng nói xong.

Thẩm Duệ thản nhiên nói, “Lão Từ, tra một chút.”

“Được.” Từ Trường Thiên đáp.

Thẩm Duệ lại bình tĩnh mở miệng, “Mục đích của cô?”

“Ba của tôi Phương Bình làm việc trong nhà máy hóa đó, hy vọng mấy người có thể đi đường bên đó, như vậy tôi có thể cùng ba của tôi đoàn tụ.” Phương Hiểu Thanh nói xong lộ ra một tia cầu xin, “Cầu các người.”

Thẩm Duệ không để ý đến Phương Hiểu Thanh, hỏi, “Lão Từ, thế nào?”

Từ Trường Thiên hồi đáp, “Không tồi, có một nhà nhà máy hóa chất như vậy, tên đầy đủ —— Cự Suy hóa chất, xí nghiệp nhà nước, a? Kho số liệu không có tư liệu nhà máy này?”

“Nhà máy hóa chất này là cấp bậc giữ bí mật.” giọng Phương Hiểu Thanh nhẹ nhàng vang lên.

“Thẩm đại nhân, lập tức đi đường vòng nhà máy hóa chất này!” Giọng Bạch Cảnh Khanh lập tức vang lên, thực nghiêm túc, “Cự Suy tôi có ấn tượng, đáng giá đó!”

Thẩm Duệ thoáng suy tư một chút, liền mở miệng, “Có thể đi vòng, Phương Hiểu Thanh đúng không? Tôi sẽ đưa cô đi qua, như vậy, xem như là thù lao cô giúp đoàn đội đi.”

“Cám ơn!” ngữ khí Phương Hiểu Thanh có chút kích động.

******

Mà lúc này, Thẩm An bên ngoài nhíu mày nhìn xe thùng đựng hàng tên Phấn Hồng, cửa sổ xe có một dì đang lặng lẽ ném bánh màn thầu ra cho những người vây tới.

Thẩm An trong lòng thầm nghĩ một tiếng không tốt! Dì này hảo tâm sẽ rước lấy phiền toái!

Quả nhiên, khi cha Thẩm đem một túi gạo nhỏ đổi cho nữ nhân gầy trơ cả xương, nữ nhân kia hét lên, “Ta nói các ngươi cũng quá không lương tâm đi! Tất cả mọi người là đồng bào!! Các ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy?! Không cứu chúng ta còn chưa tính! Các ngươi thế nhưng còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!! Nhìn một cái! Một cái nhẫn kim cương của ta ngươi chỉ cho ta một túi gạo nhỏ!! Các ngươi rõ ràng có bánh màn thầu! Vì cái gì không đổi cho chúng ta bánh màn thầu?!”

Giọng nữ nhân ồn ào thật nhanh liền khiến cho rất nhiều người xung quanh phụ họa! Còn có nam nhân cao giọng kêu la, “Lấy ra! Đem bánh màn thầu cho chúng ta!”

“Mau nhìn! Bọn họ rõ ràng là quân nhân! Bọn họ có súng! Bọn họ chính là quân nhân!” Còn có người nhân cơ hội ồn ào.

Sắc mặt Thẩm An liền lạnh xuống, cha Thẩm cũng chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt.

Khóe mắt Thẩm An hướng về cửa sổ xe thùng đựng hàng, khi những người này bắt đầu tụ lại kêu la, cửa sổ xe cũng liền đóng lại! Trong nháy mắt đó, Thẩm An nhìn thấy một dì hoảng sợ bất an sắc mặt tái nhợt.

—— rốt cục biết mình hảo tâm làm sai rồi sao?

Mà này, có phải hay không chính là mục đích của Anh hai?

Lúc này, nữ nhân kêu la đầu tiên đã muốn nhào tới cha Thẩm ——

Ngay trong nháy mắt này, ầm một tiếng!

Vài dòng nước xiết đã đem người tới gần lần thứ hai bức lui, trong nháy mắt, tiếng thét và hoảng sợ ồn ào không ngừng vang lên!

Khi những người bị dòng nước bức lui thật vất vả thanh tỉnh lại, căm giận chưa từ bỏ ý định đã muốn xông lên lần thứ hai, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú ước chừng mười bảy mười tám tuổi, đồng phục màu đen, một đôi bốt cao quân đội màu xanh, vẻ mặt lạnh lùng cầm mã tấu trong tay, mà mã tấu liền đặt trên cổ nữ nhân gầy trơ cả xương cao giọng thét chói tai kia!

Vì thế, thanh âm mọi người liền giống như bị cái gì hút hết biến mất.

Trong một mảnh yên lặng quỷ dị, Thẩm An chậm rãi lên tiếng, “Chúng tôi có bánh màn thầu, còn có rất nhiều thức ăn, mì sợi nóng hầm hập và cháo đặc… Nhưng dựa vào cái gì chúng tôi phải cho các người?”

Giọng Thẩm An rất nhẹ, lại cực kỳ lạnh như băng.

Nữ nhân bị Thẩm An đặt mã tấu trên cổ run rẩy thân thể, mặt tràn đầy sợ hãi và nước mắt, nàng run rẩy không ngừng ngập ngừng nói, “Thả ta, ta không dám, ta cũng không dám …”

“Chúng tôi dựa vào bản lãnh của mình sưu tập lương thực, mấy người có bản lĩnh thì đi bắn, đánh quái vật, không bản lĩnh thì ngoan ngoãn chờ chết! Không muốn chết, thì cầm lấy vũ khí chiến đấu! Định chờ người khác tới cứu? Vậy chậm rãi chờ đi!”

Thẩm An vừa dứt lời, liền đột nhiên nhấc chân một đá, đem nữ nhân kia gạt ngã trên mặt đất.

Trong nháy mắt nữ nhân kia ngã trên mặt đất, đột nhiên một tia sét tím hạ xuống biến nữ nhân thành một khối than cốc!

“Nha, ngại ngùng, nhất thời trượt tay.” Tiếng cười vang lên, mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một nam nhân tuấn nhã cười ôn hòa, tựa vào Hummer màu đen, chậm rì rì chùi tay, tựa hồ rất là khó xử mở miệng, “Ai nha nha, xem ra còn phải luyện độ chính xác nữa, chậc chậc… rõ ràng là ta muốn giật điện vị đại thúc kia, sao lại biến thành vị đại thẩm này?”

Thẩm An ngơ ngác nhìn nam nhân tuấn nhã tươi cười kia —— Anh hai Thẩm Duệ của hắn.

Trong lòng Thẩm An có chút phức tạp, rũ mắt nhìn nữ nhân biến thành than cốc, Thẩm An trầm mặc xoay người, thu hồi mã tấu, đi tới chỗ Thẩm Duệ.

Dương Sở Thuần đứng một bên sờ sờ mũi, nhìn nhìn Thẩm đại nhân, lại nhìn nhìn Thẩm An đệ đệ có chút trầm thấp, Dương Sở Thuần nói thầm, “ Xí! Vẫn là Thẩm An đệ đệ đáng yêu nhất …”

Còn Cha Thẩm quét mắt nhìn Dương Sở Thuần, liền xoay đi về xe thùng đựng hàng, trong lòng thở dài, An An vẫn cần tôi luyện nhiều a. Bất quá, tiểu Duệ vì sao không sớm ra tay mà cần phải chờ đến bây giờ?